Cuộc Chiến Giành Hồng Nhan Đại Hán (Nữ Tướng Quân Đấu Trí Cùng Tam Vương Gia)

chương 144: quan tài trống không: ban hôn xấu nữ?

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Lưu Trọng Thiên thả Tiền Thiên Tâm ra, vừa mới buông tay, Thiên Tâm không yếu thế liền vung nắm đấm tới, tiểu tử này, thật không biết sống chết, còn chưa từ bỏ ý định cả gan đánh lén Vương gia, có điều nắm đấm của Tiền Thiên Tâm quả thực rất lợi hại, không giống như tùy tiện đánh ra, mà có chút võ công, nhưng dáng người hắn thế kia... Không phải trứng chọi đá sao?

Lưu Trọng Thiên vội tránh được, lần này nói gì thì nói cũng không thể bỏ qua cho tên du côn không biết điều này, chàng thuận thế siết cổ tay Thiên Tâm, căm tức đẩy, thân thể Thiên Tâm lập tức nhào ra ngoài, ngã xuống đất rất xa, cú té ngã mạnh này, khiến mắt kính cũng bay theo không biết rớt chỗ nào.

Tiền Thiên Tâm cảm thấy đầu óc choáng váng, vô số sao nhỏ bay lượn trước mắt, hắn gắng gượng bò dậy, cũng chảy cả máu mũi, đứng chưa được một lúc, thân thể liền loạng choạng, trước mắt tối đen như mực, kêu ai ui một tiếng rồi té lăn ra đất, hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.

Xem ra bị ngã tới hôn mê rồi, Lưu Trọng Thiên cười khổ một cái, chàng cũng không muốn ra tay nặng như vậy, chỉ có điều Tiền Thiên Tâm này có phần quá lưu manh, chàng tiến lên, đỡ Thiên Tâm dậy, đương định gọi quản gia quăng hắn ra ngoài, khuôn mặt Tiền Thiên Tâm thoáng dựa vào trong lòng Lưu Trọng Thiên, khuôn mặt ấy, Lưu Trọng Thiên không khỏi hít một hơi lạnh, người cũng ngây ra.

Trong lòng chàng là khuôn mặt thanh tú động lòng người, làn da trắng ngần mịn màng, ngũ quan xinh xắn mê người, đây hiển nhiên chính là Uy Thất Thất, sao có thể chứ, Lưu Trọng Thiên không nhịn được vuốt ve gương mặt Thiên Tâm, thương tiếc lau sạch vết máu đọng trên mũi, Lưu Trọng Thiên không thể suy xét được gì, một nam nhân dạng vẻ giống Uy Thất Thất như đúc, Tiền Thiên Tâm.

Lẽ nào Thất Thất chưa chết, hay có ai đang trêu đùa chàng, hai người giống y chang nhau.

Lưu Trọng Thiên ôm lấy Tiền Thiên Tâm, nhất thời có chút giật mình, chàng sai người chuẩn bị nước rửa mặt, sau đó sải bước tiến vào hậu viện, đá văng cửa phòng mình ra, đặt Tiền Thiên Tâm lên trên giường, rồi nhẹ nhàng lấy nước lau vết máu trên mặt Thiên Tâm, đây là Thất Thất của chàng, chàng nhớ lại Uy Thất Thất trước kia, khuôn mặt này cả đời chàng cũng không thể nào quên.

Hắn là nữ nhân? Dáng người gầy yếu, vòng eo thon gọn, trên chiến trường Đại Hán, lần đầu gặp gỡ Uy Thất Thất, chẳng phải lúc đó nàng cũng ăn mặc thế này sao, Lưu Trọng Thiên cần phải chứng thực ý nghĩ của chàng, tay không nhịn được di chuyển tới vạt áo của Thiên Tâm, đương định kéo dây lưng vạt áo ra, vừa mới chạm tay vào Tiền Thiên Tâm, Thiên Tâm bỗng nhúc nhích cựa quậy, tỉnh lại, khi phát hiện ánh mắt si mê kia của Lưu Trọng Thiên, còn cả bàn tay đương vươn tới, lập tức hoảng sợ nhảy dựng lên.

