Một tuần trôi qua rất nhanh, Linh Lung không đi làm, ở nhà suốt một tuần. Cuộc sống nhàn tản mỗi ngày khiến rốt cục cô có thể nghỉ ngơi giữa công việc bộn bề. Cô cố gắng không để cho mình hồi tưởng tình cảnh ngày đó, nhưng bóng ma bị cường đạo lại hiện lên, có lúc cô mất ngủ suốt đêm, khuất nhục cùng lửa giận ở trong thân thể của cô toán loạn, khiến cô nhảy xuống giường, chạy vào trong phòng tắm dùng nước lạnh dội lên đầu, lợi dụng sự kích thích lạnh như băng khiến mình không trầm luân trong trí nhớ đen tối đó. May mắn duy nhất của cô là cả trong quá trình mình hôn mê. Linh Lung không phải là nữ nhân yếu mềm, cô hiểu được cái gì nên quên và kiên cường.
Trong lúc này, cô rất ít khi nhìn thấy Thượng Quan Ngự Quân, cho dù là nhìn thấy mấy lần cũng chỉ nhìn thấy hắn bận rộn. Không biết có phải công ty xảy ra chuyện gìhay không? Mặc dù tò mò, Linh Lung cũng không hỏi, cô không biết nên đối mặt với hắnnhư thế nào.
Hôm nay là sinh nhật tuổi của Thượng Quan Ngự Quân, hắn phá lệ quyết định ăn mừng, thậm chí mời không ít tân khách, còn bảo cô chuẩn bị quần áo thật đẹp, buổi tối đi với hắn. Trên giường có một bộ lễ phục, giống như trước kia hắn đã từng chọn.
Cô thích nhất màu hoa hồng tươi vì nó làm nổi bật khuôn mặt của cô, cô đi tới trước gương lớn, cởi toàn bộ quần áo trên người, mặc bộ lễ phục. Lễ phục tinh xảo ôm trọn bộ ngực của cô, lộ ra một phần thân thể cùng các đường cong mê người, cuối cùng cố định ở gáy, phía sau lễ phục hoàn toàn phơi bày mãi cả lưng cho đến hông mới thôi, vải hơi rủ xuống ôm chặt hai bắp đùi hơi nhỏ, kín đáo phơi bày ra cặp hông mỹ lệ của người con gái, cuối cùng xòe ra từ phần bắp chân giống như cánh hoa, cắt thành hình nửa vòng tròn trải dài trên mặt đất.
Linh Lung nheo mắt lại, nhìn mình trong gương, bản thân quyến rũ như vậy khiến cô sửng sốt. Cô biết dáng người mình không tệ, nhưng không biết bộ y phục này lại khiến cho thân hình của mình mê người như vậy, hấp dẫn và cũng thật cao quý. Hắn xác định muốn cho mình đi ra ngoài với bộ dạng như vậy sao?
Nếu hắn muốn, cô cũng không sao. Cô buông tóc xuống, che kín phần lớn lưng trần, phải để ý kỹ chỗ hở ra khi cô buông tóc xuống mới có thể nhìn thấy làn da. Giày cao gót cũng cùngmàu, cô đeo đồ trang sức màu hồng nhạt trang nhã, rời khỏi phòng.
Lầu dưới nơi tân khách gặp gỡ. Dòng họ Thượng Quan rất ít khi công khai gặp gỡ, tân khách đều là người quan trọng. Linh Lung chậm chạp đi xuống thang, nhìn kỹ từng khuôn mặt ở lầu dưới, Thượng Quan Ngự Quân cũng không có ở đó.
Linh Lung vừa xuất hiện ở trên bậc thang, rất nhiều người đứng ở lầu dưới đã chú ý tới cô. Rất nhanh lại yên tĩnh, cô nghe giọng hàn huyên.
"Cô ta là ai?"
"Cô chưa nghe nói qua sao? Thiên kim nhà Thượng Quan, Thượng Quan Linh Lung!"
"Phải không? Nhiều năm như vậy cũng chưa nghe về cô ta?"
"Cô ta không phải là em gái của Thượng Quan tiên sinh, nghe nói là người thừa kế. . . . . ."
