Thiện ác khó phân (nhất)
Liên Tống đi nhanh trong rừng, nàng muốn nhanh chóng đến Trúc Vong Nhai tìm Bồ Y Tử. Sư phụ bị tẩu hỏa nhập ma, lấy ý thuật của nàng không thể chữa trị, nhưng nàng tin tưởng Bồ Y Tử nhất định có biện pháp.
Gió nổi lên, rừng cây rung động. Nàng đón gió mà đi, trong âm thanh sàn sạt kia có một tia khác thường, nàng đi chậm dần, phía xa vài bước, áo bào màu đỏ tung bay trong gió.
Trong lòng Liên Tống kinh ngạc, nàng nghĩ ít nhất Kim Nhật Lãng phải ngủ tới bình minh, nàng ở Linh Nham sơn trang náo loạn một trận, hiện tại mới qua một canh giờ.
“Sư phụ...”
Nàng có chút không yên.
Kim Nhật Lãng xoay người lại, mặt mày yêu diễm. Trong nhất thời, Liên Tống thấy hắn như người xa lạ.
Gió rừng thổi qua, khóe miệng Kim Nhật Lãng hơi giơ lên: “Muốn đi đâu?”
Rừng cây nơi họ đứng cách Linh Nham sơn trang vài dặm, Kim Nhật Lãng không thể biết chuyện nàng cho Úc Thanh thuốc giải. Nàng cười nói: “Đồ nhi mới đến Linh Nham sơn trang, hiện tại đang định trở về. Sao sư phụ lại đến đây?”
Kim Nhật Lãng không đáp, lại hỏi: “Trở về chỗ nào?”
“Trở về chỗ của người a.” Nàng chưa nghĩ gì đã nói, nói xong mới biết đã lộ tẩy.
Quả nhiên, Kim Nhật Lãng nói: “Chỗ của ta ở hướng tây, sao khi nãy ngươi đi hướng đông?”
Giấu diếm cũng không thể gạt được, Liên Tống thẳng thắn nói: “Kỳ thật đồ nhi muốn trở về Trúc Vong Nhai tìm vị lão thần tiên kia, hỏi ông ấy xem có biện pháp cứu chữa cho sư phụ hay không.”
“Chữa khỏi cho ta cái gì?”
“Sư phụ, người cũng biết bản thân bị tẩu hỏa nhập ma, ngũ độc quấn thân, cho nên tính tình mới thay đổi lớn như vậy. Đồ nhi không thể cứ để sư phụ như thế này.”
Ánh mắt Kim Nhật Lãng dịu đi: “Mạch tượng của ta nghịch chuyển là do tu luyện Lưu Phương thần công. Khi trước tu luyện thì cứ cách một khoảng thời gian sẽ bị nghịch hỏa công tâm. Khi chúng ta gặp nhau sau sơn động đúng là lúc ta phát tác. Nay ta đã luyện đến tầng cao nhất, đương nhiên là mạch tượng khác với người thường.
“Nhưng mà, con người phải thuận theo tự nhiên mới có thể sinh tồn, mạch tượng nghịch chuyển…”
Liên Tống không dám tưởng tượng ra dáng vẻ kinh mạch đứt đoạn của Kim Nhật Lãng, đi đến trước mặt hắn nói: “Sư phụ, đồ nhi thật sự lo lắng cho người.”
Ánh mắt Kim Nhật Lãng có chút rung động, hắn lấy tay xoa hai má Liên Tống, nàng nhìn vết máu chưa khô ở cổ tay hắn, toàn thân cứng lại, trong lòng nói một câu: Linh Nham sơn trang! Nàng hoảng hốt chạy trở về, lại bị hắn giữ chặt.
Hắn lãnh khốc nói: “Chậm rồi, đều chết hết.”
