"Ài ài ài, cái nồi này tôi không cõng đâu đấy!" Vũ Ngọc Bình vội vàng biện bạch: "Tôi đã rất lâu cũng không cùng đám hot face trên mạng liên hệ rồi!"
"Cho nên các cô ấy đều tới tìm chúng tôi rồi a!" Phan Thịnh Phan Ly một vẻ mặt vô tội nhìn lấy Vũ Ngọc Bình.
"Không phải chứ? Bọn họ đều là muốn đi đến ngành giải trí chăng?" Vũ Ngọc Bình cùng Phan Thịnh Phan Ly đấu võ mồm đều là chuyện thường ngày rồi.
Nghe được Vũ Ngọc Bình nói như vậy, Phan Thịnh Phan Ly lại là lần đầu tiên không có phản bác, rất nghiêm túc nghĩ hồi lâu, sau đó liếc nhau, cùng đồng thanh nói:: "Cách này tốt a!"
"Này này này, hai người lại muốn làm gì?" Vũ Ngọc Bình nhịn không được hỏi: "Các người không lẽ định đem các cô ấy đều ném vào trong ngành giải trí chứ?"
Phan Thịnh Phan Ly cười hì hì nói: "Dù sao đều là một đám hot face trên mạng, kêu các cô ấy làm trực tuyến đi a! Như vậy còn có thể gia tăng lưu lượng của trang web, tạo ra lợi nhuận! Các cô ấy tuy rằng mỗi người đều là vác một khuôn mặt hot face, thế nhưng là gia cảnh cũng không tệ, dù sao cũng là cô chiêu nhỏ gì đấy. Các cô ấy trong lúc làm trực tuyến đến khoe của đủ loại, đoán chừng sẽ thu hút không ít người xem chăng?"
Tống Thanh cùng Lưu Nghĩa đồng thời không biết làm sao mà lắc đầu.
Gian thương a gian thương!
Kết thân cũng có thể nghĩ ra đến trên kinh doanh rồi!
Những ông chủ trong ngành giải trí, đầu óc của bọn họ quả nhiên là không thể tầm thường mà so sánh!
Hà Nhật Dương cũng là không biết làm sao mà lắc đầu.
Mọi người suốt đường đều nói chuyện phiếm, ngược lại cũng không thấy cô đơn lạnh lẽo.
Hơn nữa nhà của Vũ Ngọc Bình, khoảng cách cũng không phải là rất xa.
Bởi vậy trò chuyện được một hồi cũng đã đến nơi rồi.
Vừa xuống xe, Tống Thanh liền không nhịn được Oa một tiếng kêu lên: "Không tệ a, Ngọc Bình! Nhà của anh thì ra là như này a!: "
Hà Nhật Dương vừa cười vừa nói: "Anh ấy đều rất ít trở về ở. Cái nhà này, phần lớn đều là cha mẹ của anh ấy đang sống."
Vũ Ngọc Bình gật gật đầu, nhưng không nói gì.
Lưu Nghĩa cũng cùng theo xuống xe, hơi mang chút hồi hộp.
Cho dù là cô cẩu thả đến cỡ nào, vẫn là cô gái.
Lần đầu tiên cùng bạn trai tới cửa viếng thăm, ít nhiều gì cũng có chút hồi hộp đấy.
Ăn mặc của cô vào hôm nay không còn là tác phong của một người con trai, mà là phong cách trung tính ôn nhu.Một bộ thời trang được cắt xén vừa vặn, xuất từ dưới tay của Tống Thanh.
Đây là mẫu do Tống Thanh bỏ ra hai ba ngày thời gian chuyên môn thiết kế, những vật liệu được dùng cũng là chất vải mà Tống Thanh từ trong nhà kho của đại trạch Hà gia lựa ra, cả thế giới chỉ có một mẫu này.
Nhìn thấy Lưu Nghĩa có chút hồi hộp, Tống Thanh lập tức nắm lấy ngón tay của Lưu Nghĩa, cổ vũ cô ấy.
