Trans: Vanmaxohp
Edit: NH Bình, Nekosawa
===
Sau khi kết thúc cuộc họp với phụ thân và Công tước Grantz, tôi đi qua những dãy hành lang của cung điện cùng với Euphie. Quyết định cuối cùng được mọi người đưa ra là tốt nhất nên để em ấy ở cùng với tôi trong một khoảng thời gian.
Khu biệt thự của tôi hiện vẫn còn trống một căn phòng, nên Euphie sẽ đến đó và sống cùng với tôi.
Cái khu biệt thự tôi gọi là nhà thường được mọi người biết đến là ly cung, vì ly cung được xây là để phụ thân có thể cô lập tôi với thế giới bên ngoài. Nói theo cách khác thì nó được thiết kế như một biệt phủ vậy, có rất nhiều phòng để mọi người sống thoải mái bên trong. Trong vài trường hợp, nếu tôi rời khỏi cái ly cung này, thì nó sẽ được dùng như một cung điện thứ hai.
Nhưng điều đó cũng có nghĩa là chẳng khó để chuẩn bị phòng cho một người, ngoài ra nhu yếu phẩm và đồ dùng cá nhân của Euphie cũng sẽ được chuyển đến sau khi tôi có chuyến viếng thăm Công tước Magenta.
Mặc dù cả hai đang sánh bước đi bên nhau, nhưng suốt cả quãng đường Euphie lại chẳng hề nói câu nào. Em ấy luôn đi sau tôi một bước, điều đó khiến tôi có chút không thoải mái.
“Euphie này. Từ nay em sẽ ở cùng với chị tại ly cung đấy, vậy em có điều gì muốn hỏi không nào?”
“Không, không hẳn đâu ạ. Nếu có bất kỳ quy định nào cần phải tuân theo thì em xin vui vẻ chấp nhận ạ…”
“Làm gì có cái quy định nào đâu, em cứ đùa. Chỉ có chị với hầu gái riêng sống ở đấy thôi. Nên ta có thể thoải mái làm bất cứ điều gì mình thích.”
“Vậy à…”
Hừm. Thật là một câu trả lời hững hờ quá đó. Em ấy lo lắng ư? Hay là vốn dĩ con bé đã là một đứa kiệm lời rồi?
Khi Euphie còn là hôn thê của em trai tôi, tôi chỉ có thể ngắm nhìn em ấy từ xa, và cả hai cũng chỉ trao nhau được vài lời chào hỏi xã giao trong một vài dịp nhất định. Đây là lần đầu tiên chúng tôi có cơ hội để trò chuyện một cách tử tế, nhưng với cái vẻ lãnh đạm mà em ấy đang thể hiện ra, tôi cũng chẳng biết nên bắt chuyện như thế nào nữa.
Tôi biết là mình không nên tỏ ra quá vui vẻ khi mà vừa mới đây thôi hôn ước của con bé đã bị huỷ bỏ một cách đầy tàn nhẫn. Nhưng tôi lại chẳng thể để em ấy một mình được. Có vẻ là tôi cần nghiêm túc thực hiện việc này rồi!
“Được rồi nào! Hãy đi tới ly cung với chị thôi! Những lúc như này thì em cần phải thay đổi cái bầu không khí u ám này đi!”
“Hả?”
Mặc dù em ấy có vẻ khá hoảng hốt nhưng tôi đã ngay lập tức ôm chặt em ấy trong vòng tay rồi chạy đi với tốc độ nhanh nhất có thể.
“H-hả?! Chị Anis?! Sao chị lại bế em?! Xin hãy thả em xuống đi!”
“Có gì đâu! Thôi nào! Em biết người ta nói gì không? Việc tốt thì cần phải làm ngay!”
“E–em có thể tự đi được mà! B-bên cạnh đó, nếu mọi người…?!”
Không cần phải lo về chuyện đó đâu! Tôi mặc kệ những lời phản đối của em ấy rồi cứ chạy băng băng qua những dãy hành lang rộng lớn của cung điện hoàng gia.
Ban đầu em ấy còn chống cự nhưng rồi cũng đã mau chóng bám chặt lấy áo tôi.
“L-làm thế nào mà chị lại có thể vừa bế người vừa chạy trên hành lang vậy…?! Em chưa từng nghe qua việc này bao giờ!”
“Ha-ha-ha! Lẽ ra em nên nhắc chị sớm hơn!”
Chúng tôi đã lao vụt qua những hiệp sĩ và người hầu trong cung điện này, nhưng họ cũng chỉ cười khổ rồi làm như không thấy gì. Ừ thì đúng là mọi chuyện vốn đã luôn như vậy mà!
Mặt Euphie đỏ ửng lên vì xấu hổ, em ấy cố nép mình lại ôm chặt lấy tôi để giấu đi khuôn mặt của mình. Việc đó giúp tôi bế em ấy dễ dàng hơn nên tôi cũng không ý kiến gì.
Tôi tăng tốc độ lên và lao về phía trước để rũ bỏ đi những anh mắt đang chăm chú quan sát chúng tôi. Cuối cùng thì tôi và Euphie đã đến được ly cung nằm ở ngoài rìa vương thành, tôi đặt em ấy xuống ngay tại lối vào.
Ngay cái khoảnh khắc em ấy được tự do, cô bé đáng yêu của chúng ta ngay lập tức giữ khoảng cách với tôi.
“Nào nào, đây là nhà chị đó Euphie à.”
“… Em biết rồi.” Em ấy gật đầu kèm theo đó là một tiếng thở dài.
Tôi chăm chú quan sát phản ứng của em ấy, ngay khi tôi định mở cửa thì nó đã tự bật ra trước cả khi tôi kịp cầm vào tay nắm. Người bên trong là một phụ nữ trong bộ trang phục hầu gái. Mái tóc đỏ nâu được tết thành búi, và đôi mắt xanh vô cảm đó đang nhìn chằm chằm vào tôi.
“Em đã về rồi đây! Ilia?”
“Mừng người về nhà, thưa Công chúa Điện hạ.” Ilia cúi người rồi nhẹ nhàng đáp lại tôi.
IIia cũng đã làm hầu gái riêng của tôi được vài năm rồi, vậy nên việc dùng lời nói không chút tình cảm này là chuyện thường ở huyện đối với cô hầu gái này rồi.
“Thưa Điện hạ. Liệu tôi có thể hỏi người một câu được không?”
“Gì thế, Ilia?”
“Tại sao mà hôn thê của Hoàng tử Algard, tiểu thư Euphyllia đây lại ở cùng với người?”
“Bởi vì từ giờ trở đi em ấy sẽ sống cùng với chúng ta!”
“Là vậy à. Mặc dù tôi vẫn chưa rõ tình hình hiện tại cho lắm, nhưng tôi có cần phải chuẩn bị một phòng cho tiểu thư Euphyllia không?” Ilia nhún vai lẩm bẩm.
Euphie theo dõi cuộc trò chuyện của chúng tôi như thể đang chứng kiến cảnh tượng gì đó vô cùng kì lạ vậy. Tôi chỉ muốn nói với em ấy rằng vốn Ilia đã luôn như thế rồi.
“Hmm. Cũng muộn rồi nhỉ, em có muốn ngủ cùng chị tối nay không? Euphie?”
“…Hể? Anis Điện hạ?!”
“Không, không! Chị không hề có ý đồ đen tối gì đâu!”
“Nhưng nó vẫn rất khả nghi…!”
“Ilia! Chị có thể pha cho tụi em chút trà được không?”
“Dạ vâng thưa Điện hạ.” Ilia đáp lại và dẫn chúng tôi đến căn phòng tiếp theo.
Dường như Euphie vẫn còn muốn nói điều gì đó, nhưng em ấy vẫn theo tôi vào trong. Chúng tôi tiến thẳng vào phòng khách và ngồi xuống đợi trà được pha xong.
“Mời ngồi, thưa Tiểu thư Euphyllia.”
“… Cảm ơn.”
Ilia mời Euphie ngồi xuống chiếc ghế sô pha cao cấp, một trong những nội thất xa hoa được sử dụng trong cung điện hoàng gia. Còn tôi thì ngồi xuống đối diện em ấy trong khi đợi Ilia pha trà.Euphie chăm chú quan sát Ilia pha trà với vẻ mặt vô cùng thích thú. Có vẻ em ấy chưa từng biết đến thứ được gọi là “Bình giữ nhiệt” này.
“Bình giữ nhiệt” là một ma đạo cụ được thiết kế để có thể đặt lên trên một cái bệ được chế tạo đặc biệt giúp nó luôn giữ nhiệt độ của nước ở một nhiệt độ thích hợp để pha trà, nên khi cần tôi có thể ngay lập tức có được một ấm trà ngon.
“… Đó là nước nóng phải không ạ? Nhưng không hề có lửa. Vậy cái bệ đó hoạt động như thế nào vậy ạ?”
“Đó là một ma đạo cụ sử dụng hỏa tinh linh thạch để giữ nước nóng. Nó được thiết lập để luôn duy trì ở một nhiệt độ xác định, do đó nước nóng luôn sẵn sàng bất cứ khi nào em muốn uống trà hoặc thứ gì đó tương tự.”
