Edit: Song Linh
Lúc đầu Hàng Tiểu Ý cứ nghĩ đoạn video đó sẽ lập tức được đăng lên, rồi chân tướng của sự việc sẽ được sáng tỏ. Nhưng sự thật thì ngược lại, phải chờ đến ba ngày, mãi đến khi chuyện của Hàng Vũ Hằng lên đến đỉnh điểm, mới có một người đăng video lên trên Weibo, mọi thứ lại trở về như trước đó.
Trên mạng mọi người xôn xao bàn tàn, trình độ tranh luận nảy lửa không kém gì mấy ngày trước - lúc ảnh chụp Hàng Vũ Hằng bị tung lên, người hâm mộ nhìn thấy chân tướng của sự việc, tự nhiên lại càng thêm ủng hộ thần tượng nhà mình, khi nói chuyện cũng luôn ưỡn ngực ngẩng đầu.
Chỉ vài giờ sau, có một tài khoản Weibo chuyên về tin tức giải trí lại đăng lên, nói là vì vấn đề gần đây của Hàng Vũ Hằng, nên hình tượng bị phá huỷ rất nhiều, kế hoạch đóng nam chính một bộ phim truyền hình cũng chết non, một diễn viên nam mới tên Cố Tử Nam liền thay vào vị trí đó.
Tin tức vừa mới được đăng lên, những cư dân mạng tinh ý đều nghĩ hai chuyện này có liên quan, rất nhanh trên mạng lại xảy ra chiến tranh, người hâm mộ của Hàng Vũ Hằng và Cố Tử Nam mắng chửi nhau túi bụi. Người hâm mộ Hàng Vũ Hằng nói bọn họ cố tình hãm hại Hàng Vũ Hằng để tranh vai diễn, người hâm mộ Cố Tử Nam lại nói Hàng Vũ Hằng chỉ đang che mắt thiên hạ, Hàng Tiểu Ý nhìn mà ngán ngẩm lắc đầu, ngành giải trí thật sự là một vũng nước đục lớn.
Đặt Ipad xuống, Hàng Tiểu Ý nhìn về phía Thiệu Thành Hi đang ngồi ở bàn đọc sách: “Đây là chuyện các anh đã bàn bạc sao?”
Thiệu Thành Hi cũng không ngẩng đầu lên: “Ừ, bị thiệt thòi cũng không thể thua thiệt được, dù sao cũng phải trả thù lại đúng không?”
Hàng Tiểu Ý bước đến, đứng ở trước bàn làm việc: “Nhưng mà lại lãng phí vô ích một bộ phim, rất nhiều tiền đó…”
Cuối cùng Thiệu Thành Hi cũng không nhịn được nữa, ngẩng đầu nhìn cô: “Anh ba của em cơ bản là không muốn đóng phim, vừa vặn đúng ý của cậu ta. Nhưng chuyện hình tượng bị huỷ hoại là thật, em nghĩ chỉ cần một cái video thì có thể chặn được trăm vạn cái miệng của xã hội này sao, tất nhiên không thể, lần này Hàng Vũ Hằng thật sự bị lọt xuống chỗ hiểm rồi.”
Hàng Tiểu Ý bĩu môi, được rồi, không có thứ gì tồn tại mãi mãi cả.
Mặc dù video chứng minh cho Hàng Vũ Hằng xuất hiện rất nhanh, nhưng vẫn có nhiều người tin vào sự kiện lần này, liền cho rằng Hàng Vũ Hằng là đồng tính luyến ái, cho nên sau này chỉ có thể trông cậy vào thời gian để chứng minh sự thật thôi, dù sao cũng không có ai quản được người khác muốn nói gì.
Hàng Tiểu Ý đi ra khỏi thư phòng, rất nhanh đã bưng một chén canh trở lại, bưng đến bên cạnh Thiệu Thành Hi: “Nào, mau uống đi.”
Thiệu Thành Hi chỉ nhìn thoáng qua: “Đây là cái gì?”
Hàng Tiểu Ý rất thần bí nói: “Đây là thuốc mẹ đặc biệt đi tìm, uống nó vào chắc chắn sẽ sinh được con gái.”
Mắt Thiệu Thành Hi rời vi tính, ngẩng đầu lên nhìn cô: “Hàng Tiểu Ý, đầu em bị nước vào à?”
