Sau khi ăn xong Văn Tu tới đại sảnh quẹt thẻ, lúc này chín tiếng chuông vang lên, hai người họ đi tới phòng trực ban.
Mở cửa phòng trực ban ra, bên trong phòng được lau dọn sạch sẽ hoàn toàn không nhìn ra nơi này từng phát sinh chuyện thảm khốc như vậy. Văn Tu cúi người vái mặt đất trong miệng lẩm bẩm “Chị Lâm Mặc, chị cũng biết là hôm nay đến phiên em trực ban, nếu có chỗ nào mạo phạm mong chị tha thứ cho.” Nói xong lại vái thêm cái nữa mới để Tề Hoan vào phòng.
Hai người ăn ý tránh đi chỗ thi thể từng nằm rồi đi tới ngồi xuống bàn đọc sách.
“Anh Tề, đêm nay chúng ta sẽ không gặp phải cái gì chứ, em hơi sợ, em chưa từng thấy thứ đó bao giờ.” Văn Tu ngồi trước mặt Tề Hoan, quay lưng về phía cửa sổ vẻ mặt lo lắng.
“Sợ là có thể giải quyết được vấn đề?” Tề Hoan lấy di động từ trong túi ra, mở giấy xin nghỉ phép viết hai chữ Tề Hoan lên chỗ trống ghi tên nhưng nét cuối cùng lại không viết xuống “Nếu có chuyện anh sẽ dùng đạo cụ, em chạy trốn đi trước.”
Khuôn mặt đen đen của Văn Tu tràn đầy vẻ cảm động, không nhịn được hôn gió Tề Hoan một cái lại bị Tề Hoan ghét bỏ né qua một bên.
Hai người ngồi một lúc thì Văn Tu bắt đầu ngáp, thức cả một đêm là điều không thể, Tề Hoan nghĩ nghĩ nói “Đêm nay chúng ta thay phiên nhau ngủ, h đến h em ngủ, h đến h anh ngủ, h đến h em ngủ.”
“Làm như vậy là em chiếm tiện nghi của anh rồi.” Văn Tu vẻ mặt ngượng ngùng “Ngày mai chúng ta đổi ngược lại đi.”
Tề Hoan không quá để bụng chuyện này, chẳng qua là cậu cảm thấy mình có đạo cụ phòng thân nên trực nhiều hơn một chút.
Trong phòng trực ban có ghế sô pha để nghỉ ngơi, nhưng Văn Tu nghĩ tới hôm qua Lâm Mặc đã từng nằm thì cả người không được tự nhiên, cậu nhóc ghé vào nằm trên mặt bàn ngủ, Tề Hoan ngồi cạnh bàn tùy ý rút một quyển sách từ trên giá sách ra xem.
Đây là một quyển notebook bìa da trâu cứng, ước chừng dày bằng nửa xấp tiền, bởi vì thời gian lưu trữ đã lâu, bên cạnh cuốn sổ rơi xuống một lớp bụi mỏng, xem ra đã lâu rồi không có ai đụng tới.
Tề Hoan cầm khăn giấy lau đi lớp bụi bám phía trên, mở ra trang sách, trên trang tên cuốn notebook có ký tên của chủ nhân —— “Amy”, trang giấy đã ố vàng, Tề Hoan cẩn thận từng li từng tí lật từng trang giấy mới phát hiện đây là một cuốn sổ công tác, phía trên ghi lại công tác gần đây của “Amy” từ các việc lặt vặt và cả những kiến thức học được mỗi ngày.
“Amy” kể chuyện rất thú vị, Tề Hoan não bổ ra một cô gái nhỏ sau khi tốt nghiệp thì tới bệnh viện tâm thần Phúc Âm, mỗi ngày đều cố gắng làm việc, nghiêm túc suy nghĩ về các tình huống rồi tổng kết lại, chỉ là không biết tại sao cô lại để thứ đồ khá riêng tư như vậy ở phòng trực ban, hơn nữa đã rất lâu rồi không có ghi chép gì thêm.
Tề Hoan xem liền một mạch, bất tri bất giác đã xem xong cuốn sổ, tới trang cuối cùng thì thấy cô gái có điều phiền muộn, chữ viết phía trên cũng hơi cẩu thả.
[Em gái cho là mình không có bệnh, tôi nên làm cách nào để em ấy có thể biết được bệnh tình của chính em ấy đây.]
Phía sau còn có mấy chục trang giấy trắng nhưng chủ nhân của cuốn sổ không còn ghi chép gì thêm, cũng không biết điều phiền não của cô có được giải quyết hay không.
