Cap riêng: Nhật ký tiêu tiền của Hoàng My.
Sau khi Hoàng My được công khai thân phận, các giáo viên ở trường tỏ vẻ "ngoan hiền" hơn rất nhiều.
Nếu cô có mệt mỏi mà trực tiếp mà nằm ườn ra bàn đi chăng nữa thì cũng chẳng ai hó hé lời nào, thậm chí còn biết dạy nhỏ tiếng hơn để cô ngủ ngon giấc.
Ánh Hoa vốn đã ngờ ngợ đoán ra, cũng không tỏ vẻ ngạc nhiên cho lắm.
Nhưng thái độ ít ra cũng có phần nào kiêng nể cô bé hơn, cũng ít làm phiền cô hơn hẳn.
Đó là sức mạnh của quyền lực!
Đối với Hoàng My thì việc này cũng hay đấy, nhưng thế thì để cô ở nhà còn hơn.
Cũng mấy việc ăn ngủ nghỉ mà phải đến trường thì đúng là phiền phức.
Thấm thoát đã hơn năm trôi qua.
Hoàng My đã tuổi, tuổi trăng tròn đẹp nhất của người thiếu nữ.
Vương Lịch cũng đã gần .
Nhan sắc của ai cũng đanh thép và sắc sảo hơn trước, chỉ có thể cảm thấy là đẹp hơn rất nhiều.
Càng lớn thì Hoàng My càng xinh đẹp và tài giỏi, vệ tinh xung quanh cũng ngày càng nhiều.
Thân là một người cha yêu con gái như Vương Lịch thì cảm thấy điều này vô cùng không ổn.
Dù sao thì anh ta cũng chẳng muốn con của mình yêu đương sớm lơ là học hành đâu! Với anh ta thì việc đào tạo thừa kế rất quan trọng, mặc dù khởi đầu có chút tùy tiện.
Mặc dù đã được công khai là con gái của Vương thiếu gia nhưng Hoàng My cũng chẳng quan tâm mấy.
Cô vẫn phải đi học và về nhà đều, cũng chẳng lên ti vi hay truyền thông nào.
Dần dà cũng ít người còn nhớ đến chuyện đấy, chỉ biết là Vương thiếu có một cô con gái, còn người ấy như thế nào thì cũng chẳng nhớ được.
Hoàng My cũng thường xuyên thăm hỏi mẹ Vương và Vương lão, còn cha Vương thì lúc nào cũng nhăn nhó nhưng cũng chẳng dám hó hé gì.
Vương lão càng ngày càng hài lòng với cô cháu gái của mình hơn, cũng chẳng biết từ khi nào ông đã không còn phòng bị và trở nên yêu quý cô như vậy.
Hoàng My coi đó là một tín hiệu tốt, lấy lòng được những người này như vậy là đủ.
Dù sao thì những chuyện sau này chắc hẳn sẽ khiến họ không yêu quý cô được như vậy nữa thôi.
- Tiểu Nguyệt của chúng ta về rồi.
Lâu lắm rồi mới quay lại thăm mẹ.
Càng lớn lại càng xinh đẹp rồi, con như vậy thì làm sao ai dám hốt thằng cha của con đi đây.
Dù xét về vai vế thì mẹ Vương phải gọi Hoàng My là cháu, nhưng bà vô cùng yêu quý cô, trực tiếp đem cháu lên làm con gái cưng.
Dần dà ai cũng quen với Hoàng My, xem cô như con gái nhỏ trong nhà mà đối đãi.
Chẳng ai còn nhớ đến việc cô mới là con gái nuôi của Vương Lịch cả.
Nhưng dù vậy cũng không thay đổi được tâm lý của một người mẹ muốn con trai có vợ của mẹ Vương.
Và vì thế, nên trong mắt của bà ấy, Hoàng My liền trở thành một thách thức lớn cả về mặt nhan sắc lẫn tài trí đối với mẹ nuôi tương lai.
