Trận đấu cuối ban xui xẻo thua hiệp nên đã bại trận. Mặc dù Hinh Đồng có chút thất vọng, nhưng vì Tiêu Quân Vũ lần đầu tiên chịu đến xem bóng, còn xem đến khi trận bóng kết thúc, cô có cảm giác rất thành tựu, thật cao hứng, cũng không thể vì thua trận mà đau lòng.
Hôm đó trên đường tan học về nhà, Hinh Đồng hỏi hai vấn đề trong vở sinh học, sau đó bắt đầu nói chuyện trời đất. Tiêu Quân Vũ vẫn là cẩn thận vừa nhìn, vừa chống gậy đi chậm rãi từng bước một. Hinh Đồng đột nhiên phát hiện nãy đến giờ cậu không nói gì, liền hỏi, “Cậu đang suy nghĩ gì thế?”
Cậu không ngẩng đầu, chỉ hỏi, “Cậu chừng nào thì hát?”
“A? Hát thật sao?” Ánh mắt của Hinh Đồng trợn to, trong lòng có chút hoảng.
“Cậu nói không giữ lời sao?” Quân Vũ nhìn vẻ của cô, có chút buồn cười.
“Đùa gì thế, Phương Hinh Đồng tớ từ trước tới giờ nói là giữ lời. Chỉ là tớ hát, cậu dám nghe sao?” Hinh Đồng bắt đầu mạnh miệng.
“Ừ? Tại sao tớ lại không dám nghe?” Quân Vũ quay đầu nhìn cô, vẻ mặt nghi hoặc.
“Bởi vì giọng tớ không hay” Giọng nói của Hinh Đồng nhỏ xuống, “Tớ không muốn làm cậu sợ.”
Quân Vũ cười cười.
“Thực sự. Buổi chiều tớ nói có rất ít người được nghe tớ hát, là bởi vì tớ hát rất khó nghe, tớ chưa bao giờ ở trước mặt người khác hát.”
“Được rồi.” Quân Vũ không để mình bị đẩy vòng vòng. Cậu không biết mình có nên tin cô hay không. Chẳng lẽ có người hát khó mà còn lấy điều đó là phần thưởng sao?
“Vậy cậu không được hối hận đó!” Hinh Đồng chuẩn bị bất cứ giá nào.
Quân Vũ nở nụ cười, cô sao có thể đáng yêu như vậy? “Tớ không hối hận.”
“Hay là tớ làm cái gì khác có được không, Tiêu Quân Vũ?” Thử một lần nữa xem sao?
“Cậu nói cậu hát.” Hiện tại lòng hiếu kỳ của Tiêu Quân Vũ tăng vọt. Cái gì cũng không chịu đổi.
“Vậy tuần sau mình hát cho cậu nghe.” Kéo dài được bao lâu thì kéo.
“Vì sao phải tuần sau?”
“Mình có thể luyện một chút!”
“Ha hả, một tuần luyện lại giọng?”
A, Tiêu Quân Vũ là một người luôn dịu dàng như ngọc lúc nào lại trở nên khắc khe như thế?
“Bắt buộc phải là ngày hôm nay sao?”
“Cậu nói ngày hôm nay.”
Cô có nói ngày hôm nay sao? Hinh Đồng không nhớ rõ. Buổi chiều vì để cho Tiêu Quân Vũ chịu đi xem bóng, cô đã hứa thế nào cũng không rõ.
Từ nhỏ Hinh Đồng cũng không phải không thích hát, hát đối với cô như người điếc vậy. Lúc ở trường tiểu học cô tham gia đội vũ đạo và đội bóng bàn. Nhưng chưa từng bị huấn luyện hát chuyên nghiệp. Cô biết giọng hát mình không được tốt, âm cao không thể đi lên, vì thế ngoại trừ trước mặt người nhà, cô chắc chắn sẽ không bêu xấu mình. Ngày hôm nay để có thể để cho Tiêu Quân Vũ xem bóng, dưới tình thế cấp bách, cô lỡ hứa sẽ hát, hoàn toàn không nghĩ đến hậu quả. Hiện tại chỉ trông cậy vào Tiêu Quân Vũ hiền lành dễ nói chuyện, sẽ không tính toán. Không nghĩ tới ngày hôm nay cậu lại tính toán chi li đến thế. Hừ, hát thì hát, có thể chết người được sao? Cô - Phương Hinh Đồng từ trước tới giờ không phải người không giữ lời.
Lúc nãy Tiêu Quân Vũ kêu cô giữ lời, Hinh Đồng cũng không có nói đùa. Từ nhỏ cô là một người rất nghiêm túc, ghét nhất là người không giữ lời hứa. Tiêu Quân Vũ kiên trì, cô cũng đã chuẩn bị đón nhận sự thật dù có ra sao.
“Cậu muốn nghe cái gì?” Hinh Đồng lấy ra hết khí thế của mình.
“Oa, cuối cùng đã chịu hát?” Quân Vũ quay đầu, gương mặt nở nụ cười. ngày hôm nay cậu làm sao vậy? Cao hứng đến như vậy? “Hát bài cậu thích đi.” Cuối cùng cậu nhẹ nhàng mà nói.
Hinh Đồng làm bộ suy nghĩ một chút, nhưng thật ra là ở trong lòng đang lấy hết dũng khí, “Vậy bài thời thơ ấu đi.” Ngẩng đầu nhìn thấy Tiêu Quân Vũ vẫn nghiêng đầu nhìn cô, Hinh Đồng có chút ngượng ngùng, nói, “Nhìn phía trước, chuẩn bị bước đi.”
Tiêu Quân Vũ nghe lời mà quay đầu đi, trên mặt còn mang theo cười, chống gậy nghiêm túc bước đi. Hinh Đồng cũng liền cúi đầu, một bên ở bên cạnh cậu chậm rãi đi, một bên nhỏ giọng bắt đầu hát lên.
Bên hồ nước có tiếng ve sầu kêu mùa hè
Mùa thu bên sân trường có hồ điệp bay trên cao
Trên bảng đen thầy giáo viết bài liên tục
Cùng đợi tan học, cùng đợi tan học đợi trò chơi lúc nhỏ
Hát một đoạn, Hinh Đồng quay đầu liếc nhìn Tiêu Quân Vũ. Cậu cũng không cười, cẩn thận đi đường, trên mặt cũng không có vẻ gì lạ. Nhìn rất bình tĩnh, bình tĩnh lại giống như có vẻ kích động.
Hinh Đồng quay đầu trở lại, hát tiếp,
“Bên trong nhóm Phúc lợi cái gì cũng có chỉ là trong túi không có nửa xu
Gia Cát tứ lang và ma quỷ đảng rốt cuộc người nào cướp được thanh bảo kiếm kia
Cậu bé lớp bên cạnh tại sao còn chưa đi qua cửa số phía trước mình
Đồ ăn vặt trong miệng truyện tranh trong mối tình đầu trong lòng”
Hát xong đoạn này, Hinh Đồng dừng lại, quay đầu nhìn Tiêu Quân Vũ. Không biết có phải ảo giác của cô hay không, cảm thấy ánh mắt của cậu có chút mơ hồ, nhìn không rõ lắm. Cô hát tiếp
“Bao giờ cũng phải chờ tới trước khi ngủ mới biết được bài tập chỉ mới làm được một ít
bao giờ cũng phải chờ tới cuộc thi kết thúc mới biết được nên đọc sách hay không nên đọc sách
Thầy giáo từng thời gian là vàng bạc thời gian không thể mua được bằng tiền
Một ngày lại một ngày một năm rồi lại một năm mơ màng thủa ấu thơ “
Hinh Đồng ngẩng đầu nhìn cậu, cậu cũng quay đầu lại nhìn cô. Trong lòng Hinh Đồng hoảng hốt, khẩn trương nói “Được rồi, hát xong rồi.”
“Chưa xong“. cậu ấy hôm nay tại sao lại nhất quyết không tha như vậy chứ? Hinh Đồng đành phải tiếp tục hát.
Không ai biết vì sao mặt trời lại lặn bên kia núi
không ai có thể rõ cho tớ biết bên kia của ngọn núi có thần tiên ở hay không.
Ít ra trong thời gian này luôn có một người luôn ngần người nhìn bầu trời
Tốt như vậy tại sao lại tưởng tượng một tuổi thơ ấu cô đơn
Lần này Hinh Đồng không ngừng mà tiếp tục hát
Dưới ánh mặt trời chuồn chuồn bay bay tới ruộng lúa xanh tốt.
Màu nước bút sáp mầu và Vạn Hoa Đồng vẽ không ra một dải màu sắc nơi chân trời
Khi nào thì mới có thể giống như các bạn học lớn lên và có gương mặt như Trương Thành. (Không hiểu gì cả huhu)
Hy vọng ngày nghỉ hy vọng ngày mai hy vọng lớn lên
A... Một ngày lại một ngày một năm rồi lại một năm hy vọng lớn lên.
Hát xong rồi, Hinh Đồng không nói gì, nhìn Tiêu Quân Vũ. Vẻ mặt của cậu trước sau như một, chỉ là cô nhìn thấy có chút kỳ lạ.
Tiêu Quân Vũ đột nhiên nhẹ nhàng ho khan một tiếng, đem Hinh Đồng từ trong ảo tưởng bừng tỉnh. Không biết có phải là ảo giác của cô không, cô cảm giác được vừa rồi cậu đang suy nghĩ gì, muốn nói cái gì đó, nhưng lúc này có lẽ cảm giác được suy nghĩ của mình là đúng nên cậu ấy lắc lắc đầu, đem lời muốn nói nuốt vào trong bụng. Hinh Đồng không biết đó là cái gì, nhưng cô hơi thất vọng. Sau đó cô nghe thấy cậu cười nói “Oa, giọng hát không hay, cậu đúng không phải đang khiêm tốn thật!”
Hinh Đồng biết trình độ của bản thân, cũng không chờ đợi để được nghe lời khích lệ gì. Trong lòng cô đang suy nghĩ lúc nãy cậu đang muốn nói cái gì? Vừa nghe lời này cô ngây người, nhìn cậu, sương mù trong mắt chậm rãi dâng lên. Sau này cô nghĩ lại vì sao ngày đó cô muốn khóc, có lẽ là cảm thấy tủi thân, cũng cảm thấy mất mặt, hơn nữa trong lòng rất thất vọng. Từ nhỏ đến lớn cô đều lớn lên trong sợ khen ngợi của mọi người, bản thân cũng biết cố gắng tránh sở đoản, cho nên chưa từng trải qua chuyện mất mặt. Nhưng mà ngày đó thật sự không còn cách nào khác, cho nên mới đồng ý hát. Vốn dĩ trong lòng đã rất khẩn trương, lấy hết can đảm để hát, chính bản thân cô cũng không biết đang mong chờ cậu nói cái gì. Nhưng lại nghe được lời cười nhạo của cậu, nước mắt trên mặt Hinh Đồng không nhịn được nữa cô chỉ cảm thấy vừa xấu hổ vừa tủi thân.
Cũng chính từ ngày đó, Hinh Đồng biết rõ Tiêu Quân Vũ sợ cô khóc. Cậu vừa thấy Hinh Đồng rơi nước mắt, ngay lập tức liền luống cuống. Cậu chống gậy di chuyển từng bước về phía cô, dùng sức kẹp chặt hai cây gậy, đưa tay lên kéo tay cô, nhỏ giọng gọi “Phương Hinh Đồng” lại bị Hinh Đồng đẩy ra. Cậu lại đưa tay lên muốn lau nước mắt cho cô, cô lại quay đầu tránh. Cậu cứ ngây ngốc như vậy, một lúc hướng lên trên một lúc lại hướng xuống dưới không biết chạm vào chỗ nào mới tốt. Hinh Đồng nhìn cậu, cuối cùng cũng có thể hiểu được như thế nào là “Chân tay luống cuống“. Nhưng lúc ấy cô thật sự rất đau lòng, cứ đứng như vậy mà khóc, không để ý đến cậu.
Tiêu Quân Vũ càng ngày càng luống cuống, đưa tay ra nắm lấy quần áo của cô, “Cậu đừng khóc, cậu đừng khóc nữa được không?” Hinh Đồng vẫn không để ý đến cậu, cứ tiếp tục khóc. Giọng nói Tiêu Quân Vũ hơi run, “Phương Hinh Đồng, cậu đừng khóc.” Thân thể cậu run run, cậu di chuyển thêm một bước. thân thể gần cô hơn. Cậu kẹp chặt hai chiếc gậy, tay run run muốn ôm lấy cô. Hinh Đồng xoay người tránh, cơ thể cậu lung lay chuẩn bị ngã. Hinh Đồng sợ tới mức chạy nhanh đến vươn hai tay đỡ lấy, mặc dù đỡ cậu nhưng nước mắt trên mặt vẫn không ngừng rơi.
Hinh Đồng cảm giác được tay cậu đột nhiên buông lỏng ra. Thân thể cậu cũng hoàn toàn buông lỏng xuống. Nghe được tiếng thở dài truyền từ trên đỉnh đầu xuống, bên trong tràn đầy bất đắc dĩ và đau thương, còn pha chút thống khổ.”Phương Hinh Đồng, tớ làm sao không biết cậu đang làm gì. Cậu vì tớ...” Cậu nói không được, giọng nói và cơ thể lại run hơn. Giọng hát của Phương Hinh Đồng thật sự không được tốt lắm. Nhưng trái tim của cậu lại rung động lớn hơn so với giọng hát của cô.
Trái tim Hinh Đồng trĩu nặng, khóc lớn tiếng hơn. Nhưng lần này là vì hối hận. Nhìn xem cô đã phạm vào lỗi gì đây!
Đoạn đường ngày hôm đó, hai người đều im lặng, không nói gì. Chuyện ca hát hai người không tiếp tục đề cập đến nữa.
Thứ sáu trên đường về nhà, Phương Hinh Đồng hỏi mấy vấn đề trên vở ghi chính trị mượn ngày hôm qua. Sinh học, chính trị vốn dĩ chