Sau khi vào phòng Tề Hoan kiểm tra toàn ký túc xá một lần, đệm giường nhăn thành một đoàn, ngăn tủ cũng khép hờ, trong phòng rõ ràng là bị đụng chạm qua, có người vụng trộm đi vào phòng giống như là đang tìm thứ gì đó.
Không cần nghĩ Tề Hoan cũng biết được người tới là ai, gã kia chỉ thiếu điều viết mấy chữ muốn lấy đạo cụ lên trên mặt thôi, hoàn toàn không giấu diếm gì.
Tề Hoan lười tính toán với gã, dù sao đối phương cũng không biết cậu cất đạo cụ ở đâu, cậu trải lại giường chiếu một lần nữa rồi đi rửa mặt sạch sẽ lên giường ngủ.
Trước khi tiến vào trò chơi thì Tề Hoan đang làm thí nghiệm, thức quá khuya lại bất ngờ tiến vào trò chơi, cả ngày cũng không có thời gian nghỉ ngơi khiến cơ thể cực kỳ mệt mỏi, cậu nằm ở trên giường liền nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Sáng ngày thứ hai Tề Hoan bị tiếng gõ cửa làm giật mình tỉnh dậy.
“Anh Tề! Anh Tề! Xảy ra chuyện rồi!” Văn Tu ở bên ngoài ra sức gõ cửa “Anh đã dậy chưa? Ở dưới lầu xảy ra chuyện rồi!”
Tề Hoan vẫn còn đang mớ ngủ, khi nghe nói dưới lầu xảy ra chuyện thì giật mình tỉnh cả ngủ, sau khi mặc quần áo xong liền mở cửa cho Văn Tu “Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?”
Văn Tu gấp gáp nói “Cô gái trực ban hôm qua đã chết!”
Cô gái tóc dài kia đã chết? Vẻ mặt của Tề Hoan liền căng thẳng, lời nói hôm qua của gã bỉ ổi kia cậu cũng nghe thấy, căn cứ vào phán đoán của gã kia thì tần suất tử vong trong trò chơi sẽ cách nhau một khoảng thời gian nhất định, trong khoảng thời gian này cô gái kia sẽ không có chuyện gì mới đúng.
Cuối cùng là chuyện gì xảy ra?
Tề Hoan cầm điện thoại, vội vàng cùng Văn Tu chạy tới phòng trực ban.
Trên đường đi Văn Tu nói tình huống xảy ra với cậu, sáng sớm hôm nay, Vương Lỵ, người có quan hệ tốt với Lâm Mặc tới gọi cô về nghỉ ngơi một chút, lại không ngờ lúc đến lầu một thì thấy cửa phòng trực ban mở rộng.
Cô nhận ra có gì đó không đúng, lúc đi vào trong phòng trực ban tìm Lâm Mặc đã bị cảnh tượng trong phòng trực tiếp dọa ngất.
Bên cạnh phòng của Văn Tu là phòng của Vương Lỵ, phòng cách âm không tốt, mới sáng sớm cậu nhóc đã nghe tiếng những người khác nói chuyện liền gấp gáp chạy tới nói cho Tề Hoan biết.
Hai người vừa xuống lầu liền gặp gã bỉ ổi và người chơi nam có khuôn mặt đại chúng kia đang chuẩn bị lên lầu, hai bên gặp mặt, gã nam nhân kia vẻ mặt rất khó coi.
Tề Hoan không thèm quan tâm đến bọn họ, đi thẳng tới cửa phòng trực ban.
Dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng Tề Hoan vẫn bị thảm trạng trước mắt làm kinh ngạc một chút, còn Văn Tu trực tiếp nôn khan ngay bên cạnh, may là buổi sáng cậu nhóc vẫn chưa ăn gì nên chỉ nôn ra nước chua.
Thi thể Lâm Mặc nằm yên tĩnh trên mặt đất, cơ thể sưng phù trướng lớn như bị ngâm nước, làn da trắng bệch, trắng hơn cả khi vẫn còn sống, giống như một cái màn thầu bị ngâm nước vậy, chăn mỏng che trên bụng, phía dưới chăn mỏng chảy ra một đám mỡ màu vàng và ruột, nhưng kỳ lạ chính là xung quanh không hề có máu, như thể máu đã sớm khô cạn, điều khủng khiếp nhất là đầu của cô xoay ngược o nhìn thẳng về phía cửa ra vào, mặt bị ngâm nước đến mức không nhìn thấy con mắt, khóe miệng bị nứt lộ ra toàn bộ hàm răng một cách quỷ dị, giống như lúc nào cũng mỉm cười, làm cho người ta dựng cả tóc gáy.
“Không phải cô ấy nói tối hôm qua cực kỳ an toàn sao? Tại sao lại….” Văn Tu nói chưa xong lại nhịn không được nôn ra.
Tề Hoan không nói gì, cách bài trí trong phòng trực ban giống y đúc ngày hôm qua, sạch sẽ ngăn nắp, không có dấu vết đánh nhau, mà thi thể của Lâm Mặc rõ ràng là bị ngâm rất lâu trong nước, con người căn bản là không có cách nào làm được.
Vậy chỉ còn một khả năng, Lâm Mặc bị quỷ giết chết, Tề Hoan nhìn áo blouse trắng vắt ở trên ghế dựa, rõ ràng tối hôm qua lúc nghỉ ngơi Lâm Mặc cũng không mặc nó.
Y tá tóc vàng đã cảnh cáo bọn họ, trong lúc làm việc nhất định phải mặc áo blouse trắng, nguyên nhân cái chết của Lâm Mặc đã rõ ràng, cô gái xấu số này tối hôm qua lúc trực ban đã xem nhẹ việc này, nghĩ là mình cực kỳ an toàn, lúc nghỉ ngơi đã cởi áo blouse trắng ra, thậm chí còn yên tâm cầm chăn mỏng đắp lên người nghỉ ngơi.
Kết quả, hôm nay lại trở thành người bị lệ quỷ hại chết.
Bởi vì thi thể quá thảm, sau khi Tề Hoan nói cho Văn Tu những suy đoán của mình thì hai người liền trở về ký túc xá thay áo blouse trắng rồi chuẩn bị đi ăn cơm.
Bây giờ Văn Tu nhìn áo blouse trắng của mình như nhìn bảo bối vậy, không rời khỏi người chút nào.
Phòng ăn vẫn yên tĩnh như cũ, Tề Hoan chọn một góc vắng vẻ bắt đầu ăn sáng, cậu chỉ lấy hai cái bánh mì với một cái trứng tráng, sắc mặt Văn Tu cũng không tốt nhưng cậu nhóc vẫn ráng uống một chút cháo.
Ăn uống xong xuôi Tề Hoan và Văn Tu đi xuống lầu quẹt thẻ chấm công, lúc đi qua phòng trực ban thấy trong phòng đã sạch sẽ, không biết thi thể Lâm Mặc bị đưa đi lúc nào, nếu không phải bọn họ mới sáng sớm đã xuống lầu xem thì có khi cũng không thể nhìn thấy thi thể.
“Anh, tối nay đến lượt em trực ban.” Văn Tu lén lút liếc qua phòng trực ban, tựa như vẫn còn nhìn thấy thi thể của Lâm Mặc, tóc hồng trên đầu cũng run run “Anh có thể đi cùng em không? Chúng ta đi chung, có chuyện gì cũng dễ dàng hỗ trợ lẫn nhau.”
Tề Hoan gật đầu, thật ra cậu cũng có ý định này, một người trực ban qua đêm rất là nguy hiểm.
Văn Tu thấy Tề Hoan gật đầu thì vui mừng ôm lấy cậu “Huhu, anh Tề thật tốt, trò chơi này thật sự quá đáng sợ.”
Chín tiếng chuông vang lên, tất cả người chơi đều đi tới đại sảnh quẹt thẻ, Vương Lỵ buổi sáng bị ngất bây giờ cũng tới với đôi mắt còn đỏ hoe.
Y tá tóc vàng đúng giờ đến đại sảnh cùng cô gái xinh đẹp hôm qua bọn họ gặp được ở lầu bốn. Y tá thấy trong số bọn họ thiếu mất một người cũng không nói gì, lạnh nhạt thông báo nhiệm vụ của ngày hôm nay.
“Buổi sáng hôm nay viện trưởng đi kiểm tra phòng bệnh theo thường lệ, các thực tập sinh cần phải đi theo học tập, buổi chiều là thời gian giải trí của bệnh nhân, các ngươi phải chăm sóc bệnh nhân.”
“Vị này là viện trưởng, các ngươi phải nghiêm túc đi theo học tập.” Nói xong lại hơi câu nệ với cô gái xinh đẹp kia “Làm phiền ngài.”
Tề Hoan không ngờ cô gái gặp được tối hôm qua lại là viện trưởng của bệnh viện tâm thần, trông cô ấy còn rất trẻ, thế mà lý lịch ngành lại ở cấp bậc viện trưởng.
“Chuyện này có gì đâu mà phiền phức, đều là vì bồi dưỡng nhân tài cho bệnh viện.” Viện trưởng mỉm cười, hôm nay cô cũng mặc áo blouse trắng, nhẹ nhàng ôn nhu nói với nhóm thực tập sinh “Mọi người đi theo tôi, sáng nay có thể hơi cực một chút, cần phải kiểm tra hết lầu ba.”
So với y tá tóc vàng thì viện trưởng bộ dạng xinh đẹp lại ôn nhu, rất dễ dàng nhận được sự tín nhiệm của người khác, hiển nhiên mọi người cũng yêu thích cô hơn.
Một đoàn người đi lên lầu ba, lầu ba là phòng bệnh, tối hôm qua lúc Tề Hoan tới phòng bệnh đều khóa kỹ không nhìn thấy được cái gì, hôm nay vừa lúc có thể đi theo viện trưởng quan sát tình huống một chút.
Viện trưởng bắt đầu kiểm tra từ phòng bên cạnh cầu thang, gã bỉ ổi kia cùng với nam nhân có khuôn mặt đại chúng đều vô cùng ân cần xoay xung quanh viện trưởng, chắc là bọn họ lo lắng tới việc bệnh nhân bỗng nhiên phát điên giết người thì viện trưởng có thể sẽ bảo vệ bọn họ, còn Vương Lỵ tinh thần sa sút đi theo phía sau bọn họ, cuối cùng là Văn Tu và Tề Hoan.
Mỗi gian phòng ở lầu ba đều đặt tám cái giường bệnh, bệnh nhân hoặc ngồi hoặc nằm trên giường bệnh, điều kiện sống rất đơn sơ, còn không bằng ký túc xá của thực tập sinh.
Tề Hoan có chút không hiểu, rõ ràng bệnh viện tâm thần có diện tích rất lớn vì sao lại keo kiệt với bệnh nhân như vậy, chỉ sắp xếp cho bọn họ ở lầu ba. Cậu nhớ rằng trong bệnh viện còn có hai tòa nhà cao tầng, chẳng lẽ không sắp xếp được chỗ ở cho hơn bệnh nhân sao?
Hầu hết những bệnh nhân tâm thần này không có tri giác cảm xúc và thờ ơ với mọi thứ, ngay cả khi sống trong một căn phòng tám người chật chội cũng chẳng khác nào sống trong một thế giới nhỏ của riêng mình.
Viện trưởng kiểm tra phòng rất cẩn thận, kiểm tra một gian phòng mất nửa tiếng, Văn Tu vẫn chỉ là một cậu nhóc mười lăm mười sáu tuổi, thất thần đi ở phía sau, Tề Hoan đột nhiên nghe được giọng nói nhỏ “Ai, ai…..”
Cậu muốn quay đầu hỏi xem Văn Tu có nghe thấy không, kết quả lúc quay đầu lại nhìn thấy bệnh nhân ở phía sau lưng Văn Tu đột nhiên cầm bình truyền dịch của chính mình ném mạnh về phía bọn họ.
Tề Hoan hoảng hồn kéo Văn Tu tránh ra, Văn Tu còn đang mơ màng quay đầu nhìn lại, bệnh nhân thấy đập không trúng cậu nhóc liền thuận tay cầm mảnh kính bể ở trên đất lên chuẩn bị đánh lén.