Điều này khiến cho mỗi lần cô nghe thấy đều có tâm trạng không vui.
Sự chán ghét với cảm giác bị người khác ngoài đối tượng công lược động chạm cũng chỉ có ngày càng tăng lên.
Hoàng My cũng chẳng biết tại sao mình lại trở lên như vậy, có lẽ sau khi có ấn tượng sâu nặng với Diên Thế Trường, cô hình như đã trở nên phụ thuộc vào đối tượng công lược và tính chiếm hữu liền trở nên cao hơn.
- Con nghĩ vào một ngày không xa sẽ có thôi ạ.
Chỉ là sẽ không trở thành mẹ nuôi của con được đâu.
Mẹ Vương ngơ người, rõ là không hiểu ý của cô muốn nói.
Hoàng My cũng chỉ cười cười, lập tức đánh trống lảng sang chuyện khác.
Thời gian chầm chậm trôi, hôm nay là ngày đầu tiên cô bước vào cấp , Hoàng My đi học muộn hơn vài tháng so với các bạn cùng lớp, vì cô cảm thấy việc đi học cùng với đám nhóc con khiến cho cô bị nản, và nằng nặc đòi Vương Lịch cho đi làm, Vương lão cũng đã đồng ý và cho cô đi thực tập được vài tháng, nhưng cuối cùng vẫn phải vì cái bằng cấp và đại học mà cô phải lết xác đến trường.
Vương Lịch vẫn cùng Hoàng My đi học trên chiếc xe sang trọng như thường lệ.
Đột nhiên anh đưa cho cô một tấm thẻ đen.
- Trong này là tiền một tháng tiêu vặt của con, nếu như thiếu, cứ bảo ta.
Hoàng My mỉm cười nhận lấy và cảm ơn, nói thật chứ cô đang sung sướng muốn chết rồi, chỉ hận không thể nhảy lên ôm lấy Vương Lịch hôn chụt chụt mấy cái thôi.
Phải đến tận bây giờ Vương Lịch mới cho cô động đến tiền bạc.
Vốn tưởng cuộc đời tiếp theo nó sẽ dễ như là đi xe đạp, nhưng đi xe đạp éo dễ! Vì Hoàng My làm éo gì biết đi xe đạp!
Vừa đặt chân vào lớp, chưa kịp hưởng thụ cảm giác mới mẻ của lớp học mới và những người bạn mới, cô đã "được" hứng một xô nước từ trên đầu dội xuống, cặp sách, đồ dùng học tập, đồng phục mới mua cùng một "tâm hồn tươi trẻ" cũng đã ướt hết, chỉ còn lại một bộ dạng nhếch nhác cùng mái tóc mới gội óng mượt cũng trở nên bết bát chán chường.
Sau đó là tiếng cười khoái chí của rất nhiều người, thậm chí còn có nhiều học sinh phì cười hoặc bụm miệng cười.
Toàn cảnh trông chẳng khác gì chuyện bạo lực học đường.
Hoàng My nắm chặt bàn tay, tức giận vì sự thiếu cảnh giác của bản thân mình, cũng tức giận vì sự phản xạ có điều kiện của mình đã mất đi, sự tức giận gần như muốn bùng nổ.
Sau đó cô thả lỏng, cố gắng lấy lại hơi thở mà hít thật sâu.
Nhưng sự ẩm ướt trên thân thể đã như hiện thực tát cho cô mấy cái.
Hoàng My vuốt mái tóc ướt nhẹp ra đằng sau, sự dính bết khiến cô chán ghét, ngước mắt nhìn lên xem người nào cười to nhất, thường người cười to nhất chính là chủ mưu.
Mà không cần để cô quan sát, người đấy cũng đã xuất hiện rồi.
Một cô gái thấp hơn hẳn Hoàng My một cái đầu đang đứng chống hông trên bục giảng cùng một vài cô gái khác, miệng cười đắc chí, mở mồm nói câu chọc ghẹo:
- Học sinh mới, sự chào đón này không làm cậu thất vọng chứ?
Sau đó đám người đó cười ha hả, lúc này, đột nhiên một cô gái xuất hiện che chở cho Hoàng My.
- Các cậu làm gì vậy!? Hôm nay là ngày đầu tiên cậu ấy đi học, các cậu không giúp đỡ mà lại còn bắt nạt cậu ấy như vậy.
Thật không tốt chút nào!
Ôi thể loại giảng đạo lý này, nghe hơi quen! Quả nhiên, Hoàng My vừa liếc qua đã thấy gương mặt ngây thơ của nữ chủ, khiến cho cô có chút muốn nói tục.
Mồm xinh không nên chửi bậy!
Vốn dĩ nguyên chủ sẽ gặp nữ chủ vào cấp rồi mới đúng, sao đến tận cấp mới gặp thế này!? Hay là do cô không để ý đến cái bản mặt của cô ta?
Hào quang sáng như vầng thái dương thế kia thì không thấy bằng niềm tự hào à!???
Sau đó chỉ thấy đám con gái kia bĩu môi, tỏ thái độ là rõ.
Tiểu Linh coi như đám người đó cũng biết sợ, quay về phía Hoàng My, rút khăn tay đưa lên lau mặt cho cô.
- Cậu cứ mặc kệ bọn họ.
Lát nữa mình sẽ báo với giáo viên!
Con hàng này được!
Hoàng My hơi nhếch miệng cười, chậm rãi cảm ơn rồi đẩy cô ta ra, quay người đi.
Bước vào trong nhà vệ sinh, Hoàng My liền lầm bầm chửi thề, gân xanh đã hiện rõ lên mặt.
Vốn là ngày đầu đi học để lấy bằng tốt nghiệp, cô không thể chấp đám nhóc đó được.
- "Hệ thống, có thể sấy khô cho tôi không?"
- [ Được ]
Hệ thống có chút bất ngờ, dù sao thì đây cũng là lần đầu cô chủ động nhờ vả nó mà không hỏi nhiều thứ.
Khiến cho nó có chút chột dạ khi nhìn thấy kí chủ của mình bị bắt nạt như vậy.
Trong tích tắc, thân thể Hoàng My đã khô ráo, tất cả mọi thứ kể cả sách vở cũng hồi phục lại nguyên trạng ban đầu, giống như rằng cô chưa từng hứng một xô nước nào cả.
Trước khi Hoàng My trở lại lớp học, đám học sinh kia đã ngồi nghêu ngao về chuyện cô sẽ trở thành trò cười thế nào khi thân thể cùng sách vở đã ướt hết.
Nhưng khi cô quay lại cùng với lời giới thiệu từ giáo viên, bọn họ đã phải dụi mắt rất nhiều lần vì không tin đây là sự thật.
- Xin chào mọi người, mình là Vương Nguyệt, học sinh mới.
Đi học muộn vài tháng nhưng mình sẽ cố gắng bắt kịp tiến độ học hành của mọi người.
Mong được chỉ giáo!
Hoàng My nói bằng gương mặt và giọng điệu thân thiện, đến giáo viên còn rất hài lòng.
Chỉ có đám học sinh bày trò phá cô là không vui vẻ gì mấy.
Cô được xếp ngồi cạnh lớp trưởng là nữ chủ, cũng không có gì lạ, dù sao nguyên bản cũng là như vậy mà.
Đến giờ giải lao, Hoàng My vừa thở phào nhẹ nhõm được một hơi, vừa dọn sách vở và đứng dậy chuẩn bị xuống căn tin ăn gì đó.
Chưa kịp rời khỏi chỗ thì cô đã hứng trọn một xô nước lau bảng.
Cái beepbeepbeep!
Con mặt beep này bị hâm à!!?
Cả lớp lại được một phen cười rộn ràng, đủ các thể loại cười.
Huyền Tiểu Linh cũng bị dính phần nào, cô ta vô cùng bất ngờ trước việc làm của những người kia.
- Các cậu làm gì vậy!? - Huyền Tiểu Linh đập bàn, tức đến đỏ mặt nhìn chằm chằm đám người kia.
- Ôi! Chọc lớp trưởng của chúng ta giận rồi.
Lớp trưởng chỉ biết mách giáo viên, có giỏi thì mách đi!
Sau đó bọn họ lại cười khoái chí.
Hoàng My ngửi được mùi phấn cùng mùi giẻ lau trên người mình, mái tóc lần nữa rũ rượi trước mặt cô.
Đột nhiên vai bị một người nào đó vô tình quẹt phải, khiến cho cơn giận của Hoàng My ngày càng tăng lên.
Không động khẩu được thì động thủ!
Hoàng My vuốt mặt, hạ tay xuống vừa đủ để cầm vào quai chiếc cặp sách của mình, ném một phát vào thẳng mặt của cô gái chủ mưu đang há miệng cười kia.
Chưa đến giây sau, khi chiếc cặp rơi xuống đất trước sự ngơ ngác, ngỡ ngàng của mọi người, Hoàng My đã đứng trước mặt cô ta, tay nắm lấy cổ áo, dí sát mặt cô ta vào mặt mình.
- Tôi đã nhận được sự chào đón vô cùng nồng nhiệt của cô rồi.
Đến cô cũng chuẩn bị cho sự chào đón của tôi đi chứ nhỉ?
Sau đó là một trận hỗn chiến, mà khi giáo viên đến lớp thì tất cả cũng không biết nói ra làm sao.
- Mới ngày đầu đi học mà em đã đánh bạn như vậy! Còn ra cái thể thống gì hả!?
Hiệu trưởng đập bàn, chỉ vào mặt Hoàng My.
Hoàn toàn không để tâm đến việc rõ ràng họ đã gây sự với cô trước.
Nhưng cũng không trách hiệu trưởng được, dù sao thì đối với một cô gái toàn thân ướt nhẹp nước giẻ lau bảng chỉ xây xước một vài chỗ thì một đám học sinh nữ tay chân tím bầm, chỉ có gương mặt là lành lặn vẫn là tội hơn.
Tại sao chỉ có gương mặt là lành lặn á? Đơn giản vì quy tắc đánh người của Hoàng My là có đánh đâu cũng phải tránh gương mặt của nữ nhân.
Cô biết gương mặt quan trọng với một người phụ nữ đến thế nào.
Đáng lẽ từ ban đầu sẽ chẳng có giáo viên nào xuất hiện cả, vì lúc ấy là khoảng thời gian giải lao thoải mái dài đằng đẵng.
Khi đến tiết tiếp theo thì có lẽ mọi thứ đã ổn thoả.
Chỉ là có một cô gái ngốc đã đi mách giáo viên, cũng chính là cảm giác vai bị quẹt phải của Hoàng My, còn ai khác ngoài nữ chủ thánh mẫu mary sue.
Vốn là mách thầy cô chuyện ma cũ bắt nạt ma mới, không nghĩ đến khi thầy cô xuất hiện thì lại thành ma mới đấm "thấy mẹ" ma cũ.
Chính là mời phụ huynh!
Tất cả phụ huynh của đám người kia đã có mặt đầy đủ, chỉ có mỗi phụ huynh của Hoàng My là chưa đến.
Thầy hiệu trưởng vốn đã tức giận, sự chờ đợi và sự ồn ào của các phụ huynh kia mắng chửi lại càng khiến ông ta bực bội hơn.
- Vương Nguyệt! Tại sao cha mẹ của em chưa đến!?
- Cha em rất bận việc, em không có mẹ.
Thầy có thể gọi điện cho trợ lý của cha em đến cũng được.
Hiệu trưởng càng không hài lòng trước câu trả lời của cô, lập tức theo số điện thoại ghi trong danh bạ mà gọi lại.
Phải một hồi chuông lâu thì bên kia mới bắt máy.
Không biết hai người đã nói gì, nhưng hiệu trưởng có vẻ vẫn chưa nguôi giận.
