Sở Nghiêu bị anh kéo vào vòng tay, có chút mê mang, bàn tay siết chặt cổ tay Tần Đồ, muốn rút khỏi vòng tay anh.
"Đừng nhúc nhích." Tần Đồ cau mày, âm thanh trầm thấp, quay đầu nhìn Diêu Văn Phỉ đang đứng lo lắng ở bên cạnh, trầm giọng nói: "Ký túc xá của cậu ở tầng mấy?"
"Bốn mươi sáu."
"Tôi đỡ cậu ấy lên, cậu đến liên đội thông báo tự do huấn luyện." Tần Đồ kéo tay Sở Nghiêu lên đặt lên vai mình, tay còn lại vẫn đỡ eo hắn.
"Được, tôi đã hiểu!" Diêu Văn Phỉ trả lời, xoay người chạy về sân huấn luyện.
"Anh con mẹ nó buông ra." Ánh mắt Sở Nghiêu tối sầm, không cách nào tập trung, chỉ có thể cảm nhận được động tác của Tần Đồ, hắn hất tay Tần Đồ ra, dời tay ra khỏi vai anh, muốn gỡ bàn tay đang đặt trên eo hắn xuống, nhưng vì đau và chóng mặt còn vừa chạy xong một quãng đường dài, hắn có chút yếu ớt.
"Nếu cậu lại động, tôi cũng không ngại ôm cậu lên." Giọng điệu của Tần Đồ thản nhiên, nhưng sức lực trong tay lại rất lớn, cứ thế để Sở Nghiêu không rút được tay anh ra khỏi eo.
Ôm ai?
"Cút" Giọng nói của Sở Nghiêu lạnh lùng.
Tần Đồ nhìn người trong ngực, trán đầy mồ hôi, lông mày nhíu chặt, đôi mắt nâu nhạt thường ngày lãnh đạm lúc này lại đặc biệt đờ đẫn...
Giọng nói của anh cũng trở nên lạnh lùng, che giấu sự lười biếng vừa nãy.
"Thiếu tá, tôi đề nghị cậu đừng nói chuyện bây giờ, có rất nhiều cách để khiến người ta im lặng."
Anh duỗi tay xoa xoa đôi môi tái nhợt của Sở Nghiêu, đầu ngón tay hơi dùng chút lực, giọng điệu có chút cảnh cáo.
Sở Nghiêu: "..."
Sở Nghiêu im lặng vài giây rồi nói: "Giúp tôi đứng dậy đi."
Tần Đồ nhíu mày, bây giờ cho dù muốn ôm cũng không thể ôm được, theo bản tính của người này nếu muốn ôm chỉ sợ bây giờ hai người phải đánh nhau.
......
Tần Đồ dìu Sở Nghiêu vào trong cáp treo, Sở Nghiêu buông lỏng bàn tay đang để vai anh ra.
Tần Đồ nhìn động tác của Sở Nghiêu, cười tủm tỉm: "Thiếu tá, tính khí này của cậu..."
Anh lại đặt tay Sở Nghiêu lên vai mình "Ít nhất phải đợi vào nhà rồi mới buông ra chứ?"
Sở Nghiêu không nói gì, lần này cũng không bỏ tay ra nữa.
......
Cáp treo nhanh chóng đi lên lầu, trong vài giây nó đã đến tầng bốn mươi sáu.
Tần Đồ vòng tay ôm lấy Sở Nghiêu, lúc này đối diện với cửa cáp treo hỏi: "Cái nào?"
Sở Nghiêu cau mày, hắn hiện tại không nhìn thấy gì. Có rất nhiều phòng trên tầng bốn mươi sáu, mỗi ký túc xá có một cánh cửa duy nhất và không có số nhà. Cáp treo ngẫu nhiên dừng lại nên cũng không biết nó đang dừng ở cửa nào.
"......"
Thấy hắn cau mày trầm mặc, Tần Đồ cũng không lên tiếng, yên lặng chờ đợi, lợi dụng lúc này hắn không thể nhìn thấy mà đánh giá hắn một cách càn rỡ.
Sở Nghiêu rất đẹp trai, đây là sự thật được toàn bộ học viên trường quân sự liên bang công nhận, nếu không thì hắn cũng sẽ không trở thành bạn đời trong lòng của hầu hết các Omega, bài viết thảo luận về hắn quanh năm đều trở nên phổ biến trên diễn đàn.
Mái tóc đen không dài hay ngắn, trông sạch sẽ và gọn gàng, sống mũi cao và đôi mắt màu nâu nhạt, một màu sắc trong trẻo và xa xăm. Khi đôi mắt này nhìn chằm chằm vào mình, sẽ khiến người ta cảm thấy có chút ngứa ngáy trong lòng...
