"Nàng giờ đang là tù binh đấy. Nghĩ đi, bé con, nàng có đủ tư cách để bàn điều kiện với ta sao?" Bị cưỡng chế hôn hít, lại còn phải đối diện thẳng với cặp mắt nguy hiểm kia, Tịnh Hề vẫn không hoang mang gì cả. Nàng chớp chớp đôi mắt hạnh trong veo tựa suối trong, ngọt ngào đáp lại chàng: "Chàng cứ thử giết nàng ấy xem."
Ngoài mặt là vậy đấy, nhưng bụng dạ Tịnh Hề lại lôi tổ tông mười tám đời nhà Feyrld ra chửi bới...
Mục đích nàng đồng ý cho Feyrld bắt đi là để cho Varu được sống sót. Nếu để nàng ấy đi lĩnh cơm hộp rồi thì những điều ban nãy nàng làm, còn có giá trị gì nữa???
Feyrld nhìn chằm chặp Tịnh Hề lúc lâu, hơi thở ấm nóng, nam tính của chàng ta cứ thế phả vào mặt nàng...Quỷ thần cũng không hiểu được chàng đang bổ não cái gì. Ngón tay đang định miết cằm của Tịnh Hề bỗng buông xuôi. Đặt một cái chụt lên má bánh bao mềm mềm, Feyrld khinh thường liếc Varu đang hèn mọn ngã dưới chân mình, lạnh nhạt hạ lệnh: "Trói ả thị nữ này vào."
Tịnh Hề:"..." Không sao, không sao.
Bị bắt đi cùng ta cũng được.
Không khéo, ở lại đây dễ chết hơn thì tong.
"Vâng, thưa ngài Feyrld." Đám người áo đen trước sau như một, đồng thanh dõng dạc trả lời. Một tên nhấc chân đi đến gần Varu, móc đâu ra cái dây thừng. Không có một chút thương hoa tiếc ngọc, rất ác độc xách tay nàng ấy lên, trói chặt chẽ. Nghe giọng kêu đau của Varu, Tịnh Hề lo lắng ló cái đầu ra, muốn xem thử. Nhưng Feyrld rất ngang tàng, chàng ta ấn đầu nàng vào lồng ngực mình, trầm giọng cười khẽ. Điệu cười khiến cho cả mình Tịnh Hề sởn gai ốc: "Nàng còn liếc nữa, ta giết chết ả ta."
Hai tay đang định cử động, phi lá phù ra để cứu Varu một mạng. Không ngờ, Feyrld dường như đã nhìn thấu ý nghĩ của nàng. động tác chàng càng nhanh hơn, siết cổ tay Tịnh Hề vào. Âm u cong môi cười đầy quỷ dị, chàng ta lấy từ vạt áo ra một ít mê hương, không nói nhiều mà trực tiếp để cho nàng hít phải...
Cục cưng của ta, ta tin...
Lần này nàng sẽ không thể dời khỏi vòng tay ta được nữa...
Ôm trọn người con gái đã ngủ sâu vào lòng, Feyrld hất tay, ném nhẹ vương miện hoàng kim hình hổ mang xuống. Tiếng coong thanh thúy kêu vang. Vừa hay, vương miện lại rơi ngay sát mũi Varu. Mồm nàng ta bị nhét vải, không thể phát ra âm thanh gì, chỉ đành ư ử kêu, nước mắt lưng tròng đau khổ nhìn mũ miện kia...Lệnh bà...
Rồi số phận chúng ta sẽ đi về đâu đây?
"Ngài Feyrld, vậy...." Một tên áo đen đảo mắt sang nữ chính đại nhân - Maya đang gục trên sàn. Ánh mắt thoáng qua màu vàng kim sắc, có chút kinh diễm, cũng có chút dè dặt mà hỏi Feyrld: "Vị tân hoàng phi đây xử lí thế nào ạ?"
Feyrld nhíu mày, trầm tư. Chàng không có bị quả đầu vàng chói của Maya thu hút. Bế Tịnh Hề chuẩn bị dời đi, chàng ta chỉ ném lại một câu duy nhất...
"Trói nốt người, mang theo. Ngươi tốt nhất..." Trong trí não chợt ùa về hình dáng lão già Menes - tiên hoàng trị vì Ai Cập đời trước. Mắt hoa đào diễm liễm sóng sánh ánh nước dịu dàng: "Nên để cho nàng ta còn một hơi thở."
"Thuộc hạ tuân mệnh."
Trong cơn mê sảng do mất máu quá nhiều, Maya chỉ mơ hồ trông thấy một gương mặt vừa xa lạ, vừa quen thuộc. Quen thuộc tại vì...
Nàng ta đã từng gặp người ấy rồi...
Xa lạ vì...
Khí chất quanh thân chàng ta...thật không ăn khớp với người trong kí ức...
"Anh trai..." Khó nhọc phun ra hai chữ duy nhất. Maya đầu đầy mồ hôi, hoa hoa lệ lệ ngất lăn ra đấy. Đám người áo đen đồng loạt ta nhìn ngươi, rồi ngươi lại nhìn ta. Bọn họ ngần ngừ dõi theo bóng dáng dần biến mất của ngài Feyrld, cuối cùng cũng đành đưa ra quyết định là...
Mang người chạy khỏi hoàng cung trước...
Sau đó vác nàng ta đến gặp lang y là được.
Không phải ngài Feyrld bảo, chỉ cần giữ lại một hơi thở thôi sao?
_____________________________________
Đầu óc choáng váng, nặng trình trịch. Thiếu nữ nằm trên nệm trắng khẽ nhăn mặt, cựa mình sang bên phải. Tí nữa thì lăn khỏi thành giường. May thay, người đàn ông nằm cạnh nàng nhanh tay lẹ mắt ôm chặt người. Vuốt ve bộ ngực to mềm kia, Feyrld thoả mãn hít sâu một hơi. Chàng ta gác cái chân rắn chắc lên cặp đùi non mềm của Tịnh Hề. Thân thể hai người trần truồng dán chặt vào nhau, Feyrld tỏ ra thật nỗ lực, cố gắng cạ cạ vật to lớn giữa hai chân và cặp mông trắng nõn của nàng...
Tịnh Hề không sao nhịn nổi khi nàng đương say giấc, thì tòi đâu ra miếng thịt nóng bỏng đè lên người mình. Hạ thân bị ma sát đến phát ngứa, khó chịu động mình...Ai ngờ đổi lại là động tác càng thêm mãnh liệt của Feyrld cầm thú.
Đến lúc này, Tịnh Hề mà còn ngất được nữa chắc nàng sẽ bị ăn đến không còn xương mất.
Tỉnh lại, tỉnh lại nào...
Vì trinh tiết của bổn bảo bảo...
"A..." Trợn tròn con mắt, Tịnh Hề siêu siêu tức giận. Ngay khi mới mở mắt ra, cảnh tượng đầu tiên nàng thấy là...
Hu hu hu, váy áo của ta bay đâu mất rồi???
"Feyrld, ngươi... ngươi bình tĩnh chút." Hất văng bàn tay to lớn đang nắn bóp ngực mình, Tịnh Hề chật vật né tránh thật xa khỏi ma chảo của Feyrld. Biểu cảm của nàng lúc này...
So ra với khi bị chàng bắt được, còn kinh dị hơn nhiều... Hoảng sợ nhìn chằm chằm cái thứ đồ chơi khổng lồ dựng đứng như đang chào cờ dưới lớp chăn mỏng manh, Tịnh Hề nào phải đứa trẻ măng đâu. Cái đó của đàn ông, đương nhiên nàng biết chứ. Co rúm hai chân lại, nàng hận ước gì có thể chém đứt cái thứ đó.
Cmn! Mù mắt ta rồi!
"Ngươi... ngươi nhân cơ hội ta bị ngất mà..."
Tên chó điên!
Chàng ta đang chơi cái trò gì kì zậy?
Đói khát tới thế ư?
Không thể đợi người ta tỉnh dậy rồi đàm phán một cách thật nhân văn à?
__________________________________
**Hôm nay đi học cả ngày tới lúc chín giờ rưỡi mới về tới nhà. Khi đó chương này tôi đã viết được nửa rồi song vẫn cố viết nốt để cho các bạn độc giả đọc đó. Like đi nha :33333.
Ngủ ngon nà. Iu nhìu