"Ê! Làm gì thế?" Tiền Thiên Tâm trợn trừng mắt, biểu cảm đó đúng là của Uy Thất Thất, ngay cả dáng vẻ lúc giận dữ cũng giống nhau như đúc.

"Thất Thất!" Lưu Trọng Thiên mặc kệ hắn có bằng lòng hay không, là nam nhân cũng được, là nữ nhân cũng chẳng sao, người trước mặt chính là người khiến chàng ngày đêm nhung nhớ, những tương tư kia trong phút chốc trào dâng cuồn cuộn, chàng kéo Thiên Tâm lại, ôm vào trong lòng, siết chặt không chịu buông ra "Là em sao? Thất Thất, em khiến ta đau khổ tột cùng, tại sao phải tàn nhẫn như vậy."

Tiền Thiên Tâm liên tục đấm đá, vất vả lắm mới giãy thoát khỏi Lưu Trọng Thiên, đỏ bừng mặt xấu hổ, nhanh chóng trốn sang một bên "Lưu Trọng Thiên, làm gì thế, tôi là nam nhân, nam nhân, ngài có hiểu không? Nam nhân cùng nam nhân là không thể..."

"Nam nhân?" Lưu Trọng Thiên khẽ nở nụ cười, chàng nhìn chằm chằm vào mắt Thất Thất, nữ nhân của mình chẳng lẽ chàng còn nhận lầm hay sao? Vì sao cứ không chịu thừa nhận, Uy Thất Thất đương trốn tránh điều gì?

Tiền Thiên Tâm siết chặt nắm tay, vẻ mặt cau có "Vương gia, hóa ra cảm thấy hứng thú đối với nam nhân?" Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn - ệnFULL.vn

"Em không phải là nam nhân, em là Vương phi Uy Thất Thất của bổn vương!"

"Vương phi?" Tiền Thiên Tâm dường như có hơi mất tự nhiên, thế nhưng rất nhanh đã trấn tĩnh lại "Ngài đừng nổi điên, vương phi của ngài chẳng phải đã mất từ lâu rồi sao, Thiên Tâm là nam nhân, nam nhân đích thực."

Lời nói của Tiền Thiên Tâm đã đả kích Lưu Trọng Thiên, nam nhân? Chàng do dự nhìn Thiên Tâm, lẽ nào mình thực sự điên rồi, Thất Thất đã chết, hơn một năm trước đã rời bỏ chàng, mang đi niềm hi vọng lẫn nhiệt huyết của chàng, khiến chàng nản lòng thoái chí, sống như cái bóng vô hồn, song Tiền Thiên Tâm trước mặt này quá giống... Lưu Trọng Thiên làm sao có thể bỏ qua cho hắn.

"Ngươi thực sự không phải là Uy Thất Thất, mà là nam nhân?"

"Cũng là nam nhân như ngài vậy, cho nên chớ có ý định đánh tôi đó, tôi chỉ thích nữ nhân, không thích nam nhân thối như ngài đâu!"

Dáng vẻ Tiền Thiên Tâm nghiêm trang, lại pha chút nghịch ngợm, khiến Lưu Trọng Thiên càng nhìn càng mê hồn, hắn chẳng những có dáng vẻ như Uy Thất Thất, động tác kia, ánh mắt kia, biểu cảm kia, còn cả giọng nói kia nữa, nhưng sao nàng có thể sống lại, còn biến thành nam nhân? Cải trang? Che giấu tai mắt người ngoài?

Có điều theo như dáng vẻ hiện tại này, Lưu Trọng Thiên nhìn kiểu gì cũng cảm thấy Tiền Thiên Tâm không phải là nam nhân, bờ vai kia, vòng eo kia, cả cánh tay lẫn ngón tay kia, rồi bộ ngực kia...

Ánh mắt Lưu Trọng Thiên dừng trước ngực Thiên Tâm, đoán rằng nàng nhất định dùng tấm vải bố quấn quanh bộ ngực sữa đầy đặn, giống như ở doanh trại Hung Nô, khiến bản thân mình tưởng nàng là nam nhân, nếu không phải nàng bị thương, có lẽ vĩnh viễn cũng không phát hiện ra nàng là thân nữ nhi.

"Lại đây!" Lưu Trọng Thiên dõng dạc ra lệnh.

Thiên Tâm chẳng những không qua, mà trái lại còn lui xuống, cảnh giác nhìn Lưu Trọng Thiên, Vương gia này lại nảy ra chủ ý gì đây.

Lưu Trọng Thiên bật cười ha hả, nếu như Thất Thất của chàng có thể chết đi sống lại, như vậy cuộc sống sau này, Lưu Trọng Thiên sẽ không cần phải phiền não ưu thương nữa, càng khỏi bị người ta nói là một Vương gia thanh tâm quả dục, đối mặt với nữ nhân đã khiến chàng mê đắm đến phát điên, muốn làm người thanh tâm quả dục, thật khó biết bao, hơn nữa gương mặt nàng luôn tươi cười, tràn đầy tự tin, khiến một Vương gia như Lưu Trọng Thiên vô cùng khoan khoái trong lòng.

"Chẳng phải ngươi muốn một ngàn lượng bạc sao? Dễ thôi, cởi bỏ y phục ra, bổn vương cho ngươi năm ngàn lượng, thế nào, đều là nam nhân ngươi sợ cái gì?"

"Biến thái!" Thiên Tâm run lẩy bẩy, cởi y phục? Sao có thể, cô cũng chẳng thiết một ngàn lượng bạc kia nữa, lựa đúng thời cơ vội chạy tới cửa, mở cửa chạy thoát ra ngoài, vừa chạy vừa la "Một ngàn lượng, Thiên Tâm không cần nữa, rõ thật là một Vương gia dở người, cổ quái, đồng tính, thích nam nhân?"

"Bổn vương không thích nam nhân!" Lưu Trọng Thiên nhìn bóng dáng Thiên Tâm tháo chạy, đột nhiên cười vui vẻ, Tiền Thiên Tâm, Uy Thất Thất? Ông chủ Thất Sắc Giai Nhân, hẳn là bà chủ mới phải, nhưng Thất Thất của chàng tại sao còn sống nhỉ, rõ ràng đã đích thân mai táng rồi mà... Chẳng lẽ trong chuyện này có bí mật ám muội gì?

Bà chủ Thất Sắc Giai Nhân? Hình như rất quen tai, đúng rồi, chính là tên điêu dân không chịu đến vương phủ? Lẽ nào là Uy Thất Thất, xem ra Thất Thất của chàng từ lâu đã lưu lại đường lui, bất cứ lúc nào rời đi cũng sẽ có chỗ nương thân.

Trong lòng Lưu Trọng Thiên còn rất nhiều nghi hoặc, ban đêm không tài nào ngủ được, chàng thức dậy từ sớm tinh mơ, đôi mắt đỏ ngầu, vừa nhìn đã biết không được nghỉ ngơi tốt, chắc do sự xuất hiện đột ngột của Tiền Thiên Tâm, khiến chàng có chút phiền muộn bực dọc, chàng mặc y phục vào, phấn chấn lên đôi chút, bước nhanh ra khỏi phòng.

Lưu Trọng Thiên gọi quản gia, nhỏ giọng căn dặn "Mang vài tâm phúc theo bổn vương ra ngoài một lát!"

"Vâng, Vương gia!" Quản gia không biết Vương gia muốn làm gì, liền gọi thân tín trong tam vương phủ, ra ngoài cùng Lưu Trọng Thiên.

Lưu Trọng Thiên dẫn thân tín vương phủ tới chỗ mộ Uy Thất Thất, chàng nhìn bia mộ Thất Thất, đưa tay vuốt ve nhẹ nhàng, trong lòng chờ mong vô hạn, bất luận thế nào chàng cũng muốn làm rõ một chuyện, bằng không chàng tuyệt đối không cam lòng.

