– A…
– … Mông lại hút thêm…
– Hút ngươi b n hút… Hừ… A! …
– Đ! Thực m n mông tốt! … M, cắn chặt như vậy! … Ngươi thả lỏng một chút… A…
– Hừ…
…
Hai người xoải tay xoải chân, chiếm cứ cả chiếc giường lớn.
Một người nằm sấp trên giường, một ngửa mặt nằm, đều là toàn thân trần trụi, ngay cả tóc cũng bị mồ hôi thấm ướt đẫm.
Tay phải Tạ Viễn vẫn xoa bóp mông cánh hoa của Lý Hổ, hai viên thịt tròn rắn chắc lại có co dãn, nắn đến niết đi yêu thích không muốn rời tay.
– Ngươi vừa rồi nói, dựa vào bức đồ kia, có thể tránh đi binh lực dọc tuyến của người Nhật Bản … Nhưng cứ coi như đến dưới thành Đa Luân, muốn phá thành cũng khó… Ngươi có cách? … A!
Lý Hổ vừa mới bị hắn sờ lên lửa, trở chân một cước đạp giữa hai chân hắn.
– Sờ cái rắm! Sờ chính ngươi đi!
– … Ta đ!
Tạ Viễn đơn giản xoay người, toàn bộ đặt ở trên người Lý Hổ. Chặt chẽ, áp Lý Hổ không thể động đậy, thuận thế còn dùng gia hỏa tại giữa mông Lý Hổ chọt hai cái.
– Thành thật một chút, mau thú tội.
– Bố thú tội cha ngươi! … Chín mươi bảy người, nửa đêm tập kích mở ra một cửa thành, có đủ hay không?
– Ngươi là nói … c m n ngươi ở trong thành giấu chín mươi bảy người làm nội ứng?!
Lý Hổ đột nhiên cong mông lên, lập tức đẩy Tạ Viễn đổ xuống. Hắn thuận thế lật người, một chân đè lên eo Tạ Viễn, độc nhãn quay tròn nhìn lại.
– Thế nào, ngươi không tin bố?
– Đ! Dưới mí mắt người Nhật Bản, làm sao giấu nhiều người như vậy?!
Lý Hổ hung tợn nhếch mép cười, lộ ra hai hàng răng tuyết trắng, ngay lỗ tai đều đứng lên.
– Trong thành có đội trị an ngụy quân, tổng cộng chín mươi tám người, sau khi thành phá ngoan ngoãn chạy tới tìm bố đầu hàng…
– Bọn họ cũng đáng tin?! … Đợi một chút, chín mươi bảy người… Người còn lại là Đội trưởng bọn nó? Ngươi có cách chế trụ gã?!
Lý Hổ lỗ tai cụp xuống. ‘M n, cầm thú quả nhiên giảo hoạt, vừa đoán liền trúng!’
– Ờ, ngoại trừ tên Đội trưởng đó, người Nhật Bản biết gã ta, tên khác đều bị giết sạch đem chôn! Sạch sẽ lưu loát, đảm bảo một tí dấu vết cũng không có!
– Còn Đội trưởng? Ngươi có nắm chắc gã không đi mật báo?
– He he, bà mẹ già tám mươi tuổi, đứa con mập mạp ba tuổi của nó, đều bị bố mang theo trở về!
– Đ!
– He he…
– Lão hổ bảo bối nhi, cục cưng tiểu lão hổ, Tam gia rất thích ngươi!
– …
– Tam gia nhất định phải hảo hảo thưởng cho ngươi! …
– Đ! Bố đ cha ngươi! Thưởng cái rắm! … Ngươi đi xuống!! … A…
– Không được! Nhất định phải thưởng, hảo hảo thưởng!
– …
– Hừ … Bố… Thật không được… A… Không cần thưởng … Ư… A! …
…
Tạ Viễn vừa dùng sức đâm rút, vừa cúi người, hôn lên cổ Lý Hổ.
Đầu lưỡi ôn nhu ở phía sau cổ liếm qua, không nhẹ không nặng cắn một cái, cảm giác được thân thể dưới thân đột nhiên run lên.
Hắn cúi đầu nở nụ cười.
– Tiểu lão hổ ngoan ngoãn, Tam gia thưởng cho ngươi một đời.
Hạ: Thích nhất câu “Tam gia thưởng cho ngươi một đời” của Tam gia.:)))))