Tại biệt thự Dương gia lúc bấy giờ. Thấy trời đã tối muộn mà Uyển Nhi vẫn chưa trở về, trong lòng Nhất Hàm hiện lên nỗi bất an. Nhất Hàm liền nhanh chóng gọi cho Kỳ Thiên hỏi xem cô có qua bên đó chơi không? Nhưng hồi đáp mà cô nhận lại được lại là câu nói lo lắng của Kỳ Thiên khi nghe Uyển Nhi mãi chưa về. Chứng tỏ cô không có qua đó, vậy thì cô đã đi đâu? Tại sao đến giờ này mà vẫn chưa về? Đúng lúc này cô anh chàng thư kí liền chạy vào thông báo:
"Boss, không hay rồi! Em đã làm theo lời anh bảo đi điều tra xem thiếu phu nhân đi đâu? Và phát hiện...thiếu phu nhân....bị bắt cóc rồi!"
"Bắt cóc?"
Cả Dương phu nhân, Nhất Hàm và Tiểu dưa bở đều đồng thanh ngờ vực hỏi lại. Anh chàng thư kí khẽ gật đầu khẳng định, mặt Dương phu nhân trở nên trắng bệch. Lúc này, Kỳ Thiên từ bên ngoài chạy vào hét to:
"Cái gì? Cậu vừa nói gì? Em gái tôi bị bắt cóc?"
"Vâng! Theo như em điều tra đầu giờ chiều nay Dương thiếu phu nhân đã bị bắt cóc ở đường gần trung tâm thành phố. "
Kỳ Thiên mất bình tĩnh, liêng liên tục gào lên:
"Là Lục Kình Phong! Là hắn ta! Là hắn đã bắt coca Uyển Nhi! Chính là hắn!"
"Lục Kình Phong? Hậu nhân Lục gia?"
Dương phu nhân đột ngột mở miệng. Tất cả mọi người đều hướng mắt về bà. Dương phu nhân khuôn mặt trắng bệch nhưng vẫn cố lắc lắc đầu ám hiệu đừng lo cho bà, vẫn là điều tra xem Uyển Nhi ở đâu thì hơn, có gì bà sẽ kể sau. Nhất Hàm và Kỳ Thiên không để ý đến bà nữa. Lúc này Nhất Hàm như nhớ tới một việc gì đó mà đôi mắt sáng bừng, gấp gáp lên giọng:
"Tiểu dưa bở, nhanh con đi lấy chiếc Ipad ở trong hộc bàn trên phòng cho ba. Nhanh lên!"
Tiểu dưa bở không chậm trễ, lật đà lật đật chạy đi kiếm chiếc Ipad mà Nhất Hàm nói rồi nhanh chóng mang về đưa cho anh. Anh nhìn định vị vị trí của Uyển Nhi trên tấm bản đồ hiện trên màn hình lên tiếng thông báo:
"Bữa trước vì đảm bảo an toàn cho Uyển Nhi mà trong chiếc áo, chiếc váy cô ấy mặc em đều gắn thiết bị định vị vào đó. Theo như định vị thì cô ấy đang ở nước M."
"Nước M?"
Kỳ Thiên lo lắng hỏi lại. Nước M? Sao hắn ta lại đưa Uyển Nhi đến nước M? Không cần biết lí do là gì, trước hết phải cứu được Uyển Nhi đã! Anh quay sang nói với trợ lí của Nhất Hàm:
"Anh đi đặt hai chiếc vé bay sang nước M ngay trong đêm nay cho tôi! Anh chàng thư kí cũng vội vàng nghe lời mà đi chuẩn bị. Hiện tại ai ai cũng lo lắng và buồn rầu. Nếu Uyển Nhi có mệnh hệ gì chắc bọn họ cũng không thể sống tốt được mất.
