Cap riêng: Nam chủ à, anh mà xấu thì chắc không ai đẹp đâu!
- Cô vô lý vừa phải thôi.
Tự mình tỉnh giấc rồi lại đổ thừa người khác.
Dám nói hống hách như vậy với Hoàng My, chỉ có thể là Kiên Trung hoặc Tự Viên.
Nhưng mà Kiên Trung không đưa đồ cho cô thì chắc chắn phải kè kè bên Diên Thế Trường, anh lại không ở đây.
Còn ai ngoài cái loa phát thanh di động Tự Viên!
Có Tự Viên thì không thể thiếu Minh Như Hạ yếu đuối của chúng ta, hai cô gái Hoàng My ứa gan nhất lại xuất hiện cùng với cô gái vừa được liệt vào danh sách đen của cô.
- Cô muốn đánh nhau à!? Có giỏi thì đến đây!
All: "..."
Có ai bị bệnh như cô không!? Chính mình còn thở bằng mặt nạ khí mà đòi đánh nhau cái gì!
Hoàng My: "..."
Thở khí là không được đánh nhau à!? Đánh thử đi xem có được không!?
Đăng Khuê không biết mối quan hệ giữa ba người nên không dám lên tiếng, lặng lẽ đi rửa trái cây, ít ra cô ta còn biết điều, không dám dậm mạnh chân để giày phát ra tiếng động.
Nếu cô ta mà ngang ngược như thế thì Hoàng My đã chém cô ta từ lúc nào rồi.
Tự Viên thấy Đăng Khuê nghe lời như vậy thì không khỏi thương cảm, cho là Hoàng My bắt nạt người ta, lại nhìn cô ngồi trên giường trông yếu ớt hơn hẳn, hoàn toàn bỏ qua kí ức xưa cũ mà chống nạnh lên mặt với cô:
- Cô đừng có tưởng mình có nhiều tiền rồi đi bắt nạt người khác!
- Không cần tưởng, vốn dĩ tôi có rất nhiều tiền!
Tự Viên cảm thấy bị nghèo từ.
Hoàng My - Tự Viên
- Chắc cô cũng chỉ đào mỏ chồng mình thôi!
- Ý cô là Minh gia nghèo!?
Tự Viên cảm thấy mình bị kẹt họng.
Hoàng My - Tự Viên
- Nhà cô cũng chỉ ăn bám Diên Thế Trường thôi!
- Tôi có chồng, cô có không!?
Tự Viên cảm thấy mình bị cạn lời.
Hoàng My - Tự Viên
K.O!
Đúng lúc này thì Diên Thế Trường xuất hiện cùng với Kiên Trung an an ổn ổn ở đằng sau, nhìn một đám "bùi nhùi" toàn giới tính nữ trong phòng của vợ mình.
Đôi mày đẹp không khỏi cau lại.
- Không có mặt tôi, các người tùy tiện đến vậy sao?
Một câu hỏi khiến cả cô gái đều không biết nói gì, Hoàng My âm thầm giơ ngón cái cho chồng mình.
Đúng là chỉ có anh hiểu cô, biết cô thích gì và ghét gì, đám bạn thân gần chục năm của cô thì thân ai nấy lo, bởi vậy Hoàng My không muốn trở nên thân thiết với đám NPC trong bất cứ vị diện nào mình qua.
Rất phiền!
Những con người nào đó: "..." Hắt xì!
Cô cũng đã quên mất sự tồn tại của Giai Chi Linh rồi...!
Giai Chi Linh: Xuất hiện lần đầu trong chương , xuất hiện nhiều trong vị diện "Công chúa và vương gia".
- A...anh rể...!
Minh Như Hạ khép nép, nhanh chóng cúi đầu chào Diên Thế Trường.
Anh cũng chỉ gật đầu một cái rồi lướt qua cô gái, tiến đến cạnh giường của vợ mình.
- Họ làm phiền em sao?
Hoàng My im lặng, cô không nói thì anh cũng biết câu trả lời.
Ánh mắt của Diên Thế Trường thay đổi, liếc nhìn đám người kia.
- Kiên Trung, tôi nghĩ cậu nên xem kĩ lại hệ thống bảo vệ cho vợ tôi.
Cậu biết tôi rất khó tính, nếu một lần nữa tôi thấy cô ấy không vui thì cậu cũng biết hậu quả rồi...!
Kiên Trung run người, cung kính không bằng tuân lệnh, lập tức lùa các cô gái đang đứng như trời trồng ra ngoài.
Căn phòng yên tĩnh trở lại, chỉ còn Thế Trường cùng Hoàng My, cô nhìn chằm chằm anh, giống như muốn tìm tòi một thứ gì đó.
- "Hệ thống, có phải chuyện ta không dùng được ma thuật là do ngươi làm đúng không?"
- [ Vì có chuyện đột xuất nên không kịp thông báo cho tiểu thư, chuyện này xảy ra cũng là ngoài ý muốn.
Tôi sẽ đi chịu phạt với tổng bộ và gửi phần quà đền bù cho tiểu thư.
