Cap riêng: Hậu Cung Hoàng My Truyện
Cảnh báo: Góc trò chuyện dài nên chương này dài.
- Ông rốt cuộc là muốn làm gì?
Vẫn là bối cảnh ở trong căn phòng...à không, một không gian kì lạ không rõ đã lâu không xuất hiện đó, vẫn là người đeo mặt nạ kín mặt với các biểu cảm khác nhau và một chiếc khoang chứa to lớn có chứa đựng một cô gái xinh đẹp.
Người đàn ông đứng bên cạnh khoang chứa, chiếc mặt nạ trắng đối diện với cô gái mặc chiếc váy trắng tinh thuần khiết đang lơ lửng cùng chất lỏng màu xanh ở bên trong, bàn tay đeo găng chạm vào mặt kính, gương mặt sau chiếc mặt nạ đã trầm ngâm không rõ ràng.
Đối mặt với câu hỏi cùng giọng điệu lạnh như băng của cậu thanh niên, hắn di chuyển ngón tay, gõ vào mặt kính một tiết tấu ngẫu nhiên rồi chợt lên tiếng:
- Làm những điều tốt cho Hoàng My.
- Đây vốn không phải là điều tốt.
Cậu thanh niên kia tỏ vẻ rất tức giận, đứng bật dậy khỏi chiếc ghế, như chỉ hận không thể lao đến bóp chết người đàn ông kia.
Nhưng có vẻ anh ta đã kìm nén được cơn giận và không làm gì có hại.
người còn lại thấy tình hình không ổn, nhưng cũng chỉ ngồi yên không nói gì.
Có vẻ mọi người đều có chung suy nghĩ với cậu thanh niên ấy, đều cảm thấy rất kì lạ.
- Đó là điều cần thiết.
- Cần thiết!? Ông không thấy cô ấy đã rất đau lòng sao!?
Cậu thanh niên không kìm được lập tức lao đến hướng người đàn ông, nhưng khi cách hắn chỉ còn một mét một tường chắn trong suốt đã xuất hiện, sau đó trở thành một khối lập phương trong suốt nhốt cậu thanh niên lại.
- Albert, em muốn cản anh?
Cậu thanh niên khi bị chặn đứng cũng đã lấy lại được sự bình tĩnh của bản thân, nhẹ nhàng vô hiệu hoá khối lập phương, đưa mắt nhìn về phía một trong người còn lại.
- Anh đừng vội vàng.
Cậu thiếu niên thu bàn tay đeo găng của mình lại, gương mặt sau chiếc mặt nạ vẫn điềm tĩnh như vậy.
Cậu thanh niên hơi nhíu mày, sau đó liền nhìn sang người đàn ông.
Người đàn ông kia nghiêng đầu, một nửa chiếc mặt nạ vì ngược sáng nên đã trở nên tối màu, điều này càng làm cho người đàn ông trở nên tối tăm và bí ẩn.
- Chú ý ngôn từ của mình.
Đây là điều cần phải làm, đừng quên rằng chúng ta cùng một mục đích.
Cậu thanh niên im lặng, không nói thêm gì.
Tuy vậy, những người còn lại đều cảm nhận được sự tức giận đến mức buốt lạnh của hắn ta.
Một người khác có cùng dáng người với cậu thiếu niên được gọi là Albert kia, với chiếc mặt nạ mang gương mặt cười toe toét, vắt chéo chân tạo bộ dáng trêu ngươi, giở giọng chọc ghẹo.
- Đại ca~, huynh đừng tức giận, sẽ ảnh hưởng đến sức khoẻ...à đâu, huynh chết rồi cơ mà~
- Andrew!
Nghe người còn lại nhắc tên mình, cậu thiếu niên này có vẻ không vui, liền quay mặt đi.
Người vừa lên tiếng cũng không nói thêm gì, có lẽ cũng đang trầm tư suy nghĩ.
Cậu thanh niên ban đầu có vẻ vẫn chưa nguôi giận, nhưng không làm gì được, nhanh chóng liền biến mất.
Không gian còn lại người, trầm mặc đến lạ kì.
Hoàng My tỉnh dậy sau một giấc mơ kì lạ, cô cảm thấy giấc mơ này có vẻ khá chân thật và quen thuộc, nhưng theo cô nhớ rằng đây là lần đầu mình mơ thấy nó.
Có lẽ khoảng thời gian cô bị xoá trí nhớ cũng có kí ức về giấc mơ này.
Andrew và Albert...
Hai cái tên này...có chút quen?
Giọng nói của những người trong mơ kia cũng rất quen tai, nhưng khi cô tỉnh thì mọi thứ đã trở thành mơ hồ không rõ, cũng chẳng thể biết là ai.
Chưa để Hoàng My suy nghĩ thêm nhiều thứ, Tâm Lan đã vội vàng chạy đến phòng của cô, vừa mở cửa vừa la to:
- Hoàng hậu nương nương, người mau dậy nhanh đi!
Có vẻ là đến để gọi Hoàng My dậy, khi nhìn thấy cô đã tỉnh táo, liền vội vàng cùng các nha hoàn còn lại chạy đến sửa soạn cho cô.
Hoàng My còn chưa kịp hoang mang thì Tâm Lan đã nhanh chóng giải thích:
- Đêm qua có một nô tì chết ở hồ sen, hình như có kẻ vu oan giá hoạ cho người hại chết người kia.
Đang náo động cả Dưỡng Tâm Điện của Hoàng thượng.
Hoàng My vừa nghe đã thấy có biến, cùng phối hợp với Tâm Lan và các nô tì, rất nhanh liền sửa soạn xong.
Trên đường đến Dưỡng Tâm Điện của Hoàng Tuấn Khương, Tâm Lan và các nô tì khác cũng đã nhanh chóng phổ cập tình hình cho Hoàng My.
Người nô tì chết ở hồ sen là một nô tì giặt đồ trong điện của Tuấn Kiệt, theo xem xét thì là bị một vật nặng đập vào đầu mà tử vong.
Buổi sáng, người đầu tiên phát hiện là người trông coi dọn dẹp quanh hồ sen.
Sau khi tin lan rộng, chợt có một nô tì tự xưng là nô tì thân cận của Tuấn Kiệt khóc lóc ầm ĩ đòi vào trong Dưỡng Tâm Điện cáo trạng với Hoàng thượng.
Những lời của nô tì đó thốt ra đều là cố ý xúc phạm đến Hoàng My và những đứa con của cô.
Tố cáo cô là bỏ mặc Tuấn Kiệt, nói cô ép chết nô tì giặt đồ vì nô tì đó đã thấy máu độc của Hàn thân vương trên y phục, kể rằng Thập a ca Tuấn Anh ngoài mặt thì lo lắng nhưng lúc nào cũng điềm tĩnh, là một con quỷ vô cảm đội lốt người.
Những lời này nói ra rõ ràng là trọng tội phạm thượng!
Hoàng Tuấn Khương đứng từ trên nhìn xuống kẻ thấp hèn đang dùng mọi từ ngữ để lăng nhục nương tử và huyết mạch hoàng gia của mình, tâm không chút dao động, hắn đưa tay xoa thái dương, Quản công công lập tức hiểu ý, liền quát nô tì không biết điều kia:
- Mau im miệng, ngươi vừa sớm đã chạy đến Dưỡng Tâm Điện làm loạn, nói lời khinh khi hoàng hậu nương nương và các a ca, ngươi đây là phạm phải tội chết!
Nô tì kia cũng đã im miệng, chỉ nức nở từng đợt, tiếng nấc có mang vẻ hoảng loạn, có lẽ đã không tính đến chuyện này.
Hoàng Tuấn Khương tỏ vẻ không quan tâm, đưa tay lên, chuẩn bị ra lệnh chém đầu.
- Hoàng hậu nương nương giá đáo!
- Tham kiến Hoàng hậu nương nương.
Hoàng My nắm chặt lấy y phục của mình, cùng Tâm Lan bước nhanh vào trong.
Không đến bốn bước từ ngoài cổng lớn vào, cô đã nghe thấy tiếng nức nở đến thảm thương của một thiếu nữ.
Bước vào bên trong, nhìn thấy trên cao là Hoàng Tuấn Khương đang đứng nhìn xuống, một người thiếu nữ thì đang quỳ gối cúi đầu nức nở.
Gần đó có một người quen, hình như là...Tuấn Tài?
Hoàng Tuấn Khương thấy nương tử của mình đến, vội cùng Quản công công bước xuống.
Nô tì kia cúi đầu, liếc mắt nhìn sang Hoàng My một thân cao cao quý quý, bản thân lại chỉ là một nô tì thấp hèn, bản tính ganh ghét không khỏi nổi lên.
Hoàng Tuấn Khương bước nhanh đến bên Hoàng My, trực tiếp lướt qua nô tì còn đang cúi đầu làm cô ta một phen ngơ ngác.
Tuấn Tài cũng chỉ nhìn thoáng qua, không nói lời nào.
- Sao nàng lại đến đây?
Hoàng Tuấn Khương nhìn Hoàng My từ trên xuống, môi hơi cong lên cười, thầm cảm thán hôm nay cô lại có chút xinh đẹp hơn ngày thường, tay hắn nắm lấy tay cô, thể hiện một sự yêu thương không thể khước từ.
- Thần thiếp nghe báo có người đến làm loạn Dưỡng Tâm Điện, còn là việc liên quan đến mình, ắt phải đến kiểm tra..