Tại nước M
Hiện tại nước M trời đã trở sáng, rất nhanh chóng Uyển Nhi được những tên đàn em đưa đến tổng bộ của Lục gia. Hóa ra sau khi hậu nhân của Lục gia là Lục Kình Phong tiếp quản thì Lục gia đã trở thành bang xã hội đen SF. Trên đường bước tới đại sảnh tổng bộ, nhìn cảnh vật xung quanh thật khiến người ta sởn da gà và run sợ. Hai bên đường đều được trông những cây hoa bỉ ngạn nhìn có cảm giác cô đang đi dưới Đường Hoàng Tuyền dưới âm phủ. Đã thế sung quanh vô cùng tối, thứ ánh sáng duy nhất chỉ là ánh đèn đỏ kì dị đang len lói trong con đường tối om. Đến được đại sảnh tổng bộ của Lục gia, Uyển Nhi khẽ bất ngờ khi không thấy mọi người xung quanh đâu mà chỉ có Lục Kình Phong một mình trong không gian rộng lớn, lạnh lẽo đó. Anh đang yên vị trên chiếc ghế cao nhất, chiếc ghế dành cho người đứng đầu. Uyển Nhi đứng giữa trung tâm đại sảnh, hai đàn em áp giải cô vào giờ cũng lui ra ngoài. Bây giờ hỉ có Uyển Nhi và Lục Kình Phong ở trong đại sảnh. Không khí rơi vào trạng thái im lặng đến căng thẳng, Uyển Nhi cảm thấy ngột ngạt khó chịu nên đã lên tiếng trước để phá vỡ tình hình:
"Ờm...mọi người không đến à?"
"Mai bọn họ mới đến nơi!"
Uyển Nhi bất ngờ. Mai mới đến nơi? Vậy hôm nay anh gọi cô đến đây để làm gì? Tâm sự nhân sinh? Dường như có thể đọc được suy nghĩ của Uyển Nhi, Lục Kình Phong lên tiếng:
"Cũng gần như tâm sự nhân sinh!"
Rồi anh đứng dậy bước từng bước về phía Uyển Nhi. Uyển Nhi khó hiểu, tâm sự nhân sinh? Anh muốn tâm sự cái gì? Chưa kịp tình ngộ tay cô đã bị anh kéo mạnh rồi ép cô ngồi trên một chiếc ghế gần đó, anh đứng quan sát cô từ trên cao. Đôi môi mím chặt như cố lấy can đảm để nói:
"Bạch Uyển Nhi, em từng có nghĩ rằng em có thể yêu tôi
không?"
Uyển Nhi ngồi dưới ngước nhìn anh. Đôi mắt trở nên lạnh lùng, vô cảm nói:
"Yêu anh? Ha! Anh đang biết mình nói gì không Lục Kình Phong? Chúng ta có thể yêu nhau sao khi giữa chúng ta có một rào cản lớn như thế?"
Lục Kình Phong mạnh mẽ lắc đầu, cánh tay rắn chắc của anh mạnh mẽ nắm lấy đôi vai của Uyển Nhi. Tiếng anh cất lên thật nặng nề:
"Uyển Nhi, chỉ cần em nói em yêu tôi, tôi sẽ bỏ hết những ân oán trước kia. Tôi sẽ bảo vệ em, yêu thương em, bù đắp cho em. Được không, Uyển Nhi?"
Uyển Nhi ánh mắt mang theo tia chán ghét nhìn anh, cô đứng dậy vô tâm gạt cánh tay của Lục Kình Phong đang đặt trên vai mình, nhẫn tâm tát anh một cái lạnh giọng giễu cợt:
"Lục Kình Phong! Anh tỉnh táo lại đi! Ba mẹ tôi đã giết ba mẹ anh, anh lại còn giết chết ba mẹ tôi. Giữa hai chúng ta lại còn có quan hệ huyết thống và sự thâm thù đại hận như thế anh bảo sao tôi có thể nói "Yêu" anh đây hả Lục Kình Phong? Chúng ta vĩnh viễn không thể được! Anh hiểu chưa?"
Lục Kình Phong thẫn thờ đứng đó, nhìn Uyển Nhi với đôi mắt tuyệt vọng. Đúng giữa anh và cô còn có bức tường chướng ngại lớn vậy mà sao có thể mà với tới được cái tình yêu xa xỉ đó được cơ chứ? Anh sẽ quên nhưng liệu anh có làm được không đây. Lục Kình Phong quay lưng rời khỏi đại sảnh, bóng lưng anh thật cô độc. Thấy David đang đứng ngoài, nhìn thấy sắc mặt của anh kém đi David nhíu mày tỏ ra lo lắng. Lục Kình Phong bước đến đứng ngang hàng với David rồi nhẹ giọng nói ra những khổ tâm xót xa trong lòng mình:
"David,tôi quá ngốc đúng không? Anh có hiểu được cái cảm giác lúc này của tôi không? Tôi coi cô ấy là cả thế giới, nhưng cô ấy nào có bằng lòng làm cả thế giới của tôi?"