Quả nhiên, đã có sự cổ vũ của Tống Thanh, Lưu Nghĩa thả lỏng không ít.
Có nhiều người nhà cùng nhau đến nhà như vậy, cô đoán chừng cũng là ít có đãi ngộ như vậy rồi chăng?
Mọi người vừa xuống xe, cửa ra vào liền có một đám người ra nghênh tiếp: "Thiếu gia đã trở về rồi! Chào Hà tổng, chào nhị thiếu phu nhân! Hai vị thiếu gia đã lâu không gặp! Chào tiểu thư Lưu!"
Những người hầu này đều toàn là mặc đồng phục màu trắng, ngược lại là cùng với phong cách kiến trúc ở sau lưng xứng đôi vô cùng.
Tống Thanh cùng những người khác cười gật gật đầu.
Nhà họ vũ đúng là rất lớn đấy, hơn nữa kết cấu cũng rất lớn.
Mỗi một tấc kiến trúc đều thể hiện vẻ đẹp văn minh.
Tống Thanh nhìn đến liên tục tán thưởng không thôi.
Kiến trúc lâm viên cùng kiến trúc kiểu phương Tây, thật ra mỗi cái mỗi vẻ, không cách nào bình luận cái nào đẹp hơn.
Chỉ cần đem chi tiết làm đến mức cao nhất, đó chính là đẹp.
Tiến vào cửa, cha mẹ của Vũ Ngọc Bình đã đứng ở cửa vị trí cửa ra vào, mặt mày rạng rỡ mà chờ đợi lấy.
Tống Thanh cùng theo Hà Nhật Dương đi qua cùng bọn họ chào hỏi, gọi chú và dì.
Chan mẹ của Vũ Ngọc Bình cũng là biết điều, đối với Tống Thanh lại lễ phép lại khách khí.
Mấy ngày hôm trước Hà gia đã công khai người thừa kế, Tống Thanh sinh ra người thừa kế, trong cả hội thượng lưu, địa vị đã là không người nào có thể rung chuyển rồi!
Cô chính là đường đường đệ nhất phu nhân của Hà gia rồi!
Lưu Nghĩa hơi bất an đem lễ vật đưa tới, mẹ của Vũ Ngọc Bình mặt mày rạng rỡ mà nhận lấy lễ vật, nắm lấy tay của Lưu Nghĩa, không ngừng khen ngợi.
Nhìn thấy mình không có bị tẩy chay, đáy lòng của Lưu Nghĩa bỗng thở phào một hơi.
Mọi người phân chủ khách mà ngồi xuống, khách khí mà trò chuyện.
"Nếu như đã đến rồi thì lần này cần phải ở vài ngày đấy." Văn tiên sinh khách khí mà nói.
"Vâng, đa tạ chú Văn." Hà Nhật Dương mỉm cười gật đầu nói: "Lần này có lẽ là thật sự phải quấy rầy mấy ngày rồi."
Văn phu nhân cũng nói: "Khách khí cái gì! Đến nơi này cứ tự nhiền như nhà mình, tuyệt đối đừng cùng chúng tôi khách khí. Vừa đúng lúc, qua mấy ngày thì trong nhà còn có việc mừng phải tổ chức, các con cũng đến tham gia náo nhiệt, dinh chút không khí vui mừng, sớm chút đem hôn sự của Ngọc Bình cùng tiểu Nghĩa tổ chức luôn!"
Lưu Nghĩa đỏ mặt.
Trong chốc lát đến giờ cơm trưa, mọi người tập thể chuyển dời đến phòng ăn, khách khí mà hơi mang theo chút xa lánh, ăn xong bữa cơm này.
Văn phu nhân cũng không có như những người khác, một mình cùng Lưu Nghĩa nói chuyện, chỉ là khách khí hàn huyên vài câu, liền đi nghe điện thoại rời khỏi rồi.
Sau khi Văn phu nhân rời đi, Văn tiên sinh cũng không có ở quá lâu, cũng tìm cớ rời khỏi rồi.
Đáy lòng của Lưu Nghĩa lo lắng không yên một hồi, nhịn không được hỏi Tống Thanh: "Tiểu Thanh, bọn họ có phải là không thích tớ không?"
Tống Thanh nhanh chóng an ủi lấy Lưu Nghĩa: "Không phải! Cậu đừng suy nghĩ nhiều!"
Phan Thịnh Phan Ly sáp tới đây nói: "Tiểu Nghĩa, cô thật đúng là đừng suy nghĩ nhiều! Bọn họ vẫn luôn là cái thói quen này đấy!"
Vũ Ngọc Bình tới đây nắm lấy ngón tay của Lưu Nghĩa, nói: "Không chuyện như thế, đừng đoán mò! Tình hình của cha mẹ anh là em cũng không phải không biết. Trên danh nghĩa hôn nhân, bọn họ ở bên ngoài đều có nhà của mình. Cái nhà này, chỉ là vì đẹp mắt mà tồn tại. Trên thực tế, ba người chúng tôi, ai cũng không ở chỗ này. Chỉ có ngày lễ cùng chuyện trọng đại, mới đến tụ tập ở chỗ này. Tiểu Nghĩa, em sẽ không chê anh chứ?"
Nhìn lấy ánh mắt tội nghiệp của Vũ Ngọc Bình, Lưu Nghĩa thật không biết nói cái gì cho phải rồi.
"Tiểu Nghĩa, anh cam đoan với em, tương lai của chúng ta tuyệt đối sẽ không biến thành bộ dạng như cha mẹ của anh! Bọn họ năm đó kết hôn, cũng là một lời khó nói hết. Em cũng biết, gia tộc quan hệ thông gia, thật ra nhiều khi, đều là bất đắc dĩ." Vũ Ngọc Bình tiếp tục nói: "Bọn họ ở với nhau, vốn chính là cái sai lầm. Trước kia Nhà họ vũ, cũng không có gì khá lắm, chỉ là một cái xác không mà thôi. Mẹ của anh là con gái riêng, vì vậy, cùng cha của anh ở với nhau, bà ấy có lẽ là có mục đích của mình chăng."
"Qua nhiều năm như vậy, anh một người đỡ lên cái nhà này. Vì vậy, hôn sự của anh, tự chính bản thân anh có thể làm được chủ. Em có hiểu được ý của anh không? Không ai có thể nhét cho anh người phụ nữ mà anh không thích, cũng không ai có thể ngăn cản người phụ nữ anh yêu đi vào cái cửa nhà này!" Vũ Ngọc Bình còn thiếu chỉ lên trời lập thề: "Vì vậy, tiểu Nghĩa, em đừng chê anh được không nào?"
"Em không có." Lưu Nghĩa cúi đầu xuống, thở dài một tiếng nói: "Tình hình trong nhà anh phức tạp, nhà của em cũng là gà bay chó chạy. Nếu như không phải là cơ hội của thị trấn suối nước nóng lần này, cha mẹ của em đoán chừng còn sẽ không thể lần nữa trở về với nhau chăng? Được rồi, chó chê mèo lắm lông. Chúng ta không chê bai lẫn nhau là được rồi."
Nghe được câu trả lời của Lưu Nghĩa, Vũ Ngọc Bình lúc này mới thở phào một hơi.
Hà Nhật Dương lần nữa ngồi xuống, nói: "Bây giờ, trong cái nhà này cũng chỉ còn lại có chúng ta thôi."
Vũ Ngọc Bình cũng kéo lấy Lưu Nghĩa ngồi xuống, nói: "Đúng, bây giờ, ai cũng không cần gò bó nữa. Muốn làm gì thì làm gì."
Tống Thanh nhìn xem xung quanh: "Nơi này không có những người khác rồi sao?"
Hà Nhật Dương lập tức đã hiểu ý của Tống Thanh, nói: "Những người khác của Nhà họ vũ, là không có tư cách ở chỗ này đấy. Giống như đại trạch của Hà gia vậy."
Truyện convert hay : Hoàn Mỹ Chí Tôn