_
"Nhìn thử trên cánh cửa nào có treo hoa hồng?" Sở Nghiêu suy nghĩ vài giây rồi nói.
Pheromone của Diêu Văn Phỉ có mùi hoa hồng, cậu ta rất hài lòng với pheromone của mình, thường đặt hoa hồng ở khắp mọi nơi trong ký túc xá, không biết cậu ta có để một cái vào hộp đựng đồ ở cửa khi ra ngoài vào buổi trưa hay không. Tần Đồ nghe vậy liền nhướng mày, ánh mắt dời đến hộp đựng đồ của cánh cửa trước mặt, có một bông hồng đỏ tươi được đặt ở đó.
Thật là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.
"Tìm được rồi, vào bằng cách nào?"
"Ở đâu?" Sở Nghiêu hỏi.
"Chính là ở trước mặt cậu."
Sở Nghiêu buông Tần Đồ ra, dựa theo cảm giác của mình đi tới cửa, ngón tay nhẹ nhàng đặt lên tay nắm cửa.
"Đinh, nhận dạng dấu vân tay thành công." Cánh cửa mở ra theo phản hồi.
Sở Nghiêu đi thẳng vào, đi được vài bước thì dừng lại, quay người nhìn về phía cửa
"Vừa rồi... Cảm ơn, anh đi xuống trước đi. "
"......"
Không nghe thấy câu trả lời của Tần Đồ, Sở Nghiêu có chút bối rối, đang định nói thì bị một giọng cười cắt ngang——
"Thiếu tá, tôi ở bên cạnh cậu."
Sở Nghiêu: "..."
Bầu không khí có chút lúng túng.
Sở Nghiêu mặt không biểu tình quay đầu lại, tại sao người này lại im lặng đi tới?
"Tôi không vội, tại sao thiếu tá không để tôi ngồi ở đây một lát nhỉ?" Tần Đồ nói nhưng hai chân lại không khách khí mà bước vào trong.
Sở Nghiêu không trả lời, đi đến bên giường, sờ s0ạng ngồi xuống.
Hai người đều không lên tiếng.
Sở Nghiêu không thích cảm giác vô hình, điều này khiến hắn có ảo tưởng rằng mình đang gặp nguy hiểm, mặc dù bây giờ hắn đang ở trong ký túc xá.
Hắn chậm rãi tháo găng tay ra, khóe môi mím nhẹ: "Anh đang nhìn tôi sao?"
Có cảm giác nguy hiểm khi bị theo dõi.
"...... Đúng vậy." Tần Đồ mỉm cười, đôi giày quân đội im lặng giẫm lên sàn nhà ký túc xá. Khi Sở Nghiêu phản ứng lại, bàn tay của Tần Đồ đã đưa đến trước mắt hắn.
Sở Nghiêu cảm giác đôi mắt mình bị một đôi bàn tay to che khuất, động tác nhẹ nhàng, giống như đang chạm vào một món đồ mỏng manh.
"Đôi mắt sao lại thế này?"
Sở Nghiêu nghe thấy giọng nói của Tần Đồ, nhưng hắn lại không muốn giải thích với anh, bọn họ cũng không quen biết, cũng không cần phải nói cho anh biết.
"Không sao, vết thương cũ rồi."
"Giống như chứng đau nửa đầu?"
"Ừ."
Nhưng trên thực tế, cơn đau nửa đầu ít đau hơn nhiều so với cơn đau này, có thể nói chẳng là gì so với nổi đau này. Nhưng để tránh bị Tần Đồ hỏi lại, Sở Nghiêu thản nhiên trả lời.
Giọng nói của Sở Nghiêu yếu ớt, Tần Đồ dừng lại vài giây, không hỏi thêm gì nữa, nhẹ nhàng dời tay ra khỏi mắt hắn.
"Bao lâu sẽ tốt?"
"Trước kia cũng gần một ngày." Sở Nghiêu hạ mắt xuống "Tối nay chắc sẽ tốt hơn."
Tần Đồ không lên tiếng, đi đến bên cạnh Sở Nghiêu, ngồi xuống.
"Thiếu tá, tôi ngửi thấy mùi pheromone của cậu." Tần Đồ chống tay lên giường, nghiêng đầu kề sát tai Sở Nghiêu, nhẹ giọng nói: "Hương vị vải thiều."
Sở Nghiêu đổ mồ hôi rất nhiều vì đau, mùi pheromone lan tỏa nhẹ, nhưng nó không mạnh.
"Anh là Omega." Sở Nghiêu đầu lưỡi chạm vào má "Tránh xa tôi ra."
