Cap riêng: Hậu Cung Hoàng My Truyện
- Thần thiếp chỉ là còn vài chuyện cần làm sáng tỏ, bèn nhờ đến Nam thân vương.
Ban ngày không tiện gặp mặt, chỉ có thể chờ đến buổi đêm, lén lút gặp nhau.
Tuy nhiên cũng không có ý đồ gì, hoàng thượng, người tuyệt nhiên cũng đừng hiểu lầm.
Dù sao chuyện gặp em chồng cũng không cần gì phải giấu, Hoàng My giống như sợ Hoàng Tuấn Khương hiểu nhầm mình không trong sạch, biện minh thật sự rất dài dòng.
Hắn đương nhiên tin cô và em trai mình không có chuyện gì, đơn giản vì hắn đứng ở đó nghe hai người nói chuyện từ đầu đến cuối.
Chưa kể, Hoàng Tuấn Khương thừa biết em trai hắn thích một người phi tần của hắn, là người tỷ muội thường xuyên bên cạnh trò chuyện cùng Hoàng My.
Hắn đương nhiên không nghi ngờ tình yêu của người em trai này, càng không nghi ngờ tình tỷ muội của Hoàng My và Hạ Bích Trâm.
Và nhất là không nghi ngờ Hoàng My.
Dù sao thì cô cũng không có cơ hội rời khỏi hắn.
- Nàng không cần giải thích nhiều như vậy.
Ta đương nhiên là tin tưởng nàng.
Đã khuya rồi, chúng ta về cung của nàng.
Hoàng My mỉm cười gật đầu, có chút cảm thấy vượt mặt Hoàng Tuấn Khương quá dễ dàng, lại còn được tín nhiệm như vậy, tự nhiên cũng có chút tội lỗi.
Tay cô nắm lấy tay hắn cũng chặt hơn.
Hoàng Tuấn Khương dường như cảm nhận được điều này, môi hắn cong lên cười.
Hắn lại yêu cô hơn một chút rồi...
Đêm đó, trăng không phải là sáng, nhưng cũng đã chứng kiến hết mọi chuyện.
Dù sao cũng không phải là chuyện mờ ám gì, chẳng qua là chỉ cảm thấy kì lạ, không phải lúc đó Hoàng thượng nên an vị ngủ trên Long sàng trong Dưỡng Tâm Điện sao?
Đột nhiên lại đến chỗ hai người kia hẹn nhau làm gì?
Trăng biết rõ, nhưng dù gì cũng chẳng thể nói ra.
Sáng hôm sau, Đại a ca Hoàng Tuấn Kiệt vừa tỉnh dậy đã thấy gia đình nhỏ của mình vây quanh giường bệnh, nhưng không có người cha hoàng đế, dù sao hắn cũng không ưa kẻ chiếm hữu ngạch nương của mình.
Tuy thần sắc của Tuấn Kiệt đã khoẻ khoắn hơn trước, nhưng gương mặt lạnh đó vẫn giữ nguyên không thay đổi, đối với mẹ thì giọng nói lúc nào cũng trở nên có chút mềm hơn:
- Hoàng ngạch nương...khụ khụ...
Hắn vừa nói ra chữ thì liền ho khan, Hoàng My liền đưa nước cho Tuấn Kiệt uống.
Tuấn Hoàng thì đang đưa tay vỗ nhẹ lưng của anh trai mình.
Tuấn Kiệt bây giờ rõ là chưa khoẻ hẳn, nhưng gương mặt vẫn lạnh lùng như thế, nhìn vào không khỏi thấy hắn rõ ràng là đang cố gượng.
- Đại ca, sao huynh không khoẻ, lại không báo cho ai biết? Lỡ đâu huynh gặp chuyện thì phải làm sao?
Tuấn Hùng lo lắng đan xen với giận dỗi, có lẽ là không nghĩ người anh trai lớn này sẽ giấu mình và cả gia đình chuyện ốm đau, bệnh tật.
Tuấn Kiệt nghe cậu em út nói, dường như trở nên mơ hồ, khó hiểu, khàn giọng nói:
- Ta rõ ràng đã bảo một nô tì chạy đi thông báo cho Hoàng ngạch nương và các đệ rõ.
Hiện giờ Tiểu Hùng nói không biết, đây là ý gì?
Mọi người dường như đều ngạc nhiên trước câu trả lời của Tuấn Kiệt, nếu nói như vậy thì mọi người phải biết mới đúng, sao lại có thể không ai biết thế này?
Quay ra nhìn nhau một lúc, đột nhiên cảm thấy thật kì lạ, bầu không khí dường như cũng trở nên khó xử không nói lên lời.
Hoàng My chìm đắm trong những suy nghĩ của mình và bằng cách nào đó, cô đã đi đến cung của Hạ Bích Trâm - Từ Bích Cung.
- Cái gì!? Tiểu tử mặt liệt bị bệnh!?
Hạ Bích Trâm dường như thiếu điều giật mình nhảy người lên, cô ấy cũng đã biết Tuấn Kiệt sắp khỏi bệnh nên cũng giảm thái độ lo lắng phần nào.
Không phải là con ruột nhưng Hạ Bích Trâm cũng coi đám con của Hoàng My như là con của mình mà cùng chăm sóc, nên khi nghe tin "con" không khoẻ, trên cương vị là một người mẹ thì không khỏi lo lắng.
Dù sao thì bao năm nghe mấy đứa trẻ gọi mình là "Hồng nương nương" thì cô ấy cũng có cảm giác làm mẹ rồi.
Nói chứ tuổi ngoại hình thật của Hoàng My cũng mới chỉ , Hạ Bích Trâm cũng mới chỉ vừa qua được tuổi .
Cả hai đều là thiếu nữ vừa trưởng thành, nghĩ đến việc nhọc lòng vì con cái, cảm thấy thật sự có chút...sai sai đi.
- Tôi cảm thấy vô cùng kì lạ, tại sao chuyện về sức khoẻ của Tuấn Kiệt lại không được báo cho tôi!? Chẳng lẽ đợi đến khi bệnh tình không thể cứu nổi mới gọi tôi chuẩn bị làm tang sao!?
Hoàng My dường như tức giận đến nỗi không biết lời nói của mình có bao nhiêu là hồ ngôn loạn ngữ, lọt ra ngoài không khéo sẽ bị hiểu nhầm thành trù ếm con trai.
Cho dù là sinh mẫu có công dưỡng dục, nhưng cũng không thể tránh khỏi bị người đời đàm tiếu.
Dù gì thê thiếp của hoàng thượng dù được sủng ái, đem so sánh vẫn không bằng hoàng tử, nói chi là người sẽ trở thành hoàng thái tử.
May mắn là mỗi lần Hoàng My cùng Hạ Bích Trâm nói chuyện, đều chỉ có không gian riêng hai người.
Vốn dĩ không gian này là để cho Hạ Bích Trâm thoải mái xả ngôn ngữ mẹ đẻ, không nghĩ đến rằng cũng có ngày dùng để xả tức giận của Hoàng My.
- Tôi thấy dạo này tin tức trong cung đúng là có nhiều chỗ kì lạ.
Thấy Hoàng My đưa ánh mắt hiếu kì nhìn sang mình, Hạ Bích Trâm bình thản nói tiếp:
- Không thấy lạ sao, Nam thân vương hằng ngày ra vào cung của tôi, tôi đi đâu thì anh ta liền xuất hiện ở đó, như tình cờ.
Vậy mà một lời đàm tiếu từ đám hạ nhân cũng không có.
Nghe Hạ Bích Trâm nói đến đây, Hoàng My dường như cũng nhận ra.
Đúng là Âu Dương thường xuyên lui tới với mục đích là tiếp cận người chị em của cô, vậy mà không thấy đám nô tì thái giám bép xép một từ nào, một lời đồn khi thì thầm cũng không có.
Chuyện như vậy đáng lẽ phải rầm rộ lên rằng phi tần của Hoàng thượng dan díu với vương gia, hồng hạnh vượt tường, làm việc bất chính, thậm chí còn phải nghĩ đến rằng họ có thể đã lập âm mưu tạo phản.
Trong một thế giới loài người khi mà "nghe nhiều hơn thấy" này thì chuyện này đúng là kì lạ.
Trong khi hai người đang nói chuyện, bất chợt một con dao từ trong không khí xuất hiện rơi xuống bàn trà, tạo nên một âm thanh quỷ dị.
Chuyện bất ngờ này khiến cho Hoàng My và Hạ Bích Trâm đang ngồi thưởng trà trở nên hoảng hốt.
Trong khi hai cô gái đang hoang mang thì chợt rất nhiều vũ khí từ không trung xuất hiện, trực tiếp rơi từ trên cao xuống chiếc bàn trà ở chính giữa họ.
- Chạy ra ngoài đi.
Hoàng My vẫn rất bình tĩnh, chỉ tay về phía cửa gian phòng.
Hạ Bích Trâm cũng đang hoảng loạn nhưng cũng nhanh chóng cùng cô chạy ra ngoài, không quên đóng cửa lại.
Tiếng leng keng, ầm ầm của vũ khí đập vào nhau, đập vào bàn ghế và đập xuống mặt đất ở trong gian phòng đó ồn ào như vậy, nhưng dường như chỉ có Hoàng My và Hạ Bích Trâm nghe được.
Tất cả nô tì và thái giám trong Từ Bích Cung vẫn ai làm việc nấy rất nhàn rỗi, dường như không để ý đến hai vị nương nương đang không hiểu chuyện gì bên này.
Sau một thời gian thì tiếng ồn cũng kết thúc.
Hai tỷ muội thân thiết nhìn nhau, tiếp đó liền cùng nhau mở cửa, thận trọng nhìn vào gian phòng đó.
Điều kì lạ là gian phòng mới nãy trước khi đóng cửa còn nhìn thấy vũ khí rơi tứ tung đến mức thảm hoạ, bây giờ lại sạch sẽ như cũ.
Giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra, và cả hai người họ vừa nhìn thấy ảo giác..