Với thứ này, tôi sẽ chẳng cần phải đun nước làm gì nữa cả. Và cả ly cung này cũng đều được sử dụng hệ thống tương tự để có thể lấy được nước nóng từ vòi nước vào mọi thời điểm, giống như cuộc sống tiền kiếp của tôi vậy.
“Tuy nhiên việc thiết lập nhiệt độ có chút khó khăn.” Tôi giải thích cho Euphie. “Nhưng một khi đã hiệu chỉnh xong xuôi, em có thể áp dụng lên tất cả các viên hỏa tinh linh thạch khác. Nó không những chỉ hữu dụng trong việc pha trà thôi đâu, em còn có thể dùng nó để đun nước tắm nữa đó.”
“Và cũng chính nhờ thứ này mà tôi đã không cần phải rửa bát bằng nước lạnh nữa.” Ilia thêm vào.
“Ra là vậy… “ Euphie gật đầu thán phục.
Tôi tự hào ưỡn ngực. Cái “Bình giữ nhiệt” này cũng chỉ là một trong số vô vàn những thành phẩm của việc nghiên cứu Ma học nhằm tái tạo lại những tiện ích từ kí ức tiền kiếp của tôi mà thôi.
Phụ thân cũng khá thích sử dụng một số ma cụ mà tôi đã phát minh ra trong quá trình nghiên cứu của mình. Và cái “Bình giữ nhiệt” là một trong những ma đạo cụ ưa thích của ông ấy, ông thường sử dụng nó để tự đun nước pha trà mỗi khi phải làm việc khuya hoặc là khi không muốn phải gọi hầu gái.
“Mời dùng, thưa tiểu thư Euphyllia.”
“Cảm ơn chị.”
Euphie nhấp một ngụm trà mà Ilia chỉ vừa làm xong trong chốc lát và thở ra một tiếng đầy thoả mãn. Khi trà của tôi đã ngấm, tôi cũng uống một ngụm. Ngon quá à.
“Cái “Bình giữ nhiệt” này cũng tiện lợi thật đó.” Em ấy nhận xét. “Và em cũng đã có thể tự mường tượng ra một số công dụng của nó rồi.”
“Quả đúng vậy.” Tôi đáp lại. “Bọn chị sử dụng nó trong toàn bộ cái ly cung này.”
“Nó đương nhiên là vô cùng tiện lợi rồi.” Ilia thêm vào. “Còn có chút tiện lợi quá mức, cũng vì đó mà sinh ra một vấn đề.”
“Ồ? Sao lại như thế được ạ?” Euphie nghiêng đầu tỏ vẻ khó hiểu.
“Chắc hẳn cô cũng biết là mình sẽ không thể tìm được những ma đạo cụ kiểu này ở bên ngoài cung điện được. Nên là một khi đã quen với sự tiện nghi ở đây, cô sẽ thấy vô cùng bất tiện khi phải đi đến một nơi khác.”
“Chị là hầu gái riêng của em mà, Ilia, nên chị không cần lo về những thứ như vậy đâu.”
“Vâng đúng vậy, tôi cũng chẳng hy vọng là mình có thể làm việc ở chỗ nào khác nữa. Tôi đã hoàn toàn bị mắc kẹt ở nơi đây rồi.”
Ilia giả vờ khóc, thế nhưng vẻ mặt của ấy thì vẫn hoàn toàn vô cảm như thường. Nếu muốn đóng kịch thì đáng lẽ chị ấy nên nghiêm túc hơn một chút đi chứ…
“Em thật sự rất hạnh phúc vì có chị chăm sóc em suốt mấy năm qua đó, chị biết không Ilia?”
“Người vẫn có thể nói như vậy trong khi chính người đã ngăn cản không cho tôi trốn khỏi đây ư?”
“Ha-ha-ha! Ai lại có thể làm ra cái điều tồi tệ như thế nhỉ?”
“Vâng, đúng thế. Tôi cũng lấy làm ngạc nhiên khi không biết tại sao mà lại có một con quỷ đội lốt người vẫn có thể sống bình thường giữa loài người chúng ta được nữa.”
“Em là con người đấy nha, Ilia. Chị có cần đi khám mắt không thế?”
Tôi và Ilia luôn đôi co với nhau kiểu như này. Và hơn ai khác, cô ấy là người được hưởng lợi nhiều nhất từ đống ma đạo cụ của tôi.
Cũng chính nhờ bên nhau nhiều năm như vậy mà tôi với Ilia đã thân thiết như thế này. Chị ấy đã luôn là người phụ nữ mà tôi rất yêu quý, kể từ khi còn bé tôi đã luôn cảm thấy thoải mái khi trò chuyện với chị ấy, người lúc đó đang là một hầu gái trong cung điện hoàng gia. Cũng vì thế mà phụ thân đã đề nghị chị ấy làm người chăm sóc cho tôi. [note49569]
Chúng tôi đã cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện từ đó đến giờ, nhờ thế mà hiện tại tôi và chị ấy có thể thoải mái trò chuyện với nhau về đủ thứ trên đời, và việc có thể pha chút bất kính trong lời nói cũng chẳng sao. Thái độ đó của chị ấy cũng là điều mà tôi hằng mong muốn. Dẫu sao thì tôi cũng chẳng phải là người thích mấy cái lễ nghi cứng nhắc, và tôi cũng biết chị ấy là một người rất nhân hậu. Tuy nhiên nếu người ngoài nhìn vào thì chúng tôi có vẻ là một bộ đôi khá kì quái.
Điển hình ở đây là Euphie, người đang sốc toàn tập trước những gì đang xảy ra. Mà cũng đúng là có chút hơi quá thật. Cho dù Ilia là hầu gái riêng của tôi đi chăng nữa, thì việc mà tôi nói chuyện với người có địa vị thấp kém hơn mình một cách thẳng thắn như vậy cũng là quá đủ để khiến em ấy ngạc nhiên rồi.
“Vậy thì, thưa Công chúa Điện hạ. Tại sao hôn thê của Hoàng tử điện hạ lại có mặt ở đây?”
“Allie đã công khai huỷ bỏ hôn ước trước mặt công chúng, nên em đã bắt cóc Euphie về đây để bảo vệ em ấy.”
“…Tôi vẫn chưa rõ lắm. Tại sao người lại có mặt ở hiện trường vào lúc đó? Tại sao Hoàng tử Algard lại dám huỷ bỏ hôn ước trước toàn thể công chúng? Nếu nó là một trò đùa thì tôi vẫn chưa thấy nó hài hước chỗ nào cả.” Ilia có chút kinh ngạc và liên tục hỏi lại tôi.
Phản ứng của chị ấy cũng dễ hiểu thôi. Bởi Euphie là lệnh nữ nhà Công tước Magenta, là nữ hoàng kế nhiệm dự kiến trong tương lai, nên kỳ vọng của mọi người đặt vào em ấy cũng là rất lớn. Mặc kệ tất cả điều đó, vị hôn phu của em ấy đã huỷ bỏ hôn ước giữa hai nhà. Phụ vương nhất định sẽ rất đau đầu để có thể giải quyết được mớ lộn xộn này đây.
“Em rất tiếc nhưng nó là sự thật đó. Đúng là người tính không bằng trời tính mà, hiện thực luôn có thể vượt xa khỏi trí tưởng tượng của chúng ta mà đúng không?”
“Ra là vậy. Nhưng mấy cái tưởng tượng của người có bao giờ là bình thường đâu, nên người nói ai mà tin được?”
“Thật bất kính!”
Tuy mồm kêu là bất kính nhưng Ilia với tôi vẫn thường nói chuyện với nhau như này. Để mà nói thì chúng tôi giống đang cãi nhau hơn là nói chuyện. Trong khi đó thì Euphie có vẻ đang khá lưỡng lự khi thấy tôi và cô hầu gái của mình thân thiết với nhau như vậy.
Nhận ra vẻ khó chịu của em ấy, Ilia hắng giọng. “Rồi sao nữa? Chính xác thì tại sao người lại mang tiểu thư Euphyllia về đây?”
“Em định biến Euphie thành trợ lý của mình! Nếu nó thành công, em ấy có thể khôi phục lại được thanh danh của mình sau tai tiếng vì cái vụ hôn ước thất bại đó!”
“… Người nghiêm túc đấy à?” Ilia lườm tôi với ánh mắt cá chết vô cảm.
Tôi gật đầu đáp lại.
Thấy thế Ilia quay sang cô gái tuyệt vọng đang ngồi cùng với tôi. Anh mắt mà cô ấy nhìn Euphie như thể đang nhìn một con bò sắp bị đem đi bán vậy.
Euphie có vẻ khá bối rối khi bị nhìn với ánh mắt như vậy.
Ilia thở dài rồi lại quay sang nhìn tôi với ánh mắt mắt chứa đầy thương hại và khinh bỉ. “Người mất trí thật rồi. Xin thứ lỗi, thưa Điện hạ. Tôi vốn nghĩ ngài chỉ là vô tình đem lại xui xẻo cho những người xung quanh thôi, nhưng không thể ngờ được giờ đây người lại chủ động kéo người khác vào nỗi bất hành thế này đấy.”
“Ể…? Ngược lại mới đúng chứ!”
“A, hoá ra người thực sự có ý tốt cơ đấy. Nhưng con đường dẫn tới địa ngục thì luôn trải đầy những hảo ý tốt đẹp đó người biết chứ? Tiểu thư Euphyllia, xin cho phép tôi được bày tỏ từ tận đáy lòng nỗi tiếc thương vô hạn với người…” Đoạn, Ilia cúi đầu ra vẻ ăn năn lắm. Euphie chỉ biết hoang mang quay sang nhìn tôi.
“Ilia?” Tôi nói, khóe miệng hơi run lên. “Chị thực sự rất đáng ghét đấy biết không hả?”
“A… Người chắc chưa, thưa Điện hạ? Tôi biết rõ bản thân mình sẽ chẳng bao giờ có thể thoát được khỏi nơi này, nên hơn ai hết tôi biết được điều này sẽ mang lại hậu quả gì cho Tiểu thư Euphyllia. Tôi chỉ nói dựa trên kinh nghiệm của bản thân thôi.”
Thái độ, tông giọng và cả cái cách chị ấy buông thõng hai vai khiến tôi trông cứ thể như là một đứa trẻ không biết nghe lời vậy.
Ilia hắng giọng nói tiếp. “Người thực sự điên rồi sao, thưa Điện hạ? Không, bình thường người cũng đã điên sẵn rồi. Tôi thật sự thấy vô cùng tiếc nuối.”
“Thứ mà nên tiếc nuối ở đây chính là cái nhận xét của chị đấy!” Tôi gân cổ. “Sao đánh giá của chị về em lại quá đáng vậy?!”
Mặc cho tôi phản đối, Ilia còn chẳng thèm để mắt đến tôi. Thật sự đấy, chị ấy vô tâm đến vậy à. Nhưng đó cũng là điểm mà tôi thích ở chị ấy.
Sau đó, Ilia quay sang nhìn thẳng vào mắt Euphie. “Tiểu thư Euphyllia, xin cô nhất định không được phép khinh suất.”
“V-vậy sao ạ?”
“Đừng có để cho con ác ma này dụ dỗ cô bằng những lời ngon ngọt. Cô hiểu tôi đang nói gì đúng không ạ? Một khi cô chấp nhận nắm lấy bàn tay đó, sẽ là dấu chấm hết. Cô ta sẽ kéo cả linh hồn cô xuống vực sâu không đáy, một đi không trở lại.”
“Gì-gì cơ ạ…?”
“Ilia, chị đánh giá em hơi thấp rồi đấy. Chúng ta có thể bàn về vấn đề này sau được không?” Tôi cố lườm chị ấy bằng ánh mắt sắc lẹm nhất có thể, nhưng chị ấy chỉ tỏ ra vẻ thất vọng tràn trề mà chả thèm ngoái lại. Thật chẳng thể hiểu nổi chị ấy mà.
“…Chị ấy thực sự nguy hiểm đến vậy cơ ạ?” Euphie hoài nghi nhìn tôi hỏi.
Không thể tin được, uy tín của tôi đang tụt dốc thê thảm!
Ilia đưa tay lên sống mũi thở dài. “Sau cùng thì đúng là như vậy. Nhưng còn có một số vấn đề khá phức tạp nữa.”
“Vì vậy nên chị không khuyến khích tôi ở lại đây?”
“Đúng vậy. Nếu đó là điều cô thực sự muốn, thưa Tiểu thư Euphyllia, một khi cô đã lường trước được những rủi ro có thể gặp phải thì tôi cũng không còn gì để nói. Mặt khác, tôi có thể xác nhận lại rằng cô chưa được giải thích tường tận về mọi thứ có đúng không ạ?” Ilia nói trong khi vẫn cố giữ tôi trong tầm mắt.
Tôi đảo mắt đi. Tôi–tôi không định bỏ qua bất kỳ điều gì đâu mà.
“… Không, chỉ là, ờ thì… Em đang nghĩ cách để giải thích mọi thứ một cách dễ hiểu nhất. Ý em là ở đây có mọi thứ em muốn cho Euphie xem mà. Trăm nghe không bằng một thấy, chẳng phải như thế sẽ dễ giải thích hơn sao?”
“Trời ạ, người thực sự khiến tôi đau đầu vì những hành động hấp tấp và thiếu suy nghĩ của người đấy.”
“Nhưng em cũng đã nghĩ qua trước khi thực hiện rồi mà!”
“Rồi rồi, chắc chắn là người cũng đã suy nghĩ trước khi làm mà. Tóm lại- Tiểu thư Euphyllia? Cô có hiểu rằng công chúa có thể sẽ làm thay đổi thường thức của mình không? Cô ấy giống như một thứ ma tuý vô cùng mạnh mẽ vậy.”
“Vâng, tôi biết…”
“Biết là một chuyện. Quan trọng là cô có hiểu được mức độ gây nghiện của cô ta hay không.”
“… Ý chị là sao?” Euphie cau mày.
Có vẻ như em ấy không hiểu rõ ý của Ilia – nhưng với biểu cảm của mình, Ilia đã cho thấy nỗi sợ của cô là hoàn toàn có căn cứ.
“Nghiên cứu của công chúa về ma thuật học cũng như các phát minh của cô ấy đều vô cùng tuyệt diệu. Chỉ cần xét riêng mỗi cái bình giữ nhiệt này thôi cũng đã có quá nhiều công dụng đến mức không đếm xuể rồi phải không?”
“Đúng vậy, nó thực sự là một phát minh tuyệt vời.”
“Quả thực, nếu thứ này được buôn bán đại trà, cuộc sống của người dân chắc chắn sẽ được cải thiện rất nhiều. Nhưng đấy cũng chính là vấn đề.”
“… Ể?” Euphie buột miệng.
Mà Ilia nói vậy cũng đúng thôi. Với những ma đạo cụ tuyệt vời như thế này, không thể phụ nhận là chúng sẽ khiến cho con người bị lệ thuộc vào nó.
Thấy phản ứng của Euphie như vậy, Ilia khép đôi mi lại thở nhẹ.
“Một khi đã quen với việc sử dụng chúng, cô sẽ không tài nào quên đi được sự tiện lợi mà nó mang lại. Cô sẽ không còn có thể quay lại với những thứ thông thường trước kia nữa. Nói theo cách khác, đây chính là con đường một chiều.”
“Làm gì mà đến mức đó?” Tôi phản đối.
“Nó giống như việc lấy đi ngọn lửa từ một nền văn mình sau khi dạy cho họ cách sử dụng vậy.” Ilia tiếp tục, hoàn toàn bơ đẹp tôi luôn.
Euphie trầm ngâm suy nghĩ, đưa tay lên xoa cằm. Sau khi có vẻ đã thông suốt, em ấy ngẩng đầu lên. “… À, ra là vậy. Gọi nó là ‘con đường một chiều’ cũng chẳng sai. Một khi đã lệ thuộc vào những ma đạo cụ này, đúng là không thể quay trở lại được với cuộc sống trước kia nữa.”
“Đúng thế. Ma đạo cụ quá tiện lợi. Chúng ta khó lòng mường tượng ra được cái thế giới mà công chúa đang hướng đến nó sẽ trông như thế nào, và một khi đã đặt chân đến cái thế giới đó, sẽ rất khó để có thể quay lại. Đến lúc đó cô mới có thể hiểu được những phát minh này nó tuyệt diệu đến nhường nào.”
Tôi có thể hiểu được những gì Ilia đang cố truyền đạt. Phát minh của tôi, sản phẩm của tôi, cả những nghiên cứu về ma học đều hoàn toàn dựa trên những ý tưởng và khái niệm không hề tồn tại trên thế giới này. Nhưng mà sự khai hoá văn minh ở thế giới này đã đi theo một hướng khác vì có tồn tại thứ được gọi là ma thuật. Chính vì thế nên quyền lực trong tay những quý tộc và hoàng tộc sẽ không bao giờ suy giảm.
Tuy nhiên, sự tồn tại của ma thuật cũng đồng nghĩa với việc những công nghệ khác sẽ chẳng thể phát triển được như kiếp trước của tôi. Đó cũng là lý do vì sao những phát minh của tôi lại được chú ý đến như vậy – và đó cũng là lý do vì sao nhiều người coi nó là dị giáo. Cũng như cái cách mà họ khăng khăng cho rằng không ai có thể sử dụng ma pháp để bay vậy.
Nó được coi là thường thức của nền văn mình này. Tại đây những kiến thức của tôi là ngoại đạo. Tôi đem đến những khái niệm và ý tưởng mà không một ai trên thế giới này từng thấy qua. Chính vì thế nên tôi mới dám khẳng định ma thuật học của mình sẽ có thể làm lu mờ bất kỳ tin đồn thất thiệt nào về cái hôn ước bị huỷ bỏ của Euphie.
“Nên tôi khuyên cô hay suy nghĩ kĩ trước khi dấn thân vào con đường này.” Ilia chốt lại. Tuy nhiên Euphie vẫn có vẻ khá lưỡng lự.
Bầu không khí đang dần trở nên u ám, nên tôi đành vỗ tay một cái rồi nói: “Thôi được rồi, chúng ta sẽ nói về vấn đề này sau. Em cũng mệt rồi phải không? Đi nghỉ thôi nào!”
Tôi nhanh chóng đứng dậy rồi bế Euphie lên một lần nữa.
Em ấy có vẻ vẫn đang đắm chìm vào những dòng suy nghĩ của mình, nên phản ứng của em ấy có phần chậm chạp. Đến khi kịp nhận ra thì em ấy đã nằm trọn trong tay tôi rồi.
“Anis Điện hạ! Lại nữa sao…?!”
“Chúc ngủ ngon, Ilia! Mai gặp nhé!”
“Vâng, chúc người ngủ ngon Công chúa. Cả cô nữa, Tiểu thư Euphyllia.”
Tôi chạy dọc theo dãy hành lang của ly cung trong khi Euphie vẫn đang tức giận đánh tôi liên hồi. Luôn là vậy. Nỗ lực của em ấy chỉ tốn công vô ích, rồi em ấy cũng sẽ sớm nằm yên thôi. Tôi chỉnh lại vị trí của em ấy rồi mỉm cười.
“Không cần phải lo đâu. Chị không làm gì đâu, chị thề.”
“…”
“Em không tin chị à?”
Nếu tôi nói với Ilia, chắc chắn chị ấy có thể ngay lập tức sắp xếp được một phòng trống. Năng lực của chị ấy thật đáng sợ. Nhưng hiện giờ tôi không muốn để Euphie một mình. Em ấy đã lọt vào mắt xanh của tôi rồi.
Khi vẫn đang mải suy ngẫm thì phòng tôi cũng đã hiện ra trước mắt. Tôi hạ Euphie xuống rồi mở cửa: hiện ra trước mắt là căn phòng xa xỉ đậm chất hoàng tộc cùng với một cái giường rộng đến mức hai người nằm vẫn còn thừa chỗ.
Cái bàn xếp đầy những chồng sách và giấy tờ, cùng với đó là chiếc tủ quần áo nổi bật lên với toàn là những ma đạo cụ tạp nham như là chiếc Bình giữ nhiệt,…
Những ma đạo cụ này đều là những vật dụng hàng ngày được tôi tái tạo lại từ ký ức tiền kiếp. Điển hình là chiếc Máy sấy tóc này. Thường thì Ilia sẽ chăm sóc ngoại hình cho tôi, nên mỗi khi chị ấy bận tôi sẽ phải tự làm công việc này.
Euphie đang chăm chú nhìn vào những ma đạo cụ, tính tò mò của em ấy lại bộc phát rồi.
“Giờ thì, Euphie ơi. Đến lúc thay quần áo rồi! Để chị giúp em cởi đồ nhé!”
“Không, em không thể để chị làm vậy được, chị Anis…!”
“Thôi nào, được mà được mà.”
Tôi biết tự cởi một chiếc váy khó đến mức nào. Do đó nên tôi không thích tự mặc chúng, mặc dù là một thành viên trong hoàng tộc thì thỉnh thoảng tôi đành phải nở một nụ cười tự tin và chấp nhận điều đó thôi.
Vào những dịp khác, tôi thường mặc những trang phục được thiết kế kết hợp những ưu điểm của đồng phục hiệp sĩ và hầu gái. Kết quả là một bộ quần áo gần giống đồng phục thủy thủ từ ký ức tiền kiếp của tôi.
Bỏ điều đó qua một bên, đây chính là lý do tôi cần phải giúp Euphie thay đồ. Chất vải vô cùng đất tiền và tạo nên cảm giác tuyệt hảo khi chạm vào, không hổ là trang phục của một thành viên trong nhà Magenta.
“À, của em đây. Đây là đồ ngủ của chị, nhưng em có thể dùng chúng. Có thể sẽ hơi chật một chút đấy.”
Tôi có vóc dáng nhỏ nhắn xinh xắn, và Euphie thì cao hơn tôi một chút. Em ấy có một thân hình đẹp nghẹt thở, với bộ ngực không quá lớn cũng không quá nhỏ tỉ lệ hoàn hảo với dáng người mảnh mai. Em ấy là hiện thân của tỉ lệ vàng à?
Còn tôi á? Ilia lúc nào cũng chê tôi là đồ nấm lùn. Nhưng tôi cũng chả quan tâm lắm, chắc vậy…
“Thôi được rồi. Chị cũng sẽ thay đồ luôn; sao em không lên giường đợi chị nhỉ?”
“… Dạ được ạ.”
Giờ thì em ấy đã mặc đồ ngủ rồi, Euphie đã thả lỏng hơn. Có thể vì em ấy đã quá mệt để có thể chống lại lời đề nghị của tôi.
Tôi nhanh chóng thay đồ ngủ, một bồ đồ có màu khác với bộ Euphie đang mặc, rồi tắt đèn.
Căn phòng nhanh chóng được bao phủ trong bóng tối, tôi truyền một ít ma lực vào một ma đạo cụ tôi đặt ở gần chiếc giường, một ánh sáng nhè nhẹ chiếu sáng cả căn phòng.
Khi đèn đã bật, tôi quay sang Euphie, người đang nằm trên giường liếc nhìn tôi đầy cảnh giác.
Mỉm cười với em ấy, tôi chui xuống chăn và phẩy tay.
“Thôi nào, cứ tự nhiên như ở nhà đi, Euphie!”
“… Xin mạn phép.”
Euphie nằm cách xa tôi một đoạn. Ánh sáng mờ ảo vừa đủ chiếu sáng khuôn mặt cả hai chúng tôi.
Tôi ngắm nhìn em ấy một lần nữa. Khuôn mặt thực sự xinh đẹp, một nhan sắc mà tôi ngắm không biết chán. Tôi cứ nhìn em ấy cho đến khi nhận ra em ấy có vẻ khó chịu khi bị nhìn chằm chằm như vậy.
“Xin lỗi, xin lỗi. Chị cứ nhìn chằm chằm như vậy thì hơi khó ngủ nhỉ.”
“…Người là…?”
“Hửm?”
“… Người rốt cuộc là… thứ gì ạ?” Euphie nhỏ giọng hỏi.
Đó là một câu hỏi đầy tính trừu tượng, và tôi cũng không chắc là nên trả lời em ấy như thế nào nữa. Biểu cảm của em ấy tràn ngập sự bất an với khó xử.
Tôi cười gượng. “Chị là chị thôi. Một cô công chúa lập dị và là kẻ gây rối của cái vương quốc này. Một bí ẩn điên rồ, quái đản và không thể giải đáp.”
“… Có rất nhiều thứ em muốn nói, nhưng không phải cái này.”
“Thực sự là nó kì lạ đến thế kia à? Ý chị là, chị không tự nhiên mà chiếu cố Euphie tới vậy đâu, đúng không nè?”
Như thể bị tôi nói trúng tim đen, Euphie im lặng không nói nên lời. Song ngay cả như vậy, em ấy vẫn nhìn tôi chằm chằm, như thể muốn nhìn xuyên qua tâm can tôi vậy. Thấy em ấy như vậy, tôi không khỏi bật cười.
“Lý do để chị làm vậy thì nhiều vô kể. Cá nhân chị rất thích em, nhưng chị cũng có nhưng toan tính khác nữa. Chị có thể liệt kê ra vô vàn lời giải thích khác nhau, nhưng đối với chị lúc này chúng đều không quan trọng.”
“… Không quan trọng ư?” Euphie thì thầm đầy khó xử.
Tôi gật đầu, ngước nhìn lên trần nhà.
“Chị nghĩ rằng, loài người chúng ta bị chi phối bởi cảm xúc. Ta vui cười, ta đau buồn, ta phẫn nộ. Chính vì thế nên chị không thể bỏ mặc em được.”“… Vì sao ạ?”
“Bởi vì em trông giống như kiểu người không có chút cảm xúc gì ở trên cả, không vui, không buồn, cũng chẳng biết tức giận.”
Tôi nhìn về phía Euphie, khẳng định chắc nịch, em ấy mở to mắt kinh ngạc. Thấy Euphie như vậy, tôi mỉm cười.
“Chị đã quan sát em từ xa, nhiều hơn em nghĩ đấy.”
“.. Là vậy sao?”
“Đúng thế. Em quá hoàn mĩ rồi. Mỉm cười với mọi người như một bức tranh tố nữ – hoàn toàn vô hồn khi nó không bộc lộ cảm xúc bên trong em. Thật đúng là một lãnh nữ cành vàng lá ngọc! Có thể chính vì thế… nên khi chị nhìn thấy em ở đó… chị không thể làm ngơ những gì đang xảy ra…”
“… Em không hiểu lắm. Ý chị là lúc chị lao vào trong hội trường bữa tiệc ấy ạ?”
“Ý chị là, em không phải là một bức tranh tố nữ. Em cũng khóc, cũng tức giận như bao người. Em có thể kìm nén cảm xúc của mình, nhưng chị biết việc đó thực sự rất khó.”
Euphie cực kì hoàn mĩ. Kể cả với tư cách hoàng hậu kế nhiệm, hay là với tư cách lãnh nữ nhà công tước. Lễ nghi lịch sự, có sự dạy dỗ tốt, cũng như nhiều tài năng. Em ấy là một con người hoàn mĩ ở trên bất kỳ phương diện nào.
Nhưng sẽ thế nào nếu sự hoàn hảo đó bị tổn thương? Nếu như sự hoàn hảo đó mất đi ý nghĩa để tồn tại? Rồi em ấy sẽ nghĩ gì về bản thân? Em ấy còn lại gì? Tài năng của em ấy, linh hồn của em ấy, nỗ lực của em ấy sẽ vẫn còn đó. Nhưng nếu mất đi mục tiêu để phấn đấu, em ấy sẽ làm gì trong tương lai?
