Cap riêng: Nhật ký tiêu tiền của Hoàng My.
Mấy ngày sau trôi qua yên bình, chỉ là từ cái tên "Minh Hoàng My" được đổi thành "Vương Nguyệt".
Mặc dù không quen nhưng cô cũng phải tiếp nhận cái tên này.
Điểm đặc biệt khiến Hoàng My chú ý đến đó là cô bị đám người hầu ép đi giày hồng cũng không có ai nhắc nhở nữa.
Không thể không nghĩ tới vị cha nuôi kia đã làm gì rồi.
- Vương Nguyệt, em chờ một chút.
Hoàng My đang chuẩn bị đi về thì bị một người gọi với lại.
Cái giọng này thì chỉ có thể là vị giáo viên phiền phức hay chú ý đến cô.
- Có chuyện gì vậy ạ?
Nói nhanh để bổn công chúa còn đi về!
Nghe giọng của cô bé không kiên nhẫn, vị giáo viên có chút bối rối, dường như quên luôn việc mình muốn nói gì.
- Không có gì thì em về trước.
- Khoan...khoan đã...!
Chưa kịp làm gì thì Hoàng My đã đi thẳng, coi như không nghe thấy.
Tâm trạng cô ở đây không tốt, không có thời gian tiếp mấy người lề mề.
Hoàng My đứng trước cổng trường, nhìn những vị phụ huynh và học sinh lướt qua mình, chẳng có ấn tượng chút nào.
Chợt cô bị vỗ vai mấy cái, Hoàng My vừa quay sang đã nhận được một cốc sữa.
- Em uống cho đỡ khát.
Hoàng My đưa ánh mắt nhìn người lạ cho vị giáo viên kia xem khiến cho cô ấy có chút ngượng.
Cô nhận lấy cốc sữa, nhìn một lúc rồi lại nhìn vị giáo viên kia.
Thế này có giống dụ dỗ trẻ em không?
- Em cảm ơn.
Sau đó thì cô bé cầm cốc sữa uống.
Hoàng My cũng chẳng biết mình có gì mà lọt vào tròng mắt đen thui của vị giáo viên này mà cô ta lại quan tâm cô như vậy.
- Để cô giới thiệu...cô là Ánh Hoa, là hiệu phó thực tập.
Hoàng My: "..."???
Cái này có được gọi là "Khinh thường người khác và cái kết" không? Mà khoan, hiệu phó thực tập là cái gì!?
Giờ Hoàng My mới biết phó hiệu trưởng còn có chức thực tập, lại còn là một cô gái nhìn có vẻ không đủ già dặn như vậy nữa???
Nhìn thấy ánh mắt kì lạ của Hoàng My, Ánh Hoa có chút tự mãn, giống như là nói chuyện với một người bạn bình thường:
- Nhìn cô trẻ vậy thôi chứ đã gần tứ tuần rồi.
Ai cũng bảo cô nhìn như gái đôi mươi đấy!
Hoàng My: "..."
Đúng trọng tâm đấy Teacher!
Hoàng My sẽ không nói cho cô ấy biết rằng là mình nghĩ cô ấy đã tận tuổi đâu!
- Cô muốn nói gì với em ạ?
Hoàng My không muốn vòng vo nhiều.
Ánh Hoa có chút ngoài ý muốn, không nghĩ đến là cô bé này lại nghiêm túc như vậy.
- À thì, là chuyện...!
Đúng lúc này thì chiếc xe xịn dừng trước mặt của hai cô trò, cánh cửa của ghế lái phụ bật mở một tiếng rõ to, át tiếng của Ánh Hoa.
Không khỏi khiến cô ấy phải đột ngột dừng câu lại mà chú ý đến.
- Mời tiểu thư lên xe.
Hoàng My điềm tĩnh như cũ, uống nốt chỗ sữa còn dở trong cốc rồi đặt cốc lên tay Ánh Hoa, cúi đầu nói lời cảm ơn rồi bước lên xe.
Sau khi đóng cửa lại cho Hoàng My, trợ lý lại để ý đến cô gái đang cầm ly sữa đứng như trời trồng kia.
- Cảm ơn cô đã quan tâm tiểu thư của tôi.
Như một phép lịch sự, anh trợ lý cúi đầu cảm ơn.
Ánh Hoa ngơ ngẩn gật gật đầu như gà mổ thóc, thật không biết nên biểu hiện điều gì.
Qua ánh mắt săm soi của Hoàng My, cô đoán là tác giả chuẩn bị...!
Nô!!!
Chắc chắn sẽ không có couple Anh trợ lý - Cô hiệu phó đâu!
Ít nhất là bây giờ tác giả nghĩ thế:)
Hoàng My cảm thấy thật sự mệt mỏi, học cùng đám trẻ con đúng là chẳng sung sướng tí nào.
Cứ dúi đầu vào những thứ mình đã biết rõ ràng, cảm giác thật nhàm chán.
Có lẽ vì quá mệt mỏi, cùng với sự xóc nảy nhẹ nhàng của chiếc xe hơi nên chẳng bao lâu Hoàng My đã nhắm mắt ngủ.
