Thẩm Uẩn ẩn mình dưới ánh mặt trời, sau cặp kính kia là đôi đồng tử sáng đen lấp lánh, trầm tĩnh như mặt hồ phẳng lặng.
Ngôn Nho Ngữ nhìn anh, trong đôi mắt dường như mang theo chút ý khiêu khích: “Bổ sung một chút nhé, tôi lấy kết hôn làm mục tiêu theo đuổi cô ấy.”
Lông mày Thẩm Uẩn hơi nhếch lên, sau đó anh nhẹ nhàng cong khóe miệng cười mỉm: “Chắc là thầy đang hiểu nhầm tôi rồi, tôi không hề có ý đó với Lan Ninh.”
Ngôn Nho Ngữ không lên tiếng, dường như đang suy đoán độ tin cậy của lời thú nhận này. Thẩm Uẩn cười đùa tiếp tục nói: “Hồi còn học tiểu học tôi và Lan Ninh chơi khá thân, nhưng đó đã là chuyện của mười mấy năm trước rồi, hơn nữa bây giờ mọi người đều đã trưởng thành, có công việc và cuộc sống riêng của mình, có thể thình thoảng gặp nhau ăn chung một bữa cơm, đã là rất vui rồi.”
Ngôn Nho Ngữ nói: “Đúng vậy, dù sao công việc ngày thường của Lan Ninh cũng khá là bận.”
Thẩm Uẩn chớp mắt, khẽ cười nói: “Hình như thầy vẫn chưa tin tôi nhỉ? Thực ra tôi đã có người mình thích rồi, cô ấy là giáo viên âm nhạc của trường chúng tôi.”
Đôi mắt Ngôn Nho Ngữ sáng rực như ánh nắng vàng ấm áp xóa tan đi cái u ám của mặt hồ ngày đông: “À, vậy chúc cậu nhanh chóng sớm ngày theo đuổi được người trong lòng.”
“Cám ơn lời chúc của thầy.”
Lan Ninh bưng một đĩa đồ ăn lớn và nước uống từ khu lấy đồ về bàn mình. Cô đặt đĩa đồ ăn lên bàn, phủi tay một cái rồi nhìn hai người trước mắt: “Hai người đang nói chuyện gì vậy?”
“Không có gì.” Ngôn Nho Ngữ đứng lên, để cho cô đi vào. Lan Ninh nhìn vài đĩa thịt trên bàn, còn có phần không hài lòng nói: “Hai người muốn ăn gì nữa không? Tôi không lấy được nhiều lắm.”
“Em đã lấy nhiều lắm rồi.” Ngôn Nho Ngữ có chút bất lực, chọn đĩa thì lấy loại to nhất, thức ăn cũng chồng chất thành đống thế này rồi, cô còn muốn nhiều đến mức nào nữa?
Lan Ninh lườm anh một cái, đi vào chỗ của mình ngồi xuống. Cô vừa mới ngồi chưa được bao lâu, nhân viên phục vụ đã mang đồ ăn lên, Lan Ninh xung phong đảm nhiệm công việc nướng thịt cho mọi người.
Ba người ăn cũng khá nhanh, nên gọi thêm hai món nữa, rồi mới tính tiền đi về. Lúc ấy mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, Lan Ninh đứng dưới bóng cây, hỏi Thẩm Uẩn đứng bên cạnh: “Lớp trưởng, cậu có định về nhà luôn không?”
Thẩm Uẩn suy nghĩ một chút rồi đáp: “Không, tôi còn phải tới trường một chút, cậu và Ngôn tiên sinh cứ về trước nhé.”
“Được, vậy lần sau có cơ hội thì làm một bữa nữa nhé.” Lan Ninh vẫy tay tạm biệt anh, nhìn theo bóng anh rời đi. Thẩm Uẩn gọi xe taxi ở ngã tư đằng trước, Ngôn Nho Ngữ đứng bên cạnh Lan Ninh hững hờ nói: “Đừng nhìn nữa, cậu ta đã có người mình thích rồi.”
Câu nói này quả nhiên khiến Lan Ninh phải quay đầu lại nhìn anh, Ngôn Nho Ngữ khẽ cười mỉm, nói: “Có điều rất đáng tiếc, người đó không phải là em.”
Lan Ninh: “...”
“Anh nghĩ nhiều quá rồi đấy, tôi và lớp trưởng vốn không có quan hệ kiểu đó.” Lan Ninh giật khóe miệng.