Mắt hắn vẫn không nhìn thấy nên không nhìn về phía Tần Đồ, chỉ hơi cúi đầu xuống.
"Không sao." Tần Đồ mỉm cười nói: "Tôi tin tưởng vào định lực của Thiếu tá Sở Nghiêu."
"Tùy anh." Sở Nghiêu lạnh lùng nói.
"Vậy tôi sẽ đi trước, cậu nghỉ ngơi thật tốt, buổi tối không cần huấn luyện." Tần Đồ đứng dậy, xoa đầu Sở Nghiêu, nói.
"Tôi không sao." Sở Nghiêu vươn tay hất tay Tần Đồ đang đặt trên đầu ra
"Anh không cần phải...."
"Đây là mệnh lệnh." Tần Đồ ngắt lời hắn.
"......"
Tần Đồ uốn cong ngón tay, cảm giác xoa đầu người đàn ông vừa rồi vẫn chưa biến mất, đầu ngón tay có chút ngứa ngáy...
"Thiếu tá, ngày mai gặp lại."
_
Sở Nghiêu ở trong ký túc xá đến tận tối, vào lúc 7 giờ chiều, cha hắn nhắn tin tới--
"Tiểu Sở à, lão Sở mỗi ngày đều chào đón con ~"
Sở Nghiêu nhìn khuôn mặt của Sở Vệ Viễn trên màn hình ba chiều, tầm nhìn vẫn còn hơi mờ, nhưng đã tốt hơn rất nhiều.
"Bây giờ người đang ở hành tinh nào?" Sở Nghiêu nhìn cảnh xung quanh Sở Vệ Viễn, không phải ở trên Đế tinh.
"A, con nói nơi này sao, đây là Nam Dương tinh, ta và mẹ con đang đi nghỉ phép ở đây." Sở Vệ Viễn ở bên kia cười sang sảng.
"...... Nếu không có gì để nói thì chúng ta đừng nói nữa." Sở Nghiêu không muốn nghe cha mình nói chuyện, nhất là khi thể hiện tình cảm liền nói không ngừng nghỉ.
"Ai ai ai, con trai yêu, Tiểu Sở, đừng nha, đừng cúp máy trước, nói chuyện với bố con một lát."
"......"
"Con... Gần đây có bị đau đầu không?" Sở Vệ Viễn thận trọng hỏi.
"Không có việc gì, quen rồi." Giọng nói của Sở Nghiêu yếu ớt, hắn không có vẻ gì quan tâm đ ến vấn đề này.
"Hazz... A Nghiêu, tất cả đều là lỗi của bố." Sở Vệ Viễn nặng nề thở dài, im lặng một lúc rồi lên tiếng: "Nhưng mà A Nghiêu, cách đây không lâu, mẹ con đã tìm được một bác sĩ ở Dương Tử tinh, có thể chữa trị những vết thương cũ do bom rất tốt, chỉ là... Khi nào con rảnh, chúng ta đi xem một chút, được không?"
Sở Nghiêu cau mày, năm năm qua, gia đình hắn đã tìm cho hắn rất nhiều bác sĩ ưu tú, nhưng hiệu quả rất ít.
Nhưng hắn không nỡ từ chối lòng tốt của cha mẹ mình.
"Hai người tìm thời gian đi, quyết định rồi nói với con là được."
"Tốt! Tốt!" Cha hắn khẽ gật đầu: "Vậy thì Tiểu Sở bố không quấy rầy con nữa, tạm biệt con trai ~"
Màn hình ba chiều tắt, Sở Nghiêu rơi vào trầm tư.
Vết thương cũ này là do hắn cùng với cha hắn - Sở Vệ Viễn làm nhiệm vụ năm năm trước, năm năm trước hắn mới mười bốn tuổi, còn lâu mới đến tuổi làm nhiệm vụ. Nhiệm vụ đó là ý tưởng của Sở Vĩ Viễn, những người thừa kế của gia tộc họ luôn xuất sắc, vì vậy Sở Vệ Viễn đã đưa hắn đến Khôi Tinh mà không có sự đồng ý của mẹ hắn.
Khôi tinh là lãnh thổ của lũ nhân thú, đầy rẫy những nguy hiểm. Do sơ suất cuta Sở Vệ Viễn mà Sở Nghiêu bị lũ nhân thú bắn bom trúng và bị thương nặng ở đầu. Khi Sở Vệ Viễn háo hức đến tìm hắn thì hắn đã đầy máu và rơi vào hôn mê.
