“Kwanach…?”
Tôi vội vàng đặt quyển sách đang đọc lại trên kệ khi chàng đang bước nhanh đến. Khi chàng đã ở ngay trước mặt. giọng nói của Kwanach nhỏ dần.
“Nàng đang làm gì ở đây, bỏ qua bữa trưa và bữa tối luôn à? Nàng muốn bị ngất đi sao? Vì nàng mà ta không thể tập trung làm việc được. Ta đã rất lo lắng! Ta thật sự…! Hừ, đừng nhìn ta như vậy. Chết tiệt. Ta thậm chí còn không thể nổi giận với nàng.”
Kwanach phả ra một hơi nóng. Ngực của chàng phập phồng lên xuống.
Tôi chăm chú nhìn chàng, bối rối trước sự xuất hiện đột ngột của người chồng như bị lên cơn sốt.
“Ồ, thời gian đã trôi qua nhanh vậy à?”
Tôi không tin được là đã đến giờ ăn tối. Tôi cứ nghĩ chỉ mới một hoặc hai giờ trôi qua.
Lúc này nghĩ lại thì hình như Marianne đã gọi tôi đi dùng bữa, nhưng tôi quá tập trung đến mức thậm chí còn không cảm thấy đói nên đã để cô ấy quay về.
Kwanach chỉ thở dài, môi chàng run rẩy như thể cố nói điều gì đó. Tôi không cố tình khiến chàng lo lắng như thế này.
Tôi bước ra khỏi kệ sách và đứng đối diện với chàng.
“Tôi xin lỗi, Kwanach. Tôi không để ý đến thời gian trong khi đọc sách.”
“...”
“Ngài giận sao?”
Kwanach thả lỏng đôi vai cứng ngắc của chàng. Khuôn mặt chàng trở nên nhẹ nhàng hơn sự hung hãn lúc trước. Nhưng nó vẫn mang một chút cảm xúc khó chịu.
Kwanach nói với giọng thân thiện hơn.
“Ta không có ý nổi giận với nàng. Ta biết lời nói của mình có chút thô bạo. Ta đã ở trong thành phố một ngày và không chắc đầu óc mình như thế nào nữa. Ta được cho biết là nàng chỉ ở đây mà không ăn uống gì… Ta xin lỗi.”
“Không đâu. Tôi không sao mà.”
Ban đầu tôi thật sự không biết Kwanach cảm thấy thế nào, nhưng sau một vài ngày gần gũi, tôi có thể hiểu được phần nào cảm xúc của chàng.
Chàng trông có vẻ chán nản.
Thoạt nhìn Kwanach trông có vẻ đáng sợ, nhưng tôi có thể nhận ra một vài cảm xúc của chàng qua phần đầu lông mày của chàng đang nhíu lại.
Tôi quay đầu lại để nhìn rõ hơn biểu cảm trên khuôn mặt chàng. Càng nhìn kỹ tôi càng có thể nhìn thấy rõ những dấu hiệu về cảm xúc đang lan rộng và tiêu tan từng chút một trên khuôn mặt chàng.
Việc này giống như niềm vui khi giải mã được một bí ẩn và tôi đang chìm đắm trong đó. Kwanach hắng giọng một vài lần trước khi nói.
“Trên mặt ta có gì sao?”
“Vâng? À, không có… Tôi chỉ nhìn vì tò mò thôi.”
“Tò mò điều gì?”
“Biểu cảm của ngài phong phú hơn tôi nghĩ.”
“Ta chưa từng nghe thấy điều gì như vậy trước đây.”
“Có lẽ người khác chưa từng nhìn kỹ ngài. Lúc đầu tôi cũng như vậy.”
Đôi đồng tử đen láy của Kwanach lấp lánh và chàng nhìn xuống thay vì nhìn vào mắt tôi.
‘Ngài ấy xấu hổ sao?’
Chàng né tránh ánh mắt tôi và đôi môi hơi nhếch lên. Tĩnh mạch ở cổ chàng nổi lên rồi lại lặn đi. Thật khó để nhìn thấy vì ánh sáng lờ mờ, nhưng khuôn mặt chàng có vẻ càng lúc càng đỏ hơn.
Kwanach vẫn chưa nhìn tôi, bất ngờ đưa tay ra.
“Dù sao… hãy ra khỏi đây thôi. Nàng đã đọc sách xong chưa?”
“Tôi sẽ quay lại vào ngày mai. Tôi đảm bảo sẽ ăn uống đầy đủ từ bây giờ.”
“Làm ơn hãy làm vậy.”
Vừa nãy tôi đã không có cảm giác gì, nhưng lúc này tôi lại đột nhiên cảm thấy đói bụng. Tôi thậm chí còn cảm thấy có chút choáng váng.
Tôi nắm chặt tay Kwanach và tiếp tục bước đi.
Chàng ngỡ ngàng nhìn tôi rồi đột nhiên kéo tay tôi ôm lấy khuỷu tay chàng..
“Ta nghĩ nàng sẽ thoải mái hơn nếu ta ôm nàng như vậy.”
“Tôi hiểu…”
“... Có lẽ…”
Kwanach hếch cằm và nhìn về phía trước.
‘Ngài ấy lại xấu hổ đúng không?’
Quai hàm ương ngạnh của Kwanach bắt đầu co giật. Càng phát hiện ra điều gì đó bất ngờ ở chàng, tôi lại cảm thấy người chồng to gấp đôi tôi có một chút…
‘Ngài ấy trông thật đáng yêu.’
Thật buồn cười, chàng chính là một vị vua được mệnh danh là Thần Mặt trời.
Tôi sợ Kwanach sẽ cảm thấy bị xúc phạm nếu tôi nói với chàng điều đó, vậy nên trước hết tôi sẽ giữ điều đó trong lòng vậy.
Tôi bước đi với cánh tay ôm lấy tay Kwanach. Tôi có thể cảm nhận rõ cánh tay rắn chắc, nóng bỏng của chàng xuyên qua lớp vải.
Khi bước ra khỏi thư viện…
“Tất cả những thứ này là gì?”
Chiếc bàn được đặt trong khu vườn phía trước thư viện. Đó là một bữa tối mang theo truyền thống của miền Bắc và miền Nam đan xen nhau. Mùi thơm và hơi ấm của thức ăn mới chế biến xộc vào mũi tôi.
“Ta nghĩ nàng hẳn đã rất đói nên đã bảo họ đem bữa ăn đến đây.”
“Nhiều đồ ăn vậy sao?”
“Ta sẽ dùng bữa với nàng.”
Kwanach lịch sự hộ tống tôi.
Tôi ngồi xuống một chiếc ghế mà chàng nhẹ nhàng kéo ra, cảm thấy có chút ngượng ngùng.
“Bên ngoài có lẽ hơi lạnh.”
Kwanach choàng chiếc chăn dày mà người hầu đưa lên vai tôi. Sau đó chàng ngồi xuống chiếc ghế đối diện và nhìn tôi. Chàng trông có chút lo lắng.
Tôi vừa nói vừa loay hoay chiếc chăn chàng vừa choàng lên người mình.
“Kwanach, ngài vẫn chưa ăn sao?”
“Đúng vậy.”
“Chắc là ngài đã rất đói khi phải tham gia các hoạt động chính trị.”
“Nàng là người duy nhất bỏ bữa trưa và bữa tối…”
“Tôi biết…”
“Không. Từ ngày mai hãy dùng bữa tối cùng nhau. Ta sẽ đến chỗ nàng.”
“Sẽ không làm phiền ngài chứ?”
“Nàng thì sao? Nàng sẽ không bất tiện nếu ta đến mỗi ngày chứ?”
Tôi có thể nghe được sự căng thẳng trong giọng nói của Kwanach, giọng điệu mà lúc đầu tôi cứ nghĩ là sự giận dữ nhưng bây giờ lại có vẻ khác.
Tôi không thể tin được người đàn ông lên giường cùng mình đêm qua lại lo lắng đến vậy khi gợi ý về việc dùng bữa.
“Không đâu. Tôi không nghĩ sẽ có gì bất tiện.”
“Thật sao?”
“Vâng. Tôi đã luôn thích ở một mình. Bây giờ tôi cần phải làm quen với việc ở bên cạnh ngài.”
“Nếu nàng không muốn, nàng không cần phải miễn cưỡng chấp nhận đâu.”
“Ngài không ép buộc tôi, vậy nên không sao cả.”
“Ta mừng vì nghe thấy điều đó. Nhanh dùng bữa thôi. Thức ăn sẽ nguội mất.”
“Vâng.”
Trời về đêm nên có gió lạnh, cũng may là chiếc chăn đủ dày. Ngoài ra còn có một đống lửa nhỏ đang cháy gần đó, hơi ấm từ đó bao trùm lấy tôi.
Trong vườn, mùi cỏ thơm hòa với mùi thơm của các loại thực phẩm. Đây là buổi tối vào lúc nửa đêm mà chồng đã chuẩn bị cho tôi.
Tôi chậm rãi nhấp từng ngụm súp và liếc nhìn Kwanach khi đang ăn.
‘Tại sao ngài ấy lại tốt với mình như vậy.’
Cho dù chàng có thích tôi thì tôi vẫn là người phụ nữ chàng chỉ vừa biết khoảng một tuần trở lại đây.
Càng nhận ra tình cảm ấm áp của chàng mà tôi đã không biết ở kiếp trước, tôi càng cảm thấy mình phải ngăn chặn một tương lai mà chàng sẽ mất kiểm soát.
***
Sau khi thưởng thức bữa tối trong khu vườn của thư viện, chúng tôi nắm tay nhau ngủ như đêm hôm trước.
Lần này tôi không còn quá lo lắng khi nằm cạnh Kwanach nữa. Tôi chìm vào giấc ngủ với bàn tay nằm trong bàn tay rắn chắc của chàng.
