Edit: Tiên Nguồn:
Cô vẫn ngồi im không nhúc nhích, toát đầy mồ hôi.
“Bì Bì thắt dây an toàn..”
“Hạ Lan …” Cô bất thình lình ngắt lời anh, “Vừa rồi anh xuống dưới đã làm gì?”
──────── ────────
Sau khi chiếc xe rẽ vào đường cao tốc thì lập tức tăng tốc độ.
Mặc dù Hạ Lan Tĩnh Đình vẫn thường lái rất nhanh, nhưng theo Bì Bì thấy, lần này anh tăng tốc vì anh đang tức giận. Bởi vậy cô ngồi bên cạnh với trạng thái cực kỳ căng thẳng, nhìn ánh đèn hai bên đường trôi ngược về phía sau, ánh sáng và bóng đổ thi nhau ập vào cửa kính xe như mưa trút.
Đây là con đường cao tốc mới xây, hôm làm lễ khánh thành tòa soạn còn cử phóng viên đến lấy tin. Bì Bì cứ cảm thấy đoạn đường này quen quen, tựa như trước đây chính mình đã từng đến, nhất là dòng sông cùng với hàng thùy dương chạy dọc theo bên đường, thêm mấy cái ống khói của những nhà máy trước mặt nữa.
Không biết là hương trên người của Tu Nhàn còn lưu lại hay là do được xịt nước hoa, mà trong xe dậy lên một mùi thơm ngào ngạt. Thật ra mùi hương này không quá nồng, vì có cả mùi gỗ thông len lỏi, nhưng chẳng hiểu sao Bì Bì lại thấy chóng mặt khi ngửi được nó. Cô lén nhìn qua Hạ Lan Tĩnh Đình, anh rất chuyên tâm lái xe, nãy giờ không hề nói chuyện.
Có lẽ cô đã làm anh bực rồi. Bì Bì thầm nghĩ, không đếm xỉa đến lời dặn dò của Tế ti đại nhân mà đòi ăn những món ăn trên chiếc bàn đó, Tế ti có thể không giận sao? Nhưng Tế ti đại nhân có một chuyện không biết, Bì Bì bị bệnh tụt huyết áp, một khi đã đói rồi là sẽ liều mình ăn mọi thứ, thức ăn màu sắc mùi vị gì cũng được, nên Bì cho rằng sự “khiếm nhã” vừa rồi của mình có thể tha thứ được.
Song, Tế ti đại nhân không thèm để ý đến cô tận mười lăm phút, đây là chuyện chưa bao giờ xảy ra.
Lúc này, Bì Bì đột nhiên lên tiếng: “Thật ra em đã từng tới đây.”
Hạ Lan Tĩnh Đình hơi nghiêng đầu, có vẻ như đang lắng nghe.
“Nhà của Tân Tiểu Cúc ở gần đây.”
Đây hiển nhiên không phải câu trả lời mà anh mong đợi, đầu lại nghiêng trở về, tiếp tục chuyên tâm lái xe.
Lại một lúc nữa trôi qua, thấy Bì Bì không nói gì thêm, cuối cùng anh mở miệng hỏi: “Tân Tiểu Cúc là ai?”
“Một người bạn tốt của em và cũng là bạn thời trung học.” Bì Bì chỉ về phía một bãi tha ma bên kia bờ sông. “Cuộc đời Tân Tiểu Cúc luôn gặp phải xui xẻo vì cô ấy sống ở nơi có phong thủy không tốt: Trước mặt là nhà hỏa táng, bên trái là mộ liệt sĩ, bên phải là cửa hàng bán vòng hoa. Đối diện con sông này là khu an táng liệt sĩ. Các Liệt sĩ sau giải phóng mới được chôn cất ở đây. Trước kia nơi này là nghĩa địa chôn cất những phạm nhân bị tử hình.”
Đôi mắt của Hạ Lan Tĩnh Đình vụt lóe lên, anh “Ừ” một tiếng.
“Bữa cơm lúc nãy, tại sao anh không cho em ăn?” Bì Bì hỏi.
“Không phải đã nói rồi sao? Em không thể ăn thịt rắn.”
“Đừng gạt em, đó chắc chắn không phải thịt rắn. Có thể nào là thịt người không?” Bì Bì cho rằng những lời này thật ý vị, cô mở miệng cười gượng, nhưng lòng ngập tràn muộn phiền, đến cười cũng cười không nổi.
Giọng nói không nóng không lạnh của Hạ Lan Tĩnh Đình đưa đến: “Tộc hồ của bọn anh có rất nhiều phân tộc nhỏ, từng phân tộc đều có những tập quán ăn uống riêng.”
Bì Bì gật đầu: “Ví dụ như buổi party tối hôm đó, rất nhiều người thích ăn thịt gà à.”
“Đây là đại đa số. Họ là những người rất hòa nhã, luôn tập trung tinh thần vào việc tu luyện, không màng đến thế sự đua tranh. Giống như những chú ong thợ trong tổ ong vậy.”
“Ý anh là họ chịu trách nhiệm đi thu thập nguyên khí để cung cấp cho một số người khác sao? – phân biệt đẳng cấp xã hội quá đấy.”
“Không phải thế.” Hạ Lan Tĩnh Đình quay lại nhìn cô, rất ngạc nhiên bởi sự mẩn cảm với vấn đề đẳng cấp của cô, – “Ý anh là, họ không có khả năng sinh con. Họ chỉ có thể tìm hoan mua vui, nhưng họ không thể sinh con.”
“Phụ nữ cũng không thể ư?”
“Nam nữ đều không thể.”
“Thế … ” ra là vậy à. Trong lòng Bì Bì bắt đầu bồn chồn, “Hạ lan, anh cũng là ong thợ ư?”
Trên môi anh lộ ra một nụ cười yếu ớt: “Em mong anh thế nào, phải hay không?”
“Ừ thì …” Bì Bì ừ thì cả buổi cũng không có câu trả lời, đành phải nhìn ra ngoài cửa xe cười ngây ngô.
“Đối với bọn anh mà nói, tình yêu không phải chỉ vì sinh con đẻ cái. Giữa hai người dù rằng có con cái hay không đều có thể có tình yêu.”
Đạo lý này ai mà chẳng hiểu chứ. Bì Bì u sầu nói: “Nói vậy, anh là ong thợ?”
Hạ Lan Tĩnh Đình không trả lời: “Tu Nhàn và Khoan Vĩnh không phải. Trong tộc Hồ của anh, họ thuộc bộ tộc ăn thịt rất hung mãnh, nhưng họ không ăn thức ăn sống. Để dễ hiểu, anh sẽ tạm gọi họ là tộc ăn thi.”
“Nói cách khác, họ ăn động vật đã chết.” Bì Bì thấy điều này cũng không khó hiểu lắm, “loài người chúng em cũng ăn mà. Cửa hàng gà rán KFC ngày nào cũng bán gà chiên đó chẳng phải sao? Không có gì lạ lắm.”
Hạ Lan Tĩnh Đình tần ngần hồi lâu mới đáp: “Em hiểu được là tốt rồi.”
“Thế nên tố chất cơ thể họ và đại đa số những hồ tiên khác không giống nhau, năng lực sinh sản của họ rất mạnh mẽ?”
“Bọn anh gọi là WO.” Hạ Lan Tĩnh Đình nhìn ánh đèn đường phía xa, tiếng nói phần nào như có như không, “Họ chỉ có một cơ thể với một cơ quan sinh sản, không có các cơ quan khác.”
Bì Bì nhìn anh đầy sửng sốt, ngỡ rằng anh đang sử dụng phép ẩn dụ, chủ đề này càng nói càng trở nên trừu tượng quá rồi đấy.
“Lẽ nào ngay cả tim phổi và dạ dày họ cũng không có luôn sao? Thế thì, họ thở như thế nào, tiêu hóa thức ăn như thế nào?”
“Bì Bì, chào mừng em đến với thế giới của hồ ly.” Anh bình thản điều khiển vô lăng, “Nếu em tưởng tượng ra cơ thể của bọn anh như một hệ thống có tổ chức, căn bản em đã đi sai hướng rồi.”
“Nhưng mà, một cơ thể trống rỗng hư vô như vậy có thể sinh sản với số lượng lớn được ư?”
Hạ Lan Tĩnh Đình bỗng mỉm cười.
“Anh cười gì vậy?”
“Em không hiểu hư vô.” Anh nói, “Sinh sôi nảy nở vốn là quá trình từ không đến có. Chính vì thứ gì cũng không có nên mới có thể không ngừng sinh ra có.”
“Nếu cơ thể không có gì cả, nó làm sao đảm bảo rằng thứ nó sinh ra sẽ giống với bản nguyên vốn có của nó chứ?”
“Không đảm bảo được. Đôi khi họ sẽ sinh ra đúng với bản gốc ban đầu, đôi khi sẽ xuất hiện loài mới hoàn toàn khác. Nhưng cùng với sự lạm dụng và sự xuống cấp của môi trường, đời sau được sinh ra càng ngày càng ít giống loài mới. Trên thực tế, khi mọi người nhận ra những hồ ly thuần chủng không thể sinh ra loài mới, một số người đã lo rằng đây là biểu hiện cho sự suy vong của loài hồ ly. Anh là một trong những người này. Trong khi một số khác lại cho rằng điều kiện tiên quyết của sinh tồn là sinh sôi. Hay nói cách khác, thế giới này cần có đủ số lượng hồ ly chứ không phải hồ tiên. Bởi vì sinh sôi là vấn đề tối kỵ trong tu hành, trừ phi anh là hồ ly thuần chủng. Trăm nghìn năm qua, những hồ ly như bọn anh luôn xem việc trường sinh và tu luyện thành người là khát vọng tối cao của mình. Bọn anh khát khao muốn biến thành người. Hiện giờ, những giấc mơ như vậy đã giảm đi khá nhiều. Vì có người cho rằng bọn anh nên từ bỏ tu hành, từ bỏ việc mô phỏng theo hình hài con người. Tuổi thọ của một hồ ly là mười hai năm, sống hết mười hai năm thì nên thuận theo tự nhiên mà chết đi. Mục tiêu sinh tồn cao nhất chính là sinh sôi nảy nở và mở rộng phạm vi và không gian sinh sống.
Bì Bì nhớ đến cuộc trò chuyện trong nhà hàng khi nãy: “Đó là lý do có người mới hạ lệnh không phê chuẩn bất kỳ đơn xin tu tiên nào.”
“Đúng vậy.”
“Triệu Tùng là ai?” Bì Bì chợt hỏi.
“Ông ta là đồ đệ của Hạ Lan Sương. Trong tộc có tất cả hai quan Tế ti, Tả Tế ti và Hữa Tế ti. Ông ta là Tả Tế ti.”
“Anh là Hữu Tế ti?”
Hạ Lan Tĩnh Đình gật đầu.
Có vẻ như thế giới chính trị trong tộc Hồ cũng phức tạp thật. Nhưng Bì Bì chỉ quan tâm một vấn đề duy nhất:
“Vậy rốt cuộc thì anh có phải ong thợ không?”
“Bọn anh không thể cùng con người sinh con.”
“Anh là nửa người nửa hồ ly phải không?”
“Thế nên anh là một người mù.”
“Vậy… ừm… trên người anh, phần người nhiều hơn hay phần hồ ly nhiều hơn?”
“Điều này rất quan trọng với em ư?”
“Em chỉ muốn hiểu thêm về anh thôi.”
“Trừ việc anh trông giống một người đàn ông – như những hồ tiên khác, anh không có bất cứ phần nào là người. Anh là một con cáo chân chính.”
“Anh muốn nói … muốn nói đến… những loài lông mao dài, nuôi thả trong “Thế giới động vật”?
“Ừ”
Vấn đề này thật đáng phải nghiền ngẫm, thế là Bì Bì liền im lặng đăm chiêu.
Một lúc lâu sau vẫn không nói lời nào, Hạ Lan Tĩnh Đình liền xoa đầu cô: “Sao thế, bạn Bì Bì, bạn sợ rồi ư?”
“Chuyện này có gì mà sợ? Không Tử có nói, anh em bốn bể một nhà.” Bì Bì rất hào sảng rất đàn ông vỗ vai anh, “Em tuyệt không sợ, ít nhất anh chưa từng khiến em phải sợ.”
Lời còn chưa dứt, chiếc xe bỗng bị chấn động mạnh, rồi đột nhiên giảm tốc, hơn nữa còn nhanh chóng đổi hướng vào lề đường.
Bì Bì thò đầu nhìn ra ngoài xe, phát hiện ra phía sau có một chiếc xe jeep việt dã màu trắng đang bám theo họ, lại không có mảy may chút ý định giảm tốc độ nào, nếu Hạ Lan Tĩnh Đình không phản ứng nhanh thì đã xảy ra tai nạn rồi. Ngay trong khoảnh khắc họ đổi làn xe, chiếc xe nọ đã lao qua mặt như một viên đạn, nhanh chóng mất hút.
“Trời ạ!” Bì Bì sợ đến độ toát cả mồ hôi, “Lái xe này muốn làm gì thế, có phải bị say rượu rồi không?”
“Chắc vậy”, Sau khi tránh được nó, Hạ Lan Tĩnh Đình bèn tăng tốc đuổi theo, “Lúc nãy tốc độ của anh đã lên đến một trăm tám, anh ta còn phóng nhanh hơn anh.”
Họ dần dần bắt kịp chiếc xe jeep đó. Hạ Lan Tĩnh Đình cẩn thận giữ một khoảng cách với nó. Người tài xế quả là đã uống say, liên tục lấn làn đường để vượt qua xe khác, đâm vào mấy thùng nước, rồi lao vào hàng rào an toàn bên đường trong vài giây, va chạm làm toẹt ra mấy tia lửa sáng chói.
“Xem chừng sắp xảy ra tai nạn.” Nhìn cảnh tượng truy đuổi này hệt như trong mấy phim hành động khiến tim Bì Bì đập thình thịch. Chưa quá hai giây sau, bỗng nghe “Ầm” một tiếng, chiếc xe nọ quả nhiên mất kiểm soát văng ra xa, chiếc xe lăn vài vòng trên không rồi bổ nhào xuống, bay qua lan can, biến mất trong tầm mắt của họ.
“Hỏng rồi! Chắc chắn đã xảy ra tai nạn chết người!”
Phản ứng đầu tiên của Bì Bì chính là tìm di động bấm gọi . Nhưng đường dây lại đang bận, vội quay sang nói với Hạ Lan Tĩnh Đình: “Mau dừng xe lại, chúng ta xuống xem có thể cứu được không.”
Xe họ lập tức dừng lại nơi đã xảy ra tai nạn.
Bốn bề im lìm, không có chiếc xe nào chạy qua. Hạ Lan Tĩnh Đình tắt đèn xe, nói: “Em tiếp tục báo cảnh sát, anh xuống dưới xem xem.”
Sau hàng rào an toàn là một sườn dốc dẫn đến một mương cỏ rất dốc. Bì Bì ra khỏi xe, nhìn xuống phía mương cỏ, chỉ thấy một màu đen tối om không nhìn thấy gì khác.
Bì Bì đi sang trái hai bước, bỗng giẫm lên một cái gì đó mềm mềm. Vừ bình tĩnh nhìn lại, xem mình đã giẫm lên thứ gì, chỉ thấy một đống máu thịt lẫn lộn trông rất đáng sợ, bèn hét lên, bất chấp tất cả ôm chặt lấy cổ của Hạ Lan Tĩnh Đình, đồng thời đưa tay chỉ lên mặt đất nhưng không nói nên lời.
“Hạ Lan, đó … đó là thứ gì?”
Hạ Lan Tĩnh Đình nhìn thoáng qua, không trả lời, dìu cô trở lại xe, đóng cửa xe lại và nói, “Tài xế say rượu, với tốc độ này, chắc chắn không thể cứu được nữa. Anh đi xem thử, em ngồi đây chờ.”
“Vậy anh đi nhanh rồi về được không?” Bì Bì thấy bốn bề đều âm u tĩnh mịch, run run nói.
Cô ngồi trong xe điên cuồng bấm di động gọi, vài phút sau cuối cùng chuông cũng reo, liền lắp ba lắp bắp tường thuật lại những chuyện xảy ra. Thế nhưng cô không biết đây là nơi nào, chỉ biết đây là đường cao tốc số hai linh bảy, phía Tây thành phố, gần khu nghĩa trang liệt sĩ huyện Vĩnh Hòa. Nhân viên trả lời điện thoại bảo sẽ lập tức điều xe cấp cứu đến, xong liền dập máy.
Thật ra địa điểm xảy ra tai nạn rất dễ tìm. Trên đường cái quang xuất hiện một đống hỗn độn, mảnh thủy tinh vỡ văng ra đầy trên đất, bánh xe rơi ra còn thanh chắn bảo hộ bị đâm đến méo mó, trên đường còn vương vãi mấy dấu bánh xe phanh lại đen kịt.
Phải mất thật lâu, Bì Bì mới thấy Hạ Lan Tĩnh Đình từ dưới mương cỏ đi lên. Trở lại trong xe nhưng không nói lời nào.
“Tìm được tài xế không?”
“Tìm được rồi.” Anh bắt đầu khởi động ô tô.
Bì Bì vội giữ tay anh lại: “Đừng đi vội, em đã báo cảnh sát, nhân viên trả lời điện thoại nói đề nghị chúng ta ở lại hiện trường, họ cần lấy lời khai.”
“Người đã chết rồi. – Anh ta không thắt dây an toàn, cả người bị văng ra ngoài.” Hạ Lan Tĩnh Đình bỏ tay cô ra, “Em không trông thấy đó, cơ thể biến dạng phân năm xẻ bảy, chỉ còn là một đống bét nhè.”
“Chúng ta phải ở lại hỗ trợ cảnh sát điều tra.” Bì Bì nghiêm túc nhìn anh.
“Bì Bì.” Hạ Lan Tĩnh Đình lạnh lùng nói, “Anh không thích giao tiếp với cảnh sát.”
“Nhưng …”
Cô cảm thấy thái độ của Hạ Lan Tĩnh Đình rất kỳ lạ, không kiềm nỗi sự kinh ngạc nhìn chằm chằm vào anh. Trong xe không bật đèn chỉ có ánh đèn đường xuyên qua lớp cửa kính khúc xạ trên khuôn mặt anh.
Lòng Bì Bì đột nhiên chùng xuống, như chìm xuống tận địa ngục. Thoáng chốc, không khí trong xe dường như bị rút hết khiến người ta không thể thở được.
Bên khóe miệng Hạ Lan Tĩnh Đình có một vết máu nhạt.
“Này,” Cô nói, “Anh bị chảy máu ở đây, để em lau giúp anh.”
“Vậy sao?” Hạ Lan Tĩnh Đình quay ra nhìn qua kính xe, tiện tay lấy khăn giấy ướt ra lau vết máu đi.
Sau đó anh quay lại hỏi: “Bây giờ thì sạch chưa?”
“Rồi, sach sẽ.” Bì Bì mở to đôi mắt, không chớp mắt nhìn anh, giọng nói chất chứa sự chua chát.
“Thắt dây an toàn vào, chúng ta quay về.” Hạ Lan Tĩnh Đình nói.
Cô vẫn ngồi im không nhúc nhích, toát đầy mồ hôi.
“Bì Bì thắt dây an toàn..”
“Hạ Lan …” Cô bất thình lình ngắt lời anh, “Vừa rồi anh xuống dưới đã làm gì?”
Hoa Tiên: Vâng có một số sự thật hơi ba chấm nhưng nó cũng có nguyên do của nó, mọi người hãy bình tĩnh, thật bình tĩnh nhé. Có gút mắc mới có giải gút mắc, cũng sắp tới lúc được đền đáp rồi ^^
Hình như đã đoán được rằng cô sẽ hỏi điều này, anh chau mày trả lời: "Không làm gì hết."
"Có phải anh đã ... ăn người tài xế rồi?" Hỏi ra câu ấy, trong lòng cô cực kỳ căng thẳng và đầy sợ hãi, toàn thân lạnh run lên.
Anh quay sang nhìn cô, ánh mắt có hơi khác thường. Môi hé ra như muốn nói điều gì nhưng rồi lại thôi, đã khép môi lại.
Bì Bì mở to đôi mắt nhìn trừng trừng vào anh một cách hung tợn.
Một lúc sau anh mới nói: "Anh chỉ ăn bộ phận anh muốn ăn."
Giọng nói rất bình tĩnh, thậm chí còn xen lẫn chút lạnh lùng. Mày anh nhíu chặt, miệng anh hơi vễnh lên, thái độ như đang trêu chọc người khác.
Anh quan sát khuôn mặt cô, theo dõi những phản ứng của cô, nghiền ngẫm từng hành động của cô. Bì Bì chỉ thấy đầu căng cứng, toàn thân đều bị ánh mắt đầy bí ẩn của anh đóng băng: "Anh, anh đã ăn lá gan của anh ta, là gan đúng không?"
"Mùi vị không được lắm, quá nhiều rượu." Anh nhắm mắt lại, hơi trầm ngâm lắc đầu, môi hơi di chuyển, giống như đang nhớ lại dư vị gì đó.
Sau đó, anh thản nhiên nở nụ cười quái dị! Một vệt ánh trăng chiếu lên hàm răng trắng toát của anh.