"Nhưng cô ta còn có cổ phần của tập đoàn Thượng Quan. . . . . ."
Thượng Quan Linh Lung mặt không đổi, đối với những lời nói này cũng không có phản ứng. Cô thong dong xuống lầu, cầm một ly rượu sâm banh từ khay của người hầu bàn bên cạnh đi tới trước cửa sổ yên lặng đứng.
Sau lưng, một âm thanh quen thuộc truyền đến: "Linh Lung. . ."
Linh Lung bỗng nhiên xoay người, tóc đen ở sau lưng cô thoáng vẽ ra một hình vòng cung, "Kiến Vũ!"
Kiến Vũ mặc áo đuôi tôm đen, dáng vẻ càng chín chắn, trên mặt của hắn tràn đầy kích động cùng yêu thương, nhìn người con gái mình yêu mến, giọng nói của hắn run rẩy: "Em khỏe không?"
Linh Lung tha thiết nhìn người con trai cùng mình vượt qua bốn năm vui sướng nhất cuộc đời, nước mắt tuôn ra, cô kích động ôm lấy hắn, "Em không khỏe. . . . . . Em thật sự khôngkhỏe!" Cô vùi mặt vào ngực Kiến Vũ, mặc kệ trang điểm của mình có thể lem ra hay không.
Kiến Vũ ôm chặt hơn, nói bên tai cô: "Anh rất nhớ em. . . . . . Anh thật sự rất nhớ em."
"Em cũng vậy." Linh Lung nghẹn ngào trả lời, "Em thật nhớ cuộc sống trước kia."
Kể từ khi cô dọn đến nhà Thượng Quan, cô cùng Kiến Vũ liên lạc cũng ngày càng ít, công việc của cô bận rộn, dường như mỗi lần hẹn lại có việc mới, có lúc bọn họ cách mấy tuần mới gặp một lần. Nhất là mấy tuần lễ nay, cô sống một ngày như bằng một năm, gặp lại Kiến Vũ mới biết cô thật sự rất muốn gặp mấy người bạn tốt.
"Em gầy." Kiến Vũ đau lòng vuốt ve khuôn mặt của cô, "Chuyện gì xảy ra, tại sao em lại tiều tụy như vậy?"
Linh Lung đứng lên, chớp mắt không nhìn hắn, "Không có, chẳng qua là công việc bận rộn một chút."
"Hắn làm khó em?"
Linh Lung biết hắn chỉ là Thượng Quan Ngự Quân, liền vội vàng lắc đầu, "Không có, anh ấy không có cố ý làm khó em." Cô ngẩng đầu lên, đôi mắt vẫn còn ngập nước mắt nước mắt cười hỏi hắn: "Còn anh? Anh có khỏe không?"
Kiến Vũ bất đắc dĩ cười một tiếng, "Cha để anh tiếp quản công ty, tất cả vừa mới bắt đầu, còn có chút không quen."
"Phải không? Như vậy rất tốt, cho nên anhmới đến tham gia yến hội lần này sao?"
"Không phải vậy" Kiến Vũ nghiêm túc nhìn Linh Lung , "Anh tới là hy vọng có thể trông thấy em."
Bỗng dưng im lặng một hồi, Linh Lung luống cuống nhìn hắn, Kiến Vũ cũng kiên định không dời đi tầm mắt. Rốt cục, Linh Lung nhẹ nhàng mở miệng: "Kiến Vũ, đừng đợi em nữa, em trốn không thoát lòng bàn tay của hắn. . . . . ."
"Để cho anh chờ em, Linh Lung, anh cam tâm tình nguyện." Đôi mắt của Kiến Vũ vừa thâm tình lại kiên định khiến cho Linh Lung cảm động đến muốn khóc.
"Anh. . . . . . Tại sao luôn đối xử tốt với em như vậy?" Cô vừa khóc vừa cười "Em cảm thấy áy náy!"