Mẹ hắn rất tức giận vì sự việc này, mối quan hệ của bà với Sở Vệ Viễn rơi vào tình trạng đóng băng. Nếu không phải vì Sở Nghiêu cản trở, có lẽ bọn họ đã ly hôn rồi, nhưng sau một thời gian dài, mối quan hệ giữa hai người đã trở lại trạng thái ban đầu.
"Nghiêu ca!"
Giọng nói của Diêu Văn Phỉ cắt ngang dòng suy nghĩ của Sở Nghiêu, hắn ngước mắt lên đáp: "Về rồi à?"
"Ừm, hôm nay sĩ quan Tần giải tán từ rất sớm, tám giờ đã giải tán." Giọng nói của Diêu Văn Phỉ rất hưng phấn.
"Mày đỡ hơn chưa?" Cậu lấy một ly nước từ bình nước trên bàn đưa cho Sở Nghiêu
"Mắt có nhìn thấy không? Đầu vẫn còn đau sao? "
"Không sao." Sở Nghiêu nhận lấy nước cậu đưa cho
"Cảm ơn."
"Này! Đừng có khách sáo với anh em." Diêu Văn Phỉ cười sang sảng, vươn tay vỗ vỗ bả vai Sở Nghiêu.
Diêu Văn Phỉ tùy tiện ngồi trên chiếc ghế bên cạnh bàn, cười toe toét, hưng phấn nói: "Nghiêu ca, mày biết hôm nay tao nhìn thấy gì ở đại đội quản lý gen không?"
Sở Nghiêu liếc mắt nhìn không nói gì, dù sao cậu ta cũng không nhin được sẽ nói.
"Tao nhìn thấy một Omega mới đến! Mẹ kiếp, tao phấn khích quá!" Diêu Văn Phỉ vỗ vỗ đùi, cằn nhằn: "Hoàn toàn là gu của tao!"
Sở Nghiêu: "..."
"Lần cuối mày động tâm là sáng nay."Sở Nghiêu nâng mí mắt lên nhìn "Đối tượng trong lòng chính là sĩ quan Omega."
"Khụ... Này không phải là thấy không có hy vọng sao, dù sao tao cũng không chiếm được..." Diêu Văn Phỉ sờ sờ sau gáy, cười có chút ngượng ngùng.
"Tao đã hỏi ID thông tấn khí rồi, tao đoán là tai có hy vọng." Diêu Văn Phỉ vừa nói vừa mân mê thông tấn khí trên cổ tay, mỉm cười với vẻ mặt ngây ngốc.
"Chúc may mắn." Sở Nghiêu cười khẽ.
___________
Tác giả có lời muốn nói:
Trong thực tế chứng đau nửa đầu rất hiểm gặp, tránh thức khuya, tránh xa chứng đau nửa đầu (?,,???,,')
(*)
Đau đầu Migraine vẫn thường được gọi là đau nửa đầu, là tình trạng đau đầu một bên một cách đột ngột và dữ dội, đi kèm với các triệu chứng như buồn nôn, nôn mửa, nhạy cảm với ánh sáng và tiếng ồn. Đau nửa đầu bên trái và đau nửa đầu bên phải thường gặp với tần suất như nhau. Cơn đau đầu thường kéo dài từ khoảng vài giờ, một số trường hợp có thể kéo dài tới vài ngày.
Đây là một bệnh lý thần kinh lành tính phổ biến, hay gặp ở nữ giới trong độ tuổi từ 10 đến 45 tuổi, ảnh hưởng nhiều đến công việc và sinh hoạt thường ngày của người bệnh. Hiện nay, nguyên nhân của bệnh vẫn chưa được giải thích rõ ràng nên việc điều trị còn nhiều hạn chế, chủ yếu chỉ điều trị giảm nhẹ và hạn chế việc tái phát triệu chứng đau.
Nguyên nhân gây đau nửa đầu đến nay vẫn chưa được hiểu rõ. Người ta nhận thấy có trên 60% trường hợp bệnh nhân đau nửa đầu có bố mẹ cũng mắc phải chứng đau nửa đầu.
Có nhiều giả thuyết được đưa ra để giải thích cơ chế gây bệnh. Giả thuyết được công nhận nhiều nhất là đau nửa đầu có liên quan với sự thay đổi nào đó ở não trong việc hoạt động của dây thần kinh sinh ba. Ngoài ra, sự rối loạn của các chất trung gian, đặc biệt là serotonin cũng có thể là một trong những nguyên nhân gây nên đau đầu.
Một số thực phẩm được cho là có khả năng thúc đẩy tình trạng đau nửa đầu bao gồm socola, rượu và các chất có cồn, phô mai, hành tây, thức ăn béo và thực phẩm có tính axit.
...
(Nguồn: Vinmec)