Cap riêng: Nhật ký tiêu tiền của Hoàng My.
Sau khi ăn xong thì Vương Lịch với Hoàng My bước ra phòng khách, hai cha con như thói quen mà ngồi trên sofa.
Anh lấy notebook ra lướt, còn cô thì mở tivi lên xem.
- Bé con, con tên Hoàng My phải không?
Hoàng My đang cạp mấy miếng táo ngon lành thì chợt Lan Hân bắt chuyện với cô.
Vương Lịch đang làm việc có chút để ý đến việc này, cũng có vẻ không vui lắm, không biết có phải do không muốn Lan Hân can thiệp vào chuyện nhà mình không.
- Con họ Vương, tên một chữ Nguyệt.
Dì vẫn nên gọi là Vương tiểu thư thì hơn.
Cách nói chuyện xa lạ như một người trưởng thành này khiến cho Lan Hân cảm giác như mình đang bị bắt bẻ.
Cô ta có chút thắc mắc, rõ ràng cô ta nghe boss của mình gọi tên Hoàng My lần rồi mà?
Chẳng lẽ...mẹ của cô bé tên là Hoàng My?
Lan Hân hơi mím môi, nhìn sang boss của mình, lại nhìn cô bé dửng dưng kia.
Lúc này thì chợt Vương Lịch có một cuộc gọi điện thoại, anh ta đứng dậy rời đi, nên giờ chỉ còn mỗi hai tình địch đối mặt với nhau.
Lan Hân ngồi xuống sofa, đúng chỗ Vương Lịch vừa ngồi.
Bản tính chiếm hữu của Hoàng My nổi nên, cô bé nhíu mày, sau đó nhanh chóng giãn ra.
- Dì có phải không biết rằng cha con vừa ngồi chỗ đó?
Lan Hân đứng bật dậy, cười ngượng ngùng rồi cúi đầu bước đến sofa đơn đối diện để ngồi.
Nếu không nói thì người ta còn tưởng cô ta đang đàm phán với khách hàng quan trọng nào.
- Vương...tiểu thư, mẹ của con đâu?
Sau khi Lan Hân thốt ra câu này, Hoàng My cảm thấy thế giới này chắc chắn là bị ung thư.
Thư ký kiểu gì mà nói chuyện không biết tế nhị thế!
- Dì có vẻ rất tò mò về chuyện gia đình của con?
Lan Hân chột dạ, bấu chặt tay vào váy, cố gắng né tránh ánh mắt sắc bén của Hoàng My.
"Đừng tưởng tôi không biết cô có tình cảm Vương Lịch"
Chất giọng trẻ con vang lên trong đầu khiến Lan Hân giật mình, thoạt nhìn về phía cô bé vẫn nhởn nhơ ăn táo kia, trong một khoảnh khắc, Lan Hân có thể nhìn thấy ánh mắt cô bé là một mảng đen tối không hồi kết, không còn là ánh mắt trong sạch như cũ nữa...!
- Hoàng My, con có muốn đến công ty cùng ta không?
Dù Hoàng My đã khẳng định với Lan Hân rằng mình tên Vương Nguyệt, nhưng Vương Lịch vẫn gọi cô là Hoàng My, càng khiến cho nghi vấn trong lòng Lan Hân tăng cao.
Nhưng cô ta nghi vấn thì có làm được gì chứ.
Hoàng My có chút bất ngờ khi Vương Lịch lại có lời đề nghị kì lạ như vậy.
Đừng nói anh ta cho rằng cô có trí thông mình đến mức có thể xử lý tài liệu các thứ rồi nhé!?
- Vâng!
Hoàng My mỉm cười, chạy lon ton lên tầng để thay quần áo.
Vương Lịch nhìn sang cô người hầu lúc nãy, cô ta ngay lập tức hiểu ý, gật đầu rồi ngoắc tay, gọi thêm gần cô người hầu nữa đi cùng.
Giống như đây là một chuyện bình thường đối với những người này, họ đã làm thành một thói quen rồi.
Chỉ một lát sau, Hoàng My bước xuống với một bộ dáng khác, nhìn tiểu thư và sang trọng hơn.
Vương Lịch và Lan Hân đã đứng đợi từ lâu, nhìn như cha mẹ đang đợi con gái vậy.
Cảnh đó không khỏi làm Hoàng My ứa gan.
Lúc Hoàng My chạy lại thì Vương Lịch một tay bế cô bé ngồi lên tay mình, cô ôm lấy cổ của anh, làm bộ dạng rất vui vẻ.
Lan Hân nhìn có chút cảm thán, trước giờ chưa bao giờ thấy boss lạnh lùng thích trẻ con hay phụ nữ mà bây giờ lại dịu dàng như thế.
Quả là người đàn ông có gia đình...!
Nghĩ đến đây thì ánh mắt của Lan Hân có chút đượm buồn.
Chiếc xế hộp xịn rộng rãi và hiện đại nên việc người chen chúc ở hàng ghế sau là điều khó có thể xảy ra.