Kiến Vũ thấy vẻ mặt cô như vậy, không muốn ép cô nữa, nói sang chuyện khác: "Trân Châu gần đây tốt nghiệp trường Khải Tâm, nghe nói làm việc ở hành lang triển lãm Vân Mộng"
"Phải không? Ngô Tân thì sao? Bọn họ hiện tại rốt cục không cần ở riêng nữa chứ?" Linh Lung nhớ tới cuộc sống mấy năm trước của bốn người không buồn không lo, không khỏi mỉm cười, trong nháy mắt côđã gặp phải không ít chuyện, không còn là bé gái trước kia.
"Ừ. Hai người bọn họ hiện tại là vợ chồng ngọt ngào, Trân Châu đanh đá như vậy bị Ngô Tân làm cho ngoan ngoãn."
"Ha ha."
Kiến Vũ nhìn sàn nhảy một cái, mời Linh Lung: "Nể mặt không?" Hắn đưa tay đến trước mặt Linh Lung "Tiểu thư mê người?"
Linh Lung mỉm cười nắm bàn tay của hắn "Là vinh hạnh của em." Cô cũng trêu ghẹo, theo hắn đi vào sàn nhảy.
Hai người nhảy trong sàn nhảy trở thành tiểu điểm của mọi người, mà một màn bị Thượng Quan Ngự Quân ngồi trên lầu thu hết vào mắt.
Sau lưng, Dạ Đồng mặc lễ phục đen đứng.
"Đúng là một đôi. . . . . ." Cô giống như vô ý nói, lại quan sát nét mặt của Thượng Quan Ngự Quân "Anh sẽ phản đối quan hệ của bọn họ sao?"
Trái ngược với sự huyên náo dưới lầu, trên lầu lại yên lặng hiếm có, ánh đèn không thể chiếu thẳng đến đây, mặt Thượng Quan Ngự Quân ở trong bóng tối nhìn không rõ, chỉ có thể thấy hắn thỉnh thoảng lại đung đưa chất lỏng màu đổ sậm trong ly thủy tinh.
Đột nhiên lầu dưới xôn xao, âm nhạc mới vừa kết thúc, Kiến Vũ ôm eo nghiêng về Linh Lung, hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, một tay cô rủ xuống thấp, một tay để trên cổ Kiến Vũ, tóc đen như thác nước ở sau lưng của cô đung đưa, khoe ra lưng trần mê người, dạ phục cao quý ở chân của cô cùng tản ra, vòng eo nhỏ khẽ xoay góc độ hoàn mỹ đến lạ lùng.
Dạ Đồng quan sát nét mặt Thượng Quan Ngự Quân, vẫn không nhìn ra hắn có bất kỳ dao động nào, vậy mà cô lại không phát giác hắn nắm thật chặt ly, chất lỏng màu đỏ sậm ở trong đó hơi run động.
Đến gần nửa đêm, khách cũng từ từ rời đi, Kiến Vũ cũng phải rời đi. Linh Lung đi phía sau hắn, thất thần trở về đại sảnh lấy chút thức ăn lấp đầy dạ dày của mình. Cùng Kiến Vũ nói chuyện với nhau một đêm, cô cảm thấy mệt mỏi, cũng cần trở về phòng nghỉ ngơi.
Cô tùy tiện ăn ít thứ, chuẩn bị trở về đến phòng của mình, ai biết vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Dạ Đồng một thân đen đứng sau lưng cô, tựa hồ như có lời gì muốn nói với cô.
Trong khoảng thời gian ngắn, hai nữ nhân nhìn thẳng vào mắt, nhưng không nói lời nào.
Bỗng dưng, Dạ Đồng phá vỡ trầm mặc: "Mình nghĩ mình nợ cậu một lời ‘ thật xin lỗi ’."
"Tại sao?"
"Vốn là mình có thể cảnh cáo cậu, nhưng mình không có. . . . . . Bởi vì một chút ích kỷ, mình không có." Cô nhìn thẳng Linh Lung, giọng nghe không ra có chút áy náy, ngược lại vô cùng nghiêm túc.
Một hồi lâu, Linh Lung rốt cục mở miệng: "Mình nhận lời xin lỗi của cậu. Chuyện này đã là quá khứ, mình đã quên mất, hi vọng cậu cũng có thể quên. Trừ lần đó ra, mình cũng cảm ơn cậu."
