Trong nháy mắt sắc mặt Phan Thư Dung từ hồng chuyển sang trắng, không khí xung quanh bỗng trở nên im ắng như đang chờ cơn bão nổi lên ngay sau đó.
Lan Ninh nháy mắt một cái, trước khi Phan Thư Dung nhảy lên cho anh một cái tát, cô nhanh chóng mở miệng giảng hòa: “Ha ha, anh ấy đùa thôi, cậu cũng đừng để trong lòng.”
Chú rể im lặng như không tồn tại nãy giờ, lúc này cũng ngầm hiểu ý cô mà mở miệng giảng hòa: “Hai người vào ngồi đi, các bạn học khác đều ngồi cùng một bàn.”
“Được được, cám ơn anh.”
Lan Ninh nhanh chóng kéo tay Ngôn Nho Ngữ đi vào trong, lúc Ngôn Nho Ngữ đi qua người Phan Thư Dung, còn cười tươi mà nói với cô ta: “Chúc mừng kết hôn.”
Lan Ninh: “...”
Cô kéo vội anh đi thẳng vào hội trường bữa tiệc, chỉ lo anh lại nói lời gì đó làm kinh động người khác. Ngôn Nho Ngữ nhìn đôi guốc cao cô đang đi kia, vốn định mở miệng nhắc nhở cô đi chậm lại, nhưng lời còn chưa nói ra khỏi miệng, Lan Ninh đã vấp chân, lảo đảo sắp ngã sang bên cạnh.
Ngôn Nho Ngữ nhanh chóng ôm lấy eo cô, kéo cô áp vào lồng ngực mình, vững vàng mà đỡ được cô.
Khoảng cách của anh và cô đang rất gần, gần đến mức hơi thở của cả hai dường như đang phả vào mặt nhau. Đôi môi mỏng của Ngôn Nho Ngữ cong lên mang theo chút ý cười, bất ngờ hấp dẫn ánh nhìn chăm chú của cô.
Cứ như vậy Lan Ninh ngẩn ngơ trong vài giây, rồi đột nhiên cô thoát khỏi lồng ngực anh lắp bắp nói: “Cám… cám ơn.”
Ngôn Nho Ngữ nhẹ nhàng cười tít mắt: “Đừng khách sáo, lần sau nếu em ngã, tôi sẽ nhân cơ hội hôn một cái lấy lãi mới được.”
Lan Ninh: “...”
Cái gì chứ! Thầy à anh đừng vào mấy trang web lung tung nữa được không?!
Lỗ tai cô dần đỏ, mất tự nhiên mà ho khụ khụ một tiếng: “Sao anh tìm được tới đây?” Cô có nói với anh cuối tuần sẽ tham gia tiệc cưới, nhưng đâu có nói với anh là lúc mấy giờ.
Ngôn Nho Ngữ nói: “Suy đoán.”
Da gà Lan Ninh nổi lên đầy tay: “Đó không phải suy đoán mà phải là khả năng quái dị mới đúng...”
Ngôn Nho Ngữ nở nụ cười, thấp giọng hỏi: “Có phải là em có cô bạn thân tên Đại Thanh không?”
“Đúng.”
...Thì ra là Đại Thanh!
“Sao anh quen được nó?” Cô nhìn Ngôn Nho Ngữ dò xét.
Ngôn Nho Ngữ nói: “Quen nhau trên weibo, tôi nói sẽ cho cô ấy tham gia nhóm chat tác giả, cô ấy liền kể mọi chuyện của em với tôi, bao gồm cả...” Ánh mắt anh quét liên tục toàn thân Lan Ninh.
Lan Ninh: “...”
Con mợ nó, cô muốn tuyệt giao với con lợn Đại Thanh!
Theo bản năng cô muốn giơ tay che ngực, nhưng cuối cùng vẫn cố nhịn. Ngôn Nho Ngữ chuyển hướng ánh mắt, nhìn chiếc bàn đằng trước hỏi: “Cả bàn đó là bạn đại học của em hết à?”
Lan Ninh xụ mặt gật đầu mà đáp: “Anh cũng biết hết sao?”
Ngôn Nho Ngữ cười cười nói: “Đại Thanh gửi ảnh tốt nghiệp của em qua cho tôi xem hết rồi, mấy người đang ngồi bên kia đều đã xuất hiện trong tấm ảnh.”
