Tôn Nghệ Manh và ba cô vừa đọc mấy chữ Ngôn Nho Ngữ viết cho Lan Ninh, liền tự giác biết nên làm gì đi đâu, để lại toàn bộ không gian tầng một này cho hai người họ.
Lan Ninh bỗng đỏ bừng cả mặt, có chút oán trách mà nhìn Ngôn Nho Ngữ: “Đột nhiên anh nổi điên gì vậy!”
Ngôn Nho thoáng chau mày, nhìn cô nói: “Anh đang cầu hôn mà em lại nghĩ anh lên cơn điên?”
Lan Ninh: “...”
Tên này cầu hôn quả thực rất giống kẻ điên lên cơn.
Cô hít sâu một hơi, buộc bản thân phải tỉnh táo lại, rồi cô quay sang Ngôn Nho Ngữ cười mỉm: “Bây giờ đã cầu hôn có phải nhanh quá rồi không? Chúng ta cũng nên hẹn hò yêu đương bình thường như người khác trước đã?”
Ngôn Nho Ngữ hỏi ngược lại: “Trước giờ không phải chúng ta vẫn đang hẹn hò đó sao?”
Lan Ninh: “...”
Cô bật cười sặc sụa: “Thầy à không hổ danh là tác giả, trí tưởng tượng của anh cũng phong phú thật đấy.”
Ngôn Nho Ngữ: “...”
Lan Ninh cầm tờ giấy anh viết cho mình, để qua một bên, nhìn anh nói: “Mấy hôm trước không phải anh nói sẽ cho em chút thời gian sao, sao hôm nay lại đột nhiên vội vàng như vậy?”
Ngôn Nho Ngữ thả chiếc bút lông trong tay xuống, cũng nhìn lại cô: “Trước khi gặp cậu lớp trưởng tiểu học của em, quả thực anh đã quyết tâm muốn cho em chút thời gian, ngay cả dự định kết hôn vào năm nay anh cũng đổi luôn sang năm sau. Nhưng sau khi gặp cậu ấy, anh thay đổi quyết định rồi, anh cảm thấy quả nhiên nhất định phải kết hôn trong năm nay thôi.”
Lan Ninh: “...”
Chuyện của lớp trưởng không phải đã giải thích rõ ràng rồi sao? Cô cho rằng khúc nhạc dạo ngắn về lớp trưởng đã chấm một dấu tròn kết thúc viên mãn, sao sức ảnh hưởng của nó vẫn lan xa thế này?
“Em nói rồi mà, em và lớp trưởng không có gì cả, hơn nữa cũng chính miệng anh nói, cậu ta có người yêu rồi mà phải không?” Lan Ninh vô cùng bất đắc dĩ nhìn anh.
Ngôn Nho Ngữ không hề bị lung lay mà nói: “Anh cũng đã nói rồi, một lớp trưởng vừa đi, còn thể còn có lớp trưởng cấp hai rồi cấp ba nữa.”
“... Muốn em nhấn mạnh lại lần nữa sao, lớp trưởng cấp hai cấp ba của em đều là nữ.”
“Vậy còn có lớp phó học tập các môn, nói chung kết hôn sớm ngày nào thì anh yên tâm ngày ấy.”
Lan Ninh nhìn anh một lúc lâu, giọng điệu vô cùng thành khẩn nói: “Thầy à, em thật sự không quyến rũ như anh tưởng tượng đâu.”
Ngôn Nho Ngữ: “...”
Đột nhiên Lan Ninh nghĩ tới, có người nói trong giai đoạn tình yêu cuồng nhiệt, mặc dù cả hai đều biết đối phương cũng chẳng xinh đẹp là mấy, nhưng lúc nào cũng lo sợ đối phương sẽ bị ai cướp mất.
Bình tĩnh mà suy xét, cô nghĩ dù gì mình vẫn xinh hơn… heo nhiều, thầy lo lắng như vậy, cũng là điều dễ hiểu. Có điều nói đi cũng phải nói lại, nếu bàn về tướng mạo, thì anh mới là người đẹp trai quyến rũ như mấy nghệ sĩ nam nổi tiếng, người lo lắng vì sợ anh sẽ bị cướp mất phải là cô mới đúng chứ?
Nghĩ tới đây, ánh mắt cô đảo qua đảo lại trên người Ngôn Nho Ngữ: “Thầy, vậy còn anh? Có lớp trưởng lớp phó học tập nào không?”
Ngôn Nho Ngữ hơi ngạc nhiên, sau đó chăm chú suy nghĩ: “Tuy rằng xưa nay anh chẳng thích lớp trưởng hay lớp phó học tập nào, nhưng lớp trưởng hay lớp phó học tập thích anh thì cũng không ít đâu, thế nên em hãy nhanh chóng kết hôn với anh đi, miễn cho đêm dài lắm mộng.”
Lan Ninh: “...”
Cô thực sự là... chẳng lo lắng chút nào đâu.
Dù sao người có thể chấp nhận một anh bạn trai thần kinh thế này cũng chẳng có mấy người.
“Đúng rồi, nhắc em một điều quan trọng, mỗi ngày trên Weibo của anh, có đến hàng nghìn độc giả la hét muốn gả cho anh đấy nhé, đã thấy mình bị uy hiếp chưa? Thấy rồi thì kết hôn với anh đi ~.” Ngôn Nho Ngữ bổ sung nói thêm.
Lan Ninh: “...”
Cô xin thề dù đã xem qua rất nhiều tiểu thuyết hay phim truyền hình dài tập, thì đây là lần đầu tiên cô thấy kiểu cầu hôn đặc biệt thế này.
Cô xì một tiếng, đáp lại Ngôn Nho Ngữ: “Anh là con ma cuồng kết hôn đấy à? Em còn tưởng rằng chỉ có phụ nữ mới ham hố đòi kết hôn, anh thật ra thuộc chòm sao Cự Giải phải không? Còn nữa, nào có ai cầu hôn như anh không, chẳng chút thành ý nào, với mấy nét chữ thư pháp này đã muốn em gả cho anh à “
Cũng lợi cho anh quá rồi ấy.
Ngôn Nho Ngữ nói: “Đương nhiên không chỉ là như vậy, em có yêu cầu gì có thể nói cho anh biết, chỉ cần anh có thể làm được, nhất định sẽ làm vì em. À còn một việc nữa, sau khi anh chuyển nhà tới khu chung cư của em, thì đã bắt đầu sửa lại nhà cũ, trước khi anh chuyển tới, công ty nhà đất đã hoàn thành công trình, sau khi chúng ta về anh sẽ dẫn em đi xem nhà nhé.”
Lan Ninh: “...”
Chờ chút, đây là gì vậy?
“Nhà anh đang bình thường sao tự nhiên lại sửa? Em thấy nó còn mới lắm mà...” Có những lúc Lan Ninh thật sự không hiểu nổi Ngôn Nho Ngữ đang suy nghĩ gì.
Ngôn Nho Ngữ nói: “Vì anh rất thích căn nhà cũ của mình, kể cả đường đi hay cách bài trí, đều rất ổn, vì vậy cho dù bị các em đến nhà đòi bản thảo, cũng chẳng muốn chuyển đi chút nào.”
Lan Ninh: “...”
Vậy nên anh hãy giao bản thảo đúng hẹn đi! Ai muốn tới nhà anh chứ!
“Chỉ là căn hộ nhỏ này có mình anh ở cũng lâu rồi, nếu như lấy nó làm phòng cưới, thì có hơi tùy tiện, nên anh đã tìm công ty thiết kế lại căn hộ này cho phù hợp.”
Lan Ninh nghe xong mà bối rối: “Anh chuyển nhà không phải vì Vu Mộ Viễn sao? Thì ra là sửa lại nhà à?”
“Chủ yếu là vì sửa lại nhà, Vu Mộ Viễn chỉ là một nguyên nhân rất nhỏ mà thôi.”
“... Nhưng anh nói phòng cưới là có ý gì chứ?”
“Ý hiện trên mặt chữ.” Ngôn Nho Ngữ có chút khinh bỉ nhìn cô một cái, dường như là không tin ngay cả hai chữ phòng cưới đơn giản thế mà cô cũng không hiểu, “Là phòng cưới của hai chúng ta.”
Lan Ninh: “......”
Bây giờ cô rất muốn xòe ngón tay tính toán xem, Ngôn Nho Ngữ chuyển vào khu chung cư mới được mấy tháng: “Từ lúc anh chuyển sang khu chung cư nhà em, thì đã bắt đầu cân nhắc đến chuyện phòng cưới của hai chúng ta phải không?”
Cô cảm thấy suy nghĩ của kẻ tâm thần quả nhiên người bình thường không thể theo kịp mà.
Ngôn Nho Ngữ bình tĩnh gật gật đầu: “Đúng vậy, vì thế anh mới nói chúng ta yêu nhau từ lâu rồi mà.”
Lan Ninh: “......”
Trí tưởng tượng của thầy quả thực phong phú đến đáng sợ.
“Thầy à, em cảm thấy anh hiểu sai về hai chữ tình yêu rồi.” Lan Ninh bất lực mà nhìn anh.
Cặp lông mày Ngôn Nho Ngữ hơi cong lên: “Vậy theo ý em, thế nào mới là tình yêu?”
Lan Ninh nói: “Chí ít hai người cũng phải bắt đầu từ tìm hiểu đối phương, sau đó là nắm tay, hôn nhau... gì gì đó”
Cô nói đến mức đỏ hết cả mặt.
Ngôn Nho Ngữ suy nghĩ vài phút rồi đáp lời: “Nếu theo quan điểm của em, anh cho rằng chúng ta cũng thực hiện hết các bước theo trình tự đó rồi.”
Lan Ninh nhớ tới nụ hôn hôm đó ở nhà Ngôn Nho Ngữ, mặt lại càng đỏ thêm mấy phần: “Nụ hôn lần trước ở nhà anh không tính! Đó không phải hôn mà là cưỡng hôn mới đúng.”
Tất nhiên Ngôn Nho Ngữ không thích hai từ cưỡng hôn này, anh khẽ chau mày, nhìn Lan Ninh ấm ức nói: “Anh không nghĩ phức tạp như em đâu, với anh tình yêu bắt đầu từ rung động...”