Thái độ rất lòi lõm, Hoàng My rất muốn tặng một quả đấm cho ông ấy.
Nhưng chợt nhớ mình là con ngoan trò giỏi nên thôi.
Nửa tiếng sau, văn phòng cũng chỉ có tiếng mắng chửi thầm của phụ huynh đám người kia cùng tiếng thở phì phò như trâu vì tức giận của hiệu trưởng.
Ông ta đang bực mình vì phụ huynh của Hoàng My vẫn chưa đến.
- Em đã nói cha em rất bận.
Thầy vẫn không nên phí sức thì hơn.
Câu nói của Hoàng My chỉ giống như đổ thêm dầu vào lửa, khiến cho hiệu trưởng càng lúc càng bực hơn.
Ông ta vốn định lên tiếng thì chợt cổng trường mở ra khiến cho mọi người đều dồn sự chú ý vào nó.
Chiếc xe sang trọng tiến vào sân trường, nó không kiêng nể bất kì thứ gì, liền dừng trực tiếp giữa sân trường.
Hoàng My nhìn qua liền biết đó là xe của Vương Lịch, chắc hẳn anh trợ lý Trí Hoà mượn nó để ra oai thôi.
Điều Hoàng My không ngờ đến là Vương Lịch thật sự xuất hiện, sự quan tâm đến tương lai của gia sản khiến cho anh ta không thể nào chấp nhận việc người thừa kế lại mất phép tắc mà sử dụng bạo lực ở trường học được.
Vương Lịch vừa bước vào, cả văn phòng im ngắt như tờ, thậm chí còn nghe thấy tiếng vo ve của muỗi.
Thật sự thì ai mà không biết Vương Lịch là ai chứ! Chính là người đàn ông quyền lực nhất, dù ít khi xuất hiện nhưng một khi đã có mặt anh ta thì tất cả đều là những cuộc họp hội nghị lớn lao.
Sự quyền lực của người đàn ông này đến chính phủ cũng phải kính nể.
Nhưng tại sao anh ta lại xuất hiện ở đây?
Mọi người đồng loạt nhìn về hướng Vương Lịch, sau đó lại nhìn về phía Hoàng My đang cố gắng giảm thiểu sự tồn tại của bản thân mình.
Tiếng giày lộp cộp vang lên trong văn phòng, đến hiệu trưởng cũng phải im lặng.
Ông ta còn dám nói gì chứ?
Không kiêng nể bất kì ai, Trí Hoà biết ý kéo ghế cho Vương Lịch ngồi.
Hoàng My đứng ngay sau chiếc ghế ấy, kế bên Trí Hoà.
- Tại sao đánh bạn?
Vương Lịch chậm rãi lên tiếng, giọng nói có vẻ không vui, dù sao cũng chẳng ai vui khi nghe con mình đánh nhau ở trường cả.
- Các bạn có ý bắt nạt con.
Hoàng My gật gù, tự biết lý do của mình là đúng.
Vương Lịch liếc mắt nhìn cô, đến giờ mới nhận ra đứa con gái xinh xắn như viên minh châu trong tay mình lại nhếch nhác đến lạ thường.
Trên người vẫn còn thoang thoảng mùi giẻ lau và mùi phấn, ít ra hương thơm trên người cô cũng còn phần nào.
Nhưng điều đó chỉ khiến sự hoà trộn trở nên tồi tệ hơn thôi.
Anh ta nhướng mày, nhìn về phía đám học sinh bị băng bó lung tung đang ngồi đối diện mình.
Ai cũng đang bị cha mẹ bắt câm họng, dù sao phụ huynh của họ đều là những người có tiếng, đương nhiên là biết vị trước mặt họ là ai để mà xử sự cho phải phép.
- Bắt nạt? Ỷ đông hiếp yếu?
____________________
Hôm nay nghỉ bù giỗ tổ Hùng Vương nên đăng chương cho mọi người ở nhà đỡ nhàm chán nè..