Tề Hoan khép lại notebook cất lại chỗ cũ, lại lật vài cuốn sách trên giá sách thì phát hiện đây đều là sách chuyên ngành, cậu không thấy hứng thú với mấy cái này nên chỉ nhìn qua vài cái rồi để lại chỗ cũ.
Văn Tu đã ngủ rồi, thậm chí còn vang lên tiếng ngáy nho nhỏ, Tề Hoan không có việc gì làm lại vô thức cầm điện thoại ra chơi cho hết thời gian.
Nhấn mở LOVE ra, hai anh trai anime vẫn không online như cũ, chỉ có đèn tín hiệu của P vẫn còn sáng, giống như chờ đợi cậu nói chuyện phiếm bất cứ lúc nào.
Tề Hoan nghi ngờ rằng có phải người này luôn ở trên LOVE hay không, nhấn mở khung chat, ghi chép cuộc nói chuyện vẫn dừng ở lúc cậu hỏi tên tuổi của P.
Sau đó P không có trả lời cậu.
Thật là một người kỳ lạ, với khuôn mặt của cậu thì trong hiện thực sẽ không có người lạnh nhạt cậu như vậy, trong lúc nhất thời cậu bị P khơi gợi tính hiếu chiến hơn thua, thế là cậu liền giả bộ ngây thơ.
[Cậu bé Hoan Hoan: Tại sao anh trai lúc nào cũng không để ý đến em vậy?]
[Cậu bé Hoan Hoan: QAQ khóc thút thít, em thấy anh luôn online, có phải anh thấy em rất vô vị không, nên mới nói chuyện với người khác? Bảo bảo ủy khuất]
(委屈巴巴 chữ này dịch ra là ủy khuất baba nhưng mình không hiểu lắm nên để là bảo bảo ủy khuất)
Tề Hoan đánh xong bốn chữ cuối cùng liền rùng mình một cái, trong hiện thực cậu không bao giờ nói như vậy, không nghĩ rằng lúc tới lướt mạng lại có một ngày làm ra những việc như vậy.
Nhưng mà cho dù P là thẳng nam cũng không thể thờ ơ khi cậu giả nai như vậy đâu nhỉ.
Quả nhiên, P mắc câu rồi, trả lời cậu rất nhanh.
[P: Tôi không có nói chuyện phiếm với người khác.]
Vội vàng giải thích như vậy chính là giọng điệu của tra nam, Tề Hoan lắc đầu không tin chút nào, tính thời gian hắn online thì không biết có bao nhiêu ngây thơ bị P gieo họa rồi.
Tề Hoan tiếp tục quyến rũ, cậu chuẩn bị nói một chút chuyện nhỏ thường ngày, kiểu này sẽ không bị lộ ra mục đích quá nhanh.
[Cậu bé Hoan Hoan: Chúng ta nói chuyện phiếm một chút nha?]
[Cậu bé Hoan Hoan: Em bây giờ vẫn còn đi học, anh còn đi học không? Hay là đã đi làm rồi vậy]
Khả năng là bị Tề Hoan cảnh tỉnh, lần này P đã có kinh nghiệm hơn lập tức trả lời cậu.
[P: Tôi không đi học, cũng không đi làm.]
Không đi học cũng không đi làm? Vậy hắn đang làm gì? Tề Hoan không nghĩ ra một nam nhân tuổi trẻ nếu không làm việc thì làm sao để nuôi sống chính mình.
Nhưng cái này cũng không liên quan gì tới cậu, Tề Hoan chỉ muốn lấy gậy ông đập lưng ông, để P dần dần nhiệt tình nói chuyện với cậu rồi cậu sẽ không tiếp tục trả lời hắn, làm cho hắn cảm nhận một chút cảm giác bị lừa ở trên mạng.
Tề Hoan tiếp tục cùng hắn nói chuyện về những việc lặt vặt trong sinh hoạt hằng ngày.
[Cậu bé Hoan Hoan: Nếu anh trai không làm việc thì bây giờ anh ở đâu?]
[P: Ở đỉnh núi Đinh Thứu.]
Núi Đinh Thứu? Nơi này cậu nghe quen quen, Tề Hoan ngồi ở phòng trực ban yên lặng suy nghĩ.