“Cho nên những gì chị muốn nói chính là hãy sống thật với cảm xúc của bản thân. Làm những gì em thực sự muốn. Vì khi chị nhìn em, chị có cảm giác như em không thể làm những gì mình muốn vậy. Nên không thể cứ thế mà bỏ mặc em được.”
“… Đó là lý do của chị sao?”
“Không có mỗi vậy đâu. Chị cũng đã nói nhiều lần rồi, chị làm việc này một nửa vì ích kỷ của bản thân, nửa vì sự toan tính. Nhưng trên hết, chị muốn giúp em được làm những gì em thực sự, thực sự muốn làm. Đó chính là lý do quan trọng nhất.”
Tôi luồn tay xuống dưới chăn và nắm lấy tay Euphie. Lúc đầu em ấy hơi rụt tay lại nhưng cuối cùng cũng thả lỏng để tôi cầm lấy.
Tôi kéo em ấy lại rồi nhẹ nhàng ôm em ấy, để cho khuôn mặt em ấy úp vào ngực tôi, rồi nhè nhẹ vỗ lưng em ấy.
“Em đã nỗ lực hết sức mình rồi. Giờ là lúc để nghỉ ngơi.”
“…”
Vì khuôn mặt em ấy đang úp vào ngực tôi, nên tôi không thấy được biểu cảm của em ấy. Nhưng tôi biết em ấy đang nhẹ nắm lấy quần áo tôi.
Em ấy không đẩy tôi ra. Tôi nhắm mắt lại trong khi tay vẫn ôm em ấy.
Euphie run nhè nhẹ rồi lặng dần, chìm vào giấc ngủ. Khi chắc rằng em ấy đã ngủ, tôi mới yên tâm mà đi ngủ.
***
Ngày hôm sau, tôi chuẩn bị để viếng thăm công tước Magenta.
Euphie cần phải về nhà trước để thay đồ cũng như chuẩn bị để chuyển tới ở cùng với tôi, nên em ấy đã đi từ sáng sớm để tránh ánh mắt soi mói.
“Thưa Điện hạ, xin hãy chú ý tới phục trang của người. Không thể thất lễ với công tước được.”
“Rồi rồi, em biết rồi mà.”
Ilia cúi người chào tôi, rồi dẫn tôi ra chỗ tủ quần áo. Tôi chỉ có thể thở dài khi chị ấy yêu cầu tôi mặc trang phục lịch sự.
“Dù sao em cũng được công tước Magenta tin tưởng gửi gắm cô con gái yêu quý mà, cộng thêm vấn đề của Allie nữa, nên lần này em sẽ cố làm theo kì vọng của mọi người vậy.”
“Ôi trời…! Thật không thể tin nổi cô Công chúa Anisphia ngông cuồng ngỗ nghịch lại trở nên ngoan ngoãn bất thường thế này…! Ngày mai tôi có thể an lòng mà nhắm mắt xuôi tay rồi…!” Ilia la lên như một diễn viên nhạc kịch vậy.
“Chị khoa trương quá đấy.”
Nói đoạn, chị ấy nhanh chóng trở về với vẻ vô cảm, lãnh đạm thường ngày.
“Nhắc mới nhớ, chẳng phải người nên đi tắm trước sao?”
Thái độ quay ngoắt 180 độ luôn, con người này rốt cuộc là thứ gì vậy…?
“Chúng tôi sẽ chọn lễ phục cho người sau khi người tắm xong, sau đó thì trang điểm, rồi –“
“Chị có vẻ tràn đầy sức sống khi chọn trang phục với trang điểm cho em nhỉ, Ilia?”
Nói thẳng ra thì tôi không thích mấy bộ lễ phục màu mè một chút nào. Tôi sẽ chẳng bao giờ mặc chúng trừ khi phải tham gia hội nghị mà tôi không thể vắng mặt. Có lẽ tôi ghét mặc lễ phục là do không thích mấy cái sự kiện trang trọng này chăng?
Ilia gật đầu với tôi, vẫn với cái khuôn mặt vô cảm ấy. “Hãy mang theo vài bông hoa, mọi người đều thích hoa. Cả người cũng xinh như hoa vậy.”
“… Rồi rồi, em biết rồi. Em sẽ nhanh chóng vượt qua việc này thôi.”
Tôi chẳng còn đủ sức phản bác lại chị ấy nữa, nên tôi gật đầu cười gượng. Chỉ chốc lát sau tôi đã trở thành một thiếu nữ dễ thương rồi.
Tuy rằng trước đây tôi thường phản đối điều này, nhưng giờ phản kháng cũng là vô nghĩa, nên tôi để cho Ilia muốn làm gì thì làm.
Khi ngắm nhìn bản thân trong gương, mặt tôi được trang điểm đậm đến mức tôi suýt không nhận ra được chính mình. Sự nhiệt tình của Ilia thật là đáng sợ, có lẽ, thật – giống như bản thân tôi khi nói về ma thuật vậy. Nghĩ theo hướng đó, tôi có thể cố gắng chịu đựng việc bản thân được trang điểm vẻ ngoài để trở nên xinh đẹp.
Bỗng tôi nhìn thấy Ilia trong gương. Chị ấy có lẽ đã gần ba mươi tuổi rồi, nhưng làn da vẫn còn tươi trẻ. Chị ấy hoàn toàn không có dấu hiệu của sự lão hóa. Thú thực thì, chị ấy không khác mấy so với hồi tôi mới gặp.
Ngược lại, có khi nhan sắc của chị ấy ngày càng tăng lên theo thời gian. Chị ấy vừa có dung mạo xinh đẹp vừa là người mà tôi có thể dễ dàng nói chuyện cùng. Tôi thực sự rất may mắn khi có chị ấy ở bên làm hầu gái riêng như thế này.
“Chị thật xinh đẹp, Ilia.” Tôi nói.
“Xin người đừng đùa nữa. Này cũng là do người đã cho tôi mỹ phẩm mà người phát minh để duy trì nhan sắc thôi.”
“Em thấy chị rất xinh đẹp, từ bé em đã nghĩ vậy rồi. Nên em đã rất cố gắng để tạo ra thứ mỹ phẩm đó.”
“A, thật là hoài niệm. Tôi vẫn nhớ cái ngày mà người đột nhiên chạy lung tung khắp cung điện.”
“Ồ… Có phải cái lần mà chị đã giữ em lại từ sau lưng không?”
“Đúng vậy. Đó là lúc mọi thứ bắt đầu. Người bắt đầu chế tạo ma đạo cụ từ đó và bị thương bao nhiêu lần không đếm xuể. Không chỉ có vài vết bầm tím và còn có cả những vết cắt nữa.” Ilia vừa buộc tóc giúp tôi vừa hoài niệm kể lại.
Chị ấy đang nhớ về những thất bại của của tôi trong quá khứ – những kỉ niệm của hai người chúng tôi.
Hồi đó, tôi vừa mới nhớ lại kí ức tiền kiếp, và tôi đã rất háo hức khi biết rằng sức mạnh ma thuật tồn tại trên thế giới này. Song tôi phải đối mặt với sự thật rằng tôi không thể tự dùng ma pháp. Sau đó là chuỗi ngày tôi vùi đầu vào chế tạo ma đạo cụ. Ilia đã luôn ở bên cạnh tôi từ đó đến giờ. Không biết nếu không có chị ấy thì giờ đây tôi sẽ thế nào nữa? Tôi chỉ có thể tự hỏi bản thân mà không thể đưa ra câu trả lời. Bỗng tôi nhận ra mình đã đắm chìm trong dòng hồi tưởng quá nhiều và bĩu môi:
“Đúng là em đã thất bại rất nhiều lần, nhưng chẳng phải thất bại là mẹ thành công sao?”
“Nếu vậy thì, thất bại của tôi chính là đã không thể rời khỏi người.” Trong gương, tôi thấy miệng Ilia giãn ra, hơi nở một nụ cười.
Tôi mở to mắt. Rất hiếm khi cô hầu gái này bộc lộ cảm xúc như vậy.
“… Thế thành công của chị là gì, Ilia?”
“Khoảnh khắc ngay lúc này đây.”
Câu trả lời đó khiến tôi xấu hổ đến nỗi không khỏi làu bàu, “… Chị lại nói quá lên rồi.”
Đó không phải là thứ đáng tự hào đến vậy. Tuy nhiên, Ilia bắt đầu khúc khích, thậm chí còn cười lớn.
Tôi xấu hổ phồng má. “Gu của chị lạ quá đi, Ilia.”
“Người cũng nói được câu đó cơ à?” Chị ấy hỏi lại, miệng vẫn cười.
Chị ấy ở bên tôi đã hơn một thập kỉ, thế nhưng vẻ ngoài của chị ấy vẫn giống y như hồi mới gặp mặt. Thậm chí sau nhiều năm trời như vậy, Ilia vẫn là Ilia mà tôi biết. Tuy rằng không thể tự mình nói với chị ấy, nhưng tôi thấy rất hạnh phúc khi có chị ấy ở bên.
Có thể nói chị ấy giống như là chị gái của tôi vậy, nhưng nếu tôi nói thế với chị chắc Ilia sẽ phát quạu lên mất.
Tất nhiên là chị ấy không thực sự là chị gái của tôi. Có lẽ dùng từ cộng sự hay bạn bè thì chuẩn hơn nhỉ?