“...Anh chỉ xem qua tấm ảnh đã nhớ được tướng mạo của bọn họ sao?” Không nói tới chuyện có thể tấm ảnh đó không nhìn rõ mặt, mà hơn nữa mọi người đã tốt nghiệp ba năm rồi, từ lâu đã không còn nét ngây ngô của thời sinh viên, nhưng sao anh ấy vẫn có thể nhận ra?
Nói thật, Lan Ninh không còn nhận ra được nhiều bạn nữa.
Ngôn Nho Ngữ hỏi ngược lại: “Chuyện đó có gì khó sao?”
Lan Ninh tâm trạng phức tạp mím môi nói: “Nếu sự quan sát và trí nhớ của anh tốt như vậy, tại sao anh lại mắc bệnh mù đường chứ?” Cô thật sự không nghĩ ra.
Ngôn Nho Ngữ chăm chăm nhìn cô: “Lúc trên núi tôi đã nói rõ với em rồi, tôi không mù đường.”
“...Ha ha.” Chắc hẳn là vì trời cao mở cho bạn một cánh cửa nào thì cũng sẽ đóng một cánh cửa khác lai.
Có điều hai chữ “mù đường” này quả nhiên là điểm yếu của anh, đâm một cái liền nổ tung. Lan Ninh thầm cười trong lòng.
Vừa tới bàn tiệc, đã có người đứng dậy tiến tới chào hỏi cô: “Cậu là Lan Ninh nhỉ?”
“Đúng vậy, cậu là... lớp trưởng nhỉ?”
Lớp trưởng ngại ngùng cười đáp: “Vị này là bạn trai cậu đấy à?”
Ngôn Nho Ngữ thừa nhận vô cùng sảng khoái: “Đúng vậy.”
Mấy cô gái ngồi xung quanh bỗng ồn ào hẳn lên: “Trời ạ, bạn trai Lan Ninh đẹp trai thật.”
“Đúng vậy, đẹp trai hơn Vu Mộ Viễn nhiều!”
“Khụ khụ...”
Lớp trưởng lên tiếng nhắc nhở, mấy cô gái lập tức im bặt.
Lan Ninh coi như không biết nở nụ cười khách sáo, rồi nhanh chóng kéo Ngôn Nho Ngữ ngồi xuống ghế của mình. Sau khi Ngôn Nho Ngữ đến, đề tài tán gẫu của mọi người từ kỷ niệm cuộc sống đại học đã chuyển sang tìm hiểu tất cả thông tin về Ngôn Nho Ngữ.
Tuy rằng trong cuộc sống Ngôn Nho Ngữ cũng không phải danh nhân gì cả, nhưng nếu nhắc tới tên thầy Hạnh Tâm nhất định bọn họ đều biết cả, Lan Ninh chỉ lo anh không cẩn thận sẽ làm lộ danh tính của mình.
Nhưng sau mấy hiệp giao chiến tôi một câu anh một lời, Lan Ninh cảm giác cô đã nghĩ nhiều quá rồi. Suy nghĩ của mấy bạn học này hoàn toàn bị Ngôn Nho Ngữ dẫn dắt, anh đối đáp rất thuần thục.
Cô không quan tâm bọn họ đang nói chuyện gì, liền lấy di động ra nhắn một tin cho Đại Thanh: “Bao giờ mày mới tới?”
Đại Thanh: Đang tắc đường... Đau khổ quá đi...
Lan Ninh: Sao mày không lên xe thầy Hạnh Tâm mà đến đây luôn đi?
Đại Thanh: Ha ha ha ha hôm nay trời đẹp quá nhỉ?
Lan Ninh: Vì muốn vào một cái nhóm chat rách nát đó, mà mày không tiếc bán cả tình bạn bảy năm hả?
Đại Thanh: Nhóm chat rách nát nào?! Mày bảo nhóm chat của thầy Hạnh Tâm là rách nát á? Mày có biết trong nhóm chat đó có bao nhiêu đại thần quy tụ không hả! Tao dám khẳng định trong nước không có bất cứ biên tập nào quen nhiều tác giả hơn anh ấy! Nếu như tao là thầy Hạnh Tâm thì nhất định sẽ đưa mấy vị tác giả đó đi lập một tòa soạn riêng!
Lan Ninh: “...”
Mẹ nó nói như vậy cũng thật là...
Hiện nay chỉ cần là tác giả có chút nổi tiếng, không ít người đã tự mình mở tòa soạn, tự mình làm báo, từ mình mời tác giả... Thầy Hạnh Tâm không phải có ý định đó đấy chứ?!