Vương Lịch cũng chẳng khá hơn là bao, dạo này anh toàn phải dồn việc để có thể đúng giờ đi đón con, phải làm nhanh và nhiều hơn lúc trước nên có chút vất vả.
Hoàng My nghiêng ngả dựa vào bắp tay rắn chắc của Vương Lịch mà ngủ.
Anh cũng đã mệt lử người nên cũng không quan tâm nữa, cất notebook đi rồi cứ thế mà khoanh tay lại ngủ luôn.
Hai con người khổ thân vì phải thức căng con mắt để chú ý đường xá chính là tài xế và trợ lý có chút buồn cười.
Không nghĩ đến là hai cha con lúc nào cũng mặt nặng mày nhẹ này lại có thể thân thiết với nhau như thế.
Khi Hoàng My tỉnh lại thì đã thấy mình nằm trong căn phòng hồng loẹt của bản thân.
Có lẽ là Vương Lịch hoặc trợ lý đã mang cô vào đây.
- Tiểu thư, đến giờ ăn tối rồi.
Người hầu ở bên ngoài gõ cửa để gọi Hoàng My, cô bước xuống giường, chậm rãi ra mở cửa.
Sau đó cùng người hầu đi đến phòng ăn.
Vương Lịch đã ngồi chờ sẵn trên bàn ăn, thức ăn cũng đã được dọn ra vài món.
Chỉ cần chờ cô bé ngồi xuống ghế là có thể ăn rồi.
Lúc này thì trời đổ mưa xuống, dù sao cũng chẳng có gì đặc biệt, vì khi Hoàng My đi trên cầu thang xuống thì qua cửa sổ cũng có lác đác vài hạt mưa rơi rồi.
Bữa cơm gia đình của hai cha con vô cùng ấm cúng, tiếng mưa rơi lác đác nhẹ nhàng.
Khung cảnh thế này cũng thật là lãng mạn đi?
Nhưng nó sẽ lãng mạn mãi như thế nếu như...!
- Vương tổng!
Vừa được người hầu mở cửa, thư ký Lan với một thân áo sơ mi, váy chữ A ướt đẫm đã vội vã chạy vào phòng ăn.
Cảnh tượng lúc này phải nói là có chút vi diệu.
Vương Lịch như một thói quen, gắp cho Hoàng My một miếng rau rồi đặt đũa xuống, chậm rãi lau miệng vô cùng quýs tộcs rồi mới hỏi:
- Cô đến đây làm gì?
- Tôi mang tập tài liệu này đến cho boss.
Thư ký Lan tay ôm khư khư một tập tài liệu trước ngực, bây giờ mới đưa ta cho Vương Lịch thấy.
Anh cầm lấy tập tài liệu, ánh mắt như có như không nhìn về phía thân thể ướt sũng của Lan Hân.
Hoàng My chú ý đến biểu hiện không bình thường đó, lại nhìn sang thư ký Lan, ánh mắt tối đi vài phần.
Cô đặt đũa xuống, quay đầu gọi một chị hầu:
- Chị ơi, nấu giúp em một bát canh gừng.
Người hầu trong nhà đều có quy củ, lập tức liền rời đi.
Vương Lịch thấy Hoàng My có vẻ không vui, lập tức liền chuyển mắt đi.
Không nhìn Lan Hân thêm lần nào nữa.
Thư ký Lan cũng chú ý đến cô bé ngồi thù lù ở bên này, ánh mắt cô ấy sáng lại, không ngại mà tiến đến muốn nhéo hai cái má bánh bao của Hoàng My.
- Xin dì hãy tự trọng.
Lan Hân như thể bị đóng băng, bàn tay sắp chạm tới mặt cô bé kia cũng bị gạt đi triệt để.
Dì?
Cô ta già đến vậy sao??
- Bé à, phải gọi bằng chị! Không phải dì...!
- Vâng, dì!
Mặt của Lan Hân có vẻ quạo, Hoàng My chính là nhơn nhơn ra đó, không quan tâm lắm đến cô gái này, tiếp tục ăn phần của mình.
Vương Lịch thấy thế thì cũng đặt tên tập tài liệu qua một bên rồi tiếp tục ăn cùng con gái.
Lan Hân đột nhiên nhìn thấy cảnh mình trở thành người thừa thãi, không biết nên làm gì.
Nhưng giờ cô ta mới ngẫm lại, sao nhà boss lại có trẻ con???
Gương mặt của thư ký Lan đột ngột trở nên hoảng hốt, cứ nhìn từ Vương Lịch sang Hoàng My, từ cô lại sang anh và nhìn đi nhìn lại mãi.
- Dì à, như vậy là bất lịch sự đó ạ!
____________________
Ad xem trong quyển Lịch Vạn Sự thì năm nay xuiiii.
Mà đúng thiệt, mới đầu năm đã bị đấm zồi:( bài vở thì mới chép mấy chữ, deadline dí tới đầu luôn..