Dạ Đồng kinh ngạc nhướn mày, Linh Lung không ôm hận đã nằm ngoài dự đoán của cô, cô còn nhớ rõ đêm đó bộ mặt khuất nhục của cô.
"Tại sao cảm kích mình?"
"Bởi vì cậu thay mình đánh tạp chủng đó một trận." Linh Lung không chút do dự mắng ra thô tục, cùng hình tượng bây giờ của cô không giống chút nào.
Dạ Đồng luôn luôn lạnh như băng rốt cục cũng có vẻ tươi cười trên mặt, "Không cần cám ơn." Cô nói, lại do dự một lát "Người cậu cần cảm ơn không phải mình, mà là Thượng Quan tiên sinh."
Nghe được tên của hắn, Linh Lung tự dưng chấn động, "Tại sao? Khi hắn coi mìnhnhư lễ vật xách đưa đi?"
"Cậu hiểu lầm ngài. Nhưng tất cả đều là ngài an bài, nếu không mình cùng tiên sinh cần gì xuất hiện ở nơi này? Từ đầu tới cuối mình đều nhìn nét mặt của hắn, ngài tuyệt đối không phải vì làm ăn mà đẩy cậu ra ngoài." Dạ Đồng nghiêm túc nhìn Linh Lung "Thượng Quan tiên sinh cũng không nhận ra Tiểu Dã. Hơn nữa ân oán lần này, hắn cũng đã thay cậu kết thúc. Tiểu Dã phá sản. . . . . ."
"Cái gì?" Linh Lung trợn to hai mắt, "Làm sao có thể?"
Trên mặt Dạ Đồng xuất hiện nụ cười cao ngạo, "Một tuần lễ, chỉ một tuần lễ Thượng Quan tiên sinh đã đem tập đoàn Tiểu Dã thu mua, hóa giải sau đó bán đi. Từ đó Nhật Bản không còn tập đoàn Tiểu Dã. Về bản thân Tiểu Dã, hắn cũng đang ở Nhật Bản chịu án, Thượng Quan tiên sinh lật tẩy hắn, ít nhất mười năm lao ngục."
Linh Lung kinh ngạc. Âm thầm nhớ tới lời Tiểu Dã, từ đầu tới cuối Thượng Quan Ngự Quân cũng không có chứng thật, rõ ràng là mình ngu ngốc tin hắn, sau đó vì muốn trốn tránh mà nguyện không nhớ lại. Đúng! Nhưng nếu thật sự là Thượng Quan Ngự Quân muốn đem mình đưa ra ngoài, cần gì phải nửa đường ngăn cản? Đạo lý đơn giản như thế, Linh Lung không thể tin được mình lại coi thường! Nhớ lại chuyện một tuần lễ này hắn bận như vậy, thì ra là đang bận chuyện Tiểu Dã?
Chẳng qua là, tại sao hắn không chịu giải thích? Tại sao không phản bác lại lời cô nói?
Hơn nữa, Dạ Đồng không có lý do gì lừa cô. . . . . .
Dạ Đồng không để ý đến cô, nhanh chóng thẳng bước rời đi, lúc hai người đi ngang qua nhau, thanh âm khàn khàn ở bên tai Linh Lung vọng về: "Lầy tập đoàn của Tiểu Dã phá sản để đổi lại việc hắn làm nhục cậu, cậu cũng có thể hài lòng. . . . . ."
Hắn không có đưa mình cho Tiểu Dã! Lời nói của Dạ Đồng khiến tim Linh Lung đập mạnh. Linh Lung không biết mình trong lòng đột nhiên đau nhói rốt cuộc là vì cái gì, cô chỉ là đột nhiên nắm váy lên, vội vàng chạy lên lầu, cô phải tìm được Thượng Quan Ngự Quân!
Đại sảnh lầu hai có ban công uốn lượn, có thể thẳng nhìn tới vườn hoa đẹp cùng cảnh thành thị đèn sáng rực rỡ. Linh Lung ở chỗ này tìm được Thượng Quan Ngự Quân như đang hòa vào trong bóng tối.
Cô bất tri bất giác khẩn trương níu lấy váy mình, không biết tại sao trái tim sắp nhảy ra. Đứng ở phía sau hắn, cô nhẹ giọng hỏi: "Tiệc sinh nhật là do anh tổ chức, tại sao không thấy anh?"
"Mặc dù là sinh nhật của anh, nhưng yến hội lần này cũng không phải vì anh cử hành" Giọng nói chán nản của hắn sáp nhập vào bối cảnh, ở bên cạnh hắn tạo thành một không khí thần bí.
Linh Lung nghe không hiểu lời của hắn, cái gì gọi là "Không phải vì hắn cử hành" ? Yến hội vì người nào cử hành ? Cô nhìn bóng lưng của hắn, hắn luôn kiên cường, Tây phục được may tinh sảo càng làm nổi bật sự cao ngạo của hắn. Vậy mà hôm nay bỗng nhiên, cô cảm thấy hắn vẫn rất cô độc .
Tốt nhất vẫn là nên thẳng thắn đi! Cô nghĩ, đi lên trước một bước nói: "Tại sao không giải thích cho em chuyện anh không đem em đưa cho Tiểu Dã?"
"Anh cho là em biết." Ngắn ngủn mấy chữ, hắn biện hộ hình như hơi keo kiệt. Hắn xoay người lại, lúc chuyển động thân thể chân đụng phải cái gì, phát ra âm thanh lanh lảnh.
Linh Lung định thần nhìn lại, mới nhìn rõ dưới chân hắn ly thủy tinh bể tan tành, màu rượu nho đỏ tươi vãi đầy mặt đất, lan tràn giống như. . . . . . máu. Cô ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào đôi mắt huyền bí, bị dòng nước u ám xoáy cuốn vàocủa hắn.
"Đúng. . . . . . Thật xin lỗi, em không nên hoài nghi anh, tất cả đều là do ngu ngốc của em tạo thành." Cô bình tĩnh lại, lắc đầu một cái, hôm nay hắn có chút khác thường, trong đôi mắt lãnh khốc dường như tình cảm bị che giấu được thay thế. Không bình thường, hắn chưa bao giờ để lộ tâm tình ra ngoài.
"Vì sao nói xin lỗi? Chẳng lẽ. . . . . . Em không hề hận anh nữa sao?" Âm điệu quỷ dị mang theo kỳ quái giễu cợt, đôi mắt không chớp khóa chặt trên đôi mắt cô, không để cho chút cảm xúc nào thoát khỏi ánh mắt của hắn.
Hắn đứng ở nơi đó, áo bành tô màu đen áo sơ mi trắng bên trong phanh ra, lộ ra da thịtbên trong. Dường như hắn không cạo râu, chiếc cằm lởm chởm khiến cho cả người hắn có vẻ có chút. . . . . . Chán chường cùng tiều tụy.
Linh Lung chợt lóe mắt
"Hận anh? Em không vì chuyện này hận anh."
"Anh nói là nhốt em, em vẫn không hận anh sao?"
Linh Lung ngạc nhiên, bởi vì hắn trực tiếp nói đến vấn đề này, trong khoảng thời gian ngắn côkhông biết trả lời như thế nào. Một hồi lâu, cô kiên định trả lời: "Em hận." Hai từ quyết liệt như vậy ở đêm tối gió lạnh phiêu đãng, nói xong Linh Lung tự dưng run rẩy, như có điểm không dám chắc nhìn Thượng Quan Ngự Quân tựa vào góc.
Ngoài dự tính của hắn, hắn cũng không tức giận với đáp án của cô, ngược lại tựa hồ thật cao hứng cười lớn. Tiếng cười của hắn vang vọng, nụ cười có sức quyến rũ. Nhưng Linh Lung chẳng những không yên tâm, ngược lại càng thêm kinh hoảng.
