Cap riêng: Nam chủ à, anh mà xấu thì chắc không ai đẹp đâu!
Hoàng My tỉnh giấc với một bộ dạng ướt nhẹp, trước mặt cô là một người đàn ông đang cầm một cái xô.
Vừa nhìn tình cảnh đã đoán được ngay là cô bị bắt cóc rồi!
Ngủ cũng không yên!
Đoán chừng là cô đang ở trên sân thượng của một toà nhà rất cao, trời xanh rất rộng lớn.
Ở đây có thể nhìn thấy nóc của các toà nhà cao tầng khác xung quanh.
Lúc này thì cô nhìn thấy người đàn ông kia lại tiến đến lấy một xô nước đầy khác từ tay đàn em.
Hoàng My có chút hoang mang.
Cô nhớ là mình đã tỉnh rồi mà!??
Xô nước lại được hất đi, nhưng không phải vào Hoàng My mà là vào chỗ kế bên cô, bây giờ Hoàng My mới biết nữ chủ bánh bèo hơn cả cô cũng bị bắt theo.
Bắt cóc con nhỏ bánh bột lọc này làm gì!?
- Ông dư thời gian à, bắt cô ta làm gì?
Hoàng My ngồi vắt chéo chân, ánh mắt vô cùng thoải mái giống như biết trước rằng mình sẽ bị bắt cóc vậy.
Trong khi đó thì Minh Như Hạ đã lo lắng đến phát khóc, yếu ớt cầu xin được thả ra.
Hôm nay khó mà tránh khỏi việc vào bệnh viện rồi.
- Mày có vẻ không lo lắng cho tính mạng của mày và em gái ruột thịt nhỉ?
Diên Tụ Nghiệp nhìn ra được sự bình tĩnh của cô, cố tình nhấn mạnh hai chữ "ruột thịt" như để châm biếm Hoàng My.
Miệng lưỡi cô cũng không vừa, nhoẻn miệng cười một tiếng châm biếm:
- Thứ nhất, ông không đánh được tôi.
Thứ hai, nó không phải em gái "ruột thịt" của tôi.
Thứ ba...lúc ông phóng hoả nhà em trai "ruột thịt" của mình thì cũng đâu có lo lắng cho ông ấy.
- Câm miệng!
Bị chọc đúng chỗ không nên chọc, Diên Tụ Nghiệp trợn mắt lên rồi chĩa súng vào đầu Hoàng My.
Cô chỉ ngáp một cái rồi ngửa đầu nhìn bầu trời nhiều mây.
Sắp mưa rồi.
Lúc này thì Diên Thế Trường cũng tìm đến nơi, nhìn thấy người bác "đáng kính" đang chĩa súng vào đầu vợ mình, tâm trạng anh ta kích động hơn bao giờ hết nhưng phải cố nén xuống.
Nếu không thì Diên Tụ Nghiệp có thể nổ súng.
- Cháu trai, mày đến rồi.
Lời nói mâu thuẫn của Diên Tụ Nghiệp khiến cho Diên Thế Trường nổi lên cơn lửa giận.
Từ lúc biết được người bác mình yêu quý này chính là hung thủ giết chết cha mẹ mình, anh mỗi lần nghe thấy ông ta gọi mình là "cháu" thì lại nổi một tầng da gà và cảm thấy buồn nôn.
Thật may khi ngày xưa đã bắt được ông ta, Diên Tụ Nghiệp phải ở tù hơn năm.
Vậy nên quãng thời gian lớn lên của Diên Thế Trường mới có thể yên ổn, không nghĩ đến rằng ông ta đã ra tù rồi.
- Thả cô ấy ra.
Diên Thế Trường gằn giọng, dù bây giờ thì lời nói này của anh thật sự vô nghĩa.
Diên Tụ Nghiệp cười khằng khặc, trợn mắt rồi lùi lại, để lộ ra Minh Như Hạ đang nước mắt nước mũi tèm lem.
- Ý mày nói là đứa nào?
Diên Thế Trường đang lo cho vợ mình, khi thấy Minh Như Hạ cũng chỉ bất ngờ đôi chút.
So với thái độ bất ngờ đó của anh thì Kiên Trung mới là người kích động, anh ta lập tức lao đến không suy nghĩ.
- Mày đứng yên!
Một tiếng súng đùng đoàng vang lên làm bước chân của Kiên Trung đột ngột dừng lại, Diên Tụ Nghiệp bắn khẩu súng lên trời để doạ bằng tiếng động.
- Tao chỉ cho mày chọn một đứa sống, chọn đi!
Ánh nhìn Diên Thế Trường có chút phức tạp, anh không muốn có ai phải chết cả, rất phiền.
Kiên Trung thì đang hoảng loạn, anh ta biết boss sẽ chọn vợ của mình.
Lúc này anh ta đã nhận ra rồi, anh ta nhận ra mình yêu Như Hạ rồi...!
Hoàng My ngoài mặt thản nhiên còn trong lòng thì đã khinh bỉ x lần.
Thời này là thời nào mà còn chọn ai sống ai chết!
Giữa một người vợ tốt mà mình yêu cùng với một đứa mà vợ mình và mình vốn chẳng ưa thích gì thì Diên Thế Trường quá dễ dàng để biết mình phải chọn ai.
- Tôi chắc chắn sẽ chọn vợ...!
- Tôi chọn Minh Như Hạ!
Diên Thế Trường trợn mắt nhìn sang Kiên Trung, anh ta mồm nhanh hơn não nên đã đưa ra lựa chọn vô cùng sai trái.
Minh Như Hạ dường như đã chấp nhận cái chết, không nghĩ đến người được chọn lại là mình.
- Mày có một con chó...rất tốt!
Nòng súng chĩa thẳng vào mặt Hoàng My, Diên Thế Trường giống như bị chạm vào ngòi nổ, anh dùng hết sức chạy thẳng đến chỗ cô.
Diên Tụ Nghiệp cười khoái chí, bóp cò súng.
- Ông lại muốn ăn đạp à?
Từ lúc nào cô đã tháo được trói, trên tay là thanh chủy thủ Hoàng Hoàng.
Tiếng súng vừa phát ra là Diên Tụ Nghiệp đã ngã văng ra mét, súng cũng bị Hoàng My giật lấy chĩa vào ông ta.
- Con mẹ nó, chồng yêu!
Hoàng My cào tóc, gương mặt nhăn nhó khó coi.
Diên Thế Trường hoàn hồn, chạy đến cạnh cô rồi cầm lấy khẩu súng.
Có lẽ là do mới tỉnh dậy, tóc chưa chải, răng chưa đánh, nên Hoàng My tuyệt nhiên vô cùng khó chịu.
Cô cất thanh chủy thủ Hoàng Hoàng đi rồi lao đến đập Diên Tụ Nghiệp.
Không biết bắt cóc giờ nào mà cô còn xinh còn đẹp à!?
Diên Tụ Nghiệp: "..." Bắt cóc mà còn lựa giờ, nếu không phải cô là nữ chính là tôi đấm cô lâu rồi.
____________________
Ad vừa viết chương này, vừa mặc áo dài đi chúc Tết nè.
Chúc Tết xong về rồi viết tiếp mới xong chương này.
Tối nay lại đi chúc Tết rồi, không biết có viết nổi chương bão ngày mai khum: