Sau khi trở về tiệc rượu, vẻ mặt Lê Sương có chút ngẩn ngơ, khi thấy sứ giả Tây Nhung cũng từ bên ngoài trở về tự yến thì Lê Sương nhìn chòng chọc lão một hồi, lão đầu tử ánh mắt sắc bén, đảo mắt cũng nhìn chăm chú vào Lê Sương, lão khẽ giơ lên ly rượu, tỏ ý kính Lê Sương một ly.
Lê Sương không nhúc nhích, Tư Mã Dương nhìn thấy, mang ly rượu nói: "Lê tướng quân tửu lượng kém, ly rượu này của sứ giả, trẫm thay mặt nàng uống, như thế nào?"
Lão đầu lập tức trả lời, khách sáo đôi câu, liền uống rượu ngồi xuống.
Tửu lượng của Tư Mã Dương cũng không tốt lắm, rời đi trước, hoàng đế đi, tiệc rượu cũng từ từ giải tán, mà lúc hoàng đế rời chỗ, vẫn còn cố ý đi vòng qua bên cạnh Lê Sương gõ đầu nàng một cái, nhẹ giọng nói: "Không uống uống được, lần sau cứ nói."
Thái độ thân mật, đâu chỉ hơn quân thần, chính là so với phi tử trong hậu cung, sợ cũng không có mấy ai có thể được Tư Mã Dương cưng chiều như vậy đi.
Các đại thần khôn khéo nhường nào, tâm tư hoàng đế, ngay ngày mai liền có thể truyền khắp kinh đô.
Lê Sương chỉ sững sờ nhìn Tư Mã Dương, thẳng đến lúc bóng người hắn biến mất.
Nàng chẳng có phản ứng gì làm cho Tư Mã Dương không nhìn ra, chỉ nghĩ nàng say rượu... Lê Sương xoa xoa mi tâm, thực ra nàng đang nghĩ đến việc trông thấy Tấn An cùng sứ giả Tây Nhung gặp mặt ở hồ đối diện kia.
Mặc dù là đêm tối, khiến người ta nhìn không rõ lắm, nhưng dáng người của Tấn An, Lê Sương tuyệt đối sẽ không nhận sai, mà cây gậy chống lưng bằng bạc của sứ giả Tây Nhung cũng không có cái thứ hai.
Lão đầu lại cung kính với Tấn An, dùng tư thái hành lễ, chỉ sợ thân phận thực sự của Tấn An là quý vi hoàng tộc Tây Nhung, mà nay Tây Nhung đã đổi vua, vua mới lên ngôi, có thể khiến lão đầu này mạo hiểm ngay trong cung hẹn gặp, Tấn An nhất định là con trai quý tử của ai đó trong hoàng tộc, thân phận thật của hắn...
Tấn An lại đồng ý gặp mặt lão sứ giả, có thể đoán được, hắn nhất định đã nhớ lại thân phận của mình.
Như vậy, việc tại sao hắn trầm mặc ít nói lại thường xuyên nhìn chằm chằm nàng như có điều suy nghĩ trên đoạn đường tới kinh thành lần này, giờ đã có lời giải đáp.
Hắn đã nhớ mình là ai, thân thể và cổ trùng dung hợp, hắn không biến hóa ngày đêm nữa, trí nhớ cũng khôi phục, không giống như trước kia thích kề cận nàng, Tấn An... Đại khái là đã khôi phục bình thường đi, hắn chiến thắng ngọc tằm cổ?
Suy nghĩ trong đầu Lê Sương hỗn loạn, trên đường thất thần trở về phủ tướng quân, nàng ngồi trơ ở trong phòng rất lâu, do dự lựa chọn có hay không đi gặp Tấn An. Ngay vào lúc này, lại nghe thấy trên nóc nhà có động tĩnh, nàng hơi ngây người, đợi lúc quay đầu, thấy Tấn An không biết từ lúc nào đã vào trong nhà.
Nàng nhìn tiểu viện yên tĩnh vắng vẻ không người, bên ngoài viện thị vệ giữ cửa đứng nghiêm, Lê Sương như thường đóng cửa sổ lại. Nàng xoay người đối mặt với Tấn An, nhìn thẳng vào mắt hắn, chợt cảm thấy trong mắt hắn có mấy phần xa lạ.
"Ngươi nhớ ra mình là ai?"
"Ừ." Tấn An cũng không kiêng kị, "Con trai duy nhất của tân vương, Ngạo Đăng." ^^
Con trai độc nhất của tân vương Tây Nhung, vậy khi hắn hồi triều sẽ là Thái tử, tương lai sẽ là vương của Tây Nhung. Quả nhiên là thân phận rất tôn quý.
Lê Sương nhất thời yên lặng: "Thân phận như vậy, tại sao lúc trước ngươi mất tích, họ không tìm ngươi?""Tiền vương đa nghi, cha ta không dám điều binh tìm ta, vu nữ của Ngũ Linh môn lại hành sự bí ẩn, nơi nhốt ta là chỗ tiếp giáp giữa Đại Tấn và Tây Nhung, ngươi cũng biết, nơi đó xưa nay đều là tình thế khẩn trương, không dò tìm được."
Lê Sương gật đầu, nàng biết, cái địa lao đó ở chỗ rừng cây nhỏ hàng năm không có người đặt chân, ở ngoài Lộc thành, trên lý thuyết nói cũng không phải là đất của Đai Tấn, nhưng lại trong khống chế của Đại Tấn, Trường Phong doanh mỗi ngày đều soi, tất không cho phép lính mã Tây Nhung bước qua vùng đất kia.
Đương nhiên Trường Phong doanh cũng chỉ nhìn soi xét, nếu không có phát sinh chuyện gì cũng sẽ không đi tới nơi đó, quả thực là một chỗ ẩn thân tốt.
"Ngươi hôm nay đến tìm ta..."
"Ta phải về Tây Nhung."
Tấn An trước đây chưa bao giờ cắt đứt lời Lê Sương, bởi vì chỉ cần Lê Sương mở miệng nói chuyện với hắn, điều đó giống như là được trời cao ban kẹo vậy, hắn sẽ bình tĩnh nhìn nàng, trong tròng mắt chỉ có bóng người nàng, chiếu lấp lánh.
Mà bây giờ Tấn An cắt ngang lời nàng, lại còn là một câu mang ý chia ly đặc biệt lạnh lùng.
Hắn nói không do dự, chỉ là tới đây thông báo với Lê Sương một câu.
Lê Sương trầm mặc hồi lâu: "Rất tốt." Nàng trả lời cũng hết sức làm theo thông lệ công việc. Đem tất cả ưu tư che giấu.
Thật ra thì cái này là kết cục tốt nhất mà Lê Sương có thể nghĩ tới, hắn nhớ ra mình là ai, biết cố hương của mình, nơi mà có thể đặt chân trong tương lai, có mục tiêu ngoài nàng trong cuộc sống.
Hắn là độc lập, một người hoàn chỉnh.
Trừ "rất tốt" trở ra, Lê Sương quả thật không biết nên nói cái gì nữa.
"Ta định hai ngày sau lên đường, đại sứ giả sẽ giúp ta rời đi."
" Ừ." Lê Sương gật đầu, "Đừng có để lộ, nếu Thánh thượng biết thân phận của ngươi, nhất định sẽ không dễ dàng để ngươi rời đi."
Đối thoại khách sáo lại tỉnh táo, Lê Sương tránh ánh mắt Tấn An, không nhìn vào mắt hắn, chẳng biết tại sao, tình cảnh này, nàng lại sợ mình nhìn thấy trong mắt hắn có sự khách khí cùng hời hợt.
Tấn An khi mất trí nhớ, trong mắt hắn chỉ có một mình nàng, là Tấn An thuộc về nàng, còn bây giờ, người này nữa không phải Tấn An nữa.
Nàng đứng một hồi, không khí đang trở nên lúng túng, nàng cuối cùng cũng hít sâu một hơi, hoạt động, muốn đi mở cửa: "Ta phải đi khiển trách bọn thị vệ đây, ngươi lựa thời gian đi về trước, đợi ở trong phủ tướng quân, không ai có thể ảnh hưởng ngươi."
