Edit: Uyên tiệp dư.
Beta: Mun chiêu nghi.
“Vũ Văn Cát, ngươi đừng khinh người quá đáng, ngươi cho rằng Hiên Viên gia chúng ta là nơi không người sao?” Hiên Viên gia chủ thấy Vũ Văn Cát ngông cuồng như thế, liền nói năng hùng hồn đầy lý lẽ với y.
Vũ Văn Cát xem thường hắn: “Hừ, hôm nay ta tới không phải tìm ngươi, nếu muốn giữ mạng thì câm miệng lại.”
Vừa dứt lời, bên cạnh Hiên Viên gia chủ xuất hiện một lỗ thủng, làm hắn sợ đến mức chân run run không ngừng, nếu không phải có người đỡ thì hắn đã ngã xuống lâu rồi. Vũ Văn Cát không để ý tới kẻ yếu đuối này, đi thẳng vào vấn đề, hai tay chắp sau lưng, đi đến trước mặt Hầu Ninh, cách không quá năm thước, nói với Hầu Ninh: “Hầu Ninh, chúng ta quen biết nhau không dưới trăm năm, bổn toạ rất coi trọng tài năng của ngươi, chẳng qua ngươi lại là người của Thiên giới cổ hủ này, bằng không bổn toạ chắc chắn rằng ngươi sẽ trở thành bạn thân của ta.”
Thấy sắc mặt Hầu Ninh không chút thay đổi, vẫn trong trẻo lạnh lùng, gương mặt Vũ Văn Cát hiện vẻ tán thưởng, nói: “Có điều, đó chỉ là trước đây, bởi vì hôm nay bổn toạ muốn dẫn một người đi, chính là nữ tử trong lòng ngươi.” Nói xong, hắn nhìn Ngô Diệu Ny, đôi mắt vốn lạnh như băng lúc này lại mang theo vẻ ấm áp. Thấy thế, Hầu Ninh rốt cuộc mở miệng, bình tĩnh nói: “Nàng không phải người ngươi muốn mang đi thì mang đi.”
Vũ Văn Cát cười, châm chọc nói: “Hầu Ninh, câu nói này của ngươi thật kì quái, ta thích người trong lòng ngươi, muốn mang nàng đi, một nữ tử có thể đổi lấy hòa bình hai giới, đây không phải là chuyện xấu, ngươi là trưởng bối, hẳn là nên vui vẻ thay nàng mới đúng chứ?” Nói xong, Vũ Văn Cát nghi hoặc nhìn Hầu Ninh và Ngô Diệu Ny: “Ngươi tức giận như vậy khiến ta nghĩ có phải ngươi và nữ nhi của bạn thân ngươi có chuyện gì đó không tiện nói hay không? Nếu là Ma giới thì việc này cũng không có gì, chỉ tiếc rằng ngươi đang ở Thiên giới cổ hủ, làm ra việc như vậy chắc chắn sẽ bị trừng phạt. Ngươi là thượng tiên đảo Bồng Lai, có lẽ sẽ không có việc gì, nhưng ngươi không nghĩ đến tương lai của nàng sao?”
Ngộ Diệu Ny đột nhiên đứng ra, dưới ánh mắt nghi vấn của mọi người, kiên định nói: “Diệu nhi tin rằng Ninh ca ca sẽ bảo vệ Diệu nhi.” Chỉ một câu nói nhưng lại làm cho Vũ Văn Cát trở nên vui sướng, càng thêm xác định nói: “Quả nhiên là ngươi, trải qua nhiều kiếp như vậy nhưng tên vẫn không thay đổi. Ngô Diệu Ny, Ngô Diệu Ny, haha….”
Vũ Văn Cát mỉm cười, khuôn mặt như yêu nghiệt, ngay cả ánh mắt lạnh như băng cũng trở nên ấm áp đi nhiều. Giờ phút này Hầu Ninh đứng ra, cười dịu dàng với Ngô Diệu Ny, nói: “Ta và Diệu nhi thật lòng yêu nhau, dù có bất cứ chuyện gì xảy ra ta cũng sẽ gánh vác hết thảy, tuyệt đối sẽ không để Diệu nhi chịu khổ.”
Một câu này chính là thừa nhận những lời của Vũ Văn Cát lúc nãy, tất cả mọi người đều có vẻ không dám tin. Thượng tiên đảo Bồng Lai mà bọn họ sùng bái lại có thể làm ra việc hoang đường như vậy.
“Hahaha, không thể tưởng tượng được thượng tiên đảo Bồng Lai lại là một người si tình.” Vũ Văn Cát cười nói. Thấy thế, Tịch Lãnh Nhã ôm một tia hy vọng cuối cùng, đi đến giữ chặt tay Hiên Viên Dạ, vội vàng nói: “Dạ, ngươi nghe thấy chưa, nghe rõ chưa, ta đã nói bọn họ có gian tình với nhau. Bây giờ chính miệng bọn họ thừa nhận, ngươi tin ta chưa, hahaha…. đôi cẩu nam nữ này thật không biết liêm sỉ.”
Tịch Lãnh Nhã ác độc nhìn Hầu Ninh và Diệu Ny. Hiên Viên Dạ tuy cũng bất ngờ khi Ngô Diệu Ny và Hầu Ninh yêu nhau, cũng cảm thấy đau lòng, nhưng lại càng ghét cay ghét đắng nữ nhân trước mặt. Hắn hất tay nàng ta như hất một thứ bẩn thỉu, nói: “Dù vậy cũng tốt hơi ngươi tự làm tự chịu.”
“Sao ngươi có thể nói ta như vậy, Dạ?” Tịch Lãnh Nhã không dám tin nhìn Hiên Viên Dạ, vì sao hắn lại theo phe ả tiện nhân kia.
“Chẳng lẽ không đúng sao? Ta nói oan cho độc phụ nhà ngươi sao? Nếu không phải Diệu nhi hiền lành lương thiện, chỉ sợ nàng đã uống hết độc dược của Ma giới rồi! Ngày đó ta cũng cảm thấy kì quái, chỉ vì một chén rượu mà ngươi lại kích động như thế, bây giờ xâu chuỗi các sự việc lại ta mới hiểu, ta nghĩ lúc ấy ngươi chột dạ nghĩ rằng Diệu nhi đã biết việc ngươi hạ độc, chuẩn bị đưa rượu độc cho ta nên mới kích động như vậy. May mắn ngươi nhân từ không muốn ta chết.” Nói xong Hiên Viên Dạ khinh bỉ nhìn khuôn mặt của Tịch Lãnh Nhã.
Tịch Lãnh Nhã vội vàng lắc đầu phủ nhận: “Dạ, không phải như thế, không phải như thế, ngươi hiểu lầm rồi.”
Hiên Viên Dạ lười nghe nàng ta giải thích, cảm thấy thật buồn cười, đến lúc này rồi mà nàng ta vẫn còn muốn nói dối. Nghĩ đến khả năng Diệu nhi uống chén rượu kia, trong lòng hắn vẫn còn cảm thấy sợ hãi, may mà Diệu nhi không sao. Lại nhìn nữ nhân trước mắt, Hiên Viên Dạ chỉ vào trái tim Tịch Lãnh Nhã, châm chọc: “Tịch Lãnh Nhã, trái tim của ngươi sao có thể ác độc như vậy?”
“Hầu Ninh, ngươi đã không muốn vậy ta chỉ có thể cướp đoạt thôi.” Vừa dứt lời, Vũ Văn Cát vươn tay lên, phía sau lập tức xuất hiện một đám người vẻ ngoài kỳ quái, hung thần ác sát vọt vào. Hai bên bắt đầu giao chiến kịch liệt. Theo tiếng hô, mùi máu tươi tràn ngập đại điện. Ánh sáng đỏ trên tay Vũ Văn Cát từ từ lớn dần lên, cả người hắn cũng từ từ bay lên trời. Ánh sáng đỏ ấy càng lúc càng lớn, thấy thế, Hầu Ninh cúi đầu dịu dàng nói với Ngô Diệu Ny: “Ngoan ngoãn đứng ở đây chờ ta, biết không?” Sau đó bay lên khoảng không.
Ánh sáng của Vũ Văn Cát nhanh chóng tấn công Hầu Ninh. Hầu Ninh tránh được. Màu trắng và màu đỏ giao chiến trên không trung. Tốc độ của hai người rất nhanh, nhanh đến mức Ngô Diệu Ny nhìn không rõ. Lo lắng không biết Hầu Ninh có thể thắng hay không, nàng tập trung nhìn không chớp mắt, không phát hiện có một bóng người bay tới chỗ nàng.
“Diệu nhi, cẩn thận.”
Hiên Viên Dạ cách Ngô Diệu Ny mười thước hò hét. Mắt Tịch Lãnh Nhã nhíu lại, tốc độ nhanh hơn, kiếm hướng về tim Ngô Diệu Nhi. Chỉ cần ngươi chết đi, mọi việc sẽ trở nên tốt đẹp.
Hầu Ninh trên trời đột nhiên cúi đầu, nhìn thấy cảnh tượng như vậy, ý nghĩ duy nhất trong đầu là tuyệt đối không để Ngô Diệu Ny xảy ra chuyện không may. Hắn không quyết đấu nữa, thu hồi chân khí, bay về phía Ngô Diệu Ny. Đáng tiếc Vũ Văn Cát đã xuất chiêu, bóng áo đỏ bắn về phía Hầu Ninh. Hầu Ninh ôm chặt Ngô Diệu Ny tránh mũi kiếm của Tịch Lãnh Nhã, bóng hình màu đỏ cũng theo sát ngay sau đó. Trong nháy mắt, Ngô Diệu Ny không kịp nghĩ nhiều, nói: “Ninh ca ca cẩn thận.” Cơ thể chặn bóng hình màu đỏ lại cho Hầu Ninh.
Ánh sáng đỏ đánh vào người Ngô Diệu Ny.
“Diệu nhi!!!.” Ba người cùng hét lên.
“Phụt.” Một ngụm máu tươi từ trong miệng Ngô Diệu Ny phun ra, máu nhiễm đỏ váy áo màu trắng.
“Diệu nhi, ngươi không sao chứ?” Trên mặt Hầu Ninh hiện vẻ kinh hoàng, nhìn Ngô Diệu Ny, trái tim đau đớn như bị ai bóp nghẹt, thở không được.
“Không sao, Ninh ca ca, không cần lo lắng, ta không sao.” Thấy thế Ngô Diệu Ny xoa xoa khóe miệng, mỉm cười an ủi Hầu Ninh.
Hầu Ninh không ngừng vận chân khí đưa vào cơ thể Ngô Diệu Ny, nhưng không có tí hiệu quả nào, sắc mặt Ngô Diệu Ny càng ngày càng tái nhợt. Vũ Văn Cát lập tức phi từ không trung xuống, lấy một viên thuốc đưa vào miệng nàng, nhưng nàng lại phun một ngụm máu tươi cùng với viên thuốc ra ngoài.
“Hai lần… hai lần ngươi ngã xuống trước mặt ta nhưng ta lại không thể làm gì.” Giọng nói bi thương của Vũ Văn Cát vang lên, hắn nhìn Ngô Diệu Ny, vẻ mặt chua xót.
Khoé miệng Ngô Diệu Ny cong lên, không nói gì, sau đó nhắm hai mắt lại.
[ Đinh! Chúc mừng người chơi, giá trị hảo cảm của nam xứng Hiên Viên Dạ đối với ngươi tăng %, hiện tại là %.]
[ Đinh! Chúc mừng người chơi, giá trị hảo cảm của nam chủ Hầu Ninh đối với ngươi tăng %, hiện tại là %.]
[ Ngươi đã hoàn thành xong nhiệm vụ. ]
“Hahaha, hahaha, cuối cùng thì Ngô Diệu Ny cũng chết, haha, nàng ta đã chết rồi, không ai có thể cướp người với ta nữa, Hầu Ninh là của ta, Hiên Viên Dạ cũng là của ta.” Nhìn Ngô Diệu Ny như vậy, Tịch Lãnh Nhã cười điên cuồng.
Mà bây giờ trong tâm trí Hầu Ninh đều là hình bóng của Ngô Diệu Ny, mỗi một cái nhăn mày hay tươi cười. Chuyện xảy ra xung quanh như không còn liên quan đến hắn, hắn chỉ ôm thật chặt Ngô Diệu Ny, vẻ mặt không buồn không vui.
Hiên Viên Dạ ngây ngốc một lát, sau đó quay đầu nhìn gương mặt xấu xí của Tịch Lãnh Nhã, trong mắt tràn đầy oán hận và bi thương, giống như đang tuyên bố cho mọi người biết hắn sẽ không bỏ qua cho Tịch Lãnh Nhã.
Còn Vũ Văn Cát thì lại cười một cách bi thương, đột nhiên “A!” một tiếng, gió lớn lại nổi lên, mái tóc bạc sau lưng bay hỗn độn. Vũ Văn Cát đau lòng không thôi, cả người tản ra ma khí. Chỉ trong nháy mắt, Tịch Lãnh Nhã tan xương nát thịt trong tiếng hét của Vũ Văn Cát.
