Lúc Từ Man sải bước qua bậc cửa cao cao kia, trong nháy mắt lại có chút hoảng hốt, nàng bảo thị vệ đứng canh ở cửa, còn mình thì mang theo nha hoàn đi vào. Vừa nghênh diện là một mảng hoa viên, nhưng trụi lủi chưa có một bụi hoa nào, chắc là đợi nàng gật đầu mới dám khởi công. Trong tòa viện tử tam tiến này, phía bắc có ba gian phòng, trong đó một gian là nhà giữa, hai gian hai bên là nhĩ phòng, phía trái phải đều có vài gian sương phòng, bao quanh lấy hoa viên, mà xen kẽ giữa những phòng ốc thậm chí là kéo dài đến tứ tiến, là một dãy hành lang gấp khúc thật dài với nước sơn đỏ thẫm còn tươi mới.
Từ Man cất bước lên, nỗi kinh ngạc trong lòng chưa tan, từng bước một men theo hành lang gấp khúc tiến vào tứ tiến, tìm tâm cũng ngày một thắt chặt, thậm chí còn cảm thấy nổi da gà. Trong tứ tiến có một mảng ao, bao quanh ao là một vòng núi giả, kết cấu phòng ốc cơ bản cũng giống như tam tiến, nhưng đối diện ao là một tòa lầu các hai tầng.
“Em vừa hỏi rồi, tứ tiến là viện tử lớn nhất trong đây, ngũ tiến phía sau còn có một cái ao, thêm một cái lương đình, cửa hông phía sau thông ra ngõ nhỏ, nơi này chẳng những an toàn mà còn yên tĩnh thoải mái.” Thanh Mai vừa hỏi một tiểu nha hoàn trong viện, rồi đi lên giải thích một chút.
Từ Man vẫn đứng trong hành lang gấp khúc, ngoảnh đầu nhìn khoảng gấp khúc, nàng lại từng bước đi tới trước, như đang nhớ lại điều gì.
Thanh Mai nghiêng đầu, im lặng hỏi Hương Xuân, nhưng Hương Xuân cũng rất khó hiểu lắc đầu.
Từ Man đột nhiên dừng lại cạnh một cây cột, giấc mộng trong đầu đã phai nhạt từ lâu, nghiễm nhiên hiện lên trước mắt nàng. Nàng tùng đứng ở chỗ này, mà Gia Cát Sơ Thanh thì đứng sau lưng nàng, phảng phất như nàng có thể nghe thấy đoạn đối thoại giữa nàng cùng Gia Cát Sơ Thanh trong mộng. Điều này… thật quỷ dị, rõ ràng chỉ là một giấc mộng xưa, rõ ràng tòa nhà này nàng mới đến lần đầu tiên, nhưng dường như nàng lại thấy quen thuộc hơn bất cứ ai.
Nàng ngẩng đầu, nhìn tòa lầu các bên kia mặt ao, nàng thậm chí có thể nhớ được, hình ảnh chính mình ngồi trên sập nhìn ra ngoài cửa sổ. Nhưng nàng kia là Từ Man ở trong sách, chứ không phải là Từ Mãn nàng.
“A Man?”
Thảng như tiếng gọi trong mộng vụt qua tầm mắt, Từ Man cả kinh nhảy dựng, vội quay người lại, nhác thấy người trong mộng kia vẫn đứng ở vị trí ấy, lo lắng nhìn mình, giống hệt như trong mộng.
“Tiểu ca ca…” Từ Man hoảng sợ đến đáy mắt ướt tràn, ủy khuất nhíu mày.
Gia Cát Sơ Thanh vốn đang muốn cho Từ Man một bất ngờ, lại phát hiện nàng vẻ mặt buồn rười rượi, tựa hồ như sắp khóc, hắn rốt cuộc không quan tâm nhiều hơn được nữa, bước nhanh tới trước, một tay kéo Từ Man vào trong lòng.
Thanh Mai thấy thế, lập tức thức thời kéo đám nha hoàn tránh đi đến cửa viện.
“Sao thế? Sao lại khóc, ai ăn hiếp muội?” Gia Cát Sơ Thanh cho là Từ Man trên đường đến hoặc là giữa viện gặp phải chuyện gì khó khăn, cuống quít hỏi.