Trong khi tôi đang phân vân về mối quan hệ thực sự giữa tôi và Ilia, chị ấy dừng buộc tóc tôi lại và bắt đầu quấn chúng quanh ngón tay đầy thích thú. Chị ấy thường xuyên làm vậy với mái tóc ương ngạnh của tôi.
“… Gì thế?”
“Không có gì, tôi chỉ nghĩ như thế này cũng thật vui. Hóa ra hôn nhân không phải là con đường duy nhất dẫn đến hạnh phúc của một người phụ nữ.”
“A… Cái đó, thì…” Tôi ngập ngừng.
Ilia tiếp tục xoa đầu tôi và nghịch tóc tôi. “Đừng lo lắng. Gia tộc tôi có tước vị rất thấp, và tôi cũng chỉ là quân cờ trong một cuộc hôn nhân chính trị thôi. Không phải phóng đại nếu nói tôi bây giờ đã được gả cho Công chúa Điện hạ cả. Nhờ có người mà tôi sống rất hạnh phúc.” Chị ấy nói đầy tự hào và thỏa mãn.
Tôi thì ngược lại, biểu cảm lộ ra sự chán ghét khi nghĩ về gia đình chị ấy.
Ilia là con gái của một tử tước. Cha mẹ chị ấy luôn khao khát quyền lực và tìm kiếm một cuộc hôn nhân cho chị ấy mà có thể giúp nâng cao vị thế xã hội của họ. Việc gửi chị ấy làm hầu gái của cung điện hoàng gia cũng là một phần của kế hoạch đó.
Họ đã hy vọng chị ấy lọt vào mắt xanh của một cậu ấm trong một gia tộc nào đó – và dĩ nhiên, có ảnh hưởng trong giới quý tộc thì càng tốt.
Và những suy nghĩ nông cạn đó đã đưa đẩy chị ấy đến đây. Đó là vào lần đầu tiên tôi gặp chị ấy. Cha mẹ chị ấy có vẻ bất mãn vì chị vẫn chưa tìm được hôn phu, nên khi tôi biết được họ đang cố ép chị ấy vào một cuộc hôn nhân sắp đặt, tôi đã cố hết sức để có thể giữ chị ấy bên mình.
Và rồi, trải qua bao thăng trầm, Ilia cuối cùng đang ở bên tôi ngay lúc này. Tôi thấy thật may mắn khi có chị ấy giúp đỡ trong nghiên cứu ma học, tuy nhiên đối với chị ấy thì chưa chắc đã là chuyện tốt.
Lúc đầu, gia đình của Ilia rất hoan nghênh việc tôi nhận chị ấy làm người hầu. Nhưng sau khi tôi từ bỏ quyền kế vị, thái độ của họ ngay lập tức quay ngoắt 180 độ. Tôi cũng chẳng ưa gì bọn họ, nên như vậy thì càng tốt.
Nhớ lại những kí ức đó khiến tôi có chút không thoải mái. Ilia nói rằng chị ấy không phiền đâu, và cũng lãnh đạm trong mối quan hệ với gia đình. Chính vì thế nên Ilia cũng đã từ bỏ họ của mình. Chị ấy bảo với tôi là chị ấy giống như đã bị đuổi khỏi gia tộc rồi, nên tôi cũng chẳng muốn đề cập thêm.
Đối với tôi, Ilia đơn thuần là Ilia thôi. Gia đình của chị ấy là những ai cũng chẳng quan trọng. Tôi chọn chị ấy vì tôi thích con người của chị ấy. Nếu chị ấy cảm thấy hạnh phúc, thì mọi thứ đều ổn thôi.
“Cuộc sống ngày càng thú vị hơn, Ilia à. Chị sẽ tiếp tục ở bên em chứ?”
“Như ý người, thưa Điện hạ. Nhưng tôi sẽ không do dự mà bóp cổ người nếu cần đâu.”
Tôi phì cười trước câu trả lời của Ilia. Nhờ có chị ấy nên mới có tôi hiện tại. Tôi không sao cảm ơn Ilia cho đủ.
“Heh-heh, đúng là một lớp hóa trang công chúa hoàn hảo… Cảm ơn chị nhé, Ilia!”
“Người nói gì vậy? Người là công chúa hàng xịn mà.” Chị ấy nói, cố pha trò để giấu đi sự xấu hổ.
Chúng tôi tiếp tục nói chuyện
phiếm trong khi tôi hoàn thành việc chuẩn bị, sau đó một chiếc xe ngựa đến chở chúng tôi đến dinh thự nhà Công tước Magenta theo đúng cung cách của một công chúa. Ilia ngồi đối mặt tôi làm hộ tống. Thật khó để thả lỏng cơ thể, tôi bắt đầu thấy nhớ bộ đồ phong cách kị sĩ thường ngày của mình rồi đấy.
Gia tộc Công tước Magenta thuộc về một dòng dõi cổ xưa. Họ có một truyền thống rất dài về mối quan hệ huyết thống với hoàng tộc, mặc dù huyết thống ấy đã loãng dần qua nhiều thế hệ. Những công tước nhà Magenta luôn là một trong số những quý tộc được trọng vọng và đã phục vụ tận trung quốc vương Palettia qua nhiều thế hệ. Tôi còn biết được rằng Công tước Grantz và phụ vương của tôi là bạn thuở nhỏ, họ đã ở bên nhau suốt quảng thời gian thanh niên của họ.
Nhờ những mối quan hệ này, tôi đã từng đến dinh thự nhà Magenta rất nhiều lần hồi còn bé cho đến khi mối quan hệ giữa tôi và Allie trở nên xấu đi.
Kể từ khi địa vị xã hội của chúng tôi trở nên rõ ràng hơn, chúng tôi lớn lên có phần xa cách với nhà Magenta. Thú thật thì, tôi có chút miễn cưỡng quay lại đây. Có thể tôi đang ăn mặc như hoàng tộc, nhưng tôi luôn muốn xé bỏ đống lễ phục khó chịu này khỏi người mình nếu có thể. Nhưng đó không phải là một ý hay khi xét tới mục đích của tôi đến vào ngày hôm nay.
Tôi xốc lại tinh thần, tự nhủ rằng đây mới chỉ là lần đầu tôi viếng thăm nhà Công tước mà thôi. Trong lúc tôi còn đang mải nghĩ ngợi, cánh cổng nhà Magenta đã hiện ra trước mắt.
“Đi thôi, Ilia.”
“Như ý người, thưa Điện hạ.”
Khi tôi bước xuống xe ngựa cùng với Ilia, một ông lão quản gia dẫn đầu một hàng hầu gái đồng loạt cúi chào chúng tôi một cách đầy tao nhã và thanh lịch.
“Hoan nghênh người, thưa Công chúa Anisphia Điện hạ.”
“Cảm ơn. Không hổ là gia nhân nhà Công tước Magenta, thật ấn tượng.”
“Sự có mặt của người là niềm vinh hạnh của chúng tôi thưa Điện hạ. Ngài Công tước đang đợi người bên trong. Xin hãy đi theo lối này.”
Hôm nay tôi đến viếng thăm với tư cách là một công chúa, nên tôi tự nhắc nhở bản thân phải cư xử sao cho phù hợp. Tôi bắt đầu cảm thấy nụ cười của mình bắt đầu trở nên cứng nhắc, nhưng chuyến thăm này còn một phần là để gửi lời xin lỗi của hoàng tộc nữa, nên tôi phải cố chịu đựng thôi. Hôm nay tôi là một công chúa – một cô công chúa thật sự.
Sau khi chào hỏi xong, vị quản gia dẫn tôi vào trong biệt thự nhà công tước. Khi đi qua từng cái cửa, tôi bị choáng ngợp bởi vẻ tráng lệ của tòa nhà này. Khổng hổ là một gia tộc có lịch sử phát triển đặc sắc và lâu đời.
Chúng tôi được dẫn đến phòng khách nơi Euphie, Công tước Grantz và một người phụ nữ với vẻ đẹp dịu dàng đang đợi. Người phụ nữ ấy chính là Phu nhân Công tước Nerschell Magenta, vợ của Công tước Grantz và là mẹ của Euphie. Mái tóc dài màu bạc được búi lên và cài trâm.
Phu nhân Nerschell sở hữu một vẻ đẹp không tuổi. Đôi mắt màu lục nhạt phản chiếu một ánh nhìn mạnh mẽ. Ánh mắt đó chính là một trong đặc điểm nổi tiếng của cô ấy.
Euphie giống cha hơn nhưng tôi phải thừa nhận là em ấy thừa hưởng nội lực từ cả cha và mẹ. À, hình như Euphie còn có một cậu em trai nữa thì phải. Có thể cậu em đó giống mẹ chăng?
Đã lâu rồi tôi không gặp Phu nhân Nerschell, nên tôi không khỏi hướng ánh mắt của mình vào cô ấy. Kết quả là bốn mắt chạm nhau. Tôi phải chào hỏi cô ấy để không bị coi là vô lễ mới được.
“Tiểu thư Euphyllia, Công tước Grantz, chào buổi sáng. Phu nhân Nerschell, lâu rồi không gặp. Cháu rất vui khi được gặp lại cô.” Tôi cúi chào họ.
“Phải là vinh hạnh của chúng tôi khi được người viếng thăm mới đúng, thưa Công chúa Anisphia Điện hạ.”
Tôi ngẩng lên, lắc đầu. “Cháu là người đã yêu cầu Tiểu thư Euphyllia về dưới trướng mình. Nên cháu mới là người cần bày tỏ lòng cảm tạ. Trên hết, cháu xin thay mặt hoàng tộc cũng như em trai cháu gửi đến tiểu thư Euphyllia những lời xin lỗi chân thành nhất, bên cạnh đó cá nhân cháu cũng muốn bày tỏ sự hối lỗi.” Tôi cúi đầu lần nữa để nói lời xin lỗi.
“Xin hãy ngẩng đầu lên đi, thưa Công chúa Anisphia.” Công tước nói.
“Người đang cần đến Euphie yêu quý của chúng tôi ư,” công tước phu nhân thêm vào. “Sau tất cả những gì người đã làm cho con bé, chúng tôi còn không ngờ là người sẽ đến xin lỗi.”
Tôi ngẩng đầu lên rồi ngồi xuống chiếc ghế được chuẩn bị sẵn. Ilia đứng đằng sau tôi, còn công tước cùng phu nhân và con gái họ ngồi ở phía đối diện.
“Đã lâu không gặp phu nhân Nerschell. Cháu rất vui khi thấy cô vẫn khỏe.”
“Cảm ơn, người cũng vậy, Công chúa Anisphia. Lần cuối người đến thăm chúng tôi là từ khi nào rồi nhỉ?” Công tước phu nhân che miệng, cười khúc khích vui vẻ.
Ánh mắt tình cảm của cô ấy khiến tôi có chút rùng mình. Tôi đã quá quen với những người độc địa và lạnh lùng rồi, sự tốt bụng này khiến tôi có chút bất ngờ.
“Hồi còn bé cháu vẫn thường hay đến đây… Nhưng kể từ khi hôn ước giữa em trai cháu và Tiểu thư Euphyllia được quyết định, cháu buộc phải giữ khoảng cách nhất định.”
“Đúng vậy, tuy là sự việc lần này hơi ngoài dự tính, nhưng việc mối quan hệ giữa hai đứa nó không được thuận lợi thì cũng chẳng bất ngờ lắm. Sẽ tốt hơn nếu chúng ta coi như việc hủy bỏ hôn ước lần này là không thể tránh khỏi.” Miệng Phu nhân Nerschell vẫn nở nụ cười, nhưng tôi có thể cảm nhận được áp lực đằng sau lời nói của cô ấy.
Vẻ mặt của Công tước Grantz có chút đáng sợ vì chú ấy không bộc lộ bất kì biểu cảm nào. Nhưng nụ cười của phu nhân mới là thứ đáng gờm. Thấy họ như vậy, tôi mới hiểu tại sao mọi người thường nhận xét Tiểu thư Euphyllia là một người nghiêm khắc. Sự nghiêm nghị đã chảy trong máu em ấy rồi.
Vào lúc đó, ánh mắt của tôi và Phu nhân Nerschell chạm nhau. Cô ấy nở một nụ cười nhã nhặn với tôi, nhưng tôi không khỏi cảm thấy căng thẳng và hồi hộp.
“Chồng tôi và Euphie đã kể cho tôi nghe về lời đề nghị của người rồi.” Công tước phu nhân đổi chủ đề. “Nếu đó là những gì Euphie muốn, tôi sẵn lòng để con bé về dưới trướng người.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm và ngồi thẳng lưng lên để xốc lại tinh thần. Đây là một cuộc nói chuyện vô cùng quan trọng, nên tôi phải giữ cho bản thân bình tĩnh.
“Cháu rất vinh hạnh khi biết cô đồng ý. Hoàng tộc đã đắc tội với em ấy, là một thành viên trong hoàng tộc, cháu thấy bản thân có trách nhiệm phục hồi lại danh dự cho em ấy sau sự việc đáng tiếc lần này. Cháu sẽ chịu trách nhiệm hoàn toàn và tận tâm chăm sóc cho con gái yêu quý của hai người. Cháu xin thề dưới cái tên của hoàng tộc.” Tôi nhìn thẳng vào gia đình Công tước Magenta mà tuyên bố.
Euphie nhìn tôi như thể nhìn một thứ gì đó kì quái vậy, vai của Phu nhân Nerschell thì co giật.
Công tước Grantz thấy vậy nhún vai đầy nghi ngờ. “Hôm nay người cư xử có vẻ khá lịch sự đấy, Công chúa Anisphia Điện hạ. Khi người thề dưới cái tên của hoàng tộc, ta suýt bật cười ra tiếng đấy.”
“C-công tước Grantz?!”
Đúng là hôm nay tôi cư xử khác mọi khi thật, nhưng chú ấy có cần nói rõ ra như vậy không trời?! Tôi đang cố hết sức để tỏ ra mình là một cô công chúa biết phép tắc đó! Ngay cả Ilia cũng thở dài ở đằng sau tôi nữa!
Không, tôi có làm gì sai đâu. Hả? Bất bình thường á? Ờ thì, tôi cũng chẳng biết nữa…
“Ugh, Công tước Grantz… Cháu đang cố gắng xử lý chuyện này với một sự nghiêm túc phù hợp mà!”
“Xin thứ lỗi. Ta nằm mơ cũng không thể nghĩ tới việc người có thể tỏ ra trịnh trọng đến mức như vậy.” Công tước nhún vai mỉm cười đáp.
Câu trả lời của công tước cứ như đang coi tôi là trò đùa vậy. Ugh, công tước thật là xấu tính quá đi mà…
“Ta đã nhận thấy thành ý của người rồi. Từ nay Euphie xin nhờ người chăm sóc.”
“Vâng! Cháu sẽ yêu thương em ấy thật nhiều!” Tôi cúi đầu thật sâu, tươi cười trả lời công tước.
Tuyệt vời! Nếu có Euphie bên mình, tôi có thể xúc tiến nghiên cứu của minh rồi! Hee-hee-hee!
Tôi cần một cộng sự có thể sử dụng ma thuật để phát minh ra những ma đạo cụ mới. Tuy tôi cũng có ma lực, nhưng tôi lại không thể sử dụng ma thuật. Đó là một trở ngại rất lớn, chính vì thế nên tôi mới bắt đầu chế tác ma đạo cụ. Và giờ thì Euphie – một người có tài năng phi thường – sẽ trở thành phụ tá của tôi! Tôi có thể có một tương lai tươi sáng cho những nghiên cứu của mình rồi!
Đang lâng lâng vui sướng thì tôi bỗng sực nhớ ra một chuyện khá quan trọng: việc học của Euphie tại Học viện thì sao? Sau tất cả những xì căng đan mấy ngày nay, không biết liệu em ấy có thể quay lại đó được hay không nữa.
“Tiện thể thì, Công tước Grantz… từ giờ Euphie sẽ được đối đãi như nào đây? Như ở Học viện Quý tộc… chẳng hạn?”
“Về việc xử lý mấy vấn đề gần đây hay tương lai của Euphie sẽ thế nào thì chúng ta vẫn cần bàn bạc thêm… Nhưng ta nghĩ tốt nhất là từ giờ Euphie sẽ không đi học nữa.”
“Đúng vậy. Cháu cũng nghĩ thế.”
“Ta cần thảo luận kĩ lưỡng vấn đề này với Bệ hạ, ta sẽ sẽ báo cho cháu ngay khi có quyết định chính thức.”
“Cháu sẽ đợi, hãy nói với cháu nếu có việc gì cháu có thể giúp được.”
“Được thôi… Nếu vậy thì thả lỏng một chút cũng được đó, Công chúa Anisphia.”
“… Ngài quá đáng thật đấy, Công tước Grantz. Cháu đang rất nỗ lực để làm một công chúa thật sự đó ngài biết không?”
Tôi biết là công tước đang quan tâm tôi, nhưng chả lẽ tôi bị coi là không đời nào có thể làm một cô công chúa lịch thiệp hay sao? Nhưng đúng là tôi có miễn cưỡng thật. Nếu ngài ấy muốn thì tôi chiều vậy!
Tôi thả lỏng cơ thể, Euphie và Phu nhân Nerschell thấy vậy cười khúc khích. Hứ! Sao ai cũng coi tôi là một công chúa chẳng ra gì vậy!
“Công chúa Anisphia Điện hạ, Euphie xin nhờ người chăm sóc.” Phu nhân Nerschell nói.
“Tất nhiên rồi! Thực ra cháu mới là người sẽ cần sự giúp đỡ từ em ấy, coi như là huề nhé!”
“Ôi trời. Giờ thì tôi cần đi sắp xếp hành lý cho con bé đã. Đi nào, Euphie.”
“Vâng thưa mẹ. Xin thất lễ, Anis Điện hạ.”
Euphie và Phu nhân chào tôi kiểu quý tộc[note49570]
trước khi rời đi để chuẩn bị chuyển đến ly cung.
Khi tôi nhìn họ rời đi, Công tước Grantz nói với tôi: “Một lần nữa xin cảm ơn người, Công chúa Điện hạ Anisphia .”
“Không cần khách sáo như vậy đâu, Công tước Grantz. Cháu rất vui khi có Euphie ở bên giúp đỡ.”