Chết hết? Trong đầu Liên Tống thoáng qua khuôn mặt của những người trong Linh Nham sơn trang, vừa nãy vẫn còn nói chuyện với nàng, sự tức giận cùng bất đắc dĩ trên mặt họ khiến nàng cười trộm hồi lâu, mà hiện tại, họ đã chết hết sao?
Nàng không dám tin nhìn sư phụ: “Vì sao?”
Hắn mạnh mẽ kéo nàng qua: “Nếu ngươi không đi, ta còn có thể tha cho họ một mạng. Nhưng ngươi lại có thể vì những người lúc trước muốn giết ngươi mà hạ mê dược với ta!”
“Nhưng sư phụ cũng không đến mức phải diệt cả nhà họ!”
Liên Tống căm giận bắt lấy vạt áo Kim Nhật Lãng.
Kim Nhật Lãng cúi mắt đảo qua vạt áo, lạnh lùng nhìn Liên Tống nói: “Ta thấy những người đó chắc đã cho ngươi ăn mê dược đi, càng ngày càng không biết lễ phép. Nếu không giết họ, không biết ngươi còn bị họ mê hoặc như thế nào.”
“Không, không...”
Liên Tống buông vạt áo Kim Nhật Lãng ra, không hề chớp mắt nhìn khuôn mặt của hắn nói: “Ngươi không phải là sư phụ của ta. Là thân hình của hắn, nhưng hồn phách thì không phải, đã thay đổi rồi.”
“Đem sư phụ trả lại cho ta!”
Nàng rút kiếm ra, không chút lưu tình đâm về phía người trước mặt.
Kim Nhật Lãng cũng không gấp, gặp chiêu tiếp chiêu, điểm huyệt của nàng, Liên Tống hôn mê ngã trong lòng Kim Nhật Lãng.
Khi mở mắt ra, nàng đã ngủ trên giường ở trong phòng. Cô nương nhìn thật quen mắt chờ đợi ở bên cạnh, thấy nàng tỉnh lại thì cười nói: “Ngươi tỉnh rồi, ta chờ mà thật nóng lòng.”
“Ngươi là...”
“Ta là Nguyệt Ảnh.”
Ý thức của Liên Tống nhanh chóng khôi phục, muốn ngồi dậy. Nguyệt Ảnh tiến lên đỡ nàng, nàng vừa định xua tay nói không cần, tay đưa lên một nửa lại không thể nâng lên nữa.
Nguyệt Ảnh đỡ lấy lưng của nàng, nàng dựa vào hỏi: “Sao toàn thân ta lại vô lực thế này?”
Nguyệt Ảnh giúp nàng ngồi xong thì nói: “Giáo chủ dặn tôi nói với thiếu chủ, hắn giúp ngươi mang võ công đi, ngươi sẽ bị thương một ít nguyên khí, trong vòng nửa tháng sẽ khôi phục lại.”
Liên Tống cả kinh, vội vàng vận khí, quả nhiên đan điền trống trơn, toàn thân như sợi bông, chung quanh là khe hở.
Nếu là sư phụ Huyền Tông Môn sao có thể ra tay ác độc với nàng như vậy, ngươi kia quả nhiên đã không còn như lúc trước.
Khi nàng đang âm thầm đau lòng, Nguyệt Ảnh giúp nàng mặc thêm quần áo, cực kỳ hâm mộ mà nói: “Giáo chủ đối với thiếu chủ thật tốt, mất hai phần nội lực của bản thân mới có thể làm tiêu tan võ công trước kia của thiếu chủ.”
Liên Tống cười khổ: “Phế võ công của ta cũng cần đến hai phần nội lực của hắn sao?”
Nguyệt Ảnh nói: “Nếu là phế võ công thì người nào không đau như bị đào tim cắt thịt, rất thống khổ, mười người có chín người sẽ chết. Võ công của thiếu chủ pha tạp, muốn thành công phế võ không phải dễ, hiện tại thành công, thân thể lại không tổn thương, chỉ là mất ít nguyên khí nhưng có thể bổ sung trở về. Nếu không phải giáo chủ lo lắng lấy hai phần nội lực bao vệ ngươi chu toàn, sao ngươi có thể an toàn thế này.”