Ngôn Nho Ngữ nói: “Ai mà biết được, một lớp trưởng tiểu học vừa đi, nói không chừng ngày mai đột nhiên lại xuất hiện thêm lớp trưởng cấp hai cấp ba nào đó nữa.” Anh nghiêng đầu nhìn Lan Ninh, dưới ánh mặt trời hàng lông mi khẽ lay động, “Như thế mới biết, ý định kết hôn trong năm nay của tôi là rất chính xác.”
Lan Ninh: “...”
“Lớp trưởng cấp hai và cấp ba của tôi đều là con gái.” Cô cười ha ha hai tiếng, “Bây giờ anh định đi đâu? Về thẳng khách sạn, hay là qua nhà tôi ngồi chơi một lúc?”
“Chuyện đó còn phải hỏi sao?” Ngôn Nho Ngữ không chút suy nghĩ mà trả lời, “Đương nhiên là theo em về nhà ngồi chơi chút rồi.”
Lan Ninh cười xì một tiếng, chạy ra đường gọi xe taxi. Đi tới ngã tư đường, cô lại không nén nổi tò mò mà hỏi Ngôn Nho Ngữ: “Người lớp trưởng thích là ai vậy?”
Ngôn Nho Ngữ liếc cô: “Em muốn biết làm gì?”
“Tôi chỉ tò mò thôi, dù sao lúc học tiểu học tôi cũng từng rất thích cậu ấy.”
“Ha ha.” Ngôn Nho Ngữ cười lạnh hai tiếng, theo thế đưa tay ra chận một chiếc xe taxi, “Cậu ta nói là một cô giáo thanh nhạc cùng trường, là kiểu người hoàn toàn trái với em.”
“... Sao anh biết người đó hoàn toàn trái ngược với tôi?”
“Vừa nhìn là biết em chẳng có chút tế bào âm nhạc nào cả.”
Lan Ninh: “...”
Sao cô lại không có tế bào âm nhạc nào? Tốt xấu gì cô cũng là bá chủ trong phòng KTV đấy nhé!
Sau khi tới cửa nhà, Lan Ninh lấy chìa khoá từ trong túi xách, mở cửa ra bước vào. Mẹ Lan đang ngồi trong phòng khách nghe điện thoại, sắc mặt hơi tái xanh, vừa thấy hai người đi vào chào hỏi, cũng chỉ khẽ gật đầu đáp lại.
Lan Ninh đứng cạnh sofa nhìn bà, chờ bà nghe xong điện thoại, mới lo lắng nhanh chóng hỏi: “Mẹ, có chuyện gì vậy?”
Mẹ Lan đặt di động lên mặt bàn, thở dài nói: “Hai hôm trước dì con bị đau eo, bệnh tình có vẻ nghiêm trọng, hai ngày nay không động người ngồi dậy nổi, nên có nhờ mẹ qua đó giúp đỡ chuyện quản lý nhà nghỉ, nhưng ở nhà còn có việc nên mẹ không đi được...”
Dì Lan Ninh kinh doanh nhà nghỉ tại khu du lịch của thành phố. Trước đây nơi đó vốn là chỉ là một vùng nông thôn bình thường, nhưng đột nhiên chính phủ ra quyết định quy hoạch lại khu đất, biến nó trở thành một khu du lịch với những khu vườn sinh thái tự nhiên hấp dẫn không ít du khách ghé qua. Nhà nghỉ của dì Lan Ninh cũng càng ngày càng đông khách, hiện tại đang đúng đợt nghỉ hè, là khoảng thời gian cao điểm của du lịch, dì vừa bị bệnh nên nhất định sẽ ảnh hưởng nhiều đến chuyện làm ăn, chẳng trách mẹ cô lại lo lắng như thế.
Lan Ninh suy nghĩ một chút rồi nói với mẹ mình: “Nếu không để con tới đó giúp dì cũng được, dù sao giờ con cũng đang rảnh, coi như đi chơi một chuyến vậy.”
“Vậy thì tốt quá, giờ mẹ sẽ gọi điện cho dì con luôn.” Mẹ Lan vui vẻ ra mặt rồi cầm điện thoại lên, vừa chuẩn bị quay số, liền nhìn sang Ngôn Nho Ngữ ngồi bên cạnh, “Cậu Ngôn có muốn đi cùng con bé tới đó chơi vài ngày không? Phong cảnh nơi đó rất đẹp, nói không chừng còn có thể tạo cảm hứng cho cậu sáng tác ấy chứ.”
Ngôn Nho Ngữ gật gật đầu nói: “Vâng, vậy cháu sẽ tới cùng giúp.”
“Được được, cám ơn cậu.”