“Huynh sẽ không chết, phải không? Sẽ không, đúng không?” Từ Man đã sa vào giấc mộng xưa kia, bởi vì phủ quận chúa trong giấc mộng kia, lại giống với hiện tại như đúc. Tưởng chừng như nàng từng sống tại nơi này, tưởng như nàng chính là vị quận chúa trong sách kia, mà Gia Cát Sơ Thanh sẽ một lần rồi lại một lần cố gắng, rồi sau đó đau lòng chết đi.
“Sẽ không, thật sự sẽ không, Phạm thái y đã chẩn đoán cho huynh, không sao nữa rồi, chỉ cần huynh đừng quá kích động, có thể sống như người bình thường rồi.” Gia Cát Sơ Thanh cho là gần đây ai nói với Từ Man cái gì đó, mới khiến nàng sợ hãi như thế, trong lòng chùng xuống, chẳng lẽ là tên nhóc hoàng tử ngốc trong cung kia? Nhưng theo như hắn biết gần đây Từ Man vẫn chưa vào cung.
Từ Man ôm chặt lấy hắn, hấp thụ ấm áp từ trên người hắn, nàng không muốn biến thành nữ nhân kia, nàng phải là chính nàng, Sơ Thanh của nàng sẽ sống thật khỏe mạnh, sẽ không uất ức mà chết, bọn họ sẽ hạnh phúc hơn bất cứ ai.
“Ngoan, không có việc gì, huynh ở đây.” Hôn lên giọt lệ trên má Từ Man, Gia Cát Sơ Thanh đau lòng dỗ nàng, cho dù không biết nàng sợ điều gì, nhưng bất kể là thứ gì hắn đều nguyện ý thay nàng ngăn cản.
Từ Man bị hắn hôn thấy nhột nhột, thần trí cũng khôi phục lại, bỗng thấy chính mình có hơi mất mặt, mặc dù không thể giải thích vì sao phủ quận chúa trong mộng cùng hiện tại lại giống nhau đến thế, nhưng rõ ràng cốt truyện đã không còn giống với trước nữa. Quan ma ma đã chết, nàng cùng Gia Cát Sơ Thanh là lưỡng tình tương duyệt, Hoàng Tú Oánh đã không thể ngăn cản được bọn họ, cữu cữu rất nhanh cũng sẽ ban hôn cho họ.
“Không sao, có thể là hôm qua ngủ không ngon, nên hôm nay mới có hơi suy nghĩ miên man thôi.” Từ Man ậm ờ nói.
Gia Cát Sơ Thanh thấy nàng không muốn nói cũng không ép, ngược lại nói: “Đêm qua ngủ không ngon? Là vì háo hức muốn tới xem phủ quận chúa sao?”
Bấy giờ Từ Man mới sực nhớ, sao Gia Cát Sơ Thanh lại ở chỗ này, liền hỏi: “Sao huynh lại vào được đây? Hạ nhân không thấy báo gì a?”
Nhắc tới, Gia Cát Sơ Thanh có chút nóng mặt, kỳ thật trước khi Từ Man được biết đến phủ quận chúa, anh vợ tương lai Từ Hải Sinh cũng đã nói với Gia Cát Sơ Thanh việc này, nơi này còn là hắn tìm được trước, sau đó mới bẩm báo với Đại trưởng công chúa. Có điều, ban đầu hắn chọn được ba nơi, trong đó hai tòa nhà đều cách rất gần phủ Đại trưởng công chúa, không phải của quan lớn cáo lão hồi hương di cư, mà chính là nhà của phạm quan. Chỉ có một tòa nhà này, nghe nói là của một vị quận chúa nào đó của tiền triều, nhưng vị quận chúa kia mất chồng sớm, bà ta cũng không sống lâu lắm, hơn nữa không có con nối dõi, sau khi mất đi đã bị Hoàng đế đương thời thu hồi lại, không được xem là nhà mới.
Ban đầu hắn vốn ôm tâm tình sầu lo đi tìm nơi ở, tuy nói là Hoàng đế cho hắn đi tìm, nhưng hắn sợ ở trước mặt Đại trưởng công chúa sẽ trông quá mức gấp gáp, càn rỡ. Lai không ngờ Đại trưởng công chúa loáng cái liền chọn cái nơi cách Tần Hoài gần nhất này.
Ngày hôm nay cũng là hắn muốn đến thử thời vận một chút, dù sao hôm qua hắn đi cầu hôn, đoán là Đại trưởng công chúa sẽ nói cho Từ Man chuyện phủ quận chúa, với hiểu biết của hắn về Từ Man, tiểu nha đầu này chắc chắn sẽ đến xem, nào ngờ quả thật là hắn đoán đúng. Hơn nữa cũng may là sau khi quyết định chọn phủ quận chúa xong, hắn thường xuyên đến đây nhìn một cái, hạ nhân trong phủ đều tưởng hắn là thân thích của phủ công chúa, cũng không ngăn trở.
“Bọn họ tưởng huynh là người của phủ quận chúa đến trông coi, cho nên…” Gia Cát Sơ Thanh đến mắt cũng không dám chớp, sợ thấy Từ Man không vui.
Từ Man ngẫm nghĩ liền hiểu ra, đoán là đây không phải lần đầu Gia Cát Sơ Thanh đến đây.
“Những thứ này đều là huynh bảo họ xây sao?” Từ Man ló đầu ra từ trong lòng Gia Cát Sơ Thanh, nhìn ngó chung quanh nói.
“Chỉ có lầu các thôi, còn lại phần lớn là giữ nguyên như kiểu dáng ban đầu, bởi vì huynh không biết muội sẽ thích dạng gì. Huynh thấy muội thích lầu các và tường hoa của phủ công chúa Hòa Húc…” Gia Cát Sơ Thanh ôm Từ Man, duỗi tay chỉ vào một mảng bóng râm cách lầu các không xa, là một bức tường đá cẩm thạch chạm rỗng, cùng với một cái xích đu ở mặt kia của tường.
Từ Man nhìn vách tường trụi lủi, biết dây leo còn chưa được trồng lên, trong lòng cũng có chút khẩn cấp.
Ngượng ngùng dùng khăn tay lau nước mắt, Từ Man vốn muốn dỡ dãy hành lang gấp khúc này xuống xây lại, song vẫn đổi ý. Bất luận giấc mộng kia đại biểu cho điều gì, hiện thực mới là thứ nàng muốn nắm chắc, nàng không nên sống mãi trong mộng.
“Rất tốt, vậy trước cửa chính phòng phía bắc, huynh định xây cái gì?” Từ Man nhìn một khoảng đất trống thật rộng.
“Hoa mai, mai đỏ.” Gia Cát Sơ Thanh nhớ lúc bé có đến viện của Từ Man, bắt gặp loại hoa mai đỏ au này, liền biết là Từ Man thích chúng cỡ nào.
“Ừm! Muội nghe nói tổ mẫu muội thích nhất là mai đỏ.” Từ Man bùi ngùi nói, cái tên Mai bà bà cũng từ đó mà ra.
Bấy giờ Gia Cát Sơ Thanh mới định thần lại, người nàng nói là Tuyền phu nhân.
“Chờ chúng ta đại hôn xong, liền rước Mai bà bà và Cẩn bà bà đến đây đi.” Gia Cát Sơ Thanh cũng hy vọng có thể chăm sóc cho hai bà đến già.
“Vừa vặn, phủ chúng ta cũng cần ma ma quản lý, hai bà ấy là không thể tốt hơn rồi.” Từ Man sớm biết kỳ vọng của cha mẹ, hai bà không muốn gây thêm phiền phức cho phủ công chúa, vậy chi bằng đến ở phủ quận chúa, cha mẹ và cữu cữu nhất định sẽ rất mừng.
Gia Cát Sơ Thanh cười, vươn tay nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của Từ Man, quay đầu trở về hành lang, vừa đi vừa hào hứng cùng nàng thảo luận sẽ trồng cây gì, tu sửa thêm cái gì, di dời hoặc san bằng thứ gì.
“Huynh… Biết mẫu thân muội đồng ý rồi ư?” Từ Man ngắt lời Gia Cát Sơ Thanh, hỏi.
