Con đường ngày càng trở nên quanh co hơn. Khi tôi đi xuống cầu thang xong thì một không gian rộng mở hiện ra.
Tầng hầm trông giống như bên trong một dinh thự lớn. Tôi không biết dưới cung điện lại có một không gian như vậy.
Lương thực trong kho thậm chí còn đủ dùng trong ít nhất là một năm. Có một phép thuật để giữ cho nó không bị thối rữa.
Kwanach thật sự nhạy cảm về vấn đề an toàn.
Đây là một nơi hoàn hảo để trú ẩn. Chàng nói nếu đi thẳng về phía trước thì sẽ có một lối đi dẫn đến khu rừng bên ngoài Hoàng cung.
Nếu có chuyện nguy hiểm xảy đến chỉ cần có thể ra khỏi đây, chúng tôi có thể bảo vệ tính mạng của mình.
Kwanach đã dành một trong những căn phòng dưới đây làm phòng thí nghiệm cho chúng tôi. Khi chúng tôi bước vào phòng thí nghiệm, Simon và Oslin đã đợi chúng tôi ở đây.
“Ngài ở đây sao, thưa Bệ hạ?”
Simon đứng hình lo sợ như thường lệ, còn Oslin thì tỏ ra nghiêm túc.
Bên trong phòng thí nghiệm khá rộng rãi. Có những chiếc kệ chứa đầy những cuốn sách và dụng cụ ma thuật. Tôi có thể nhận ra Kwanach đã rất quan tâm đến việc này ngay cả khi ban đầu phản đối nó.
Simon bước nhanh đến chỗ chúng tôi và cúi thấp đầu. Tôi mỉm cười nhìn cậu ấy.
“Cậu thế nào rồi? Edith vẫn ổn chứ?”
“Vâng, vâng, vẫn ổn.”
Simon gật đầu nói tiếp.
“Edith vẫn đang tiếp tục dùng thuốc nên tôi nghĩ chúng tôi cần phải chăm sóc cho cô ấy. Ngài ấy và tôi… mấy ngày qua đã tìm kiếm thứ này thứ kia về bệnh xơ cứng.”
“Cậu thật tận tâm, Simon. Thật yên tâm khi có cậu ở đây.”
Simon đỏ mặt trước lời khen của tôi. Sau đó Kwanach hắng giọng vài lần rồi đột ngột cắt ngang cuộc trò chuyện của chúng tôi.
“Thế nào rồi? Có kết quả chưa?”
“À… vâng, chuyện đó…”
Simon lắp bắp, môi giật giật liên hồi. Cậu ấy trông vô cùng sợ hãi.
“Đừng khắt khe với cậu ấy quá, thưa Bệ hạ.”
Khi tôi ngăn chàng, Kwanach nhìn tôi với vẻ bất ngờ. Tuy nhiên Kwanach có xu hướng quá nghiêm khắc với Simon.
‘Mình chắc là ngài ấy thật sự quan tâm.’
Ngay khi bầu không khí sắp đông lại, Oslin đặt một chiếc hộp đầy giấy tờ lên bàn với nụ cười dao động.
“Bây giờ chúng ta hãy xem xét điều này trước.”
Đôi lông mày đen của Kwanach giật giật.
“Đó là gì?”
“Đây là thông tin cá nhân của những bệnh nhân được báo cáo là mắc bệnh xơ cứng. Chỉ những người được điều trị tại Đền thờ mới được ghi nhận, vì thế con số thật sự có lẽ còn nhiều hơn nữa. Dù sao thì tôi cũng đã gặp rất nhiều khó khăn khi thu thập những thứ này.”
Có vẻ anh ta đã liên lạc với tất cả những đền thờ ở Đế quốc để lấy được danh sách này.
“Ngài Beinard. Ngài đã tự chuẩn bị danh sách này à?”
Oslin nhún vai và nói.
“Vâng. Lúc đầu tôi chỉ định tìm nơi này có đứng ngoài quan sát thôi. Nhưng vì Hoàng hậu quan tâm đến việc chữa bệnh xơ cứng nên tôi quyết định sẽ giúp đỡ.”
Tôi mừng vì Oslin đã quyết định sẽ giúp một tay. Tôi lại có thêm một đồng minh nữa.
“Tôi đã xem xét nó với Simon rồi. Simon nói quan trọng là phải biết được nguyên nhân gây bệnh để biết chính xác phương cách điều trị.”
Tôi gật đầu chen vào.
“Cậu ấy nói đúng. Để loại bỏ hoàn toàn chứng bệnh này, chúng ta phải hiểu rõ hơn về nguyên nhân gây bệnh. Việc tìm ra biện pháp phòng ngừa sẽ quan trọng hơn. Hai người có thu thập được điều gì từ đó không?”
Oslin lắc đầu với vẻ mặt nặng nề hơn.
“Tôi vẫn chưa đọc được hết. Mỗi bệnh nhân lại có một triệu chứng khác nhau. Thời điểm phát bệnh cũng khác nhau. Điều duy nhất chúng tôi có thể đồng tình là không hề có triệu chứng nào và rồi căn bệnh đột ngột bùng phát.”
Bệnh xơ cứng này bắt đầu lan rộng khắp lục địa trong vài năm gần đây.
Triều đại trước đương nhiên đã bỏ qua căn bệnh này. Bởi vì bệnh nhân có thể sống một cuộc sống bình thường miễn là họ đều đặn dùng thuốc do Guilier phân phối độc quyền.
Vấn đề là thuốc quá đắt.
Đối với quý tộc thì không sao, chỉ những người dân thường là phải liên tục chịu đựng.
Khi Kwanach lên nắm quyền, việc nghiên cứu về căn bệnh này mới được tiến hành từng chút một.
Tuy nhiên đế chế mới thành lập có rất nhiều việc phải giải quyết. Các cuộc chiến chinh phục kéo dài, các dự án cải tạo đường sắt, dự án cấp nước và các dự án lớn khác, không có thời gian để dành toàn bộ thời gian để tâm đến căn bệnh xơ cứng.
Tuy nhiên hiện tại chúng tôi đã có một số quyền tự do trong chính trị quốc gia. Đây cũng là thời điểm để ngăn chặn Guilier, kẻ đã chiếm giữ thế độc quyền và thu lợi nhuận.
Tôi ngồi xuống chiếc ghế trước bàn và cất tiếng.
“Chà, trước tiên hãy xem những tài liệu này đã.”
Thật đau lòng khi có nhiều bệnh nhân đến nỗi lấp đầy cả chiếc hộp như vậy.
Tôi ước gì mình có thể tìm ra cách để giúp đỡ họ giống như tôi đã hỗ trợ những người lính đang bảo vệ tường thành của quê hương mình vậy.
Tôi được sinh ra với sức mạnh. Ngoài ra tôi còn được may mắn sống lại một cuộc đời khác. Cơ hội này nhất định không được lãng phí.
Bảo vệ người dân ở lãnh thổ này. Đó là công việc của tôi như một người cai trị, và tôi sẵn sàng thực hiện nó.
***
Kwanach, tôi, Simon và Oslin. Đã một tuần trôi qua kể từ khi bốn chúng tôi tập trung dưới tầng hầm của cung điện và bắt đầu nghiên cứu căn bệnh xơ cứng.
Chúng tôi đã làm việc chăm chỉ để tìm ra những điểm chúng giữa các bệnh nhân, trước tiên là tìm hiểu được nguyên nhân gây bệnh.
Tuy nhiên không có thu thập gì từ việc này.
Hầu như đêm nào tôi cũng lục lọi tài liệu, vắt sạch đầu óc nhưng vẫn không thể tìm được manh mối hữu ích nào.
Tôi đã làm việc quá sức trong những ngày này. Kwanach quan sát tôi và ngày càng bồn chồn. Hôm qua chàng khá vất vả khi xuống phòng thí nghiệm dưới tầng hầm.
“Nàng sẽ kiệt sức nếu tiếp tục như thế này. Cơ thể nàng yếu ớt nên đừng làm việc quá sức.”
“Tôi đã ngủ đủ giấc. Dù đi ngủ muộn nhưng tôi cũng thức dậy muộn hơn.”
“Nhưng ngày nào nàng cũng bị mắc kẹt trong tầng hầm bí bách như vậy, nhìn chằm chằm vào tập tài liệu. Ta thấy rất lo lắng.”
Lời nói dối mình yếu ớt trở nên độc hại trong tình huống như thế này.
Trong một tuần Kwanach đã phải chịu đựng rất nhiều. Tôi có cảm giác chàng sẽ yêu cầu tôi ra khỏi phòng thí nghiệm.
Nếu tôi có thể tìm thấy dù chỉ một manh mối nhỏ, tôi có thể hít một hơi và cảm thấy dễ chịu hơn một chút…
Tôi đang cảm thấy thất vọng và cuộc nói chuyện với Marianne đã cho tôi một manh mối.
“Khi còn bé cô đã sống ở gần một con sông à?”
Marianne đang kể với tôi về tuổi thơ của cô ấy và Edith.
“Vâng. Nó nằm ở thượng nguồn sống Fahar.”
Đó là một con sông được đặt theo tên của Nữ thần Fahar, vị thần của loài người.
Sông Fahar chảy qua Đế quốc Radon. Đó là một con sông lớn mà thoạt nhìn có thể nhầm lẫn với đại dương.
Tất cả những tuyến đường thủy của Đế quốc Radon đều dẫn đến sông Fahar. Dòng nước bắt nguồn từ sông Fahar kéo dài từ nơi này đến nơi khác và làm cho đất đai trở nên màu mỡ.
Theo thần thoại, Nữ thần Fahar đã hòa lẫn máu của mình với nước của con sông này. Sau khi hấp thụ máu của Nữ thần, dòng nước trở nên đầy sức sống.
“Vì chúng tôi ở thượng nguồn nên nước rất sạch và trong. Người thậm chí có thể nhìn thấy toàn bộ đáy sông. Tôi không cần phải đun sôi nước, tôi có thể múc nước từ hồ lên và dùng ngay.”
Ở quê hương tôi kỳ lạ là
không có con sông nào lớn như sông Fahar.
“Ở đế quốc, nước sông là một phúc lành. Các khu vực có sông đặc biệt thịnh vượng. Đó là lý do có nhiều người sống cùng nhau ở những nơi đó.”
“Cô đã sống ở đó bao lâu rồi?”
“Tôi đã tự mình đến thủ đô từ khi mười tuổi để học trở thành một người hầu. Tôi đã rời khỏi gia đình từ khá sớm vì họ đã cung cấp cho tôi chỗ ở và học bổng.”
“Edith thì sao?”
“Edith đã sống ở đó cho đến khi cha mẹ chúng tôi qua đời. Khi đó tôi rời đi chưa được bao lâu.”
“Ta hiểu…”
Tôi trầm ngâm một lúc cảm thấy khó xử.
Con sông… Đó là dòng nước đã chảy khắp mọi ngóc ngách của đất nước.
***
Đêm đó khi tôi đến phòng nghiên cứu với Kwanach, tôi trải tấm bản đồ lớn của đế quốc lên trên bàn.
Trên bản đồ tôi đã đánh dấu những khu vực xảy ra bệnh nhân bị mắc bệnh xơ cứng. Bệnh nhân được phân bổ đều khắp đế quốc, không có khu vực nào đặc biệt đông đúc.
Có nhiều bệnh nhân hơn ở các thành phố, nhưng không nhiều hơn đáng kể so với những nơi khác. Căn bệnh xảy ra với tỷ lệ tương đối ổn định so với tỷ lệ dân số.
Điều này có nghĩa là căn bệnh không lan truyền từ người này sang người khác. Nếu đúng như vậy thì tỷ lệ người bệnh sẽ cao hơn ở những khu vực đông người dân.
Vì vậy tôi đã sớm gạt bỏ giả thuyết đó là một căn bệnh truyền nhiễm trong quá trình nghiên cứu của mình. Tuy nhiên tôi khá tò mò về một số khu vực.
Những khu vực mà nước của sông Fahar không thể chảy tới nhưng đã gia tăng đáng kể trong những năm gần đây do hoạt động khai thác…
Sau khi Kwanach trở thành người cai trị, việc phát triển khai thác mỏ ngày càng diễn ra mạnh mẽ hơn. Đó là do công nghệ sử dụng khoáng sản đã phát triển vượt bậc.
Những khu vực như vậy không phải là những thành phố truyền thống mọc lên dọc bờ sông, nhưng số lượng dân số của những nơi đó gần đây lại tăng vọt.
Tuy nhiên lại có rất ít những bệnh nhân xơ cứng ở những khu vực này.
Tỷ lệ mắc bệnh thấp hơn nhiều so với tỷ lệ trung bình ở những nơi khác.
“Ta tự hỏi liệu mọi người có thể giúp ta tìm hiểu số liệu về các bệnh nhân xơ cứng ở khu vực có khai thác mỏ không?”
“Có chuyện gì sao?”
“Ta cần kiểm tra vài thứ.”
Simon sắp xếp lại những tài liệu mà cậu ấy đã nhận từ đền thờ trong khu vực khai thác mỏ đưa đến.
Tôi đọc qua một vài hồ sơ của bệnh nhân, từng cái một. Tất cả những bệnh nhân này hiện tại đều sống ở khu vực khai thác khoáng sản, nhưng đó không phải là nhà của họ.
Họ đều là những người di cư đi tìm việc làm sau khi các mỏ khoáng sản được khai thác. Và quê hương của họ đều ở khu vực có nước sông Fahar chảy qua.
Tất cả thông tin bắt đầu liên kết lại với nhau.
Tôi chậm rãi di chuyển những ngón tay dọc theo sông Fahar trên bản đồ.
Nước sông trải dài khắp mọi miền… và những bệnh nhân được phân bổ dọc theo dòng sông đó.
Cái này như một bệnh dịch truyền qua nguồn nước.
Tôi cất tiếng với giọng run run.
“Nguồn nước… Nước của con sông có vấn đề.”
“Ý nàng là sao?”
Kwanach đang nheo mắt nhìn tài liệu bên cạnh tôi, rồi sau đó lại nhìn tôi.
“Kwanach, chúng ta phải điều tra con sông.”
** Còn tiếp **