Tạ Viễn nhếch lông mày, hơi hơi nheo lại ánh mắt. – À…! Hắn vỗ một cái mạnh lên mông tròn Lý Hổ.
– Tam gia quá nuông chiều ngươi rồi, không thoải mái phải không?! … Vừa mới làm xong ngươi đâu, mông lại ngứa?
Lý Hổ nỗ lực nghiêng đầu, dùng cái ót đối Tạ Viễn, miệng chẹp chẹp đặt ở trên gối đầu than thở vài câu.
– …
– Nói cái gì, không nghe thấy!
– … Ngủ… cứ…
– Lớn tiếng một chút!
Lý Hổ ở trên gối đột nhiên quay ngoắt lại, gân cổ, không quan tâm lớn tiếng nói.
– Nhiều năm qua, đều là ngươi ngủ bố, có đi không có lại, bố ngủ ngươi một lần cũng không được! Là vì bố đấu không lại ngươi, cũng chỉ có thể cứ bị ngươi cho làm kỹ nữ ngủ sao?!
Nói tới đây, hắn có chút uất ức giảm âm xuống, cúi đầu than thở một câu.
– Bố cũng là Đại lão gia, cũng không phải chỉ mọc mông không mọc kê đâu!
chỉ đàn ông trưởng thành trở lên.
Nói xong lời này, hắn lập tức quay lại đầu đi, nhắm hai mắt lại, một bộ tư thế lợn chết không sợ nước sôi nóng. Nhưng nếu nhìn kỹ, có thể nhìn thấy lỗ tai hắn đang hơi hơi rung rung, ngay cả tóc ngắn ngủn sau gáy đều dựng đứng lên.
Phía sau nửa ngày không có động tĩnh. Đột nhiên, hắn lỗ tai nóng lên, vành tai bị người nhẹ nhàng ngậm vào miệng.
– Ai nói Tam gia chỉ ngủ kỹ nữ, còn không thể ngủ với vợ ta?
Âm điệu một câu đó thân mật mà lại dịu dàng, Lý Hổ thân thể hơi hơi chấn động. Nhưng rất nhanh sau đó, giọng nói ngược lại trở nên hung tợn.
– Về phần khác, ít ở đây nghĩ đông nghĩ tây! Lúc phía sau ngươi vui, phía trước cũng không phải không thích ra nước, cái gì tên là mọc không?!
– …
Lý Hổ nằm đó không nhúc nhích.
Tạ Viễn lại nghĩ nghĩ, rốt cục chần chờ mở miệng nói.
– … Tam gia không phải không nói đạo lý, loại sự tình này, dù sao cũng phải nói Càn Khôn cương thường, ngươi không thể trái lại… Nhưng… Tiểu lão hổ nếu vẫn ngoan ngoãn nghe lời, cũng không phải không thể thưởng cho một lần…
cương thường: tam cương ngũ thường.
Nói tới đây, hắn tròng mắt chuyển chuyển.
– Đợi đến ngày kháng Nhật thắng lợi, tiểu Nhật Bản đầu hàng vô điều kiện, Tam gia nhượng cho ngươi một lần! Song, trước đó ngươi phải luôn ngoan ngoãn nghe lời! Thành giao không?
Nói mấy ngày trước, Uông Viện trưởng từng hỏi Tạ tướng quân.
– Thế nào là kháng Nhật đến cùng? Lúc ấy Tạ tướng quân trả lời.
– Đánh tới người Nhật Bản đầu hàng vô điều kiện đó là đến cùng!
Nay xem ra, lúc lời nói hùng hồn đó ra khỏi miệng, Tạ Tướng quân có lẽ kỳ thật cũng không tin tưởng lớn lắm.
…
Lý Hổ nghe xong lời này, trong một lúc không trả lời.
Hắn không có cách nào ngoan ngoãn nghe lời! Hắn cũng là Đại lão gia, nếu muốn xoay người, không thể trông cậy vào bố thí của người khác!
Hai chữ ‘Thành giao’ này ở trong đầu lưỡi hắn bồi hồi chuyển vài vòng, nửa ngày, hắn rốt cục cúi đầu nói câu.
– Lừa bố à… Quên đi, bố nói đùa, vốn sẽ không hi vọng ngươi có thể đáp ứng.