Là một người thường xuyên ngủ qua buổi sáng, khi tôi tỉnh dậy thì Kwanach đã đi họp. Hôm nay tôi quyết định sẽ tham quan nhà kính. Đó là nơi tập trung hầu hết các loài thực vật trong cung điện.
Ở đó tôi đã nghe được những câu chuyện khác nhau giữa những cây cối trong cung điện này. Tôi cũng định tra cứu một số thông tin về Yêu tinh rừng trong thư viện.
Sau khi vội vàng dùng bữa sáng, Marianne dẫn tôi đến lối vào của nhà kính. Ánh nắng chói chang chiếu lên kính của khu vườn.
Nhìn bên ngoài trông nó khá lớn, nhưng khi bước vào trong thì nơi này lại như một khu rừng khổng lồ.
Trần nhà bằng kính dường như vươn cao lên đến tận bầu trời. Ở đây và chỗ đó, tôi nhìn thấy những loại thực vật quý hiếm mà chưa từng thấy trong đời.
Tất cả chúng đều mọc dày đặc không có một chiếc lá khô nào, như thể chúng được chăm sóc bởi một thợ làm vườn tài năng.
Mặc dù chưa nói chuyện trực tiếp nhưng năng lượng vui vẻ và sảng khoái của khu vườn vẫn tràn ngập trong không khí. Mùi cỏ tự nhiên làm dịu đi sự căng thẳng trong cơ thể tôi.
Tôi sẽ thường xuyên đến đây, không nhất thiết chỉ đến đây để lấy không tin.
Tôi nói với Marianne đang lặng lẽ theo sau mình.
“Marianne, tôi sẽ tự mình tham quan một chút.”
Marianne cúi đầu lịch sự rồi rời đi.
Tôi định nói chuyện với cái cây và không muốn người khác nhìn thấy.
Việc tôi là Người thức tỉnh có thể nói chuyện và trồng cây đã được nhiều người biết, nhưng tôi chưa bao giờ tự mình tiết lộ điều đó.
Tôi đến Đế quốc này một mình. Tôi vẫn ở trong tình thế không có một ai tin tưởng ở mảnh đất này. Nhưng hoa lá luôn bên cạnh tôi, không bao giờ phản bội tôi.
Họ là tai mắt, là những người bạn mới mẻ và đáng tin cậy của tôi.
Mặc dù năng lượng từ Khu rừng Bạc có vẻ đã giảm đi nhưng vẫn dễ dàng trò chuyện với cây cối.
Tôi đứng trước cái cây đầu tiên mình nhìn thấy và đặt tay lên chiếc lá xanh mềm mại của nó.
“Xin chào người bạn xinh đẹp, tôi có thể nói chuyện với cậu được không?”
Tôi nói một cách thận trọng. Sau đó có một giọng nói nhẹ nhàng không rõ giới tính vang lên trong đầu tôi.
[Vậy ra cô là người có chung tâm hồn với chúng tôi!]
Những chiếc lá xanh khẽ lay động, như thể ai đó rùng mình kinh ngạc.
“Tôi đã được Nữ thần Fahar ban phước lành.”
[Đó là lý do tại sao khi cô chạm tay vào tôi, cảm giác như được uống một cơn mưa phúc lành vậy!]
“Thật vui khi nghe vậy. Tên tôi là Usphere. Tôi đến từ cực Bắc của lụa địa, và tôi đã đến đây được vài ngày rồi. Nhưng tôi vẫn chưa có một người bạn nào cả. Cậu có thể cho tôi biết nhiều hơn về Cung điện này được không?”
[Thật ra tôi cũng không biết nhiều về nó. Nơi này được trồng cách đây không lâu. Nhưng tôi biết một cây có rễ dài nhất vùng đất này. Tôi sẽ giới thiệu cho cô. Tại sao cô không đến đó gặp ông ấy?]
“Cảm ơn cậu rất nhiều.”
[À! tôi không biết chuyện này có giúp ích được gì không…]
“Bạn có chuyện gì muốn chia sẻ với tôi à? Bất cứ chuyện gì tôi cũng rất sẵn lòng.”
[Tôi đã thấy người phụ nữ đi cùng cô đến đây vài lần.]
“Marianne à? Tôi đã bảo cô ấy đi rồi.”
[Đúng vậy. Là người phụ nữ đó.]
Tôi liếc nhìn về hướng Marianne rời đi.
Tôi thắc mắc tại sao Hầu nữ trưởng lại đến nhà kính này. Bởi vì đây không phải khu vực của cô ấy.
“Cậu có phiền nếu tôi xem qua ký ức của cậu không?”
[Tất nhiên rồi! Tôi sẽ làm bất cứ điều gì cho cô, Usphere.]
“Tôi rất vinh dự.”
Tôi mỉm cười rồi nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Tôi bắt đầu nhìn thấy ký ức của cái cây. Những gì đã xảy ra ở gần khu vực này hiện lên một cách sống động trong tâm trí tôi.
… Đó là một cảnh tượng không mấy được mong chờ.
** Còn tiếp **