Nàng kéo cửa phòng ra, còn Tấn An kéo cánh tay nàng.
Nhiệt độ cơ thể quen thuộc, hơi thở quen thuộc, nhưng lời mà hắn nói lại khiến người ta khó mà cảm thấy quen thuộc.
"Hôm nay ta tới để nói lời cám ơn." Tấn An nói, "Đa tạ Tướng quân, gần đây chiếu cố." (Ta hôm nay tới là để thả thính Tướng quân^^, tướng quân, đừng đớp thính nữa~~~)
Khóe môi Lê Sương khẽ run lên, chỉ nghe thấy cửa sổ "két" một tiếng. Nàng quay đầu lại, trong phòng đã không có một bóng người.
Nàng nhoài ra ngoài cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, chỉ có thị vệ cẩn thận đi quan sát trong viện, vẻ mặt tựa như hỏi một câu: "Tướng quân? Có gì phân phó?"
"Không có." Lê Sương đáp, "Có chút buồn bực, mở cửa sổ hóng mát một chút." (^^)
Nàng ngồi xuống, nhìn mặt mũi của mình trong gương, sau đó xoa xoa ngực, hít thở sâu nhiều lần, cảm thấy ông trời thật là không có đạo lý, không đau không bệnh mà lại cảm thấy trong lòng buồn bực. Giống như có vật gì bị rút ra, có chút đau lại có chút khó chịu, khó chịu khiến người ta khó hình dung.
Bất quá như vậy tốt vô cùng, kết quả như bây giờ rất tốt, cái gì cũng trở về quỹ đạo của nó.
Lê Sương ngồi trước gương một đêm, cứ nghĩ như vậy, tới ngày hôm sau khi trời còn chưa sáng, bên ngoài phủ tướng quân chợt truyền đến tiếng huyên náo. Đây thật sự là chuyện vô cùng hiếm thấy.
Không lâu sau, Đại quản gia liền vội vội vàng vàng tìm được Lê Sương.
"Người trong cung đến, cầm thánh dụ, muốn vị ở tiểu viện hướng bắc kia (chỗ Tấn An) lập tức vào cung gặp mặt, ngự tiền vệ Thanh Long câm đao tới, Đại tướng quân đang xã giao ở phía trước... Ai! Đại tiểu thư!"
Không chờ lão quản gia nói xong, Lê Sương co cẳng chạy về phía bắc, thời điểm đến trước sân nhỏ, xa xa một con đường khác, nàng nhìn thấy Thanh Long vệ đang trên đường đi hướng này.
Trong lòng quýnh lên, Lê Sương dùng tới khinh công, hai ba bước nhảy vào trong sân của Tấn An, nàng vội vàng, lại không thấy Tấn An trong sân, mới đẩy cửa vào phòng, sau lưng truyền tới một câu hỏi: "Làm sao vậy?"
Lê Sương quay đầu lại, thấy trong tay Tấn An cầm kiếm, trên mặt còn có mồ hôi nóng, nhìn giống như đã múa kiếm rất lâu: "Mới vừa đang luyện kiếm, nghe thấy tiếng động ở chỗ này."
Cảm giác của hắn tốt hơn so với bất kỳ ai.
"Không có thời gian nói nhiều, ngươi rời đi trước, không thấy ngươi, cổng thành nhất định khóa kín ngay lập tức, không cần vội vã ra khỏi thành, phía nam thành Bạch tự có một tiểu viện bỏ hoang, duới lòng đất có mật thất, bên trong cái gì cũng có, ngươi đến chỗ đó tránh trước, qua đợt này rồi nghĩ biện pháp trở về Tây Nhung."
Lê Sương nói rất nhanh, nhưng trong lúc nàng nói đã có thể nghe được tiếng bước chân nặng nề của Thanh Long ngự vệ bên ngoài, thần sắc Tấn An lại vô cùng trấn định, mắt hắn khẽ nhíu một cái, ánh mắt sắc bén vô cùng: "Tần Lan?"
Hắn nói ra một câu phỏng đoán người mật báo.