Gia Cát Sơ Thanh thở phào một hơi, trả lời: “Huynh đi cầu xin hoàng thượng, ngài ấy nói chỉ cần huynh nghe lời ngài sai phái, hoàng thượng sẽ đồng ý với huynh một chuyện.”
“Ngốc quá đi, cho dù huynh không đến cầu cữu cữu muội, chỉ cần huynh tới cầu hôn, mẫu thân muội nhất định sẽ không từ chối.” Từ Man càng hy vọng, với điều kiện kia hắn sẽ đổi được thứ gì đó thực chất hơn.
“Không… huynh không muốn đánh cược, đối với muội, từ trước tới nay huynh không cho phép được thua.” Gia Cát Sơ Thanh nắm chặt tay Từ Man, đưa đến bên miệng mình, hôn lên thật sâu.
Từ Man bỗng cảm thấy một luồng cảm xúc ngọt ngào dâng đầy trong tim, vì thế nàng đáp trả bằng một nụ cười thật tươi, nói: “Muội cũng giống vậy.”
“Hôn sự ca ca huynh đã định vào đầu xuân, chúng ta thì trước lập hạ, thế nào?” Gia Cát Sơ Thanh sợ Từ Man thấy quá sớm, bèn vội nói: “Sau lập hạ cũng được, có điều thời tiết quá nóng, huynh sợ là…”
“Được! Mẫu thân muội cũng thấy thế.” Dùng một năm để chuẩn bị hôn sự, đảm bảo đủ, mẫu thân vậy mà đã chuẩn bị hết thảy cho nàng từ lâu rồi.
“A Man, trước cuối năm tổ phụ huynh mới có thể thượng triều được.” Chuyện này vốn còn sớm, nhưng từ lúc hắn đưa cho Đàn Hương đem vài thứ trình lên cho Hoàng đế, Hoàng đế đột nhiên quyết định lùi lại thời gian tổ phụ về lại triều.
“Trong triều gần đây lại bắt đầu không an phận sao?” Từ Man rối rắm hỏi, hôn sự của Thục Viện còn chưa thấy tin tức, nhưng Hoàng mỹ nhân khẳng định sẽ không buông tha cho việc biến hôn sự kia thành lợi thế.
Gia Cát Sơ Thanh duỗi tay ôm Từ Man, nhẹ nhàng nói: “Nếu muội có vào cung, cách xa Đại hoàng tử một chút.”
Từ Man cho là Gia Cát Sơ Thanh ăn dấm chua lâu năm, vừa định cười hắn, lại nghe hắn nói: “Huynh hoài nghi Trần gia có cấu kết với dư đảng ở Tây Vực, A Man, muội ra vào phải hết sức cẩn thận, đừng khiến huynh lo lắng.”
Bấy giờ Từ Man mới hiểu được, e là Phái Bảo Thủ gần đây bị khống chế quá mức, cho nên không thể không tìm viện trợ từ bên ngoài.
“Huynh nghe nói, Đinh Hạo Nhiên dạo trước thường đến nhà muội?” Gia Cát Sơ Thanh buông Từ Man ra, tiếp tục bước đi.
Từ Man tưởng rằng Gia Cát Sơ Thanh có chuyện quan trọng gì muốn nói, bèn thành thật: “Hắn tới tìm đại ca muội.”
“Ừ…” Gia Cát Sơ Thanh điềm nhiên như không, nói: “Bất quá nghe đại ca muội nói, từ khi hôn sự của chúng ta truyền ra, hắn liền không tới nữa.”
Từ Man giật mình, nàng sực nhớ, hôn sự của bọn họ hình như hôm qua mới được định mà, như vậy hôm nay Đinh Hạo Nhiên có tới hay không thì có liên quan gì, lẽ nào hắn có ý đồ gì khác sao? Một người như Gia Cát Sơ Thanh, hóa ra cũng sẽ dùng phương thức này nói xấu người khác ư?
Từ Man phì một tiếng bật cười, sau càng cười càng lớn tiếng, đầu tựa lên vai Gia Cát Sơ Thanh. Người này sợ là đã ghen từ lâu rồi.