Biểu cảm của công tước có chút lưỡng lự sau khi tôi trả lời, thế nhưng ánh mắt vẫn sắc bén như muốn nhìn thấu nội tâm tôi vậy. Làm tôi cảm giác như có cơn ớn lạnh chạy dọc qua sống lưng.
“… Tôi không nghĩ là người sẽ có ấn tượng tốt về tôi.” Công tước nói.
“Hả? Sao lại thế?”
Tôi nghiêng đầu khó hiểu khi nghe lời khẳng định bất ngờ này. Ngài ấy thực sự nghĩ như vậy à? Nhưng tại sao chứ?
Công tước Grantz là cánh tay phải của phụ vương. Ngài ấy có quyền lực chính trị rất lớn, và quan trọng hơn là một người bạn, một người tri kỉ cũng như đồng mình chính yếu của phụ vương. Tôi chẳng có lý do gì để phải nghĩ xấu về ngài ấy cả. Tôi tiếp tục nghiêng đầu sang bên trong sự bối rối.
Đúng lúc đó, công tước bật cười. Tôi chỉ biết tròn mắt nhìn lại ngài ấy.
“Người chẳng thay đổi gì cả, Công chúa Anisphia.”
“Ồ…? Có thật không?”
“Thật. Người đã tuyên bố là sẽ không bao giờ kết hôn, vì thế nên người đã thành công trong nghiên cứu của mình. Từ trước đến giờ người luôn khiến cho Bệ hạ phải phiền não. Ta luôn trực tiếp thấy những điều đó.” Công tước, giọng đầy hoài niệm và bộc lộ những cảm xúc hàng ngày che giấu.
Nhưng tôi thì lại chẳng hiểu gì cả. Tại sao ngài ấy là bộc lộ cảm xúc như vậy với tôi mà không phải với con gái của ngài ấy?
“Chẳng phải chính ngài mới là người không có ấn tượng tốt với cháu sao?”
“À. Ta cũng không biết nữa.” Công tước cười lớn phủ nhận.
Sau cùng thì tôi cũng chẳng biết ngài ấy nghĩ gì trong đầu nữa. Tôi bất giác cau mày vì khó chịu.
“Người cứ là chính mình là tốt rồi, Công chúa Anisphia. Xin hãy chăm sóc tốt cho Euphie.”
“A…”
Tôi vẫn khá khó chịu, nhưng chí ít ngài ấy không nghĩ quá xấu về tôi là được rồi. Tôi cũng không muốn truy vấn thêm nữa.
“Nếu vậy thì, trăm sự nhờ người. Xin thất lễ, tôi còn có công chuyện cần làm.”
“Ồ, được thôi. Cảm ơn vì đã dành thời gian cho cháu.”
Quả thực, Công tước là một người bận rộn và không có quá nhiều thời gian rảnh. Cộng thêm sự việc của Allie, công tước có thể dành thời gian đến đây là quá tốt rồi. Công tước cúi chào tôi rồi rời đi, để lại tôi với Ilia.
Tôi thả lỏng vai và thở dài, Ilia lập tức quay sang tôi.
“Người mắc nhiều lỗi quá đấy, thưa Điện hạ. Chí ít thì người cũng nên đợi đến khi về đến ly cung rồi mới thả lỏng chứ.”
“Rồi rồi. Chị chỉ suốt ngày soi lỗi thôi Ilia.”
“Được người nghĩ như thế thật là vinh dự quá.”
Tôi có khen chị ấy đâu cơ chữ, thật là… Nhưng tôi lại thấy thoải mái hơn sau cuộc trao đổi nhỏ đó. Quản gia nhà Magenta mang trà đến cho chúng tôi trong khi đợi.
Ilia thì hỏi ông quản gia về trà cũng như về Euphie. Chị ấy là hầu gái duy nhất tại ly cung, giờ chị ấy cũng sẽ phải chăm sóc cho cả Euphie nữa, nên có rất nhiều thứ chị ấy cần tìm hiểu. Tôi thì có thể tự chăm sóc bản thân, nhưng Euphie thì sẽ cần nhiều sự quan tâm hơn.
Tôi thì chẳng có gì để làm, nên ngồi nghe cuộc hội thoại giữa hai người họ trong khi đợi Euphie.
“Cảm ơn vì đã đợi, Anis Điện hạ.” Euphie gọi tôi khi em ấy quay lại.
“Em chuẩn bị xong rồi à?”
“Vâng ạ. Ngay từ đầu em cũng không có quá nhiều hành lý cần mang theo…” Euphie nói, nhẹ nhàng mỉm cười nhưng hàng mi lại hơi rủ xuống.
Cảm giác như em ấy vẫn còn phiền muộn chuyện gì đó thì phải?
Tôi quay sang phía Phu nhân Nerschell, người cũng đang gượng cười với vẻ mặt phức tạp.
Hả? Có chuyện gì thế?
“Có chuyện gì xảy ra à?”
“… Em với em trai em có hơi to tiếng qua lại một chút.”
“Ể? To tiếng vì việc gì?”
Em trai của Euphie không có ở đây, vậy thì sao họ lại to tiếng với nhau kia chứ.
Euphie thấy vẻ mặt khó xử của tôi, gượng cười. “Em xin lỗi, Anis Điện hạ. Chỉ là vấn đề gia đình thôi…”
Euphie cố che giấu cảm xúc nhưng hơi chậm, như thể em ấy không biết nên chọn biểu cảm gì vậy. Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra trong lúc em ấy chuẩn bị hành lý cơ chứ?
Tôi nhìn sang Phu nhân Nerschell đầy nghi vấn, phu nhân hắng giọng rồi rồi nhìn lại tôi.
“Con trai tôi không muốn phải rời xa chị mình. Thằng bé không thích việc chị mình theo người đến ly cung ở, nên mọi chuyện có hơi lằng nhằng một chút…”
“À… ra vậy…”
Tôi với Allie thì khác, nhưng điều đó có nghĩa là em trai Euphie chỉ đang lo lắng cho sự an nguy của chị mình mà thôi.
Nhưng Euphie ở ly cung sẽ an toàn hơn là ở đây nhiều. Em ấy sẽ không ở trong cung điện hoàng gia mà là ở trong ly cung của tôi. Em ấy sẽ rất hiếm khi phải tiếp xúc với người khác.
Hơn nữa Công tước Grantz cũng đã đồng ý rồi. Nhưng đúng là hời khó để cho em trai Euphie có thể hiểu chuyện này. Chuyện này quả thực là một tình huống khó…
“Thằng bé vẫn còn non nớt, nên tôi mới không cho thằng bé đến đấy. Xin lỗi vì đã khiến người lo lắng, Công chúa Anisphia.”
“Không, đây cũng là trách nhiệm của hoàng tộc. Chúng tôi là những người gây ra phiền toái cho em ấy mà.”
Tôi không phải là không hiểu tâm tư của em trai Euphie. Hoàng tộc chính là nguyên nhân gây ra mớ lộn xộn này mà.
Cứ như đọc được suy nghĩ của tôi, Phu nhân Nerschell lắc đầu. Biểu cảm của cô ấy đanh lại, nhìn chằm chằm tôi mà nói đầy trách cứ. “Đối với con trai tôi mà nói thì đây cũng là một cơ hội tốt, thằng bé sẽ phải dần quen với việc sống xa khỏi chị nó. Tôi xin lỗi nếu điều này có hơi nhu nhược, nhưng tôi thực sự rất biết ơn vì người đã nhận Euphie về dưới trướng.”
“Không cần phải như vậy đâu! Xin hãy ngẩng đầu lên đi, Công tước Phu nhân Nerschell! Cháu cũng được lợi từ việc này mà, nên cô không cần quá lo lắng đâu!”
Công tước phu nhân cúi đầu hơi quá khiến tôi có chút hoảng loạn. Tôi chỉ làm những gì bản thân muốn thôi mà, nên cũng không cần thiết phải câu nệ như thế này.
“Xin cô chớ có lo lắng. Euphie và cháu sẽ lập nên những công lao tuyệt vời để có thể khôi phục được danh dự cũng như địa vị xã hội của em ấy. Cháu tin rằng như thế cũng sẽ khiến cho em trai Euphie an tâm hơn.”
“Ồ, con gái tôi thực sự may mắn khi được người chiếu cốcố, Công chúa Anisphia…”
“Mẹ…” Euphie khẽ nói đầy nhẹ nhõm.
Bầu không khí trong phòng cũng trở nên thoải mái hơn. Phu nhân Nerschell mỉm cười với Euphie rồi nắm lấy hai tay em ấy.
“Euphie. Dù con có đi xa đến đâu, mẹ luôn mong con được hạnh phúc. Cả cha và mẹ đều có trách nhiệm trong sự việc lần này, cha mẹ đã quá chú tâm đến việc nuôi dạy con trở thành hoàng hậu tương lai. Xin đừng quá lo lắng về cha mẹ, con chỉ cần tự chăm sóc bản thân thật tốt thôi.” Giọng cô ấy ôn tồn mà tràn đầy tình yêu thương.
Euphie nhẹ gật đầu. Ilia và tôi quan sát toàn bộ khung cảnh này.
Khi lên xe ngựa trở về ly cung, Euphie ngoái nhìn ra ngoài cửa sổ cho đến khi căn nhà thân yêu nơi em ấy khôn lớn khuất khỏi tầm mắt.