Lê Sương không nói, nàng đẩy Tấn An: "Ai cũng không nên tin, đi."
Tấn An nhìn Lê Sương một cái, hình ảnh này khiến cho hắn nhớ lại cái đêm ở Tắc Bắc ở trong thạch thất kia, bởi vì Vu Dẫn, bị buộc phải chia lìa Lê Sương. Trước lúc hôn mê Lê Sương cũng nhìn hắn y như vậy, mang theo sự lo âu, chân mày nhíu chặt, khiến hắn muốn vứt bỏ tất cả để ôm nàng vào trong ngực, sau đó hôn vào nếp nhăn giữa hàng chân mày của nàng.
Nhưng bên ngoài, người đã sắp đến, không còn thời gian để trì hoãn nữa...
"Két " một tiếng, Thanh Long đẩy cửa vào, Lê Sương cầm kiếm hướng ngoài tiểu viện nhìn, con ngươi như điểm tất cả lưỡi đao hàn quang.
Tất cả Thanh Long vệ không khỏi cả kinh.
Lê Sương thu kiếm lại bên người: "Thanh Long vệ?" Ngữ điệu mang vẻ kỳ quái, "Ngự tiền thị vệ của Thánh thượng vì sao sáng sớm đã xông tới phủ tướng quân ta?"
"Tướng quân." Người cầm đầu chính là Thanh Long vệ trường, điền thủ đốc(*), thân tín của Tư Mã Dương, nói hắn lớn lên cùng hoàng đế cũng không quá đáng, Lê Sương trước kia cũng quen biết, bất quá sau khi ra bắc ải, những giao tình kiểu như thế này cũng dần dần phai nhạt, hôm nay gặp mặt lại, cũng là khách sáo cực kỳ, "Bọn thần phụng thánh dụ tới đây mời khách quý vào cung cùng Thánh thượng nói chuyện một hồi, mạo phạm tướng quân quả thực có lỗi."
(*)chắc là tên chức vụ của người đứng đầu cấm vệ quân của hoàng đế.
"Hả? Người nơi này bất quá chỉ là phàm phu tục tử có ân với ta, sao giờ lại là khách quý của Thánh thượng rồi?"
"Cái này vi thần cũng không biết, xin tướng quân để thần thuận lợi làm việc."
Lê Sương gật đầu, lễ phép cười một tiếng: "Thánh dụ như vậy, tất nhiên phải nghe theo, nhưng mà không biết tại sao, hôm qua sau khi ta trở về phủ cũng không thấy người này, hôm nay còn đang muốn cùng hắn bàn về luận kiếm pháp đây, chờ mãi hắn không về, vậy vệ trường thay ta ngồi chờ đi."
Nàng đem kiếm đặt trên bàn đá ở trong sân, tay làm tư thế dẫn, cho Thanh Long vệ tự tiện.
Điền thủ đốc nhìn Lê Sương một chút, cũng vẫy tay để cho mấy thị vệ sau lưng vào trong sân, tìm tất nhiên không có kết quả, Lê Sương rảnh rỗi khoanh tay đứng một bên, điền thủ đốc giữ lại hai người ở trong viện, rồi mang những thị vệ khác rời đi.
Bọn họ đi, Lê Sương quay đầu lại nhìn, trong phủ tướng quân cả một đám thúc bá(chú bác) cũng đều kinh ngạc chạy qua đây, Lê Đình bị đánh thức, tóc tai quần áo chưa chỉnh tề nhìn Lê Sương hỏi: "A tỷ, người tỷ cứu được này rốt cuộc lai lịch gì? Sao mà Thanh Long thị vệ lại tới bắt hắn?"
Lê Sương lắc đầu một cái: "Ta cũng không biết."
Ban đầu nàng quả thực là không biết.
Nhưng khi Lê Sương hỏi mình, nếu ban đầu nàng biết Tấn An có thân phận như vậy, nàng vẫn sẽ đi cứu hắn?
Đáng sợ là khi nàng nghĩ như vậy, trong lòng ý niệm duy nhất nổi lên lại là -- "Có."
Nàng vẫn sẽ không để ý tất cả mà đi cứu hắn, giống như hôm nay vậy.