Tiếng dốc nóng bỏng vang lên trong không gian căn phòng lớn.
Hắc Viên từ từ nhấc một chân của Ngọc Ly lên.
Hắn cố gắng vào từng chút một.
Ngọc Ly cảm thấy có thứ gì đó rất lớn đang dần xuyên thấu cơ thể.
Rồi đột nhiên, một cảm giác đau đớn bùng toả.
Hắc Viên vào được bên trong cô.
Thứ đó lớn tới nỗi Ngọc Ly phải cố gắng bám chặt vào lưng của Hắc Viên.
Đầu móng tay cô cào lên tấm lưng của hắn.
Một dòng máu đỏ chảy xuống ga đệm màu trắng, biểu tượng cho sự thuần khiết của phụ nữ.
Lần này quả thực cô đã quá sa vào lưới tình rồi.
Không thể thoát ra nữa.
- Đau...!đau quá...
Cho tới bây giờ Ngọc Ly mới xác thực chuyện gì đang xảy ra.
Nó đau tới nỗi như muốn xé rách cơ thể cô ra vậy.
Đầu hơi ngửa ra phía sau hít thở.
Thuận thế, Hắc Viên nắm chặt hai eo của cô từ từ di chuyển thật chậm.
- Ngoan, thả lỏng cơ thể em ra.
Hắn phải công nhận rằng của cô rất chặt chẽ, nhưng lại khiến cho máu trong người hắn muốn sôi trào.
Hắc Viên nắm lấy hai cổ tay của cô giơ lên cao, cúi xuống gặm nhắm cánh môi mềm của cô.
Tốc độ dần nhanh một chút.
Hắn quá kiên nhẫn để đợi cô thích ứng.
Hiện tại, hắn không kiên nhẫn được nữa.
Cơ thể của Ngọc Ly co rúm lại.
Mỗi cú thúc của Hắc Viên khiến cô vừa đau nhưng cảm lại lên tới trên trời.
Quả nhiên, cơ thể của cô dần thích ứng được với tốc độ của hắn.
Mỗi lúc ra vào lại nhanh hơn.
Đầu óc của Ngọc Ly trống rỗng hoàn toàn chìm trong cơn mê loạn.
- Mở mắt ra! Nhìn cho rõ ai mới là người chiếm hữu em!
Giọng nói của Hắc Viên có chút khản đặc.
Hắn không chấp nhận cô nhắm mắt như thế.
Hắn muốn cô cảm nhận hắn, muốn cô biết ai mới là người đàn ông của cô.
Bản tính của hắn vốn là sự độc chiếm vào đặt quy tắc lên hàmg đầu.
Do không thể chịu được sự thích của Hắc Viên.
Ngọc Ly rơm rớm nước mắt nhìn hắn.
Người đàn ông này đúng là ngang tàng, lúc nào cũng muốn cô quy phục.
Phải thừa nhận rằng một điều là cô đã thất bại rồi.
Hoàn toàn để Hắc Viên tự do chiếm hữa ăn sạch sẽ.
Động tác rất nhanh khiến Ngọc Ly phát ra những tiếng rên kiều mị rất làm hắn hài lòng.
Đột nhiên, Hắc Viên dừng lại, hắn cúi xuống phả một làn hơi lên vành tai mẫn cảm của cô.
- Anh...!anh...
Rốt cuộc hắn vẫn xấu xa như vậy.
Rõ biết cô không chịu nổi mà vẫn muốn trêu chọc.
Bàn tay của hắn xoa nhẹ lên vùng ngực trắng mịn của Ngọc Ly.
Khóe miệng cong lên một đường cong hoàn mĩ.
- Gọi tên tôi!
- Hắc...!Hắc Viên....!uhm...
Không phải cô cố ý nhưng do tác dụng của thuốc rất cao khiến cô không thể chịu nổi nữa.
Nghe lời hắn mới là điều đúng đắn bởi cô quá khao khát được hắn lấp đầu.
Nghe cô nói vậy, hắn lập tức rút ra, lật người cô lại.
Ngọc Ly còn chưa phản ứng thì hắn đã giữ chặt lấy eo cô, tiến tới từ phía sau.
Hắn ôm chặt lấy cô vùi tất cả những gì vào sâu bên trong.
Sự hòa hợp của hai người rất chặt chẽ, dường như không có khe hở nào.
Cuối cùng, sự ra vào đã tới đỉnh điểm, hắn gầm nhẹ rồi bắn hết những gì có vào bên trong cô.
Ngọc Ly vô thức hét lớn.
Bên trong cơ thể cô, một dòng chất lỏng chảy ra giữa chân.
Cơ thể mệt mỏi rã rời nằm phủ gục trên giường.
Đúng mấy phút sau, Hắc Viên lật người của Ngọc Ly lại cúi xuống hôn cô.
Cái đó của hắn vẫn to lớn khiến cô hơi hoảng.
- Anh...!anh...!sao lại như vậy....
Nhưng không để cô nói hết câu, Hắc Viên lại một lần nữa tiến vào chiếm hữu.
Đây mới là sự khởi vẫn chưa hoàn toàn thoả mãn.
Một đợt hoa,n ái lại diễn ra.
Khi Ngọc Ly tỉnh lại lần nữa, thấy hắn đang ngồi bên cạnh tựa lưng vào thành giường.
Bên ngoài trời vẫn chưa sáng.
Thấy cô đã tỉnh, Hắc Viên nghiêng người ôm cô vào lòng.
Do khoảng cách khá gần nên cô hoàn toàn có thể cảm nhận được thứ đó đang cọ sát vào đùi mình.
Cô không thể ngờ rằng Hắc Viên lại tràn trề tinh lực tới vậy.
Như muốn chạy trốn, Ngọc Ly định nhích người ra xa nhưng đã muộn.
Hắc Viên cầm chặt hai cổ tay của cô mà đè xuống dưới thân.
- Tôi...!tôi thật sự không thể nữa.
Có trời mới biết cô mệt tới cỡ nào.
Nếu còn làm nữa thì cô chắc chắn không chịu nổi.
- Tôi chưa ăn em đủ.
Vậy nên, đã là người phụ nữ của tôi.
Em buộc phải chấp nhận!
- Anh...!anh là tên cầm thú...
- Thế sao? Tôi sẽ cho em biết thế nào mới gọi là cầm thú!
Có vẻ Ngọc Ly đã khiêu khích sai đối tượng rồi.
Hắc Viên là người không dễ chọc vào.
Tuy thuốc đã hết tác dụng nhưng hắn vẫn không buông tha cho cô.
Một lần nữa cô lại bị chính sự điêu luyện của hắn nhấn chìm xuống.
Cho tới giờ Ngọc Ly mới biết khi một người đàn ông có tính chiếm hữu mạnh mẽ đáng sợ đến thế nào.
Ở trên giường, cô không có quyền phản kháng, không có quyền rút lui.
Tất cả đều do hắn nắm chủ đạo.
Hắc Viên đưa cô lên tới đỉnh cao của vọng rồi lại khiến cô như đang lơ lửng giữa không trung.
Đêm nay, trăng bên kia cửa sổ vẫn sáng.
Căn phòng nóng bỏng hơn bao giờ hết.
Hắc Viên một lần nữa tiến vào không nhân nhượng.
Âm thanh kiều mị cùng tiếng thét chói tai của cô vang lên khiến ai cũng phải đỏ mặt.
Cô thua thật rồi, thua một cách thảm hại.
Mà bản thân cô biết như vậy nhưng vẫn u mê mà chìm vào đó.
Đêm còn dài, Hắc Viên không có ý định buông tha cho Ngọc Ly.
Còn cô chỉ còn cách miễn cưỡng chấp nhận hắn.
Có điều, cô sợ rằng sáng mai bản thân sẽ không bước xuống khỏi giường được..