Hàng Tiểu Ý nhướng mày, đẩy chén canh đến bên miệng anh: “Mau lên, uống hết đi, đừng có phụ lòng mẹ.”
Thiệu Thành Hi đứng lên, liên tục né tránh: “Em biết những người này không thể tin không hả, em không sợ anh uống rồi thì sẽ bị phế đi, em cũng mất luôn nửa đời sau hạnh phúc đó.”
Hàng Tiểu Ý từng bước ép sát: “Không sao, không sao đâu, nhanh lên, uống xong là có thể sinh con gái rồi.”
Thiệu Thành Hi bị cô ép đến mức không còn chỗ để trốn, đành phải dịu dàng xoa tóc cô: “Tiểu Tiểu, nếu con cả không phải con gái, chúng ta lại sinh thêm đứa nữa, đến khi sinh được con gái mới thôi, được không?”
Hàng Tiểu Ý lườm anh: “Không được, nhất định anh phải uống.”
“Thành Hi, uống xong canh gà chưa? Mẹ vẫn đang chờ để rửa chén đấy.” Mẹ Thiệu vừa lau tay vừa bước vào thư phòng.
“Canh gà?” Thiệu Thành Hi lạnh lùng nhìn Hàng Tiểu Ý.
Hàng Tiểu Ý ha ha cười gượng: “Em đã nói mẹ đặc biệt làm canh gà cho anh bồi bổ thân thể, anh còn không chịu uống, ngoan, mau uống đi.”
“Trong này không có cái gì khác ạ?” Thiệu Thành Hi nghi ngờ nhìn mẹ Thiệu
“Cái gì? Còn có thể có cái gì? Con còn nghi ngờ mẹ con đầu độc con sao hả?” Mẹ Thiệu lườm anh một cái: “Uống nhanh lên, xong rồi thì cầm chén ra ngoài.”
Nhìn mẹ Thiệu đi ra ngoài, Thiệu Thành Hi nhanh chóng chặn Hàng Tiểu Ý đang muốn chạy trốn lại, Hàng Tiểu Ý vội vàng xin tha: “Là canh gà, canh gà, đừng đổ…”
Thiệu Thành Hi đánh mông cô: “Dám lừa anh, Hàng Tiểu Ý, thật sự em rất thích ăn đòn.”
“Thiệu Thành Hi, là do anh không muốn sinh con với em, nên mới sợ.” Hàng Tiểu Ý hừ một tiếng.
Thiệu Thành Hi nhéo chóp mũi cô: “Hàng Tiểu Ý, em chờ đó, nhất định anh sẽ bắt em trả giá thật lớn vì câu nói này.”
Hàng Tiểu Ý lè lưỡi với anh: “Em chờ, có bản lĩnh thì anh đến đây…”
Đôi mắt Thiệu Thành Hi tối lại, cầm chén canh trong tay cô lên uống, rồi mới mập mờ nhéo eo cô, nói nhẹ nhàng bên tai: “Buổi tối nhớ tắm rửa sạch sẽ, nằm trên giường chờ anh…”
Mặt Hàng Tiểu Ý đỏ đến tận mang tai, lườm anh một cái rồi cầm chén ra ngoài.
Hàng Tiểu Ý đi ra khỏi thư phòng rồi giúp mẹ Thiệu dọn dẹp phòng bếp, lúc hai người nói chuyện phiếm, mẹ Thiệu cũng hỏi một chút về chuyện của Hàng Vũ Hằng, Hàng Tiểu Ý cũng nói thật với bà, để cho bà khỏi phải lo lắng.
Mẹ Thiệu gật đầu: “Trôi vào quên lãng được thì tốt, làm minh tinh ngành giải trí thật không dễ dàng, một chút riêng tư cũng không có, ngủ một giấc cũng có thể bị quay lén được, đây chẳng khác gì phô bày cả con người mình trước mặt người khác sao?”
Hàng Tiểu Ý thở dài một hơi, thật sự Hàng Vũ Hằng làm việc không dễ dàng, những người kia chỉ vì bắt thóp của anh, mà theo dõi anh cả đêm, mang theo cả máy ảnh để qua video, chỉ vì muốn lấy được chút thông tin riêng tư.
“Thành Hi, đi vứt rác đi con.” Mẹ Thiệu nhìn đống đồ bỏ đi đã đầy, gọi Thiệu Thành Hi đi đổ rác.