“Ta đây thật muốn cảm tạ hắn.” Liên Tống đẩy ta Nguyệt Ảnh ra, đứng lên chậm rãi đến bên cạnh bàn, uốn ngụm trà hỏi: “Giáo chủ của các ngươi đâu, nói hắn lại đây, ta muốn gặp hắn.”
Nguyệt Ảnh đáp: “Giáo chủ nói, nếu thiếu chủ muốn gặp người thì bảo ta nói với thiếu chủ, hai ngày nay hắn không thể ở đây, nếu thiếu chủ muốn thừa dịp hai ngày này mà chạy đi, việc này vạn lần không được. Hắn muốn ngài từ bỏ ý định này trong đầu.”
Liên Tống nắm chặt chén trà nói: “Ta đã biết, ngươi đi ra ngoài đi.”
Đợi đến khi Nguyệt Ảnh đóng cửa phòng, Liên Tống đi đến cửa sổ, bên ngoài rộng rãi thoáng đãng, đập vào mắt là một mảnh cỏ xanh, cây đoàn tụ lúc trước đã không còn, nàng không thể điều chế được mê dược nữa.
Hai ngày qua, nàng đi dạo chung quanh khu vườn, muốn tìm thời cơ chạy trốn, nhưng đúng như Kim Nhật Lãng nói, nàng không thể ra khỏi tiểu viện này. Mặc kệ là nàng đi đến đâu, chỉ cần thấy người sống là họ cung kính hành lễ với nàng, đồng thời, bọn họ cũng vận dụng toàn bộ cảm quan mà giám sát chặt chẽ hướng đi của nàng.
Buổi tối ngày hôm sau, nàng nhụt chí ngã đầu liền ngủ. Nửa đêm bị cảm giác áp bức tỉnh lại. Cả người nàng đầy mồ hôi, trong đó phảng phất có mùi thơm, mồ hôi thì không thể phân biệt rõ là ai, nhưng hương thơm này chính là của nam nhân đang kề sát thân thể của nàng.
Nàng kháng cự đẩy ngực hắn, hắn hoàn toàn thờ ơ. Nàng thở dài một tiếng, dù sao nàng cũng không có khí lực, mở rộng tay đi theo hắn. Hắn cũng không hài lòng với sự lười biếng tiêu cực của nàng, nắm lấy cằm của nàng cùng giao triền môi lưỡi. Nàng vẫn không có phản ứng như trước, hắn hôn trong chốc lát thì dừng lại, hơi thở mị hoặc lảng vảng bên tai nàng: “Ngươi không muốn lấy lòng ta, muốn ta tới lấy lòng ngươi sao?”
Nàng không đáp.
Hừng đông, âm thanh của nàng cũng nghẹn lại, nước mắt khô khốc, hối hận không nên nghĩa khí nhất thời mà lấy trứng chọi đá.
Bị phế võ công nên nguyên khí bị tổn thương lớn, lại bị người kia ăn cả đêm, ba ngày kế tiếp nàng hoàn toàn không thể xuống giường. Nàng hoài nghi hắn căn bản chính là muốn dùng phương pháp này để biến nàng thành một tiểu thư thể chất nhu nhược yếu đuối trong khuê phòng, hắn căn bản không tính dạy nàng võ công.
Nàng dựa vào trí nhớ luyện mấy quyền pháo của Huyền Tông Môn, cảm giác thân thể có chút sức lực, nhìn đến bức tường cao đến hơn hai người chồng lên, nàng thử nhảy qua. Lúc trước có thể nhẹ nhàng nhảy qua, giờ lại giống như xa ngàn dặm.
Nàng đứng bên tường nhìn trời thở dài: “Ai, kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay a.”
Tiếng cười duyên từ sau truyền đến, Nguyệt Ảnh đứng sau nàng nói: “Trời đất không trả lời, nhưng mà giáo chủ trả lời. Bất luận là thiếu chủ muốn cái gì, chỉ cần giáo chủ có thể làm, hắn nhất định sẽ làm cho ngươi.”
Trong những ngày này, mọi tâm tư của nàng đều suy nghĩ đến chuyện bỏ chạy, nên không giao tiếp với ai ở trong viện này. Hôm nay nhìn bầu trời tâm tình rất tốt, nàng cũng có tinh thần, nhàn nhạt nói: “Ngươi làm sao lại đi theo giáo chủ?”
Nguyệt Ảnh nói: “Việc này nói ra thật dài, ngươi ngồi trước đi.” Nàng xoa cái bàn đá, vẫy tay với Liên Tống: “Ngài ngồi xuống uống trà nghe ta nói.”
Liên Tống thấy nàng khi nào cũng cười nên có thêm vài phần tình cảm, vui vẻ ngồi xuống, vẻ mặt mong chờ nghe nàng nói.
Nguyệt Ảnh đưa chén trà cho Liên Tống: “Thiếu chủ rời xa trần thế mấy năm, có thể không hiểu chuyện hiện nay lắm, nhưng giang hồ năm năm trước hẳn là ngài biết rõ. Khi đó, trừ bỏ Thiếu Lâm, Huyền Tông Môn là môn phái lớn nhất. Mà Thiếu Lâm là phật môn thanh tịnh, rất ít giao thiệp với mọi chuyện trong chốn võ lâm, vì thế Huyền Tông Môn liền hô gió gọi mưa trên giang hồ. Tám đại môn phái khác cùng với những môn phái nhỏ hơn đều kính Huyền Tông Môn một phần mặt mũi.”
Liên Tống nghe đến đây, nghĩ đến cuộc sống lúc trước ở Huyền Tông Môn mà trong lòng cảm thán.
Nguyệt Ảnh thấy nàng thất thần thì ngừng trong chốc lát, uống miếng nước, đợi nàng hồi phục tinh thần mới tiếp tục nói: “Làm người, có ba sự việc khó nhẫn nhịn nhất, đó là: tươi cười, ho khan cùng dã tâm. Huyền Tông Môn độc tôn giang hồ, không khỏi có tâm tư xưng bá võ lâm. Ngài cũng biết, Cấp Điển Các cất chứa hầu hết võ công bí tịch của các môn phái, Huyền Tông Môn ỷ vào sức mạnh mà không chịu trả lại. Rất nhiều môn phái sợ hãi thế lực của Huyền Tông Môn mà không dám đi cướp lại. Cha ta cũng giống như vậy.”
Đôi mắt Nguyệt Ảnh buồn bã, nói: “Ngài có biết Đường Môn Tứ Xuyên không?”
Liên Tống gật đầu. Đường Môn Tứ Xuyên là một thế gia độc dược nổi danh trong chốn giang hồ, bọn họ không chỉ là người dùng độc mà còn là người làm thuốc. Lão tổ của Đường Môn tự nghĩ ra một bộ võ công là “Dược kinh”, nghe nói có thể địch nổi với “Kim Cương kinh” của Thiếu Lâm. Nhưng mà sau khi lão tổ Đường Môn qua đời, “Dược kinh” liền thất lạc, cuối cùng lại nằm ở Cấp Điển Các của Huyền Tông Môn.
“Mong muốn cả đời của cha ta là mang “Dược kinh” trở về, chấn hưng Đường Môn. Dựa theo quy tắc của Huyền Tông Môn, phải đánh bại một vị thượng sư của Huyền Tông Môn mới có thể lấy bí tịch từ Cấp Điển Các. Cha ta khổ luyện hai mươi năm, đến Cao Ngạo sơn khiêu chiến với thượng sư Tư Phóng, vốn dĩ võ công của cha ta thắng một bậc, nhưng Tư Phóng âm hiểm xảo trá dùng thủ đoạn thắng cha ta. Cha ta không phục, lão già Hồng Mộ kia rõ ràng nhìn thấy Tư Phóng xảo trá nhưng lại bao che, đánh cha ta ra khỏi núi. Cha ta sau khi trở về bệnh không dậy nổi, buồn bực mà chết.”