Bì Bì mở cửa xe và bỏ chạy ra ngoài. Cắm đầu chạy bằng tốc độ chạy nước rút, cứ nhắm phương hướng của thanh rào chắn mà lao đi điên cuồng. Nhưng chưa đến năm giây sau, liền va vào lồng ngực một người.
"Đừng động vào tôi!" Cô hét lên rồi đột nhiên đưa tay ôm bụng.
Mặt cô trở nên trắng bệch, dạ dày quặn đau, phải gập người qua thanh chắn mà nôn lên mương cỏ bên ngoài.
Cô cứ nôn liên tục, cho đến khi trong dạ dày không còn gì để nôn nữa, sức lực cạn kiệt mới quay người lại, vừa nhìn anh đầy căm phẫn vừa thở hổn hển.
Hai người chỉ cách nhau một thước, dùng đôi mắt hung bạo đối chọi nhau.
Mắt đối mắt nhau một lúc lâu, Hạ Lan Tĩnh Đình dời tầm mắt sang hướng khác, thản nhiên: "Em nôn xong rồi chứ?"
Giọng anh thật dịu dàng mềm mại, như chứa đầy sự lo lắng quan tâm.
Không biết do hoảng sợ hay là do phẫn nộ, cô muốn nói nhưng nói không nên lời, chỉ nghe tiếng răng va vào nhau.
"Vào xe đi, chúng ta phải lập tức rời khỏi đây."
Anh vươn tay ra ôm lấy vai cô, nhưng cô xoay người, tránh khỏi cái ôm của anh, lạnh lùng nhìn anh, vẻ mặt đầy sự kháng cự.
Thái độ ban đầu của anh rất kiêu ngạo, nhưng lần này lại bật cười:
"Giận rồi?"
"Anh luôn chơi đùa tôi ư? Hạ Lan Tĩnh Đình? Anh đang chờ đợi lá gan của tôi phải không? Thật ra anh chẳng cần chờ, giữa đêm trăng thanh gió mát, nhân dịp ở đây không có ai, anh cứ việc đến lấy đi!" – Hơi thở cô dồn dập, đầu óc cô quay cuồng hét lên với anh.
Tim cô đang kêu gào, cảm thấy bản thân mình lại bị lừa một lần nữa. Khung cảnh vào cái đêm tuyết rơi một năm trước lại hiện ra. Một Gia Lân luôn dịu dàng ân cần đột nhiên trở nên vô tình tàn nhẫn, đến một Hạ Lan Tĩnh Đình đầy thanh cao nhã nhặn, rốt cuộc cũng chỉ là một con dã thú ăn lông uống máu! Vì sao tất cả mọi người, tất cả mọi điều đều có một bộ mặt đáng ghê tởm như vậy? Vì sao hết lần này đến lần khác, đều để cô phát hiện ra chân tướng?
"Anh không muốn làm em sợ, Bì Bì." Hạ Lan Tĩnh Đình ôn hòa nói, "Chỉ vì gần đây em suy nhược quá mức, cần được tiếp thêm nguyên khí."
Nói xong, anh lại xoa đầu cô, nâng cằm cô lên, lấp lửng nói: "Thật ra anh luôn rất kiêng ăn."
Cô hất tay anh ra, lớn tiếng gào lên: "Anh có biết sự tôn trọng lớn nhất với người đã chết là gì không, chính là tôn trọng thân thể họ. Con người khác với cầm thú, chính là muốn được khâm liệm nhập quan, được mồ yên mả đẹp. Anh đã bao giờ nghĩ đến, nếu những người thân của anh ta trông thấy tất cả những chuyện này thì sẽ đau lòng như thế nào không?"
"Có phải em liên hệ quá xa rồi không?" Anh cười nhạt, "Người thân của anh ta liên quan gì đến anh? Đâu phải anh lái xe sau khi say rượu."
"Lẽ nào anh không biết, ăn thịt người là hành động bẩn thỉu như thế nào sao?"
"Không biết," anh tiếp tục cười, màu mắt trong chốc lát tối sầm lại, "Anh quen rồi. . ai bảo anh không phải người làm chi."
Anh nói không sai! Chỉ có cô sai vì mãi luôn không chịu tin. Không tin rằng anh là một con thú, không tin rằng anh xem tính mạng con người như rác rưởi. Khép mắt lại, cô không dám tưởng tượng ra cảnh tượng Hạ Lan Tĩnh Đình ăn thịt người như thế nào. Chỉ có những thước phim của "Họa Bì" tua đi tua lại trong đầu. Loài yêu quái khoác lên mình lớp da người ấy, há cái miệng rộng đầy máu tươi với hàm răng lởm chởm ấy...
"Anh đi đi! Tôi không bao giờ muốn gặp lại anh nữa!" Cô hét lên đầy căm phẫn.
Chiếc bóng kéo dài trên mặt đất, u ám, mịch mùng, như muốn vùng dậy đè bẹp cô. Giọng nói thốt ra từ miệng anh vẫn tràn đầy sự chế nhạo: "Nói thế, cuối cùng em đã biết bản chất thật sự của tôi, em hoảng sợ rồi."
Đôi mắt tối đen chiếu đến, mang theo cả sát khí đằng đằng. Bì Bì chỉ thấy sống lưng lạnh toát, chân muốn co rúm lại. Nhưng cô vẫn kiên nghị ngẩng mặt lên:
"Nào chỉ là hoảng sợ, Tế ti đại nhân. Còn cả căm ghét, còn cả oán hận! Tôi cảm thấy ghê tởm thay cho người đã khuất!"