“Vâng.” Thiệu Thành Hi đáp, đi đến phòng bếp cầm túi rác lên, tiện cầm tay Hàng Tiểu Ý dắt đi: “Đi, chúng ta cùng đi đổ rác.”
Mẹ Thiệu nhìn anh: “Chỉ có một túi đựng đồ bỏ đi, con đi một mình là được rồi, dắt Tiểu Tiểu theo làm gì?”
Thiệu Thành Hi không nói gì, chỉ nhìn Hàng Tiểu Ý, cầm túi rác đứng bất động.
Mẹ Thiệu nhìn anh, cười như không cười: “Sao nào, xa vợ có một chút mà quên luôn cả cách vứt rác rồi sao?”
Thiệu Thành Hi cười: “Vừa ăn cơm xong, con dắt Tiểu Tiểu đi bộ một chút, tránh cho cô ấy tăng cân nữa.”
Hàng Tiểu Ý nhấc chân lên nhẹ nhàng đá vào bắp chân anh: “Anh mới béo đấy!”
Thiệu Thành Hi đưa tay nắm cổ tay cô: “Đi nào, cùng đi vứt rác thôi.”
“Mẹ, chúng con đi đây ạ.” Hàng Tiểu Ý vẫy tay với mẹ Thiệu
Mẹ Thiệu nhìn bóng lưng của hai người, chỉ mỉm cười.
Đi xuống lầu, Thiệu Thành Hi vứt cái túi vào thùng rác, ôm Hàng Tiểu Ý đi về hướng cửa của khu chung cư. Bây giờ đã là mùa thu, gió buổi tối cũng hơi lạnh, Thiệu Thành Hi cài quần áo Hàng Tiểu Ý lại cẩn thận, sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, rồi mới dắt cô đi, hai người nhàn nhã đi bộ.
“Thành Hi, anh hai nói anh ấy sắp kết hôn với Nhan Giai, chúng ta nên đưa quà mừng gì nhỉ? Lúc chúng ta kết hôn, anh hai cho phong bì rất dày đó.”
“Em muốn đưa cái gì?” Thiệu Thành Hi nhìn cô.
Hàng Tiểu Ý nghiêng đầu, suy nghĩ, đột nhiên cười: “Hay chúng ta bỏ hai trăm vạn vào chính cái phong bì đó, dán lại rồi tặng cho anh ấy?”
Thiệu Thành Hi không nhịn được, liền bật cười, ngón tay vuốt ve lòng bàn tay cô: “Anh không biết nên đau lòng thay anh hai em vì có một đứa em gái như thế, hay nên vui mừng vì mình có vợ yêu biết tiết kiệm như vậy đây.”
Hàng Tiểu Ý cũng vui vẻ theo: “Nếu không được, anh nói chúng ta phải tặng cái gì?”
Thiệu Thành Hi suy nghĩ một chút rồi nói: “Tặng một cái bồn tắm lớn đi.”
“Bồn tắm lớn?” Hàng Tiểu Ý trừng anh: “Có người nào tặng quà cưới là bồn tắm sao?”
Thiệu Thành Hi chỉ nhướng mày: “Anh hai em sẽ hiểu.”
Hàng Tiểu Ý nghĩ một lúc, mới hiểu được lời nói mập mờ của anh, không khỏi thẹn quá hoá giận: “Thiệu Thành Hi…”
Thiệu Thành Hi cười ra tiếng, kéo cô vào trong ngực rồi đi đến cửa hàng tạp hoá bên ngoài khu chung cư, nhỏ giọng nói: “Đừng nghịch ngợm, người ta lại chê cười bây giờ.”
Hàng Tiểu Ý thấp giọng nói: “Tạm thời tha cho anh.”
Hai người dạo trong cửa hàng một vòng, Thiệu Thành Hi cầm một hộp áo mưa trên giá xuống rồi đi thanh toán.
Ra khỏi cửa hàng, Hàng Tiểu Ý nhìn anh, đôi mắt chưa đầy vẻ ai oán: “Thiệu Thành Hi, anh nhìn mình lòi đuôi rồi kìa, rõ ràng là anh không muốn sinh con.”
Thiệu Thành Hi cốc nhẹ đầu cô: “Ngốc, phải tránh một đoạn thời gian đã rồi mới sinh con, đúng là không biết hưởng thụ.”