Núi Đinh Thứu ở khá gần Giang Thành, trước đây một chị khóa trên của cậu vì muốn hoàn thành bài kiểm tra liền chọn núi Đinh Thứu cách Giang Thành gần nhất để đi thực tiễn vào kỳ nghỉ hè, kết quả đến lúc khai giảng thấy đen đi một tone, ôm bọn cậu khóc nói núi Đinh Thứu quá nghèo, trẻ con mặc quần áo đều vá chằng vá đụp, giao thông ở đó cũng không phát triển, dân địa phương sinh sống ở nơi đó cũng chỉ có thể bán mặt cho đất bán lưng cho trời, nhìn thấy cuộc sống của họ thật là làm người ta đau lòng.
Tề Hoan nhìn thấy ảnh chụp thực tế của đàn chị cũng cảm thấy rất xúc động, không nghĩ tới Giang Thành kinh tế phát triển như vậy, buổi tối là một thành phố không ngủ, nhưng thôn dân ở núi Đinh Thứu cách đó không xa thì lại không giải quyết được vấn đề ấm no.
P là người trong núi Đinh Thứu? Núi Đinh Thứu cũng không phải là địa điểm nổi tiếng, đối phương cũng không cần phải lừa cậu làm gì, hơn nữa hắn không có việc làm cũng không đi học, có thể thấy rằng hoàn cảnh sinh hoạt của hắn thực sự rất kém.
Tề Hoan đột nhiên cảm thấy rất xấu hổ, P là một nông dân thật thà, còn mình lại vì đối phương không trả lời tin nhắn của mình mà âm thầm suy đoán đối phương là tra nam cặn bã câu cá ở trên mạng.
Sau khi nhận biết được xu hướng tình dục Tề Hoan tìm hiểu rất kỹ về cộng đồng người trong giới này, có nhiều tư liệu ghi rằng những khu vực ở nông thôn vùng sâu vùng xa thì cộng đồng người đồng tính gặp rất nhiều khó khăn, bọn họ bị hoàn cảnh áp bức nên không dám bày tỏ với người khác rằng mình chính là người đồng tính, có khi tới tuổi già chia phòng ngủ với bạn đời lại chính là nỗi an ủi lớn nhất của bọn họ.
Xem ra P cũng như vậy, người ở trong núi chỉ sợ đến ba chữ đồng tính luyến cũng chưa từng nghe qua, cũng khó cho P khi tìm được app yêu đương đồng tính như LOVE.
Tề Hoan tự động não bổ việc P ở nơi khác khó khăn đánh chữ trên điện thoại, còn bị cậu ghét bỏ tại sao lại trả lời chậm như vậy.
Hơn nữa P chưa từng đi học cho nên có chữ sẽ không biết viết, như vậy liền trực tiếp không trả lời lại, có vẻ như cũng có thể giải thích được.
Tề Hoan càng nghĩ càng cảm thấy P đáng thương, coi như là một thành viên trong cộng đồng người đồng tính, cậu nên tận lực giúp đỡ hắn.
Tề Hoan suy xét một chút, nhấn dấu cộng ở dưới khung chat, thu giọng nói vào đó rồi chụp màn hình cho P xem.
“Nhìn thấy không? Đây là cái nút dùng để thu giọng nói vào, trực tiếp đè lại là có thể gửi tin nhắn bằng giọng nói rồi, anh có muốn thử một chút không?”
Tề Hoan ở đây tận tụy làm giáo viên hướng dẫn, Bùi Lạc ở bên kia ngồi trên bãi đá nhìn hàng chữ trong bong bóng chat trước mặt, cảm thấy cậu bé Hoan Hoan này nói đặc biệt nhiều.
Trước khi ngủ say thần lực của Bùi Lạc đã tiêu hao hết sạch, sau khi rơi vào trạng thái ngủ say thì thần lực sẽ tự động khôi phục lại, nhưng thời gian hai trăm năm quá ngắn, thần lực của hắn bây giờ cũng không khác gì so với hai trăm năm trước, đến sức mạnh để đi ra khỏi núi Đinh Thứu cũng không có.
Bùi Lạc chuẩn bị tiếp tục ngủ say, nhưng hắn chợt phát hiện ra hắn không có cách nào rơi vào trạng thái ngủ say được.
Nếu là quy tắc Thiên Đạo muốn để hắn tỉnh giấc thì nhất định là có mục đích của nó, không có khả năng sẽ để hắn kẹt mãi trên đỉnh núi Đinh Thứu. Không lâu sau Bùi Lạc phát hiện rằng mỗi lần Tề Hoan gửi tin tức cho hắn thì thần lực sẽ được khôi phục một chút.
Loại biến hóa này rất nhỏ, nhưng Bùi Lạc vẫn nhạy bén phát hiện được.
