Thấy nam hài gần bằng tuổi Yến Tử Huân nhưng khi ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt lại tối tăm sâu thẳm như vậy, bên trong như cất giấu rất nhiều tâm sự không vui, trái tim Triệu Thanh Uyển thắt lại.
Nàng dịu dàng hỏi: "Ngươi cứ luôn ôm đầu, có phải gặp trời gió nên đau đầu không? Hay là ta chạy đến y quán gần đây mua cho ngươi một túi thuốc phong hàn, ngươi ở đây chờ ta được không? Ngươi không trả lời, ta coi như ngươi đồng ý rồi đấy. Ta đi ngay, sẽ về nhanh thôi, ngươi đừng đi lung tung. Ta đi đây, ngươi phải chờ ta đấy! Còn cái bánh nướng này, ngươi ăn đi!"
Triệu Thanh Uyển nhét bánh nướng vào lòng nam hài rồi đứng dậy, bung dù chạy đến y quán gần đó.
Nhà nàng gần trường tư thục, các cửa hàng gần đây nàng đều biết.
Tuy không mang theo bạc nhưng đại phu biết nàng và phụ mẫu nàng, đồng ý cho nàng ghi nợ, kê cho nàng một túi thuốc tị chứng đau đầu do trời chuyển lạnh.
Nàng cầm thuốc chạy về tìm nam hài.
Cũng may, hắn vẫn ở đó.
Vẫn còn ôm đầu rên rỉ.
"Ngươi còn đau đầu lắm sao? Ta lấy thuốc cho ngươi rồi, nhà ngươi ở đâu, ta che dù đưa ngươi về, ngươi bảo người nhà ngươi nấu thuốc, uống xong là đỡ hơn ngay."
"Ta không cần thuốc của ngươi..."
"Thì ra ngươi có thể nói chuyện! Thuốc ta mang tới rồi, sao ngươi có thể không cần chứ? Có phải ngươi sợ ta đòi tiền ngươi không? Ngươi yên tâm đi, ta cũng không mang tiền. Thuốc này là ta ghi nợ đấy, ta về nhà bảo phụ thân ta đi thanh toán là được. Chúng ta không cần trả tiền đâu, ngươi cứ mang về đi."
"Ta không cần ngươi lo, ngươi tránh ra..."
"Con ngươi ngươi sao lại kỳ lạ thế hả? Người ta có lòng tốt bốc thuốc cho ngươi, sao ngươi còn hung dữ với người ta như vậy!"Thấy nam hài không những không biết ơn, còn đuổi nàng đi, Triệu Thanh Uyển tức giận chu môi.
Có điều tuy tức giận, nhưng thấy nam hài vẫn đau đớn rỉ, nàng lại không đành lòng bỏ đi, lại ngồi xổm xuống bên cạnh hắn, nói: "Được rồi, nể tình ngươi đang bị bệnh, tâm trạng chắc chắn đang không tốt, ta không so đo với ngươi. Mưa bây giờ đã nhỏ hơn rồi, ta chỉ im lặng ngồi cạnh ngươi, cùng ngươi chờ đến khi mưa tạnh có được không? Ngươi không nói gì thì ta coi như ngươi đồng ý đấy nhé, vậy ta ngồi ở đây cùng ngươi thêm một lúc."
Thấy nam hài không trả lời, Triệu Thanh Uyển ngồi xuống bên cạnh hắn.
Nghe thấy tiếng rên của hắn giảm bớt theo mưa nhỏ dần, nàng cũng bớt lo.
Sau khi mưa tạnh, nam hài tuy vẫn còn ôm đầu nhưng không còn rỉ nữa.
Triệu Thanh Uyển hỏi thăm: "Có phải ngươi đã đỡ hơn rồi không? Nhà ngươi ở đâu, gần đây không? Ta không thể về nhà quá trễ, nếu không phụ mẫu sẽ lo cho ta, nên ta phải về rồi, ngươi cũng mau về nhà đi. Số thuốc này và bánh nướng tặng hết cho ngươi, ngươi mang về đi, nếu không sẽ lãng phí lắm. À đúng rồi, quên hỏi ngươi, có phải khi nãy ngươi đến trường tư thục của Yến phu tử đúng không? Lại không nói gì! Thôi, không nói thì không nói, ta đi đây, nè, ta phải đi thật đấy, ngươi cũng đi nhanh đi."
Triệu Thanh Uyển thấy nam hài không hề ra tiếng, ng·ay sau đó ở hắn bên cạnh ngồi xuống.
Thấy nam hài lại mặc kệ mình, Triệu Thanh Uyển chỉ đành đứng dậy đi trước.
Nghe tiếng bước chân của nàng xa dần, nam hài mới ngẩng đầu nhìn theo bóng lưng nàng, sau đó cúi đầu nhìn bánh nướng và thuốc nàng nhét vào lòng mình, sau đó cầm chúng đứng dậy rời đi.
Hôm sau, nam hài vẫn đến bên ngoài trường tư thục của Yến phu tử lén nghe giảng bài.
Triệu Thanh Uyển cũng ngồi ở vị trí gần cửa sổ hôm qua.
Nàng lén thử nhìn ra ngoài, quả nhiên lại thấy đầu của nam hài hôm trước.
Có điều đến khi hết tiết nàng chạy ra ngoài muốn gặp hắn, lại không thấy hắn đâu.
