Đa Luân đại thắng cổ vũ to lớn sĩ khí nhân dân cả nước, danh tiếng Liên quân kháng Nhật lúc này đạt tới đỉnh điểm.
Trung ương Trung Quốc gửi đến mật điện, vì khen ngợi Lý Hổ biểu hiện xuất sắc ở Chahar, đặc nhiệm mệnh hắn làm tiền Ủy Chủ nhiệm Chaha’er.
Trương Gia khẩu.
Giữa trưa, ánh nắng trắng xoá giống như hòa tan nham thạch nóng chảy trút xuống, nung mọi người đều trốn ở trong phòng, thiêm thiếp muốn ngủ.
Tạ tướng quân trên thân mặc một cái áo sơmi trắng, tay áo xắn cao cao, tựa nghiêng vào sô pha rộng rãi, nhếch lông mi cười gằn nói.
– Lý Chủ nhiệm, thế nào? Thù lao đồng ý trả đâu?
Cổ áo sơ mi tuyết trắng, tôn làn da trắng nõn của hắn, mày mắt ô hắc, thật là phong độ phiên phiên, tuấn tú lịch sự. Nhưng lời nói ra khỏi miệng là.
– Đ! Tam gia quả nuông chiều ngươi quá. M n ngươi nói không, muốn ta làm mẫu, liền theo ngươi cho ngươi thích trước. Thế nào… Giờ muốn đổi ý?!
Dưới ban ngày ban mặt, Lý Chủ nhiệm trần truồng rụt vào một góc sô pha, vẫn kì kèo muốn chống chế.
– … Bố mệt mỏi…
– Đ! Thích mệt mỏi?! M n ta đếm tới ba, ngươi không ngoan ngoãn mở miệng… Lý Chủ nhiệm… Đừng trách Tam gia ngươi …
– Một…
– Thật mệt rồi…
– Hai…
– … Ngày mai được không…
– Ba.
Lý Hổ bất đắc dĩ, đi tới mở ra miệng.
Thứ đó dựng thẳng tắp, vừa to lại dài. Hắn có lệ ngậm vào cái đầu, liền ngưng ở đó không nhúc nhích.
Lúc này Tạ Viễn ngược lại là có kiên nhẫn. Hắn vừa vươn tay ra, nắm lại cái ót Lý Hổ, tay kia thì vuốt ve cằm của hắn, vừa thử thăm dò đâm tới, miệng dụ dỗ dỗ dành nói.
– Lão hổ ngoan, miệng mở lớn chút, Tam gia đút ngươi ăn kẹo que…
Hắn động tác ôn nhu mà thong thả, lại không chút nào tạm dừng, vẫn đâm đến cổ họng Lý Hổ, ở bên trong đâm rút hai cái, thấy Lý Hổ hơi hơi có chút buồn nôn, liền rút khỏi, để tại trên môi Lý Hổ cọ xát.
– Lão hổ ngoan, ngươi liếm liếm…
Đầu lửa nóng bừng bừng phấn chấn lướt qua môi Lý Hổ, mặt hắn nóng đến đỏ bừng, lại thật sự vươn đầu lưỡi ra, liếm một cái.
Tạ Viễn như bị đau răng, lại hút một hơi.
– Làm tốt lắm! Lão hổ bảo bối nhi, ngươi lại nâng nó, từ từ ngậm vào… Nếm thử, ăn ngon hay không…
Lý Hổ hai mắt nhắm nghiền, hai hàng lông mi đen đậm không ngừng run rẩy. Hắn nghe nói thế, muốn không để ý tới, lại giống như bị mê hoặc, thân bất do kỷ mở ra miệng, để vật kia ở trong miệng ra ra vào vào…
Tạ Viễn một bên cử động cái eo, đồng thời ánh mắt thoáng nhìn xuống phía dưới …
Hắn vươn tay ra, cầm gia hỏa của Lý Hổ, cúi đầu nở nụ cười.
– Đồ của Tam gia ăn ngon chứ? Tiểu lão hổ nơi này lại cứng rồi…
Lý Hổ cũng không biết là ngộp hay là xấu hổ, mặt nóng đỏ bừng, nhưng nghe được lời này, gia hỏa của hắn cư nhiên lại lớn vài phần.
…
Mặt trời ngoài cửa sổ vẫn cay nghiệt, trên cây truyền đến từng tiếng ve khàn khàn.
Trên sô pha, hai người đang đắc thú. Tạ Viễn nâng lên eo, một bàn tay nắm lại cái ót Lý Hổ, ở trong miệng hắn mạnh mẽ ra vào.
Lý Hổ cũng không biết khi nào thì mở mắt, trong độc nhãn sương mù mênh mông, trơ mắt nhìn về phía thứ đó, đầu thuận thế động tác trước sau …
Một tia nước bọt sáng óng, đang treo ở khóe môi hắn…
Đột nhiên, ngoài phòng truyền đến một trận ồn ào. Có ngưới lớn tiếng bẩm báo nói.
– Tư lệnh, Tạ Chủ tịch đến thăm ngài!
Cửa phòng bị người đẩy ra. Tạ lão tiên sinh một thân trường sam màu xám, nắm trong tay quải trượng, tinh thần quắc thước đứng ở cửa.
Theo sát sau lão là một người đàn ông trung niên đầu trọc, tay cầm một cái hộp công văn màu đen, người này chính là tâm phúc bên người Tạ chủ tịch – Lưu Bí thư. Sau đó, là đầy mặt lo sợ không yên Bạch phó quan. Trên mặt trái trắng nõn còn mang theo một vệt đỏ, chính là dấu vết nằm trên bàn giấy ngủ trưa để lại.