Sau khi tỉnh lại, Ngô Diệu Ny vẫn đang ở trong phòng của Hầu Ninh như trước, nhưng giờ phút này nàng không nghĩ rằng mình đã trở lại thế giới kia, bởi vì trong đầu không ngừng cuồn cuộn tuôn ra hình ảnh nói cho nàng biết đây là trí nhớ của bản thân.
“Diệu nhi, ngươi tỉnh rồi sao?” Trước mặt là một người cả người lôi thôi, không thể nhận ra là thượng tiên đảo Bồng Lai Hầu Ninh. Thấy Ngô Diệu Ny đã tỉnh lại, vẻ mặt hắn kích động nhìn nàng, sau đó bấm mạch đập của nàng, sau khi phát hiện tất cả đều bình thường mới nhẹ nhõm thở ra một hơi. Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Ngô Diệu Ny, Hầu Ninh lại thấp thỏm, quan sát từng cử động của Ngô Diệu Ny, trong lòng càng lúc càng trầm xuống.
Ngô Diệu Ny bình tĩnh nói: “Hầu Ninh, ta đã nhớ lại tất cả rồi.” Mọi việc xảy ra ở thế giới tiên hiệp đều là thật. Tình cảm giữa nàng và Ninh ca ca không đơn giản như thế giới mà hệ thống đã cho. Bọn họ dây dưa quá sâu, cuối cùng Ninh ca ca vẫn là không thể bảo vệ nàng thật tốt, khiến nàng phải chịu khổ sở khi luân hồi.
Bả vai Hầu Ninh chùn xuống, cúi đầu khẩn cầu nói: “Thật xin lỗi, rốt cuộc thì Ninh ca ca vẫn không thể bảo vệ ngươi, khiến ngươi phải hạ giới chịu nỗi khổ luân hồi. Ta không mong ngươi sẽ tha thứ cho ta, chỉ mong rằng ngươi đừng bao giờ rời xa ta.”
Ngô Diệu Ny lắc đầu, sao nàng có thể giận Ninh ca ca, hình ảnh Ninh ca ca cầu xin khi đang ở hạ giới hiện ra rõ ràng trong đầu nàng. Ngô Diệu Ny vuốt ve khuôn mặt Hầu Ninh, chạm vào làn da của Hầu Ninh, chỉnh lại bộ quần áo lôi thôi của Hầu Ninh, cười nhẹ nói: “Ninh ca ca, ngươi đã làm cho ta quá nhiều, sao Diệu nhi có thể trách ngươi, nếu như không phải nhờ ngươi, sao Diệu nhi có thể trở lại đảo Bồng Lai nhanh như vậy.”
Cùng nàng xuống hạ giới chịu phạt, đường đường là thượng tiên đảo Bồng Lai, nếu không phải vì nàng thì hắn không cần phải làm như vậy. Giờ phút này Ngô Diệu Ny đã trở lại vẻ mềm mại ngày xưa, đôi mắt trong suốt thâm tình nhìn Hầu Ninh. Hầu Ninh vẫn chưa giải thích gì, mọi lời nói đều trở thành nụ cười nơi khóe miệng. Diệu Nhi không trách hắn là tốt rồi.
Đột nhiên một giọng điệu trêu đùa vang lên: “Ái chà chà, ngọt ngào thì đến nơi khác ngọt ngào đi, này là trước mặt mọi người, xấu hổ lắm nha.” Một câu nói làm tan vỡ bầu không khí giữa hai người, sắc mặt Hầu Ninh trong trẻo lạnh lùng không thay đổi nhưng Ngô Diệu Ny lại mặt đỏ tai hồng, mở to mắt nhìn nam tử đang đi vào nói: “Quân Tử Tích?”
Quân Tử Tích nhẹ nhàng cười, nhìn Ngô Diệu Ny nói: “Tiểu nha đầu, thật sự không nhớ ta là ai sao?” Thấy Ngô Diệu Ny vẫn ngu ngơ, đành dùng giọng nói của hệ thống mở miệng nói: “Nguyện vọng của ngươi ta đã nghe được, bây giờ ta sẽ giúp ngươi thực hiện nguyện vọng!”
Ánh mắt Ngô Diệu Ny càng trợn lớn hơn, nhìn thoáng qua Hầu Ninh, thấy hắn gật đầu, nói: “Hệ thống?”