Lần này Văn Tu rốt cuộc cũng phản ứng lại, tung ra một đấm đầy mạnh mẽ trực tiếp hạ gục bệnh nhân.
Những người phía trước cũng phát hiện có chuyện xảy ra, Tề Hoan thoáng nhìn thấy vẻ mặt có chút thất vọng của viện trưởng, nhưng rất nhanh đã thay bằng vẻ mặt lo lắng, đẩy những người khác ra rồi chạy tới bên cạnh Văn Tu.
“Thế nào? Có bị thương không?”
Văn Tu thấy viện trường hỏi han liền cười hai tiếng “Không có việc gì, không có việc gì, sức lực của em lớn hơn hắn, hắn đánh không lại em.”
Vừa nói xong thì bệnh nhân đang lải nhải không ngừng nói những lời vô nghĩa “Ai, ai….” đang chuẩn bị đứng lên tấn công Văn Tu lại bị cậu nhóc đánh ngã bằng một đấm.
Viện trưởng có chút đáng tiếc nói “Thật sự rất xin lỗi, thỉnh thoảng bệnh nhân sẽ không khống chế được cảm xúc của mình, nhân viên y tế như chúng ta cũng nên thông cảm cho bọn họ một chút, bọn họ cũng không dễ dàng gì.”
Cô nói xong thì đi lấy một ống tiêm từ trong tủ thuốc ra tiêm vào người bệnh nhân, không lâu sau vẻ mặt bệnh nhân đã chuyển từ nổi giận sang bình thản không chút gợn sóng, như thể con rối bị tắt công tắc hoạt động vậy.
Lần này nếu Tề Hoan không phát hiện ra rồi nhắc nhở, Văn Tu không có sức mạnh trời sinh thì rất có khả năng rằng Văn Tu đã trúng chiêu.
Bởi vì trong lúc làm việc Lâm Mặc không mặc áo blouse trắng nên đêm khuya bị quỷ giết chết, nhưng Văn Tu không có vi phạm quy định của trò chơi giống như người chơi đã chết hôm qua thì vì sao lại bị bệnh nhân công kích.
Dường như bọn họ có có lực hấp dẫn trí mạng đối với bệnh nhân.
Tề Hoan nhìn Văn Tu, nhớ lại lúc kiểm tra hiện trường tử vong ở nhà ăn vào ngày hôm qua, trong lòng bỗng có một suy đoán không thể tưởng tưởng được.
Cậu vỗ vỗ bả vai Văn Tu nói một cách đầy tự nhiên “Anh muốn đi nhà vệ sinh, em có muốn đi không?”
Nghe được lời nói của Tề Hoan, gã bỉ ổi kia xì một tiếng đầy ghét bỏ, giọng nói đầy ác ý vang lên “Hai tên con trai đi vệ sinh còn muốn hẹn nhau đi?”
Tề Hoan tất nhiên sẽ không để ý, Văn Tu nghe Tề Hoan nói xong liền hiểu ra, bởi vì trước khi quẹt thẻ bọn họ đã đi vệ sinh rồi, mới qua không bao lâu căn bản là không cần phải đi nữa.
Nhìn ánh mắt của Tề Hoan xong Văn Tu cũng nói theo “Em cũng đang muốn đi, chúng ta cùng nhau đi đi.”
Sau khi được viện trưởng đồng ý hai người họ rời khỏi phòng bệnh, Tề Hoan mang Văn Tu tới góc rẽ chỗ cầu thang, Văn Tu hiểu rõ nhỏ giọng hỏi “Anh Tề, anh phát hiện điều gì sao?”
Tề Hoan không nói lời nào đột nhiên cởi áo blouse của Văn Tu ra, Văn Tu hoảng hốt kêu lên “Anh, đừng đừng đừng, em thích con gái!”
Tề Hoan nhìn làn da ngăm đen của cậu nhóc với cái đầu màu hồng phấn kia, khóe miệng giật giật “Anh không có hứng thú với trẻ vị thành niên.”
Sau đó cậu cởi áo blouse của mình đưa cho Văn Tu, còn bản thân cậu thì mặc áo blouse trắng của Văn Tu.
“Chỉ là anh muốn nghiệm chứng một vài chuyện.”