Tôi thoáng bối rối trước lời đề nghị trở thành gián điệp hai mang của Marianne.
Marianne bình tĩnh nói tiếp.
“Nếu chúng ta để bên ngoài biết chuyện này, chúng ta sẽ không thể có được bức tranh tổng thể hơn.”
“Điều cô nói tất nhiên là có lý. Ta đã chọn những người làm công việc này và sẵn sàng loại bỏ bất cứ lúc nào. Edwin sẽ chịu trách nhiệm về tất cả những việc này và thế lực đằng sau ông ta sẽ lộ diện.”
“Vâng, vậy nên tôi sẽ giả vờ chấp nhận lời đề nghị làm gián điệp và lấy được sự tin tưởng của Nam tước Edwin. Chúng ta sẽ biết chính xác hơn ý định của họ là gì.”
“Ta cũng mong cô sẽ làm điều đó, nhưng nó quá nguy hiểm.”
“Không sao đâu. Hoàng hậu đã quan tâm tôi rất nhiều. Nếu có bất kỳ thế lực nào làm tổn hại đến người, tôi sẽ không để yên và truy đuổi chúng đến cùng.”
Marianne nói với vẻ mặt trầm lặng và nghiêm túc. Nét mặt cô ấy không hề giả tạo.
Tôi đến gần Marianne và nhẹ nhàng nắm lấy vai cô ấy. Đôi vai cô ấy giật nảy lên vì kinh ngạc.
“Ta đánh giá cao lòng trung thành của cô, nhưng hãy cẩn thận. Bất cứ lúc nào cô cảm thấy bản thân gặp nguy hiểm, hãy nói với ta.”
“Vâng, thưa Hoàng hậu.”
Marianne gật đầu, nhưng vẻ mặt quả quyết của cô ấy dường như không nghe thấy lời khuyên của tôi.
‘Mình không muốn Marianne bị tổn thương.’
Hình ảnh máu me trong kiếp trước bất ngờ hiện lên trong tâm trí tôi.
‘Edwin là do Diaquit cử đến vì không tin tưởng mình sao? Hay là có những thế lực khác trong Đế quốc đang nhắm vào mình?’
Khi ở cùng Kwanach vài ngày, tinh thần buông thả của tôi dường như đã vững vàng hơn.
Đó là sự dịu dàng mà Kwanach đã dành cho tôi. Ngọt ngào và rực rỡ. Trong một thời gian tôi đã quên đi sự căng thẳng trước đây, say sưa với nó, bây giờ đã lại trỗi dậy.
Chỉ vì cuộc hôn nhân với Kwanach diễn ra suôn sẻ hơn tôi mong đợi không có nghĩa tất cả mọi vấn đề đều đã biến mất. Tôi không chắc chắn về tình hình chính trị ở Đế quốc Radon nên không dễ dàng đối phó với những mối đe dọa.
Tôi vỗ nhẹ vào vai Marianne và nói.
“Ta vẫn cần gặp gỡ những người đang nắm quyền ở đất nước này.”
“Người có muốn một chỗ ngồi không? Hay người muốn như thế nào?”
“Ta muốn hành động ít gây chú ý hơn.”
“Tôi được biết có một buổi tiệc trà của các quý tộc thuộc Hội đồng Hoàng gia thường xuyên được tổ chức. Người thấy thế nào nếu gặp gỡ các phụ nữ quý tộc trước?”
Một nụ cười tươi nở trên môi tôi trước lời đề xuất thông minh của Marianne.
Hội đồng Hoàng gia Radon bao gồm các đại diện thuộc mọi tầng lớp xã hội khoảng 20 người. Có chính xác cùng một số lượng 10 quý tộc và 10 dân thường.
Để ban hành một điều luật mới phải có ít nhất 13 người trong số họ đồng ý. Mỗi lần diễn ra bên ngoài, cuộc đấu tranh chính trị giữa các giai cấp đều diễn ra khốc liệt.
Những người phụ nữ quý tộc chắc hẳn là biết rất nhiều thông tin.
“Đúng vậy. Tốt hơn là nên gặp những người phụ nữ quý tộc trước, dù sao đó cũng là một phần của hoạt động xã hội. Hãy tổ chức ở khu nhà phụ.”
“Tôi sẽ chuẩn bị sẵn sàng trong vài ngày nữa, thưa Hoàng hậu.”
“Cảm ơn cô. Có cô bên cạnh ta cảm thấy rất yên tâm. Có vẻ là sau này ta sẽ còn phải yêu cầu cô làm nhiều điều hơn nữa.”
Đó là những lời nói xuất phát từ trái tim mà không hề thêm thắt.
Tôi có thể hiểu tại sao Kwanach lại bổ nhiệm Marianne làm hầu gái riêng cho mình. Cô ấy còn hơn cả một người hầu. Cô ấy có một nguồn thông tin tuyệt vời, và dường như cũng là một thư ký có năng lực.
Không cần phải nỗ lực nhiều khi có một người như vậy đứng về phía tôi. Tôi nhìn cô ấy và mỉm cười.
