Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Có người nói, người bạn thích đứng trước mặt bạn, tất cả mọi thứ khác đều sẽ bị lu mờ ảm đạm.
Tôi tin những lời này.
Xe vào trước cổng trường tôi liền nhìn thấy chị ấy, không sợ bẩn mà ngồi dưới đất tay cầm một tấm bảng, ánh mặt trời chói chang làm cho chị ấy híp mắt lại, giống như đang ngẩn người, ánh mắt vô thần nhìn nơi xa xa.
Tôi không để cho ba mẹ tiếp tục tiễn, thái độ kiên quyết để cho họ ngồi xe trở về nhà.
Xuống xe hòa vào sóng người chen chúc ầm ĩ trong trường, tôi thấy chị ấy tự nhiên có tinh thần, cầm tấm bảng đàng hoàng ra dáng đứng dậy, nhưng không thấy có người đi về phía chị ấy, chị ấy thất lạc bĩu môi, lặng lẽ ngồi xuống.
Cuối cùng chúng ta lại gặp nhau.
Tôi vẫn luôn nghĩ, tôi một lần nữa đứng trước mặt chị ấy sẽ như thế nào.
Bởi vì Cao trung học tập khổ cực, thức khuya làm bài, gầy đi rất nhiều, sau này, dần dần có người nói tôi đẹp, vì vậy tôi bắt đầu ăn mặc hơn, tôi nghĩ, có phải như vậy chị sẽ chú ý tới tôi không.
Luôn muốn lấy một tư thế tốt nhất xuất hiện trước mặt chị ấy.
Sự thật chứng minh, chị ấy chú ý tới tôi, ngay khi nhìn thấy tôi, tôi đọc được khẩu hình miệng của chị ấy phát ra tiếng Woa.
Sau đó chị ấy nhiệt tình hướng dẫn tôi tất cả trình tự, đem những gì chị ấy biết tất cả tỉ mỉ nói cho tôi biết, còn để lại cách liên lạc bảo có chuyện gì có thể tìm chị ấy.
Xem như bước được một bước nhỏ, trên đường trở về ký túc xá, xe đón gió nóng, mà lòng tôi cũng bị thổi lên.
Tất cả đưa tay thì có thể có được, nhưng nó lại làm tôi sợ, sợ giống như Diệp Công thích rồng.
Diệp Công thích rồng: chỉ ra vẻ yêu thích bên ngoài (còn thực chất bên trong thì không) (Do tích Diệp Công rất thích rồng, đồ vật trong nhà đều khắc, vẽ hình rồng. Rồng thật biết được, đến thò đầu vào cửa sổ. Diệp Công nhìn thấy sợ hãi vắt giò lên cổ bỏ chạy. Ví với trên danh nghĩa thì yêu thích nhưng thực tế lại không như vậy)
Sau này nghe nói chị ấy thất tình, tôi nghe nói chị ấy bởi vì thất tình buồn rất lâu, tôi nghĩ có phải thất tình này cũng giống như tâm trạng tôi lúc đó, không biết đau ở đâu, nhưng khó chịu muốn chết.
Có thể làm cũng chỉ là tiếp cận chị ấy, tới gần chị ấy.
Muốn lấy trạng thái của một người yêu ở bên cạnh chị ấy, lại chỉ có thể lấy tâm tính một người bạn giữ khoảng cách với chị ấy, loại hành hạ này so với trước đây tưởng niệm còn khổ sở hơn.
Chị ấy vẫn giống như trong ấn tượng của tôi, thích cười, thích nghe kể chuyện, thích tán gẫu, còn thích cười nhạo chính mình, tôi có thể đem tất cả nghĩ thành ưu điểm tất cả đều thuộc về chị ấy, chị ấy đáng yêu như vậy, tôi thích chị ấy như vậy.
Dù che giấu thế nào đi nữa, lòng ái mộ này vẫn như cũ thể hiện ra bên ngoài, chị ấy bắt đầu trốn tránh, cắt đứt tất cả liên hệ với tôi.
Ngay lập tức tôi thực sự luống cuống.
Là chỗ nào làm không được tốt, hay là chỗ nào làm quá tốt để chị ấy ôm lòng trốn tránh.
Nhớ lại vẫn làm người ta buồn vô cớ, cũng may chúng tôi bên nhau mặc dù trong ảo tưởng giả dụ vô số lần, nhưng thực tế hiện thực giống như nằm mơ.
Chúng tôi bên nhau.
Ở bên nhau.
Rất nhiều người nói, một chuyện quá mức mong đợi rốt cuộc trở thành hiện thực, ngược lại sẽ không có cảm giác gì.
Tôi không đồng ý với lời này.
Mấy ngày nay, tôi chìm trong mật ngọt của tôi và chị ấy, bất kể làm gì nói gì, đều cảm thấy ngọt.
Tôi thích tất cả những gì thuộc về chị ấy, tôi thích cảm giác chị ấy mang lại cho tôi, thích cuộc sống bây giờ, mỗi một hành động của chị ấy hoặc là trong lúc vô tình chợt cười với tôi, hoặc là trong lúc vô tình chợt ngẩn ra, hoặc là trong lúc vô tình nói những chuyện vớ vẩn không giải thích được, tôi đều thích.
Vì không để tôi nổi máu ghen, chị ấy cẩn thận đề phòng người bên cạnh, vì cho tôi cảm giác an toàn, chị ấy có thể từng chữ từng câu khuyên bảo tôi, để chứng minh sự tồn tại của tôi, chị ấy giơ tay múa chân giới thiệu.
Chu Tiểu Dĩ cứ như vậy không cần làm gì với tôi thì vẫn có thể trị được tôi, để tôi ngoan ngoãn nghe lời nói gì nghe nấy.
Cho tới hôm nay, chị ấy mới hiểu rõ chân tướng của câu chuyện.
Có lẽ chúng tôi thích ở trong hành lang trò chuyện, mặc dù hơi nóng nhưng gió đêm từ cửa sổ thổi tới không đến nổi khiến người ta chảy mồ hôi.
Tiếng bóng đèn khiến chúng tôi dè dặt nói chuyện rất sợ đánh thức bóng đèn đang rình trộm chúng tôi.
Trong mắt chị ấy có ánh sáng, trong ánh sáng có tôi.
Tôi yêu chị ấy.
--------------------------------------
Ps. Giờ đang ở trên xe sắp về tới Sài Gòn :v Sài Gòn chắc cuối tháng mới lạnh. Lành lạnh kiếm vợ ôm là hết xảy, mấy thím ráng có vợ nhanh nhanh để có vợ ôm mùa lạnh :v