Mặc dù không dám nói mình hiểu hắn, nhưng qua nhiều năm như vậy đại khái cũng biết hắn rất bình tĩnh kiềm chế. Vậy mà cô chưa từng thấy hắn cười như vậy, vẻ mặt mang theo khoái cảm hủy diệt. . . . . . Cô lùi lại một bước, thân thể biểu hiện ra cô sợ hãi. Liếc thấy động tác của cô, hắn mặt mỉm cười đi lên trước một bước
"Em có biết lễ phục này. . . . . . Toàn bộ thế giới chỉ có một."
Hắn chuyển chủ đề ngoài dự tính khiến cho Linh Lung ngẩn ra, không có chút nào phòng bị nhìn hắn đi lên trước, thân thể cao lớn một cách tự nhiên khiến cô thấy có áp lực không thể nói rõ. Hắn dùng đầu một ngón tay thon dài khêu trên vải ở cổ cô, dùng ngón cái nhẹ nhàng ma sát, "Anh luôn luôn thích em mặc GUCCI, bởi vì GUCCI thiết kế đắt tiền mà hấp dẫn. . . . ." Hắn không chút kiêng kỵ quan sát Linh Lung run rẩy, "Em mặc . . . . . . Quả nhiên vô cùng hấp dẫn." Thanh âm của hắn ở bên tai Linh Lung vang lên, không cẩn thận cằm cọ xát trên má mềm mại của cô, có không nói ra được nguy hiểm.
Hắn thế nào? Chưa từng cùng thân thể của hắn gần như vậy. Mùi của hắn, nhiệt độ của hắn, thanh âm thâm trầm chấn động của hắn ở trong không khí, tất cảtất cả khiến Linh Lung thất kinh nghĩ muốn đẩy ra hắn, lại bị hắn một tay bắt được cổ tay.
"Hôn anh." Hắn ra lệnh, trong con ngươi ngọn lửa tịch quyển nóng bỏng làm Linh Lung hoảng sựo.
Hắn nói gì? Hắn mới vừa nói cái gì? Cô kinh ngạc nhìn chằm chằm hắn đột nhiên nổi giận, hắn mới vừa rồi bảo cô hôn hắn? Cô cũng đẩy hắn sao?
Tại sao cô chỉ nghe trái tim của cô đập mãnh liệt!
"Hôn anh!" Hắn lắc cánh tay của cô, không biết từ đâu mà đến tức giận đã đạt đến điểm giới hạn.
"Không. . . . . ."
Linh Lung suy yếu cự tuyệt Thượng Quan Ngự Quân. Nhiệt liệt ham muốn khiến lưỡi hắn không chút kiêng kỵ xâm nhập vào miệng của cô. Sự phẫn nộ của hắn thiêu đốt toàn thân Linh Lung, kinh ngạc không có phát giác hắn ôm qua hông của cô, một cái tay khác độc tài đở cô phơi bày lưng cầm cổ của cô, không để cho cô lùi bước.
Lý trí của Linh Lung bị Thượng Quan Ngự Quân thiêu đốt hầu như không còn, cô muốn hắn! Không tự chủ được vươn cánh tay vòng quanh lồng ngực của hắn, cô bắt đầu quấn quýt si mê đáp lại hắn, chỉ là một trong nháy mắt, khí lực toàn thân của cô liền bị hắn rút đi . Đem mình trọng tâm giao cho hắn, cô ngửa cổ rên rỉ. Chợt hắn đưa tay ra, bá đạo ngăn chặn cô.
Trong phút chốc, Thượng Quan Ngự Quân đột nhiên đẩy cô ra, mang theo kích tình thở gấp run rẩy bên tai Linh Lung, còn cô lại ngã nhào ở trên mặt đất giá lạnh. Chợt từ trong sự kích tình thanh tĩnh Linh Lung chỉ nhìn thấy vạt áo màu đen trước mặt mình chợt lóe, hắn rời đi.
Nước mắt xông lên hốc mắt, cô cắn môi không để tiếng nấc nghẹn ngào thoát ra. Một cánh tay kiên cường chống đỡ thân thể, cô cắn chặt răng không quay đầu lại nhìn bóng lưng hắn rời đi. Đợi đến khi một tiếng "phanh" đóng cửa dưới đại sảnh vang lên, cô mới sự chấp thuận khuất nhục nước mắt chảy ra ngoài. Có lẽ cái hôn thô lỗ của hắn đã khiến trái tim cô thức tỉnh. Linh Lung bi ai phát hiện, thật ra thì cô không hận hắn, trước đây thật lâu cũng không hận hắn . . . . . .
Ở nơi xa trong đình viện, sắc mặt Dạ Đồng mờ nhạt, cô cầm chìa khóa xe trong tay lặng lẽ run rẩy. Gió đêm tiêu điều lạnh lẽo nâng tóc của cô, bao phủ khuôn mặt bi ai của cô.
Vì sao lại mất khống chế như thế?
Thượng Quan Ngự Quân đứng ở cửa sổ phòng làm việc trước nhìn mặt trời mọc, cả đêm chưa ngủ đôi mắt thâm quầng nheo lại. Quay lưng lại, không nhìn tới ánh nắng mới lên, hắn u ám ngồi ở trên ghế làm việc hồi lâu.
Tại sao hắn lại hôn cô? Tại sao lại đẩy ra cô? Tại sao sau đó chật vật chạy ra khỏi đại sảnh?
Trong đầu, tình cảm mãnh liệt không ngừng đánh thẳng vào lý trí của hắn khiến hắn tức giận. Thượng Quan Linh Lung,cô gái bình thường không nên để cho hắn chú ý mới đúng! Vậy mà. . . . . . Nhớ lại trong đầu Thượng Quan Ngự Quân, thân hắn để cô tự do, sau đó lại tự tay phong sát tự do của cô. Cô một mực hỏi hắn nguyên nhân thực sự nhốt cô là gì, trên thực tế chính hắn cũng không biết. Trong đầu hắn lần thứ nhất không xác định được, còn có cảm giác không an toàn.
Cửa phòng làm việc có tiếng gõ vang lên, Thượng Quan Ngự Quân ngoài ý muốn liếc về hướng cửa, kinh ngạc nghĩ sớm như vậy người nào đã tới công ty.
"Vào đi."
Dạ Đồng từ từ đi vào, vẫn là bộ lễ phục đêm qua, nhìn ra được cả ngày và cả đêm hôm qua cô chưa có trở về.
"Em tới để chào tạm biệt." Thanh âm khàn khàn mang theo chut` tiêu điều, Dạ Đông nhìn nam nhân trước mắt, nói ra câu mà vốn cho là cả đời cũng sẽ không nói.
"Tại sao." Giọng nói không có nghi vấn, Thượng Quan Ngự Quân đã sớm đoán được nguyên nhân, "Em đã nhìn thấy chuyện hôm qua?"
"Đúng vậy." Cho dù ở lúc này, Dạ Đồng vẫn ngẩng đầu thật cao, kiêu ngạo mà đứng nghiêm ở nơi này, không chịu biểu hiện sự đau lòng cùng quẫn bách.
Điểm này cô cùng Linh Lung rất giống nhau. Kiên cường không thỏa hiệp. . . . . .
Đủ rồi! Thượng Quan Ngự Quân khiển trách việc mình đang thất thần.
"Nó không có nghĩa gì." Thanh âm hắn không hề dao động nói, giống như nụ hơn cùng Linh Lung ngày hôm qua chỉ là ngoài ý muốn.
Dạ Đồng không trả lời, chẳng qua là cúi đầu, trên mặt thoáng qua nét cười "Cho dù là cái gì, hoặc không có nghĩa là gì, em đều phải rời đi."
Thượng Quan Ngự Quân điềm tĩnh nhìn cô một hồi lâu, "Ở lại tập đoàn Thượng Quan.
Anh phái em đi Châu Âu."
Dạ Đồng tìm không ra chút đắc ý ở câu nói này, hoàn toàn là sự sắp xếp trên phương diện làm ăn, giống như hắn không biết nguyên nhân mình rời đi.
Thật là một người đàn ông vô tình! Dạ Đồng chua xót cười, bất đắc dĩ như nhìn thấy hắn lãnh khốc cũng cười nhạo mình cuồng dại. Nhưng dù sao cô cũng là một nữ nhân thông minh, hiểu được rằng buông tha chính là tốt nhất.