Hoàng My ngồi giữa Vương Lịch và Lan Hân, cô không muốn chú ý đến ánh mắt của thư ký Lan đang lén lút hướng về mình.
Lúc chiếc xe dừng lại, rất nhiều nhân viên chú ý đến, thậm chí lại còn đứng nghiêm chỉnh để chuẩn bị chào boss của mình.
Trợ lý mở cửa xe hướng về bên ngoài, như cũ mà cười cười, làm điệu bộ mời.
Lan Hân có chút rụt rè bước ra, nhưng lại có chút kiêu ngạo vì mình được ngồi xe chung với boss, điều có muốn thì cũng khó mà có thể thực hiện được.
- Ôi trời, thư ký Lan ngồi xe của boss kìa!
- Hai người đó có quan hệ gì vậy?
- Biết đâu thư ký Lan lại là Vương phu nhân!
- Sau này phải chào hỏi một tiếng rồi...!
Tiếng xì xào bàn tán vang lên, trợ lý có vẻ không để ý lắm, nhanh chóng đóng cửa lại rồi bước sang mở cửa xe bên kia.
Cô ta có chút ngượng ngùng, nép vào đứng kế bên trợ lý.
Hoàng My chợt bị kéo vào một vòng ôm, Vương Lịch ôm lấy cô bé sát vào người, như thể muốn nhập cả hai vào nhau vậy.
Đôi giày da sang trọng chạm đất, Vương tổng trên tay ôm một bé gái bước ra khiến mọi người ngơ ngẩn.
Hoàng My chính là hưởng thụ cảm giác này, ôm lấy cổ của Vương Lịch.
- Đừng nói đấy là con của boss nhé!?
- Con của boss lớn vậy sao?
- Thảo nào boss chẳng bao giờ gần phụ nữ.
- Tôi còn tưởng boss bị bóng lại cái rồi...!
- Có khi nào là con của boss với thư ký Lan không?
Tiếng rì rầm lại vang lên, Lan Hân nghe loáng thoáng mấy người nghi vấn Hoàng My là con của cô ta với boss, tâm trạng có chút phấn khởi.
- Không cần làm việc?
Tiếng nói của Vương Lịch vang lên khiến cho cả sảnh công ty im bặt, họ nhanh chóng cúi đầu như một lời chào, cũng như một lời xin lỗi.
Sau khi Vương Lịch cùng Lan Hân và trợ lý khuất sau cánh cửa thang máy, các nhân viên lại ồn ào trở lại.
Một đồn mười, mười đồn trăm, trăm đồn ngàn, ngàn đồn triệu,....!
Hoàng My ngồi trên sofa trong phòng Tổng giám đốc, không điện thoại, không có đồ chơi, cô bây giờ chính xác là vô cùng chán.
Vương Lịch có chút chú ý đến bé con của mình, bẻ cổ cho đỡ mỏi vài cái rồi đứng dậy, tiến đến ngồi cạnh Hoàng My.
- Chán sao?
Hoàng My gật đầu lia lịa, chỉ hận không thể dùng cả tim gan phèo phổi tỏ vẻ đồng ý với Vương Lịch.
Thoạt nhìn về phía trợ lý vừa mang tài liệu vào phòng, Vương Lịch xoa đầu Hoàng My, khẽ cười không bình thường rồi lên tiếng.
- Thư ký Lan, tôi giao con bé cho cô.
Công việc của cô thì để Trí Hoà xử lý, Nếu con bé có mệnh hệ gì, tôi sẽ tìm cô đầu tiên.
Cô bé Hoàng My được quăng đến cho cô thư ký Lan Hân cùng một câu nói đe doạ.
Lan Hân chỉ biết khóc ròng, nhưng cũng rất hăng hái để dẫn dắt Hoàng My đi chơi, để yên cho Vương Lịch cùng anh trợ lý Trí Hoà làm việc.
Thư ký Lan dường như đang bị nhiệt tình quá đáng, cô ta chỉ từng ngóc ngách trong công ty cho Hoàng My.
Giống như chỉ sợ cô bé không nhớ được đường đi trong này vậy, còn dẫn Hoàng My vào thẳng phòng của các nhân viên đang làm việc để giới thiệu.
- Thư ký Lan, đây là con gái của cô và boss à? Dễ cưng thế!
Đây là câu hỏi thứ N nhân lần về chuyện Hoàng My là con của Vương Lịch và Lan Hân.
Càng khiến cho cô bé đang cố tỏ vẻ ngoan hiền không được vui cho lắm.
Người kia sau khi khen một câu thì toan nhéo cái má phúng phính của Hoàng My, không rõ là có phải do tức nước vỡ bờ không, cô bé lập tức đập một cái mạnh vào bàn tay của người kia.
- Tự trọng đi ạ.
Ánh mắt sắc bén của Hoàng My khiến cho những người khác đang đưa ánh mắt lấp lánh thì ngay lập tức trở nên ngượng ngùng và hoảng hốt khi thấy cả một hình ảnh Vương Lịch trong cô bé này..