Quân Tử Tích ngẩng cao đầu nói: “Hừ hừ hừ, nghĩ lại đi, tốt xấu gì chúng ta cũng bên nhau lâu như vậy, vậy mà vẫn phải để ta nhắc nhở, tiểu nha đầu, ta đau lòng quá đi!”
Nhớ tới hệ thống Ngô Diệu Ny liền tức giận, thừa dịp có Hầu Ninh là chỗ dựa, Ngô Diệu Ny bắt đầu ‘cáo mượn oai hùm’, nói ra tất cả bất mãn trong lòng: “Ngươi còn dám nói à? Ngươi là hệ thống kiểu gì thế? Thường xuyên mất tích không nói, nếu không có ngươi ta đã có thể hoàn thành xong nhiệm vụ, sao có thể xuất hiện nhiệm vụ thất bại chứ.”
Quân Tử Tích phản bác nói: “Tiểu nha đầu, ngươi không thể lấy oán trả ơn như vậy chứ, nếu không có ta, ngươi và Hầu Ninh có thể chơi vui như vậy không?” Sau đó vẻ mặt không tốt nhìn sắc mặt vẫn không thay đổi gì của Hầu Ninh.
Cho là hắn nói xạo, trong lòng Ngô Diệu Ny tràn ngập khinh bỉ, đôi mắt đen lúng liếng chớp chớp, đột nhiên xấu xa nhìn Quân Tử Tích, làm cho Quân Tử Tích có dự cảm không tốt, Ngô Diệu Ny đột nhiên buồn bực nói: “Nhưng ngươi làm hại Ninh ca ca mỗi lần đều rất đau lòng!” Nói xong khuôn mặt nhăn thành một cái bánh bao, ánh mắt cũng trở nên ngập nước, đau lòng nhìn Hầu Ninh. Điều này làm trái tim Hầu Ninh cảm thấy ấm áp, gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Lời này của nàng khiến Quân Tử Tích á khẩu không trả lời được, lúc trước đồng ý chuyện này với Hầu Ninh, quả thực hắn có chút ý nghĩ cá nhân. Ở Thiên giới Hầu Ninh lúc nào cũng hé ra khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng, không bao giờ xuất hiện biểu cảm khác. Hiếm khi có cơ hội được thấy biểu cảm khác trên mặt Hầu Ninh thì cớ gì không làm chứ. Huống hồ hắn đây không phải là giúp Hầu Ninh khởi động một chút cơ mặt sao, tránh cho tương lai là mặt than. Quân Tử Tích tuyệt đối không thừa nhận là hắn cảm thấy thú vị.
Hầu Ninh đột nhiên tươi cười làm cho chân mày Quân Tử Tích nảy lên một cái, trong trí nhớ của hắn, chỉ khi hắn không hay ho thì Hầu Ninh mới cười như vậy, nháy mắt tìm đại một cái cớ nói: “Đột nhiên nhớ ra ta còn có một số việc, đi trước nhé.” Nói xong lòng bàn chân như được bôi dầu chạy ra khỏi phòng.
Thấy người phiền toái đi rồi, Hầu Ninh kéo Ngô Diệu Ny vào lòng, dịu dàng nói: “Diệu nhi, ta yêu ngươi.”
Ngô Diệu Ny cười “xì” một cái, nàng nhìn cái cằm lún phún râu của Hầu Ninh, cười nói: “Ta biết.”
Tuy rằng luân hồi nhưng tất cả đau khổ đều là Ninh ca ca ngăn lại cho nàng, nàng trải qua không tệ, cho dù là hiện thực tốt đẹp hay là trải qua mấy đời với hệ thống, tất cả đều là vì nam tử này yêu nàng. Nếu đến bây giờ nàng vẫn còn hoài nghi tình cảm của hắn vậy thì nàng không xứng có được tình cảm của hắn!
Hầu Ninh ôm chặt Ngô Diệu Ny, hôn lên trán nàng, nói: “Cho nên đừng rời khỏi ta nữa, ta không biết nếu ngươi lại rời đi một lần nữa thì ta sẽ làm ra việc gì.”
“Được, chúng ta cùng nắm tay nhau đến già!” Ngô Diệu Ny cầm lấy tay Hầu Ninh hứa hẹn.
Hầu Ninh nâng mặt Ngô Diệu Ny lên, không do dự hôn nàng.