"Thật vậy sao?" Ánh mắt của Hạ Lan Tĩnh Đình còn giá lạnh hơn cả ánh trăng, - "Thế giới này rộng lớn như vậy, nhiều sinh vật như vậy, em cho rằng chỉ có loài người các em chết đi mới có tôn nghiêm, mới xứng được lễ táng sao?"
Anh quay đầu bước đi. Chỉ vài giây sau, xe và người đều biến mất trong màn đêm.
Còn lại một mình Bì Bì ngồi dưới ánh đèn đường. Đêm đã khuya, ánh sao lờ mờ, khí lạnh bồng bềnh xung quanh.
Cô đưa tay ôm mặt khóc một trận, ngẩng đầu lên lại thấy mịt mờ. Chỉ biết mình đang ở trên đường cao tốc , còn đến nửa chặng đường bằng xe mới đến nhà. Lấy điện thoại ra, chiếc điện thoại kêu lên một tiếng rồi tối đen. Hết pin rồi. Đúng thật của rẻ là của ôi mà, chiếc điện thoại này ngày nào cũng phải sạc pin. Có hôm còn phải sạc hai lần. Nếu đi bộ về sợ phải mất đến mấy tiếng nữa, phải đón xe ở đây thôi. Bì Bì suy nghĩ, quyết định ngồi tại chỗ chờ đợi thì tốt hơn. Cô đã báo cảnh sát, tin rằng không lâu nữa xe cảnh sát sẽ đến.
Ngay lúc đang tính toán, thì một chiếc xe màu xám ở xa đột nhiên chạy chậm lại, rẽ qua hai làn đường đến dừng trước mặt cô.
Cửa xe mở ra, có hai người bước xuống nhưng đều là người quen.
Tu Nhàn và Khoan Vĩnh.
"Ủa, Bì Bì, sao em lại ở đây?" Khoan Vĩnh hơi ngạc nhiên hỏi, "Hạ Lan đâu?"
"Anh ta, anh ta đi rồi."
Bộ tộc ăn thi cũng đến rồi, Bì Bì bất giác lùi về sau mấy bước, cơ thể gồng lên căng thẳng, đã lùi đến hàng rào chắn bên đường rồi.
"Không thể nào, cậu ấy phải ở ngay gần đây." Tu Nhàn lãnh đạm nói.
"Là Hạ Lan gọi điện bảo các anh tới sao?" Bì Bì giả vờ bình tĩnh hỏi.
"Không phải." Tu Nhàn hờ hững nhìn cô, chậm rãi nói, "Nghe nói ở đây có tai nạn, chúng tôi tiện đường ghé vào xem."
"Người đã chết rồi."
"A men." Vẻ mặt Khoan Vĩnh ra chiều trang nghiêm: "Quan tiểu thư, xin hãy ngồi đây nghỉ ngơi một lát, anh và bác sĩ Tu xuống dưới kiểm tra tình hình thử, sau đó sẽ đưa em về, được không?"
Anh ta vừa nói vừa đeo đôi găng tay cao su của bác sĩ vào, động tác rất chuyên nghiệp.
Bì Bì phát hiện ra, không biết từ lúc nào Tu Nhàn đã lấy trên xe xuống một cái hộp bằng kim loại, rất nặng, hình như bên trong chứa những dụng cụ y tế. Anh ta đi đến bên rào chắn, chợt dừng bước hỏi: "Khoan Vĩnh, cậu có mang pin theo không?"
"Sao lại quên được?"
"Từ từ!" Bì Bì bất thình lình hét lớn: "Người nhà anh ta còn chưa kịp từ biệt anh ta, xin các anh tha cho anh ta được không?"
Hai người đều giật mình ngừng lại, đưa mắt nhìn nhau.
Tu Nhàn bình tĩnh lên tiếng giải thích: "Tôi dám chắc chắn, người nhà anh ta tuyệt đối không muốn trông thấy hình dạng cuối cùng này của anh ta. Nên để chúng tôi đến giúp anh ta chỉnh đốn lại thì tốt hơn.
"Hãy yên tâm," Anh ta tự nhiên vỗ vai cô, lời nói thốt ra ân cần như một vị linh mục, "Tôi hứa là chúng tôi chắc chắn sẽ thực hiện điều này với một lòng tôn kính."
Nói xong, họ phi người qua hàng rào chắn, biến mất vào trong lùm cỏ thẫm.
Bì Bì sợ run lên, nhưng không kiềm được sự tò mò, nhìn xuống.
Rõ ràng là đã quen việc, bên dưới tối đen như mực nhưng họ chẳng cần dùng đến đèn pin. Cô nghĩ rằng mình sẽ nghe thấy những tiếng cắn xé, tiếng cưa, tiếng nuốt, hoặc là tiếng khua của những dụng cụ bằng kim loại va vào nhau, nhưng ngoài tiếng muỗi, tiếng côn trùng kêu và tiếng còi xe xa xa vọng lại, thì màn đêm rất thanh bình, như thể đang âm mưa cùng bọn họ che giấu đi tội ác này.
Ngay lúc đó, trong bụi cỏ vang lên tiếng kêu văng vẳng của một loại máy chạy bằng điện. Bì Bì lớn lên trong nhà máy, nên cô đã quen với tiếng của loại máy này: một loại khoan điện cỡ nhỏ nào đó, công suất không lớn lắm, tiếng vang cũng không quá ồn. Song, Bì Bì lại cảm thấy những tiếng động đó như đang khoan thẳng vào đầu cô.