Hàng Tiểu Ý nghĩ, liên tiếp phát ra tiếng hừ: “Bởi vì thói quen sinh hoạt không lành mạnh của anh ảnh hưởng tới kế hoạch tạo em bé của em, anh có biết chỉ vì nguyên nhân cá nhân của anh, mà tạo ra bao nhiêu kẻ địch cho con gái của chúng ta không?”
Thiệu Thành Hi không thể nhịn được nữa, ôm cô vào lòng, xoay một vòng: “Hàng Tiểu Ý, em bị ngốc hả, hả, hả…”
Hàng Tiểu Ý ôm chặt cổ anh, đầu tựa vào lòng Thiệu Thành Hi, không ngừng cười: “Không được, Thành Hi, choáng, choáng, đừng có đánh trống lảng…”
“Khụ khụ…” Đột nhiên một tiếng ho khan truyền tới, Hàng Tiểu Ý ngẩng đầu nhìn, nhanh chóng nhảy ra từ trong ngực Thiệu Thành Hi: “Cha, cha về rồi.”
Cha Thiệu vừa tham gia tiệc rượu xong rồi được người ta đưa về, giả bộ điềm tĩnh gật đầu: “Ừ, hai đứa đang đi bộ sao.”
Hàng Tiểu Ý vội vàng gật đầu: “Vâng vâng.”
Cha Thiệu cố ý hướng mắt lên trên: “Đồ của hai đứa rơi kìa.”
Hàng Tiểu Ý nhìn sang, chiếc hộp màu hồng nho nhỏ yên lặng nằm bên chân Thiệu Thành Hi, trong nháy mắt cảm thấy cả người đều đau, cực kì muốn đập đầu vào tường.
Mặt Thiệu Thành Hi không đỏ, tim không đập nhanh, xoay người nhặt lên, nhét vào túi, giọng nói khách khí: “Cảm ơn cha.”
Cha Thiệu gật đầu: “Không cần khách sáo.”
Hàng Tiểu Ý chỉ biết im lặng nhìn trời.
Ba người cùng nhau trở về nhà, Thiệu Thành Hi nhẹ nhàng nói bên tai cô: “Có muốn được cõng không?”
Hàng Tiểu Ý véo tay anh, thở phì phì: “Không cần.”
Thiệu Thành Hi nhìn vẻ mặt ai oán không thể yêu thương nổi của cô, nhẹ nhàng cười.
“Thành Hi…” Cha Thiệu đang đi phía trước gọi anh, Hàng Tiểu Ý nhanh chóng đẩy anh đi.
“Vâng, có chuyện gì sao ạ?”
Cha Thiệu liếc nhìn Hàng Tiểu Ý đang đi phía sau cách hai người hai mét, nhỏ giọng nói: “Bây giờ hai đứa không muốn có con sao?”
Thiệu Thành Hi chỉ liếc ông một cái: “Cha, cha thật nhiều chuyện.”
Cha Thiệu lườm anh: “Cái gì mà nhiều chuyện chứ, con đã trưởng thành rồi, nhất định phải sinh một đứa bé.”
Thiệu Thành Hi cười: “Sinh con, mỗi ngày Tiểu Tiểu đều bắt sinh con, hai người cũng ép, dù sao cũng phải đợi con cai thuốc rồi tính.”
Cha Thiệu như trút được gánh nặng thở phào một hơi: “Hoá ra không phải do Tiểu Tiểu không muốn sinh con, nếu thật sự là con bé không muốn có con, sao cha và mẹ con có thể không biết xấu hổ mà nói chuyện này với con bé chứ, bây giờ các cô gái trẻ đều muốn giữ dáng, muốn kết hôn hai năm rồi mới có con, cha với mẹ con cũng hiểu.”
Thiệu Thành Hi khoát tay: “Cha yên tâm đi, con dâu của cha thực khác với con dâu nhà người ta, cô ấy không chỉ muốn sinh con, mà ngay cả cháu rể cũng đã chọn xong rồi, cha cứ yên tâm đi.”
Ban đêm yên lặng mà đẹp đẽ, trên giường có hai bóng người đang quấn lấy nhau làm cho ban đêm lạnh lẽo tăng thêm vài phần tươi đẹp.