Có điều... Mục đích tồn tại của cái nhóm chat đó là trốn bài, nếu như anh ta thật sự muốn mở tòa soạn riêng... chắc là nửa năm trôi qua cũng chẳng có người nào nộp bài quá.
Sau khi cô vừa ăn hết một đĩa đậu tương vừa tự hỏi suy nghĩ xong vấn đề này, thì cuối cùng Đại Thanh cũng bình an xuất hiện trong hội trường trước khi hôn lễ tổ chức mười lăm phút.
Cô nàng vừa tới thì mọi người cũng không quấn quít lấy Ngôn Nho Ngữ tán gẫu nữa mà quay sang hỏi cô nàng tình hình gần đây thế nào. Trong hội trường vừa vang lên khúc ca hôn lễ, cô dâu và chú rể tay trong tay bước trên thảm đỏ đi vào.
MC của bữa tiệc cố gắng kích động bầu không khí hội trường, mọi người đều rất phấn khởi chăm chú nhìn lên sân khấu. Ngôn Nho Ngữ cũng chẳng hứng thú với chương trình này cho lắm, nếu không phải vì Lan Ninh, hôm nay anh cũng sẽ không đến.
Dường như nhận ra anh không hứng thú lắm, Lan Ninh quay sang nhỏ giọng hỏi thầm anh: “Anh để bao nhiêu trong phong bì đấy?”
Ngôn Nho Ngữ nói: “Cũng dày, chắc chắn sẽ không làm em mất mặt.”
“... Không, tôi cảm thấy hình như chúng ta hơi thiệt rôi.”
Ngôn Nho Ngữ vừa nghe xong lời cô liền cười cười nói: “Chờ đến hôn lễ của chúng ta, thì lấy lại tiền mừng cũng được mà.”
Lan Ninh: “...”
Còn chưa trao đổi bát tự đấy ông ạ.
Ngôn Nho Ngữ nói xong thì cũng nghiêng người lại gần cô nói nhỏ: “Hơn nữa, sáng hôm nay tôi còn chưa ăn sáng nữa.”
Lan Ninh: “...”
Cứu mạng với, cô quả thực không dám nhìn thẳng vào mặt người không biết xấu hổ như anh!
Khi hai người còn đang thầm thì, tiết mục trên sân khấu rốt cục cũng vừa kết thúc, dưới chỉ thị của MC chương trình, cô dâu bắt đầu tiết mục tung hoa.
Các chị em độc thân trong hội trường đều nóng lòng muốn thử liền nhao nhao đứng dậy, ngay cả Đại Thanh cũng sốt ruột nhanh chóng chen chân lên trước, chỉ lo không giành được vị trí tốt nhất.
Hoa cô dâu bình thường cô dâu đều sẽ cố ý ném cho bạn thân của mình, Phan Thư Dung cũng đã sớm thảo luận với phù dâu xong rồi, đến lúc đó sẽ ném hoa về phía bạn mình đứng. Cô nàng liếc mắt ra hiệu cho phù dâu, rồi xoay người quay lưng với mọi người, tung hoa lên cao ném ra phía sau.
“Của tôi của tôi, đừng cướp hoa của tôi!”
Tuy rằng Phan Thư Dung cố ý ném về phía bạn thân của mình, nhưng mấy chị em trong hội trường tranh cướp rất ác liệt, đặc biệt là Đại Thanh, cô nàng còn ấn đầu người khác mà nhảy lên.
Bó hoa bị mọi người đẩy qua tung lại giữa không trung, nên không ai cướp được, cuối cùng lại bị quăng thẳng tới tay Lan Ninh.
Lan Ninh nhìn bó hoa kia rơi thẳng vào trong lòng mình, nhanh tới mức không có thời gian để phản ứng.
Mọi người đều quay lại nhìn cô, MC trên sân khấu cũng lớn tiếng chúc mừng: “Chúc mừng tiểu thư đã bắt được hoa cô dâu, xem ra tiệc mừng của cô cũng sắp tới rồi!”
Lan Ninh: “...”
Ngôn Nho Ngữ cười dịu dàng nhìn cô: “Xem ra nguyện vọng kết hôn năm nay của tôi chẳng mấy chốc mà thực hiện được thôi.”
Lan Ninh cười nhạt ha ha hai tiếng: “Chuyện kiểu này mà anh cũng tin sao?”
“Nhìn mấy cô nàng đó tranh cướp nhiệt tình vậy, em nói không tin có phải hổ thẹn lắm không?”
Lan Ninh: “...”
Cô làm gì mà phải xấu hổ chứ!
Cô tiện tay để bó hoa cô dâu lên bàn, vừa ngẩng đầu lên liền thấy Đại Thanh thở phì phò đi tới: “Quả thực ông trời không công bằng mà, mày ngồi đây cũng cướp được hoa nữa?”
Lan Ninh cười nhạo cô: “Có thể là vì vận may của mày đã tiêu hao hết từ lúc bán bạn thân rồi.”
Đại Thanh: “...”
Bữa trưa hôm nay Lan Ninh ăn rất nhiều, Ngôn Nho Ngữ cũng ăn không ít, nhưng nhất định là vẫn chưa thu hồi đủ vốn, hơn nữa cô còn mua một bộ váy và đôi giày đắt như vậy.
...Ừm, mặc dù là chiếc váy này do Ngôn Nho Ngữ bỏ tiền.
Sau khi Đại Thanh ợ một cái kết thúc bữa ăn, liền quay sang ghé sát tai Lan Ninh thấp giọng nói: “Bộ váy mày mặc hôm nay nhìn quá ngon luôn, tuyệt đối có thể tự tin vênh mặt trước Phan Thư Dung.” Cô nói rồi liếc Ngôn Nho Ngữ một cái, mở miệng nói còn nhỏ hơn, “Hôm nay lúc nhìn thấy anh ấy vẻ mặt Phan Thư Dung như thế nào? Haiz bỏ lỡ khoảnh khắc ấy thật tiếc quá đi.”
“Ha ha.” Lan Ninh dùng hai âm tiết đơn trả lời cô nàng.
Đại Thanh cố ý kéo dài giọng thở dài nói: “Haiz, nếu như hôm nay thầy không đến với mày, nhất định sẽ có rất nhiều người tìm cơ hội quyến rũ mày đấy.”
Câu nói này dường như đang cố ý nói cho Ngôn Nho Ngữ nghe, đúng lúc anh quay đầu sang nhìn hai người. Đại Thanh cười với anh, giơ ly uống một ngụm tỏ ý mời anh.
Sau khi bữa tiệc buổi trưa kết thúc thì cũng có không ít người rời đi, tuy rằng buổi chiều và buổi tối vẫn còn nhiều hoạt động, nhưng Lan Ninh cũng không có ý định tham gia, cô theo chân nhóm bạn cùng nhau chào tạm biệt Phan Thư Dung ra về.
Phan Thư Dung cười nhạt với cô và Ngôn Nho Ngữ, cũng không có ý giữ bọn họ ở lại, Lan Ninh theo Ngôn Nho Ngữ đi tới bãi đỗ xe, ngồi xe anh về nhà.
Ngôn Nho Ngữ vừa lên xe liền nới lỏng carvart, Lan Ninh thắt dây an toàn, hơi xấu hổ mà nói với anh: “Hôm nay đã làm phiền anh rồi.”
“Không phiền.” Ngôn Nho Ngữ đạp chân ga, khởi động xe rời khỏi.
Lan Ninh đang ngắm nhìn khung cảnh ven đường, đột nhiên quay sang hỏi anh: “Đúng rồi cái nhóm tác giả kia của anh...” Cô do dự không biết mở miệng thế nào, “Thực ra chúng tôi cũng hơi lo, anh có định mang theo đám tác giả chạy trốn không, ha ha.”
Ngôn Nho Ngữ nhẹ chau mày: “Đề nghị này cũng không tệ.”
Lan Ninh: “...”
Ngôn Nho Ngữ quay sang nhìn cô một cái, hơi cong khóe môi: “Em yên tâm đi, hiện giờ tôi không có ý đó. Dù sao một mình mở tòa soạn cũng rất mệt, mấy chuyện thượng vàng hạ cám đó vẫn nên giao cho bọn em quản lý đi, tôi chỉ muốn yên lặng trốn bài thôi.”
Lan Ninh: “...”
Thầy à, ý của anh chính là an ổn viết bài, đúng không?!
“Có điều tôi còn một chuyện khác muốn nhắc em.” Trong chất giọng quyến rũ của Ngôn Nho Ngữ mang theo chút ý cười ranh ma, “Bây giờ đám bạn học của em đều biết tôi là người của em rồi nhé.”