Cô vùng bỏ chạy trong hoảng loạn, phát hiện cách đó không xa có một chiếc taxi đang chạy về hướng này. Cô vội chạy đến đón, vừa chạy vừa liên tục giơ tay vẫy.
Chiếc xe kia dừng lại trước mặt, trên xe có ba chữ "Taxi Cát Vận" sáng ngời, kèm theo một dãy số điện thoại. Đây là hãng taxi lớn nhất thành phố, tất cả thông tin về tài xế đều được lập và lưu vào hồ sơ có chứng nhận kiểm tra. Bì Bì thở phào thật nhẹ nhõm.
Một gương mặt ló ra khỏi cửa xe, là một chàng trai trẻ, mắt hình tam giác, mũi sư tử, tóc ngắn. Anh ta đang ngậm một điếu thuốc, khóe miệng hơi nhếch lên nở nụ cười, nói: "Tiểu thư, muộn vậy rồi còn xin quá giang? Đi đâu thế?"
Anh ta hơi cao giọng khi nói hai từ "Tiểu thư", ánh mắt hơi mập mờ.
Nhưng Bì Bì không tức giận. Bởi giọng nói của anh ta là giọng địa phương, bất cứ người nào sống trong khu này đều nghe ra được.
"Phiền anh, tôi muốn đến đường Thanh Niên.” Bất kể anh ta có đồng ý hay không, Bì Bì đã mở cửa xe ra ngồi vào hàng ghế sau, lại nói: "Mau chạy đi, ở đây không an toàn!"
Tên tài xế liếc mắt nhìn cô, nhấn chân ga, xe lập tức phóng đi rất nhanh.
Nhìn gió thổi vù vù bên ngoài cửa, Bì Bì thầm thở dài.
"Đêm hôm khuya khoắt ở chốn hoang vu, Tiểu thư sao lại ở đây một mình?" Lái xe hỏi.
"Xe người bạn bị hư, đã đi tìm người đến sửa, bảo là sẽ quay lại đón tôi, nhưng đợi lâu rồi cũng không tới." Cô nói đại một lý do.
Tài xế cười ha hả, lắc đầu, anh ta không tin lý do này, nhưng không tiếp tục gạn hỏi mà đổi sang chủ đề khác:
"Trời hôm nay ..."
Chưa nói hết câu, đột nhiên hai tay giữ chặt vô lăng, giậm phanh thật mạnh. Cả chiếc xe bị một xung động cực mạnh đến nỗi bị lạc khỏi làn, xoay một góc độ ở giữa đường. Bì Bì chỉ cảm thấy cơ thể sắp bị văng ra ngoài ngay lập tức, nhưng được dây an toàn kéo lại. Phản ứng đầu tiên của cô chính là đưa hai tay ôm lấy đầu, co gối gập người, bảo vệ xương sọ quý giá của mình.
Phải mất một lúc, hồn vía cả hai người mới từ từ quay lại trong sự kinh hoàng. Lái xe "Phi" một tiếng, nhổ đầu tàn thuốc đi. Bì Bì dè dặt ngồi dậy, ngoái đầu ra cửa xe nhìn.
Dưới ánh đèn đêm mờ ảo, có một người đàn ông đang đứng phía trước xe. Bất động.
Trời ạ, Bì Bì nghĩ thầm trong lòng, ai lại nghĩ quẩn như vậy, đây là đường cao tốc đó! May mà tài xế phản ứng nhanh, nếu không một tính mệnh nữa đã ra đi rồi.
Tên tài xế đá văng cửa xe, nhô nửa người ra ngoài quát lên với người đàn ông kia: "Mẹ kiếp! Thằng kia mày trúng tà rồi hả! Không muốn sống nữa cũng không chịu tìm nơi nào cho tốt! Chân ông mày mà chậm chút nữa là nghiền nát mày rồi! Ông nguyền rủa tám đời tổ tông nhà mày"
Anh ta mắng chửi loạn xạ, nước miếng nước mũi bay tứ tung, đúng lúc đó một chiếc xe tải chạy ngang qua, ánh đèn xe chiếu thẳng vào mặt người nọ. Bì Bì và lái xe đều đồng thời nhìn thấy một gương mặt khôi ngô tuấn tú nhưng trắng nhợt, dáng người gầy gò, cao ngất bị ánh đèn hắt lên thành một vệt bóng dài trên đất. Anh như thể vĩnh viễn đứng tại nơi đó, chiếc áo khoác màu đen bay phấp phới trong gió đêm, đôi mắt nhìn thẳng như hai luồng sáng lạnh.
Hơi thở của Bì Bì tạm ngừng, cả người đột nhiên đông cứng lại. Cô cảm thấy gương mặt mình như bị ánh mắt kia giam cầm thật kín kẽ, đầu óc trống rỗng.
Là Hạ Lan Tĩnh Đình.
Tài xế mặc dù chửi mắng càng lúc càng hăng, nhưng không dám bước ra khỏi xe. Hạ Lan Tĩnh Đình bỗng bước về phía trước vài bước, vươn cánh tay thon vào trong xe tìm kiếm, kéo anh ta ra ngoài, kéo thẳng đến bên lề đường. "Rẹt" một tiếng, đã xé rách áo anh ta.
Những ngón tay lạnh buốt sờ soạng trên bụng, dường như đang tìm thứ gì đó.
Tại thời điểm này, bất cứ kẻ nào cũng hồn bay phách lạc, đôi chân tên tài xế đã mềm nhũng ra, cả người bị treo lên trong tay anh, Bì Bì nghe thấy anh ta lắp bắp kêu lên: "Anh, anh, anh ... muốn làm gì? Muốn muốn nhìn cái gì chứ? Tôi là một người đàn ông!"
Ban đầu, anh ta còn cứng rắn cãi lại, nhưng một giây sau, cơ thể anh ta chợt run lên dữ dội, liều mạng giãy dụa trong tay Hạ Lan Tĩnh Đình, la lên: "Cứu mạng!!! Có kẻ muốn giết người!!!"
Chắc là đã sợ đến mất mật, giọng anh ta the thé như là đang nói thầm, Bì Bì cứ tưởng rằng chỉ có phụ nữ mới có kiểu kêu khóc thảm thương như thế.
Cô khẩn cấp tháo dây an toàn, đấu tranh hơn mười giây mới lao ra khỏi xe, la lên ngăn chặn: "Hạ Lan Tĩnh Đình! Anh buông tay ra!"
Quai hàm người trước mặt hơi di chuyển, chợt dùng một tay nhấc tên lái xe lên, bước đến bên xe taxi, đưa chân đẩy cửa, ném anh ta vào trong xe.
Phải mất hơn một phút sau, tài xế mới chậm rì rì nhấn chân ga "Két" một tiếng, chiếc xe đột nhiên quay đầu, lao đi như một cơn cuồn phong trong chớp mắt, nhanh chóng chỉ còn là một đốm sáng.
Hạ Lan Tĩnh Đình bước nhanh đến, đôi mắt nheo lại, xem xét cô một lát, sau đó, dường như chê tên kia không được sạch sẽ, anh lấy một chiếc khăn tay ra, chầm chậm lau tay mình.
Chẳng lẽ còn ăn chưa no?
Bì Bì nhìn anh đầy kinh dị, tim đậm thình thịch trong lồng ngực, giọng nói như rên rỉ: "Tế ti đại nhân ... ngài còn muốn làm gì?"
Anh bỗng vươn tay ra, ôm chặt cô vào lòng.
Động tác của anh rất mạnh mẽ, gần như thô bạo. Khuôn mặt cô bị ép vào những thớ ngực rắn chắc của anh mà giống như bị đập vào một bức tường, khiến cô đau rát.
"Á! Hạ Lan Tĩnh Đình! Buông tôi ra!" Cô giãy dụa cực lực, nhưng lại càng bị anh ôm chặc hơn, trong nhất thời, từng tấc da tấc thịt đều tựa sát vào người anh. Anh không nói lời nào, chỉ là ôm cô vào lòng thật sít sao như thế. Bì Bì cảm thấy cả vai và lưng mình đều bị hai tay anh bao quanh. Cơ thể mình như thu lại thành một tiêu điểm nhỏ bé, chừng như không thể thở được.
Cô hung hăng cắn vào ngực anh. Máu rướm ra, thấm ướt cả áo anh.
Tuy rằng bị đau, nhưng anh hoàn toàn không chịu buông tay.
"Buông tôi ra!" Cô hét lên trong lòng anh.
Cánh tay anh hơi nới lỏng, nhưng vẫn tha thiết bao lấy người cô. Đột nhiên, anh cúi xuống bắt đầu hôn lên mặt cô.
Lồng ngực anh tỏa ra mùi hoa đậm đặc, khiến cho tâm kẻ khác lung lay như bị ảo giác, hồn vía cũng như tan ra. Cô khó mà kềm chế, nhanh chóng trầm luân, thậm chí còn chủ động hôn lại môi anh.
Anh tự kiềm chế tránh đi được, đưa đôi môi đến bên tai cô. Cô nghe anh khẽ nói: "Em thà đi theo tên tài xế hút ma túy đó, cũng không chịu theo anh về sao?" Sau đó, bên tai cô mát rượi, truyền đến một tiếng thở dài mờ mịt, "Tuệ Nhan, anh làm sao có thể làm tổn thương đến em?"
Tim cô như bị dội cho một cái thật mạnh, cô ngẩng đầu, mê muội nhìn anh.
Đây không phải Tế ti đại nhân mà cô đã quen thấy.
Ánh mắt của người đàn ông trước mặt rã rời, bộ dạng thống khổ, hơi thở hỗn độn, đang nhìn cô vô hạn thâm tình: "Theo anh về đi."
Lòng cô đột nhiên mềm lại. Ngoan ngoãn gật đầu, nắm lấy tay anh, cùng anh vào xe.
Trên suốt chặng đường, họ không nói với nhau câu nào, tiến vào khu trung tâm, Bì Bì mới chợt nói: "Xin hãy đưa em về nhà mẹ. Lâu rồi em chưa về nhà."
Cô nói địa chỉ nhà, anh đưa cô về đến cửa, không nói một lời từ biệt mà rời đi.
Ai là Tuệ Nhan, cô không hỏi.
Đều cùng lưu lạc khắp nhân gian, gặp gỡ nhau cần gì từng quen biết? []
Hạ Lan Tĩnh Đình là tưởng niệm của Gia Lân; cô là tưởng niệm của Tuệ Nhan.
[] Nghĩa nôm na: cùng là những người có cảnh ngộ giống nhau, hôm nay gặp nhau đâu cần biết trước đó có từng quen nhau hay không.