]
Cô suy nghĩ một lúc rồi thầm nói với hệ thống:
- "Không cần phải đi chịu phạt, nếu ngươi đi thì biết đâu lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Chỉ cần gửi quà đền bù là được"
- [ Xong vị diện này, quay về không gian hệ thống, tiểu thư có thể mở quà đền bù.
]
- Em sao vậy? Giận anh à?
Diên Thế Trường nở nụ cười nhàn nhạt, ôn nhu đến khó tin, đưa tay đặt lên đầu Hoàng My.
Hành động này của anh khiến cho cô tỉnh táo trở lại sau cuộc nói chuyện với hệ thống, điều này cũng khiến cho cảm giác ngờ vực của cô hoàn toàn biến mất.
Hoàng My thở dài một hơi, mỉm cười:
- Anh tốt như vậy, sao em nỡ giận anh chứ?
Nghe đến đây thì Diên Thế Trường hơi cúi đầu, che đi cảm xúc của mình.
Mãi đến một lúc sau, anh mới ngẩng đầu lên, bàn tay trên đầu cô cũng hạ xuống.
- Anh xin lỗi...!
Hoàng My nghiêng đầu khó hiểu, sự ngây ngô này của cô khiến cho Diên Thế Trường bật cười, sau đó cũng nghiêm túc trở lại:
- Anh xin lỗi vì để em chờ đợi...Nếu anh về muộn một chút nữa, có lẽ bây giờ anh đã không được nắm lấy bàn tay ấm áp của em như vậy...!
Diên Thế Trường nắm lấy tay Hoàng My, rất chặt, lại có chút run rẩy.
Lúc này cô mới để ý đến bàn tay đang được băng bó của anh.
Hoàng My mỉm cười, ánh mắt dịu hiền, nghiêng người ôm lấy đứa trẻ to xác nhà mình.
Cảm ơn vì anh đã ở bên cô...!
Và cảm ơn vì cô vẫn còn ở đây...!
- [ Chỉ số cảm xúc dao động vượt ngưỡng ]
- [ Tiếp tục giám sát ]
Hệ thống sau khi báo cáo với tổng bộ thì quay lại, chỉ nhìn một lúc rồi nhanh chóng rời đi.
Một hôm nọ, Hoàng My đang đi dạo phố thì chợt bắt gặp chiếc Porsche quen thuộc dừng trước một con hẻm tối tăm.
Vì ở lâu nên Hoàng My cũng nhớ chắc chắn được biển số nên đây đúng là chiếc xe Porsche nhà cô rồi.
Nhưng tại sao nó lại ở đây!?
Hoàng My suy nghĩ một lúc, quyết định âm thầm đi vào con hẻm nhỏ, biết đâu lại nhìn thấy mặt tối của đối tượng công lược.
Càng đi vào gần, tiếng nói chuyện càng rõ ràng hơn, đến cuối con hẻm thì có một ngã rẽ nối thẳng đến một cánh cửa đang sáng đèn.
Hoàng My có thể chắc chắn tiếng nói phát ra từ đây, lẫn trong đó là tiếng lách cách giống như tiếng chơi Bida lỗ, nhưng có vẻ không phải là nói chuyện bình thường, mà đây là...!
- Ngày xưa tao giết được cha mẹ mày, thằng oắt con bị hủy dung như mày được tao tha cho sống đến bây giờ, công danh thành đạt còn cố gắng nuôi ý định trả thù sao!? Mày định kể chuyện hài à!?
Sau đó là tiếng cười ghê tởm của rất nhiều người, Hoàng My có thể cảm nhận được hàn khí lạnh buốt của người quen.
Quả nhiên là Diên Thế Trường thật sự ở đây.
- Ông giết cha mẹ tôi, tôi còn chưa tìm ông trả thù đã là nhân đạo lắm rồi.
Bây giờ ông còn nhắm vào cả vợ tôi, thật sự muốn tôi trả thù đến thế sao!?
Diên Thế Trường gằn giọng, cố nén cảm giác muốn lao lên đấm chết lão già trước mặt.
Lão già đó được phen cười khoái chí:
- Cái gì? Hôm trước tao cho đàn em đến bắt mày về, chúng nó lại bảo mày không có ở nhà, chỉ có một con nhỏ mặt mũi cũng xinh xắn, ưa nhìn.
Bởi vì không muốn gây phiền phức nên chúng nó không bắt về.
Hôm sau thì nghe tin biệt thự nhà mày cháy garage, phải chăng con nhỏ đó cũng chết cháy trong đấy rồi?
Nhìn sắc mặt Diên Thế Trường vốn một cảm xúc lạnh băng lại có thêm phần khó coi, lão già đó càng thêm chắc chắn về điều mình nói, chống gậy bida xuống đất, nở nụ cười mỉa mai:
- Thật tiếc quá, bậc trưởng bối là tao còn chưa được nhìn mặt cháu dâu của mình mà...!
____________________
Bây giờ là hp:^)
Vừa viết bằng bút cảm ứng mới vừa lướt Pinterest nên tốn thời gian dễ sợ.
(Không có tính chất khoe bút mới).