“Marianne, Chúng ta đi đón em gái cô nhé?”
***
Khi chúng tôi đến phòng khám của Hoàng cung, Simon lao ra chào đón chúng tôi.
“Ôi, Hoàng hậu…!”
“Simon. Cậu có nhận được lời nhắn của ta không? Ta cần cậu giúp ta làm vài thứ.”
“Vâng, được thôi. Tôi rất sẵn lòng được phục vụ cho người! Người nói cô bé tên là Edith sẽ đến đây hôm nay.”
Simon lắp bắp đầy nhiệt tình.
“Đúng vậy.”
“Tôi nghe nói cô bé bị bệnh xơ cứng.”
Khi nghe đến căn bệnh, Marianne đứng bên cạnh tôi giật mình.
Đó là một căn bệnh đã xảy ra khắp lục địa trong nhiều năm và không rõ nguyên nhân. Đến nay vẫn chưa có cách để chữa trị. Tuy nhiên một loại thuốc đã được phát triển để ngăn chặn các triệu chứng.
Danh tính thật sự của căn bệnh vẫn chưa được tiết lộ, nhưng một phù thủy đã phát triển một loại thuốc chữa bệnh xơ cứng. Và hắn ta đã bán loại thuốc độc quyền này thông qua tầng lớp cao nhất của lục địa loài người, tầng lớp trên Guilier.
Thành phần của thuốc đã được công khai nhưng không ai có thể bắt chước cách sản xuất của nó. Lý do là cần có ma thuật trong quá trình điều chế, và cũng không rõ phương pháp nào được sử dụng để truyền sức mạnh ma thuật.
Kết quả là giá thành của thuốc điều trị xơ cứng đã tăng cao.
Lương bổng của Marianne quá thấp, cô ấy cũng không phải là quý tộc có lãnh địa nên không thể chi trả được tiền thuốc.
Nhưng nếu em gái cô ấy ngưng sử dụng thuốc hơn một tháng thì cơ thể cô bé sẽ bắt đầu cứng lại như đá. Marianne buộc phải mang thuốc đến cho Edith ngay cả khi cô ấy phải ép buộc mình làm như vậy vào lúc này.
Tôi tiến đến gần Simon và hạ thấp giọng hỏi cậu ấy.
“Simon. Cậu có thể điều chế loại thuốc chữa bệnh xơ cứng không?”
“Vâng, sao? Cái đó… Tôi cần phải có mana, thưa Hoàng hậu.”
“Đừng lo, ta sẽ hỗ trợ cậu. Ta chỉ cần tìm ra cách truyền mana vào. Vậy được chứ?”
“Không… à vâng…”
Simon xoa mái tóc đỏ bù xù của mình.
“Thật ra tôi khá tò mò về căn bệnh xơ cứng, vậy nên tôi đã nghiên cứu một chút về nó. Chất liệu trong lọ thuốc có hơi biến dạng, không giống như ở trạng thái tự nhiên. Có lẽ do ma thuật, nhưng tôi lại không biết gì về ma thuật nên không thể kiểm tra được. Nếu Hoàng hậu có thể giúp tôi, tôi sẽ cố gắng nghiên cứu thật tốt.”
Simon, người đang rũ vai và lắp bắp, bỗng trở nên hào hứng ngay khi nói về y học.
Cậu ta nói nhanh hơn và lưu loát hơn bình thường. Đôi mắt vốn luôn dao động vì lo lắng, bây giờ lại ổn định.
“Ta hiểu. Ta hy vọng được làm việc với cậu, Simon. Nếu thành công, cậu sẽ có thể giúp được rất nhiều người mắc phải bệnh này.”
“À vâng, nhưng sẽ mất một thời gian để tìm ra… Cũng không có gì đảm bảo là tôi sẽ thành công.”
Simon lẩm bẩm, thể hiện nét rụt rè mọi ngày.
“Không đâu, ta tin cậu. Câu có tài năng bẩm sinh và cậu có thể làm được. Nếu cậu cần bất cứ thứ gì hãy cho ta biết. Ta sẽ làm mọi cách để giúp cậu.”
“Thưa Hoàng hậu, cảm ơn vì sự giúp đỡ của người.”
Vào lúc Simon đang nhìn tôi chằm chằm bằng đôi mắt xanh lấp lánh, tôi đã nghe tin có một chiếc xe ngựa đến trước phòng khám Hoàng cung.
Đó là cỗ xe đã đưa Edith, em gái của Marianne rời khỏi viện điều dưỡng ở ngoại ô.
Một lúc sau cô bé đã vào phòng khám cùng một vài hiệp sĩ. Tôi biết cô bé là Edith mà không cần phải giới thiệu. Cô bé trông giống hệt chị gái mình.
“Thưa Hoàng hậu.”
“Em hẳn là Edith.”
Tôi bước đến trước mặt Edith và nhìn cô bé.
Cô bé trông có vẻ nhỏ hơn so với tuổi 16, có lẽ là do đã bị bệnh nhiều năm. Tôi cũng không cao lắm nhưng cô bé trông còn nhỏ con hơn cả tôi.
Những thứ khác thì giống hệt Marianne. Mái tóc nâu và đôi mắt màu hổ phách. Ngay cả tư thế cứng ngắc của cô bé cũng tạo án tượng điềm tĩnh, lạnh lùng.
“Edith, em hẳn ngạc nhiên lắm khi đột ngột bị gọi đến Hoàng cung như thế này. Từ bây giờ em sẽ ở lại đây, Phòng khám Y tế của Hoàng cung. Em có thể gặp chị gái bất cứ khi nào em muốn.”
Vẻ mặt Edith hơi dao động khi tôi tiếp tục nói. Edith đảo mắt cẩn thận nhìn chị gái mình. Ánh mắt cô bé vẫn còn một chút nghi ngờ.
Marianne thay mặt Edith, cúi đầu thật sâu với tôi.
“Cảm ơn người, thưa Hoàng hậu…!”
Tôi đáp lại với một nụ cười.
“Marianne, đã lâu rồi hai người chưa gặp nhau, vậy nên đừng lo cho ta mà tận dụng lúc này đi. Ta sẽ đi nói chuyện với Simon.”
Tôi lùi lại để hai người họ có thể tự nhiên nói chuyện với nhau.
Khi tôi đã đi đủ xa, Marianne cuối cùng đã ôm chầm lấy Edith. Trước khi tôi kịp nhận ra thì Edith, người vẫn đứng yên một chỗ, bắt đầu khóc nức nở như một đứa trẻ trong lòng chị gái mình.
‘Thật mừng vì có thể giúp được họ. Mình hy vọng việc điều chế thuốc sẽ có hiệu quả.’
Tôi đi theo Simon vào phòng thí nghiệm. Một vài lính canh đang ở ngoài cửa.
Bên trong phòng thí nghiệm rất bừa bộn. Các loại sách và giấy tờ chất thành núi. Nó trông giống như căn phòng của một học giả, mặc dù Simon đã nói cậu ấy sẽ thực hiện nhiều nghiên cứu y học khác nhau ngoài công việc hành nghề của mình.
“Tất cả chuyện này là sao?”
“À, vâng. Chúng là về y học. Ôi, tôi xin lỗi vì đã để người thấy một nơi bừa bộn như thế này. Tôi xin lỗi, nếu Bệ hạ thấy hẳn ngài ấy sẽ muốn biết tất cả, tất cả…”
Simon run rẩy khi nhớ đến Kwanach.
“Ngài ấy đã nhìn thấy những thứ này chưa?”
“Vâng, có rồi.”
“Ngài ấy nói cậu có thể ghi nhớ mọi thứ mà chỉ cần nhìn qua một lần. Thật đáng kinh ngạc.”
“À vâng, cũng không nhiều lắm…”
Simon mỉm cười. Dù sao cậu ấy luôn yếu đuối trước những lời khen ngợi.
“Vâng, hãy đợi một chút.”
Simon bò dậy và bắt đầu dọn dẹp đống giấy tờ vương vãi trên chiếc ghế bành trong phòng.
“Có một vài cuốn sách về bệnh xơ cứng, người có muốn đọc không?”
“Được. Nếu ta không hiểu gì thì ta có thể hỏi cậu được không?”
“Vâng, vâng. Hãy hỏi tôi bất cứ điều gì…!”
Tôi cười khúc khích rồi ngồi xuống ghế.
Lúc đầu tôi nghĩ đến việc điều chế một loại thuốc trị bệnh xơ cứng nhằm mục đích xoa dịu Marianne. Nhưng ngay cả khi đó không phải lý do duy nhất thì tôi cũng không thể giữ im lặng về tình trạng sử dụng ma thuật để kiếm lợi nhuận.
‘Nếu điều chế thuốc thành công, mình sẽ cung cấp nó với cái giá thấp nhất, đặc biệt là đối với dân thường.’
Tôi đã nghe nói có những người không có tiền để mua thuốc, cơ thể họ dần trở nên cứng như đá rồi chết đi.
Bây giờ tôi đã là Hoàng hậu của Radon, và tôi muốn sử dụng sức mạnh của mình để giúp đỡ đất nước này. Không, đó là một vị trí mà tôi buộc phải làm như vậy.
Hơn nữa nếu Hoàng thất đi đầu trong việc phân phát thuốc trị bệnh xơ cứng thì sự ủng hộ của người dân sẽ càng lớn hơn.
‘Mình chắc chắn Kwanach sẽ hài lòng.’
Khi vô ý nghĩ đến Kwanach, tôi chạm vào môi mình rồi lại hoảng sợ rút tay lại.
***
“Không được.”
“Hả? Tại sao?”
“Đương nhiên ta nghĩ nàng sẽ hài lòng khi thấy ta nghiên cứu loại thuốc này…”
Tối đó khi dùng bữa với Kwanach, tôi đã rất bối rối trước phản ứng bất ngờ của chàng.
** Còn tiếp **