Theo lý thuyết, Thiên Đạo đang nói với hắn, hắn cần phải nhận được tin tức từ Tề Hoan gửi tới.
May mắn là Tề Hoan không biết được chuyện này, cậu cũng nói nhảm rất nhiều, Bùi Lạc rất vui vẻ vì nếu cứ tiếp tục như vậy thì rất nhanh hắn có thể rời khỏi đỉnh núi Đinh Thứu rồi.
Cậu bé Hoan Hoan lại gửi tới một cái ảnh, nội dung bức ảnh giống như đúc với màn hình trước mắt Bùi Lạc, điều khác nhau duy nhất là đối thoại của bọn họ ngược nhau.
Xem ra là cậu bé Hoan Hoan đã gửi cho hắn ảnh chụp màn hình của chính mình.
Sau đó bong bóng chat phát ra giọng nói của một cậu bé, Bùi Lạc hơi nghi hoặc, trước lúc hắn ngủ say loài người đã phát minh ra điện thoại, biết rằng thông qua thiết bị này có thể truyền tin tức giữa hai người đang ở cách nhau rất xa.
Nhưng mà bọn họ bây giờ không có các loại dây điện thoại mà, hai trăm năm này loài người đã xảy ra chuyện gì? Vậy mà có thể truyền tin tức trong không khí.
Bùi Lạc hơi tò mò, hắn mở ra bong bóng chat, một giọng nam trẻ tuổi trong trẻo vang lên.
“Nhìn thấy không? Đây là cái nút dùng để thu giọng nói vào, trực tiếp đè lại là có thể gửi tin nhắn bằng giọng nói rồi, anh có muốn thử một chút không?”
Bùi Lạc quay lại xem bức hình mới phát hiện trong hình có một chỗ khác nhau, hắn dựa theo ảnh chụp màn hình mở dấu cộng phía dưới màn hình ra, lập tức màn hình hiện ra cái nút giống như trong hình cậu bé Hoan Hoan gửi.
Hắn nhấn nút thu âm giọng nói, phía trên màn hình hiển thị [Thu âm giọng nói, trượt lên trên có thể xóa giọng nói đã thu]
Tề Hoan đợi một lúc cũng không thấy P đáp lại, chắc là đang nghiên cứu cách gửi tin nhắn bằng giọng nói như thế nào, lần này Tề Hoan rất kiên nhẫn yên tĩnh chờ đối phương trả lời.
Không lâu sau P gửi tới một tin nhắn giọng nói khá ngắn, Tề Hoan đã chuẩn bị xong tinh thần để nghe giọng nói mang khẩu âm của một bác trung niên, cậu nhẹ nhàng nhấn vào tin nhắn thoại, đèn trong bong bóng chat nhấp nháy từng hồi.
“Là thế này phải không?”
Điện thoại phát ra một đoạn âm thanh, giọng nói hơi khàn khàn lại giàu từ tính, giống như mảnh lông vũ phất qua đàn Cello vậy, hấp dẫn chết người.
Tề Hoan ngây người, đại não trong chốc lát không thể suy nghĩ được gì, chỉ có thể nghe thấy trái tim mình đập bụp bụp đang điên cuồng nhảy nhót trong lồng ngực.
Mặt cậu đỏ bừng lên, nóng hổi, nghe giọng nói của P hình như là lớn hơn cậu mấy tuổi, không có mang khẩu âm vùng núi, Tề Hoan chưa từng nghe được giọng nói nào hay như vậy, giống như là đang lồng tiếng CV cho anime vậy, cực kỳ có mị lực.
Cánh tay Tề Hoan cứng đờ không biết nên trả lời như thế nào, một lát sau cậu có chút thẹn thùng lại phát lại tin nhắn thoại của P.
Thanh âm trầm thấp của P lại vang lên một lần nữa.
Tề Hoan vốn không quá hiểu biết về thanh khống, nhưng hôm nay cậu cuối cùng đã hiểu rõ, với giọng nói này cậu có thể não bổ tới hình ảnh P ở bên giường dỗ cậu ngủ.
Tề Hoan bị giọng nói của P làm cho tâm tư nhộn nhạo, lúc cậu đang chuẩn bị nghe lại lần thứ ba thì có người gõ cửa.
Cốc cốc cốc.
Một giọng nữ quen thuộc vang lên từ ngoài cửa.
“Văn Tu, chị buồn ngủ quá, em có thể để chị đi vào trong nghỉ ngơi một lúc không?”
———-