"Được, em muốn đi lập tức." Kết thúc tình yêu không có kết cục tốt, cô có thể lý trí nhìn nam nhân cao ngạo này lần nữa.
Thượng Quan Ngự Quân gõ những thứ gì đó ở trên máy tính, nói với cô: "Hai giờ sau máy bay cất cánh, đến Paris tự nhiên sẽ có người tiếp đãi em."
Đã nhanh như vậy, Dạ Đồng liếc mắt nhìn trên tường. Mình sẽ không bao giờ chờ đợi hắn mỗi ngày nữa, bắt đầu một ngày làm việc. . . . . . Qua nhiều năm như vậy, cuộc sống ở bên cạnh hắn sẽ phải thay đổi.
Cô lắc đầu một cái, một tay lau sạch nước mắt ở bên tóc, nhàn nhạt đối với hắn nói: "Trước khi đi, không có một nụ hôn từ biệt sao?"
Thượng Quan Ngự Quân đưa mắt nhìn cô thật lâu, rốt cục đứng lên, đi tới bên cạnh cô. Hai tay mơn trớn hông của cô, hắn nhẹ nhàng ở bên tai cô nói: "Cám ơn tất cả những gì em đã làm, mặc dù anh không yêu em." Sau đó hắn hôn cô.
Nước mắt rốt cục trượt xuống gương mặt, môi lạnh như băng! Không giống như kích tình hôm qua bên cạnh Linh Lung, cũng không có xâm nhập, hắn lạnh nhạt khêu gợi môi nhẹ mà mỏng trên môi mình, chỉ trong thời gian rất nhanh ma sát rồi rời đi. Cô trợn tròn mắt nhìn khuôn mặt tuấn mĩ ở sát của hắn, sau đó rời đi, rốt cục mỉm cười thỏa mãn.
"Tạm biệt." Cô làm cuối cùng đạo biệt, xoay đầu lại nhìn thấy Thượng Quan Linh Lung đứng bên ngoài cửa.
"A. . . . . . Thật xin lỗi!" Linh Lung kinh ngạc nhìn Dạ Đồng cùng xoay đầu lại thấy Thượng Quan Ngự Quân, sau đó cuống quít xoay người rời đi.
Dạ Đồng quan sát Thượng Quan Ngự Quân một cái, tầm mắt của hắn không chút do dự theo Linh Lung đi, bỗng nhiên trong mắt nổi lên sự chán nản, cô mím chặt môi tự nhủ đây chính là đáp án tốt nhất. Buông tay đi! Cô rốt cục cảm thấy trên người nhẹ nhõm hơn, dứt khoát kiên quyết đi ra khỏi phòng làm việc của hắn.
Bên trong phòng giải khát, Linh Lung không phải là làm rơi đường thì cũng là làm đổ sữa tươi. Cô kinh ngạc nhìn tay phải run rẩy của mình, hung hăng dùng tay trái đè xuống. Gắng giữ tĩnh táo! Cô bưng cà phê, đẩy cửa phòng làm việc của Thượng Quan Ngự Quân, đem cà phê đặt ở trên bàn của hắn.
"Tổng giám đốc, cà phê." Rất tốt, thanh âm rất vững vàng, Linh Lung thở phào nhẹ nhỏm, nhanh chóng xoay người chạy ra ngoài.
"Chờ chút." Thượng Quan Ngự Quân ngẩng đầu, giọng uyển nhược giống như chuyện ngày hôm qua căn bản không có phát sinh, ánh mắt lại không có coi thường cô sắc mặt tái nhợt, "Vĩnh viễn đừng tưởng rằng anh sẽ yêu em."
Lời nói vô tình lạnh như băng khiến cho Linh Lung đang cố gắng không chế mình đột nhiên chấn động, thân thể run rẩy giống như lá mùa thu rụng. Sắc mặt của cô càng thêm tái nhợt, một lúc lâu, cô mới miễn cưỡng mỉm cười, nhẹ nói: "Em hiểu."
Nói xong, cô từng bước từng bước đi ra khỏi phòng làm việc của hắn.