Thiệu Thành Hi nhẹ nhàng cắn mút chiếc cổ trắng nõn của cô, từng động tác như có như không mang theo lửa nóng, Hàng Tiểu Ý không chịu được những nụ hôn của anh, hơi cong lưng lên.
Tiếng thở dốc trầm thấp của Thiệu Thành Hi vang lên bên tai, làm cho vành tai đỏ bừng của cô thêm kiều diễm ướt át, bàn tay lớn nhẹ nhàng trượt từ bắp chân lên đến bắp đùi cô, muốn đi đến chỗ sâu kín nhất, Hàng Tiểu Ý đột nhiên nắm chặt tay anh, thở khẽ: “… Không được.”
“Có chuyện gì?” Thiệu Thành Hi hôn cô, mơ mơ hồ hồ hỏi.
Đôi mắt bao phủ bởi sương mù của Hàng Tiểu Ý nhìn anh, lộ ra vẻ cực kì vô tội: “Họ hàng tới.”
Thiệu Thành Hi nhíu mày: “Tại sao anh không biết?”
“Đến sớm mà.”
Khí lực trên người Thiệu Thành Hi lập tức bùng nổ, nằm sát Hàng Tiểu Ý, vuốt bụng cô, giọng nói trống rỗng: “Hàng Tiểu Ý, Hàng Tiểu Ý…”
Nói xong liền đứng dậy, Hàng Tiểu Ý lập tức kéo anh: “Anh đi đâu?”
“Đi lấy trà gừng đỏ cho em uống, cho ấm bụng.”
Cuối cùng Hàng Tiểu Ý không nhịn được cười ra tiếng: “Ha ha, em lừa anh thôi mà…”
Mặt Thiệu Thành Hi đen xì, tay thò vào trong chăn kiểm tra một chút, một tay ôm lấy Hàng Tiểu Ý ném lên giường, để cho lưng cô quay về phía mình, hơi dùng sức đánh trên mông cô một cái, nghiến răng nghiến lợi nói: “Hàng Tiểu Ý, em có biết hậu quả của việc này nghiêm trọng như thế nào không…”
Hàng Tiểu Ý nằm lỳ trên gường, cười chảy bao nhiêu nước mắt, cuối cùng Thiệu Thành Hi không nhịn được nữa, cầm lấy chiếc áo mưa rồi thả vào trong tay cô, sau đó mới ôm cô vào trong lòng, nhẹ nhàng nói bên tai cô: “Phạt em mang vào cho anh.”
Oanh một tiếng, mặt Hàng Tiểu Ý đỏ như cua luộc, đỏ từ sợi tóc đến đầu ngón chân, nhỏ giọng từ chối: “Em không…”
Thiệu Thành Hi cầm tay cô hướng xuống dưới tìm kiếm, giọng nói mang theo sự dụ dỗ: “Ngoan…”
Hàng Tiểu Ý từ từ nhắm mắt lại, không dám nhìn, tay hơi run, không dám nhúc nhích.
Thiệu Thành Hi cố gắng kiên nhẫn, môi không nhịn được mà lưu luyến trên cổ cô.
“Xoảng” một tiếng, doạ Hàng Tiểu Ý giật mình, mở mắt ra: “Có chuyện gì vậy?”
Mặt Thiệu Thành Hi đen đến mức có thể so sánh với đáy nồi, bên ngoài căn phòng có tiếng mẹ Thiệu loáng thoáng: “Ông xem mình đi, uống nước cũng có thể làm vỡ cốc, thôi, đừng nhặt nữa, nhặt rồi lại bị đứt tay bây giờ, đêm hôm khuya khoắt, đúng là doạ chết người…”
Hàng Tiểu Ý không nhịn được, lăn vào trong lòng Thiệu Thành Hi cười đến không thở nổi, Thiệu Thành Hi cực lực nhẫn nhịn, hung dữ nói: “Ngày mai chuyển về, không ở đây nữa.”
Hàng Tiểu Ý vừa cười vừa nâng mặt anh lên rồi hôn một cái: “Ôi, Thành Hi đáng thương…”
Gân xanh hai bên thái dương Thiệu Thành Hi giật giật, đè cô xuống giường, trừng phạt cô tội chế giễu anh.
Mặt trăng lặng lẽ biến mất sau đám mây, chỉ lộ ra một vầng trăng cong nhỏ quan sát mặt đất.