Mẹ Lan cười tít mắt gọi điện thoại cho dì Lan Ninh, Ngôn Nho Ngữ nhìn cô một chút rồi nói: “Vậy tôi về khách sạn trước thu dọn hành lý đã.”
“Ừm, được.” Lan Ninh thấy Ngôn Nho Ngữ rời đi, thì mình cũng về phòng thu dọn đồ đạc. Mẹ Lan nói xong chuyện chính với dì Lan Ninh rồi hạ thấp giọng thủ thỉ: “Đúng rồi, người yêu của Lan Ninh cũng đi theo đấy, cô rảnh thì nhìn giúp chị xem thằng bé có được không nhé.”
“Cái gì? Lan Ninh có người yêu lúc nào đấy? Em còn định tết năm nay nó về thì sẽ giới thiệu một đứa cho nó đấy.”
“Bây giờ còn chưa chắc lắm, chị thấy thằng bé này cũng khá được, cô phải giúp chị quan sát nó đấy.”
“Được rồi, ôi này, em vừa nghe chị nói Lan Ninh nó có người yêu, cái eo đột nhiên lại đau hơn nữa này.”
“...”
Lan Ninh thu dọn xong đồ đạc, liền đứng dưới lầu chờ Ngôn Nho Ngữ. Anh đến rất nhanh, chiếc xe taxi đỗ lại trước mặt Lan Ninh, ấn còi xe ra hiệu cho cô lên xe.
Lan Ninh ngồi vào ghế sau, bảo tài xế đưa mình ra bến xe.
Bến xe quê Lan Ninh cũng vừa tu sửa chưa được bao lâu, cách nhà ga rất gần. Sau khi đến bến xe, cô vừa đi, vừa nói với Ngôn Nho Ngữ đi bên cạnh: “Nhà dì tôi cách đây cũng không xa lắm, đi xe khách một tiếng là đến nơi luôn rồi.”
“Ừm.” Ngôn Nho Ngữ vừa mới đáp một tiếng, phía trước liền có một người đi xe máy đột nhiên rồ ga phóng xe qua. Anh nghiêng người sang, mọt tay nhanh chóng kéo Lan Ninh ngã vào lòng mình: “Cẩn thận!”
Chiếc xe máy lao vù một cái ngang qua hai người họ, tiếng ga gầm rú tựa như còn vang vọng bên tai. Lan Ninh sợ hãi mà xoa xoa lồng ngực, khi cô vừa ngẩng đầu lên, liền đối mặt với ánh mắt vô cùng dịu dàng của Ngôn Nho Ngữ.
Cô hơi đỏ mặt, nhanh chóng thoát khỏi lồng ngực của anh lắp bắp nói: “Cám ơn.”
“Không có gì.” Ngôn Nho Ngữ nhìn chiếc xe máy kia đi xa dần, giọng điệu bình thản như chưa từng xảy ra chuyện gì, “Tác phẩm sau tôi muốn viết về một tên đua xe máy bị sát hại, phải để những người đó biết nếu không tuân thủ quy tắc an toàn giao thông thì sẽ phải trả giá.”
...Vì đi xe máy mà bị sát hại, nguyên nhân cái chết này thực sự quá nhảm nhí rồi.
Lan Ninh nói: “Bình thường trên bản tin cũng thường xuyên đưa tin về mấy vụ tan nạn đó, nhưng con người cũng đâu biết lấy đó làm gương.”
Ngôn Nho Ngữ nói: “Tôi có thể viết một vụ án giết người liên hoàn, toàn bộ những người chết đều vì không tuân thủ quy tắc an toàn giao thông nên mới bị sát hại. Về mặt tâm lý mà nói, chết vì tai nạn giao thông rất kinh khủng, hơn nữa về cái chết tôi sẽ cố gắng viết dã man hơn một chút.”
Lan Ninh: “...”
Sau đó tác phẩm này phải đặt tên là ‘Khi đại thần tức giận’ sao? Ngẫm lại thì cũng cạn lời với anh...
Cô không nhịn được bật cười: “Thầy à, tác giả quả là sướng nhỉ, cứ nhìn ai không vừa mắt thì cho tên vào sổ tử thần luôn.”
Ngôn Nho Ngữ nói: “Vì vậy tốt nhất em đừng đắc tội với tôi.”
“Ồ.” Lan Ninh đáp một tiếng, vừa đi vừa nhìn anh nói, “Nếu có một ngày anh thật sự đưa tên tôi vào tiểu thuyết của mình, nếu nhân vật đó phải chết thì cũng phải cho chết đẹp đẽ một chút.”
“Đẹp đẽ là như thế nào? Mặc chiếc váy dài chết đuối ngoài biển, lúc phát hiện ra, thì mái tóc dài đen như mực hòa cùng chiếc váy thẫm màu máu đỏ điểm xuyết lan ra khắp mặt biển?”
Lan Ninh: “...”
Thầy à, anh cứ nói vậy sẽ rất dễ mất biên tập đấy.
“Tốt nhất anh đừng đưa tên tôi vào trong truyện của mình thì hơn.” Lan Ninh cười ha ha hai tiếng.
Ngôn Nho Ngữ quay đầu nhìn cô: “Thật ra trong tác phẩm vừa rồi của tôi, tên em đã xuất hiện rất nhiều lần, em không nhận ra sao?”
Lan Ninh kinh hãi vội hỏi: “Chỗ nào? Sao tôi không thấy đâu!”
Ngôn Nho Ngữ nói: “Trong tác phẩm đó, vai nam chính rất thích ăn súp lơ, vì vậy mỗi tuần nữ chính luôn làm món súp lơ xào cho anh ấy.”
Lan Ninh: “......”
Cám ơn anh quá cơ...
Ra bến xe mua vé xong, hai người ngồi xe mất một tiếng, mới đến một trấn nhỏ ở nông thôn.
Cho dù giờ đang là mùa hè nóng bức, nhưng đi ngang qua cánh đồng rộng mênh mang lại khiến người ta cảm thấy thật mát mẻ, trong không khí cũng tràn ngập mùi hương hoa cỏ nhàn nhạt.
Tiếng chuông xe đạp kêu đinh đang vang vọng quanh đây, khiến Lan Ninh và Ngôn Nho Ngữ dừng lại, cả hai quay đầu nhìn những vị du khách đi xe đạp xuyên qua con đường mòn nhỏ.
Bốn phía đều là những biển hoa và đồng ruộng, những nhánh hoa dẻo dai lay động nhẹ nhàng đong đưa theo làn gió như lọn sóng khẽ vỗ vào bờ.
“Khung cảnh nơi đây quả thật rất tuyệt, mùa hè có thể tới đây dưỡng sức nghỉ ngơi.” Ngôn Nho Ngữ nhận xét.
Lan Ninh nói: “Đúng vậy, hè năm nào nơi đây cũng rất đông khách, nhà nghỉ của dì tôi ngày nào cũng chặt cứng phòng.” Lan Ninh thong thả cùng Ngôn Nho Ngữ dạo bước trên con đường nhỏ, cô chỉ về phía bên trái giới thiệu với anh, “Phía trước có một con sông, nước ở đó vô cùng mát, lần trước khi tôi tới đây, đã cùng cô em họ bắt được rất nhiều cua, hôm đó cậu tôi làm món cua nướng, rất thơm.”
“Vậy hôm nào chúng ta cùng đi bắt nhé.”
“Được, con em họ tôi giờ cũng đang được nghỉ hè...”
Hai người đi một lúc, cuối cùng cũng tới nhà nghỉ của dì Lan Ninh từ bao giờ. Khu nhà nghỉ này trông rất gọn gàng và thoáng mát, bên ngoài cửa là một hàng rào, trước cửa còn có một hòm thư nhỏ màu đỏ thẳng đứng.
Lan Ninh mở cửa lớn ngoài hàng rào, đi vào gọi với vào trong nhà: “Dì, Nghệ Manh, con tới rồi đây!”
Nghe thấy tiếng cô, ngay lập tức Tôn Nghệ Manh chạy vọt từ trong nhà ra.
Con bé là em họ của Lan Ninh, năm nay mới lên cấp ba, nghỉ hè năm nào cũng ở nhà giúp mẹ mình quản lý nhà nghỉ. Vừa nãy nghe mẹ nói, Lan Ninh sẽ dẫn người yêu tới giúp đỡ, cô nàng đã chờ đến mòn con mắt luôn rồi.
Sau khi nhìn thấy Ngôn Nho Ngữ đứng trước hàng rào, cô nàng ngẩn ngơ mất ba giây vì gương mặt đẹp trai kia, sau đó thì không cam tâm mà nói với Lan Ninh: “Chị họ, người yêu chị đẹp trai quá chừng luôn!”
Lan Ninh: “...”
Cô có chết cũng không ngờ, đứa em họ hai năm rồi không gặp, câu dầu tiên nó nói với cô lại là thế này.
...Phải là em nhớ chị muốn chết chứ…