Bị thương cùng thống hận lẫn lộn trên mặt Nguyệt Ảnh, nàng nghẹn ngào không nói gì.
Liên Tống đã trải qua nỗi đau mất cha, đương nhiên đồng cảm với Nguyệt Ảnh, nàng không nói câu nào chỉ cầm chặt tay Nguyệt Ảnh. Nguyệt Ảnh tự biết bản thân thất thố, thở sâu rồi rút tay ra, trên mặt bình tĩnh nói: “Ta có bao nhiêu hận với Huyền Tông Môn, thiếu chủ nghe đến đó hẳn đã rõ. Khi đó, không ngày nào ta không nghĩ đến việc báo thù, nhưng võ công lại có hạn, ngay cả cửa Huyền Tông Môn cũng không vào được. Ta tuyệt vọng, nghĩ rằng cả đời này cũng không thể báo thù. Không ngờ có một ngày, giáo chủ lại giết kẻ thù của ta, còn diệt cả Huyền Tông Môn. Mặc kệ động cơ của hắn là gì, nhưng hắn vẫn là ân nhân lớn nhất cuộc đời này của Nguyệt Ảnh. Ta thề muốn đi theo hắn.”
Giết người, lại là giết người. Liên Tống vừa nghe sư phụ nàng lại giết bao nhiêu người mà đau lòng.
“Ngươi cũng biết, sư phụ ta hiện tại đã tẩu hỏa nhập ma.” Liên Tống nói, “Các ngươi đi theo hắn như vậy, giúp hắn giết người, căn bản không phải là báo ân, mà các ngươi đang đẩy hắn càng đi sâu vào con đường ma quỷ mà thôi.”
“Thiếu chủ, giáo chủ làm mọi chuyện đều là vì ngài.”
Nguyệt Ảnh nhìn thẳng Liên Tống: “Hắn nghĩ rằng ngài đã chết, rất thống khổ. Tuy rằng hiện nay hắn nhìn điên cuồng như vậy, nhưng ta thường xuyên thấy hắn ngẩn người nhìn cây đào trong viện. Hắn để chúng ta đi theo hắn, đơn giản vì chúng ta có chút giống ngài. Nay ngài trở lại, hắn nhập ma, thống khổ trong lòng hắn, ngài có từng thương tiếc nửa phần?”
Liên Tống trầm mặc.
Lúc này Kim Nhật Lãng đi vào trong viện.
“Đang làm cái gì vậy?” Hắn cười hỏi.
Nguyệt Ảnh vội vàng đứng dậy hành lễ. Ánh mắt Kim Nhật Lãng dừng trên người Liên Tống. Nguyệt Ảnh liếc hắn một cái, yên lặng lui ra.
Liên Tống nghĩ đến lời nói của Nguyệt Ảnh, nghĩ lại mới biết nhiều ngày nay nàng quá lạnh nhạt với Kim Nhật Lãng. Nghĩ đến đây nàng nói: “Sư phụ đã trở lại, có ăn cơm chưa?”
Nàng đột nhiên nhiệt tình, Kim Nhật Lãng hơi kinh ngạc, nghĩ xem nàng đang có ý định gì.
“Chưa ăn đâu.” Hắn bất động thanh sắc.
“Đồ nhi làm cho người.”
Liên Tống chạy đến phòng bếp, không đến nửa canh giờ liền làm ra ba món mặn một món canh.
Mâm cơm tràn đầy để trước mặt Kim Nhật Lãng, hương thơm cuồn cuộn bay tới mũi. Hắn nhìn bàn đồ ăn này im lặng thật lâu.
Liên Tống thấy hắn thật lâu chưa động đũa thì gắp một khối thịt bỏ vào trong chén của hắn.
“Ăn a sư phụ, tay nghề của đồ nhi tốt lắm.”
Kim Nhật Lãng ăn một ngụm, thần sắc bị kiềm hãm, vẫn chưa lộ ra ý vừa lòng.
Liên Tống hỏi: “Không thể ăn sao?”
Kim Nhật Lãng lắc đầu: “Không phải. Mấy năm qua, ta đều ăn nhưng không biết vị, miếng thịt này lại khiến ta cảm giác được.”
Hốc mắt Liên Tống nóng nóng nói: “Về sau mỗi ngày đồ nhi đều làm cho sư phụ ăn.”
“Khói bếp sẽ cay mắt, thỉnh thoảnh làm là được rồi.”
Nói xong, Kim Nhật Lãng chỉ chuyên chú ăn đồ ăn, không nói lời nào.
Cơm nước xong, Liên Tống lại đi chuẩn bị nước tắm rửa cho Kim Nhật Lãng.
Nước nhanh chóng chuẩn bị xong, Liên Tống giúp hắn cởi quần áo. Kim Nhật Lãng bước vào trong thùng tắm, mái tóc xõa ra ngoài. Liên Tống cầm lược đứng sau lưng hắn, nắm tóc hắn trong tay, nhẹ nhàng chải chuốt. Hơi nước tràn ngập khiến sợi tóc cũng ướt át, còn có mấy sợi bị rối.
Khi còn ở Huyền Tông Môn, nàng thường xuyên giúp hắn chải đầu, lúc này lại như trở lại năm năm trước.
“Sư phụ, sao càng sống càng trẻ a.” Liên Tống nhìn kỹ sườn mặt Kim Nhật Lãng: “Năm nay cũng đã đứng tuổi rồi mà nhìn cứ như hai mươi. Là vì luyện Lưu Phương thần công sao?”
“Lưu Phương sẽ khiến dung nhan của người ta không già đi.” Hắn nói.
“Vậy chẳng phải vài năm nữa đồ nhi liền già hơn sư phụ sao?” Liên Tống sợ hãi than: “Nghĩ đến tương lai tóc đồ nhi biến thành trắng xóa, sư phụ vẫn là thiếu niên tuấn lãng, nếu cùng đi với nhau, người khác còn tưởng sư phụ là cháu của đồ nhi nha.”
Kim Nhật Lãng nhíu mi liếc nhìn nàng một cái.
Nàng không để ý nói tiếp: “Nếu sư phụ đã phế võ công của đồ nhi thì dạy đồ nhi luyện Lưu Phương công đi.”
Kim Nhật Lãng nói: “Lưu Phương công không thích hợp để nữ tử tu luyện.”
“Vì sao?”
Kim Nhật Lãng được nàng nắm tóc rất thoải mái, chậm rãi giải thích: “Lưu Phương thần công là tích tụ âm khí ở bên ngoài, thuần dương khí kết hợp bên trong. Tuy rằng bề ngoài sư phụ âm nhu nhưng nội lực rất mạnh. Nữ tử vốn là thuần âm, không thể chịu nổi dương khí quá mạnh.”
“Vậy làm sao bây giờ, trên đời này còn có phương pháp nào có thể giữ gìn dung nhan?”
“Ngươi yên tâm, cho dù là ngươi biến thành thế nào, sư phụ vẫn không rời không bỏ.”
Kim Nhật Lãng nhẹ nhàng vuốt ve mặt Liên Tống, ánh mắt ôn nhu.
Liên Tống nhìn Kim Nhật Lãng, phát hiện ánh sáng hồng ở mi tâm của hắn nhạt đi chút ít. Nàng để sát mặt vào muốn nhìn kỹ hơn, Kim Nhật Lãng thuận thế ôm lấy cổ nàng, đặt môi lên môi nàng.