Nửa giây sau, tôi lập tức tiến vào trạng thái, liếc nhìn em ấy, tự thấy quyến rũ mà cười với em ấy, nhô vai nghiêng đầu, tóc vì thế quét qua vai.
Tôi chớp chớp mắt:
"Muốn người ta bồi thường thế nào?"
Biểu tình và động tác bất ngờ này làm cho bản thân cảm thấy dâm ý vạn phần, làm xong những thứ này, tôi suýt chút nữa rơi vào trong sự quyến rũ của bản thân, khó có thể tự chủ được, cảm giác mình quá đẹp, Chu Tiểu Dĩ đẹp như vậy Hà Trừng nhất định không kiềm chế được.
Hà Trừng nhìn xong bộ dạng uốn éo của tôi, lại bật cười, buông tay bóp cằm tôi ra, nhẹ nhàng nói:
"Đi thôi, đi ăn cơm."
Ah.
Được.
Bạn xem em ấy quả nhiên không kiềm chế được, muốn ăn rồi.
Khoảng cách giữa người và người rất thần kỳ, loại thần kỳ này cùng thời gian không cùng quan hệ. Trao đổi qua lại, trao đổi hiểu nhau hơn, xuyên qua vô số chuyện đã xảy ra để hiểu tính cách của đối phương, khiến người ta có loại cảm giác bị kéo vào.
Hà Trừng không nên nói cho tôi những chuyện trước đây, tôi chỉ là thích em ấy, rất đơn giản là thích, muốn cùng em ấy bên nhau, nhưng bây giờ thích này chất chứa quá nhiều thứ.
Có ngu muội của tôi, có vô tình của tôi, có bệnh hay quên của tôi cùng sự si tình thâm tình của em ấy.
Bị chuyện trước đây tẩy não tôi dĩ nhiên nói ra những lời buồn nôn như thế, hãy để tôi ăn chao đậu phụ yên tĩnh một chút.
Bởi vì ra ngoài trễ, cơm nước xong đã giờ khuya.
Bên dưới sạn đạo bên bờ sông tản ra ánh sáng màu lam nhạt, chúng tôi tay trong tay đi về phía trước, người thưa thớt, không giống lúc chen chúc sau khi ăn xong, không khí có chút mát mẻ, gió nhẹ nhàng thổi hiu hiu, khiến người ta muốn thả chậm bước chân.
Sạn đạo (棧道) là đường xây bằng cầu treo hoặc ván gỗ xếp hai bên sườn núi đá, dùng để đi qua các khu vực núi non hiểm trở.
Tôi như có như không gõ gõ lên mu bàn tay em ấy, thỉnh thoảng chơi đùa ngón tay cái của em ấy, nghĩ đến đôi tay này có thể viết ra những con chữ giống tôi như đúc, nghĩ đến đôi tay này lột quýt cho tôi, nghĩ đến đôi tay này giúp tôi tháo nút áo, nghĩ đến đôi tay này còn luồn vào trong...
Trời ạ, tôi đang suy nghĩ gì vậy...
Nghĩ quá sâu, làm tôi sợ đến run tay, em ấy theo bản năng kéo tay đang cằm tay tôi ra.
Vì để che đậy ý nghĩ vừa rồi, tôi cố ý xoay chân, sau đó cười với em ấy.
Em ấy đỡ lấy tôi, ánh mắt hướng lên, hỏi:
"Mặt đất bằng cũng té?"
Tôi:...
Quả thực... không thể tưởng tượng nổi...
Bạn nói xem vì sao Hà Trừng có thể hiểu tôi như thế, từ đầu đến giờ tất cả tâm tư nhỏ nhặt của tôi đều phơi bày trước mặt em ấy, không hề sót thứ gì, tôi nghĩ rốt cuộc là do em ấy quá trưởng thành hay là bởi vì tôi ở trước mặt em ấy trở nên quá ngây thơ.
Ví dụ như tôi vừa mới mua ly bạch hồ tử, ánh mắt em ấy nhìn tôi cực kỳ sâu xa, giống như có thể nhìn thấu tôi.
Thâm ý này tạm thời có thể giải thích là do tôi tự mình đa tình, giống như khi bạn định làm một chuyện lén lút gì đó, bạn sẽ trông gà hóa cuốc cho rằng cả thế giới này đều đã phát hiện.
Tôi mang theo đồ uống đi mấy bước, em ấy khẽ nhìn tôi, nói:
"Đồ uống lắc lâu có thể uống sao?"
Em ấy vừa nói tôi lập tức đem túi nhắc lên, hai tay nâng qua mặt em ấy, yếu ớt nói:
"Em làm gì nhìn chị như vậy?"
Em ấy bật cười:
"Em nhìn chị như thế nào?"
Tôi nuốt nước miếng:
"Nhìn như em muốn cướp ly nước của chị."
Tôi cũng không biết tại sao nói ra câu kia, so với câu 'Mặt đất bằng cũng té' càng khiến người ta không thể tưởng tượng nổi, thực ra ngay từ đầu ý tưởng của tôi là tìm một nơi có phong cảnh tươi đẹp, mở đồ uống ra uống.
Loại đồ uống này sẽ dính một vòng trắng quanh miệng, dính xong nhất định phải giả vờ không biết, đối phương nói trên miệng dính thứ gì đó, bạn nhất định phải diễn vô cùng ngây thơ.
Mở to mắt, thật to! Nhìn đối phương, nhẹ nhàng nói:
"Hữm?"