"Đào lên!"

"Cái gì? Vương gia?" Quản gia sợ hết hồn, Lưu Trọng Thiên điên rồi, đây là nơi yên nghỉ của nữ nhân Vương gia yêu thương nhất Uy Thất Thất, tại sao đột nhiên lại muốn làm chuyện đại bất kính như vậy, khiến người đã khuất khó mà an nghỉ!

"Đào! Chẳng lẽ ngươi muốn kháng lệnh của bổn vương?" Lưu Trọng Thiên căm tức nhìn ông.

Quản gia không dám chần chừ nữa, ông sai mấy thân tín, bất đắc dĩ nói "Đào đi!"

Mấy thân tín bắt đầu đào phần mộ kia lên, trong lòng mỗi người đều ẩn chứa mâu thuẫn, bởi dù sao quấy nhiễu người đã khuất, là chuyện bọn họ không muốn làm nhất, thế nhưng Vương gia kiên quyết như vậy, cũng đành kiên trì làm, rất nhanh quan tài được nhấc lên, vài thân tín đứng ở một bên, cúi đầu xuống, không dám lên tiếng, sợ đắc tội với vong linh.

"Mở ra!" Lưu Trọng Thiên nhìn chằm chằm vào chiếc quan tài kia, lòng cũng thấp thỏm, không khỏi nhắm mắt lại, Thất Thất, nàng ngàn vạn lần đừng ở bên trong, trái tim chàng không chịu nổi đả kích lần nữa.

Quản gia mở nắp quan tài ra, chột dạ nhìn thoáng qua phía trong quan tài, lập tức chấn động, kinh hô lên "Trống không, Vương gia, không thấy Vương phi đâu!"

Lưu Trọng Thiên kinh ngạc mở mắt ra, bước nhanh lên phía trước, kích động nhìn chiếc quan tài, bên trong quả nhiên rỗng tuếch, đồ vật chôn theo đều còn đây, chỉ không thấy Thất Thất của chàng đâu, giống y chang dự đoán của chàng đêm qua, Uy Thất Thất căn bản chưa chết, có người che giấu một âm mưu to lớn.

"Ha ha!" Lưu Trọng Thiên cười khùng khục, khẽ đặt tay lên quan tài "Chuyện hôm nay, không ai được phép tiết lộ ra ngoài, nếu để lộ tin tức, đừng trách bổn vương không niệm tình cũ, giết không tha!"

"Vâng, Vương gia!"

Quan tài lại được lấp kín, chôn xuống dưới, quản gia mặc dù nghi hoặc, nhưng cũng không dám truy hỏi, bí mật này có lẽ chỉ có Vương gia biết vì sao, bọn họ chỉ cần giữ bí mật về việc bên trong chiếc quan tài trống không là được.

Lưu Trọng Thiên quay về phủ đệ, kích động đi đi lại lại, chàng nhìn bội kiếm treo trên tường, lẩm bẩm nói "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Thất Thất, tại sao phải khiến ta đau khổ như thế, em có biết ta nhớ em nhớ đến sắp phát điên không, nhất định phải cho ta một lời giải thích hợp lý."

Tiền Thiên Tâm? Nam nhân? Nếu hắn là nam nhân, có quỷ mới tin, xem ra nhất định phải làm sáng tỏ thân phận của Tiền Thiên Tâm, nàng là Thất Thất của chàng, điều này không còn nghi ngờ gì nữa.

Có điều bí mật này đồng nghĩa với tội chết, Uy Thất Thất giả chết đào hôn, khi đó đã tháo gỡ tình huống quẫn bách về cuộc quyết đấu giữa Lưu Trọng Thiên và Hoàng thượng, nhưng lại chuốc lấy một phiền phức khác, chẳng trách nàng cải trang thành nam nhân, có lẽ như vậy sẽ che đậy thân phận của nàng tốt hơn, cho dù bị phát hiện bộ dáng giống nhau như đúc, người khác cũng không dám hoài nghi hắn chính là Uy Thất Thất.

Truyện Chữ Hay