Mãi đến mấy hôm sau, trên đường tan học về nhà nàng mới gặp hắn.
Dáng người cao gầy trông rất cô đơn.
Nàng bỗng dưng thấy chua xót, lập tức chạy đến gọi hắn, quan tâm hỏi thăm: "Cuối cùng cũng gặp lại ngươi rồi, ngươi hết bệnh chưa? Ta biết mấy hôm nay ngươi đều ở bên ngoài trường tư thục lén nghe giảng bài, nhưng hết tiết ta chạy ra tìm ngươi lại không thấy ngươi đâu. Sao lần nào ngươi cũng chạy đi nhanh thế, ta có rất nhiều chuyện muốn hỏi ngươi đấy! Nhà ngươi ở đâu, xa trường của Yến phu tử lắm sao? Tại sao ngươi lại lén đến trường nghe giảng bài? Có phải vì gia đình ngươi không cho ngươi đi học đúng không? Nè, sao lại không quan tâm đến ta nữa vậy? À, ta vẫn chưa nói cho ngươi biết tên của ta, ta tên Triệu Thanh Uyển, Thanh Uyển trong thanh dương uyển hề, ngươi tên gì?"
"Tiêu Sát."
Tiêu Sát cuối cùng cũng chịu lên tiếng.
"Ngươi để ý đến ta rồi, vui quá! Ừ, Tiêu Sát, cái tên này rất hiếm thấy, cũng rất đặc biệt, ta nhớ rồi! À phải, ngươi còn chưa trả lời ta, có phải gia đình ngươi không cho ngươi đi học đúng không? Xin lỗi, có phải vấn đề ta hỏi làm tổn thương lòng tự trọng của ngươi không? Ta không có xem thường ngươi đâu, ngươi đừng hiểu lầm. Ta chỉ tò mò, muốn quan tâm ngươi thôi. Nhà ta với nhà Yến phu tử thân nhau lắm, nếu gia đình ngươi không cho ngươi đi học, ngươi lại hiếu học như vậy, ta có thể nhờ cha ta đi nói chuyện với Yến phu tử cho ngươi nợ tiền học trước, sau này khi nào có tiền rồi trả, Yến phu tử chắc chắn sẽ đồng ý!"
"Không cần ngươi quan tâm!"
Nghe được ý tốt lại ngây thơ của Triệu Thanh Uyển, Tiêu Sát chỉ trả lời năm chữ lạnh lùng.
"Con người ngươi rốt cuộc sao thế hả? Khi nãy ngươi vừa mới cho ta biết tên của ngươi, bây giờ lại hung dữ với ta rồi! Ta coi ngươi như bằng hữu, muốn quan tâm ngươi thôi. Lần trước ngươi đi tay không, lần này cũng đi tay không, có phải ngươi không có sách không? Yến phu tử giảng nhiều kiến thức như thế ngươi đều nhớ hết hả? Lại không quan tâm ta rồi! Thôi, dù sao nhà ta ở ngay trước mặt, ta cũng đến nhà rồi. Lần sau chúng ta nói chuyện tiếp nhé, ta đi đây!"
Thấy Tiêu Sát ít nói, thái độ luôn lạnh như băng, không thèm quan tâm đến mình, Triệu Thanh Uyển chỉ đành về nhà trước.
Tiêu Sát lặng lẽ nhìn theo bóng lưng của nàng, lại thầm quan sát nhà nàng, đôi mắt tối tăm nay càng không có ánh sáng.
Sau khi về nhà, suy nghĩ một lúc, Triệu Thanh Uyển lén đi tìm phụ thân: "Phụ thân, Uyển Nhi có việc muốn xin người."
"Uyển Nhi có chuyện gì muốn xin phụ thân thế?"
"Thì là... Uyển Nhi muốn phụ thân mua cho Uyển Nhi thêm một bộ sách giống của Uyển Nhi bây giờ."
"Sao lại mua thêm một bộ giống hệt? Con làm mất sách hả?"
"Uyển Nhi không làm mất sách, Uyển Nhi muốn... Muốn tặng cho một bằng hữu không có sách.
"À, có phải bằng hữu của Uyển Nhi không mua nổi sách không?"
"Vâng, phụ thân thông minh quá, vừa đoán là đúng rồi. Thế phụ thân... Có thể mua cho Uyển Nhi không?" Triệu Thanh Uyển kích động khen Triệu lão gia, ngay sau đó thấp thỏm hỏi.
Triệu lão gia cười từ ái: "Uyển Nhi nhà ta trượng nghĩa với bằng hữu như vậy, phụ thân đương nhiên đồng ý rồi. Có điều đừng kể mẫu thân con nghe việc này, kẻo mẫu thân con lại lải nhải với hai chúng ta."
"Uyển Nhi biết rồi, Uyển Nhi cũng vì sợ mẫu thân lải nhải nên mới lén nói với phụ thân, đây là bí mật giữa chúng ta thôi!"
"Được, đây là bí mật của phụ thân và Uyển Nhi nhà ta, thế ngày mai phụ thân sẽ đi mua sách cho con."
"Vâng, cảm ơn phụ thân."
Được phụ thân đồng ý, Uyển Nhi rất vui.
Nàng thầm nghĩ ngày mai phụ thân mua sách về, đến khi nàng mang cho Tiêu Sát, chắc hắn cũng sẽ rất vui đúng không?