Tiếp đến bạn sẽ nhận được ánh mắt cưng chìu, sau đó, chủ nhân của ánh mắt cưng chìu kia sẽ cúi đầu hôn bạn, nhân tiện liếm sạch vòng trắng kia.
Rồi bạn có thể lựa chọn thẹn thùng cúi đầu, cũng có thể lựa chọn ôm lấy đối phương sau đó hôn nhau nồng nhiệt.
Thế nhưng định luật Murphy sẽ nói cho bạn biết, trong lòng bạn nghĩ nhất định sẽ không thành hiện thực.
Định luật Murphy hay còn gọi là định luật bánh bơ là một cách ngôn hoặc trào phúng được phát biểu: "Việc gì có thể sai thì sẽ sai" (tiếng Anh: Anything that can go wrong, will go wrong)
Huống chi tôi còn nói một câu não tàn kia.
Tôi nuốt nước miếng, nghe em ấy bật cười, nói:
"Em là người như vậy sao?"
Tôi dở khóc dở cười.
Tôi cũng biết, em ấy không phải người như thế.
Cho nên Hà Trừng à, Chu Tiểu Dĩ rốt cuộc tốt chỗ nào, tại sao em lại tìm một tên kém thông minh như vậy...
Có thể cứu vãn bầu không khí này chỉ có bản thân mình thôi, tôi đem đồ uống dùng ngón tay ôm lấy, bởi vì cầm ly lòng bàn tay lạnh lẽo, tôi giơ lên trực tiếp dán lên cổ em ấy, làm em ấy quay đầu nhìn tôi.
Tôi cười ha ha:
"Dễ chịu không?"
Em ấy cắn môi dưới, thừa dịp tôi không chú ý, đoạt lấy ly nước trong tay tôi, không chút lưu tình trực tiếp áp lên lưng tôi.
Cho nên đêm khuya, Chu Tiểu Dĩ phát ra tiếng thét kinh thiên(động địa), mà sau đó là tiếng chó sủa bên bờ sông.
Em ấy tay cầm ly nước, nước đá tan ra hòa vào nước, em ấy nhìn tôi nhảy ra xa, nói:
"Dễ chịu không?"
Hà Trừng xinh đẹp nghiêm túc thông minh hiền lành của tôi đâu!!!?
Không hề cười nhưng tôi lại đau ruột, còn muốn đề phòng em ấy công kích lần nữa. Hạnh phúc cùng tuổi tác không hề có quan hệ, bạn nói chúng tôi mấy tuổi rồi còn có thể ở trên sạn đạo thật dài người đuổi người chạy, không biết mệt.
Trước đây tôi còn chê cười khi bé chơi đuổi bắt, bây giờ nên chê cười cái gì đây, chúng tôi đang trong thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt, còn là những đứa trẻ ngây thơ (không hiểu gì) trong thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt.
Em ấy hướng về phía tôi, bước tới, tôi vội vàng chạy về hướng khác, chưa được mấy bước đã bị em ấy ôm eo.
Quá thất bại, cười đến run chân, cộng thêm chạy quá nhanh bị sặc nước, bây giờ còn không thoát được em ấy, tôi quay đầu nhìn nhưng cái tư thế này quá khó khăn, cho nên tôi lập tức đổi giọng dịu dàng vừa ho vừa nói:
"Chị sai rồi chị sai rồi thật đó thật đó."
Em ấy cười, rốt cuộc cũng buông ra:
"Biết sai là được rồi."
Gió lùa vào miệng, có chút đau, tôi đỡ đầu gối thở hổn hển sau đó đưa tay hướng về phía em ấy muốn lấy đồ uống, em ấy không trực tiếp đưa cho tôi mà mở nắp ra.
Bởi vì chuyện vừa rồi, nó đã tràn ra, tôi liếm liếm môi, nhìn em ấy không nhanh không chậm lấy khăn giấy trong túi lau sạch cái ly, cũng không đưa cho tôi.
Tôi ngây ngẩn nhìn em ấy uống ly nước.
Bạn xem!!! Tôi đã nói em ấy muốn cướp đồ uống của tôi mà!
Chỉ là một ngụm nhỏ hiệu quả rất tốt, sau khi em ấy bỏ ly xuống, một vòng tròn trắng bao quanh miệng.
Cũng không cố ý nói bất luận điều gì, lúc này khoảng cách giữa chúng tôi chưa tới nửa mét, chân trái em ấy bước lên một bước nhỏ, bắt lấy con bướm nhỏ ngang hông trên váy của tôi, không kéo nhưng lại dụ dỗ tôi chậm rãi bước tới gần em ấy.
Em ấy cúi đầu, chỉ nói:
"Ừm ~"
Âm cuối hơi cao, rất êm dịu, rất nhẹ, muốn hôn.
Em ấy đang muốn hôn.
Cuối cùng cũng biết mục đích của tôi, cuối cùng cũng bị em ấy ăn đến sít sao.
Bên bờ sông gió thổi, chẳng biết khi nào làm tóc em ấy xõa ra, theo gió nhẹ nhàng tung bay.
Không có người đi trên đường, không cần kiêng nể gì cả, tôi ngước mắt nhìn vòng trắng quanh miệng em ấy, không chút do dự bị quyến rũ kéo tới gần, lần này môi em ấy thật sự có vị ngọt, bọt và kem, tất cả đều ăn rất ngon.
Tất cả đều là thứ tôi thích.
-------------------
Ps. Nụ hôn này gọi là nụ hôn bọt sữa kinh điển, mà tui chưa xem, chiều nay mới lên google search :v đợi mốt có vợ thử :v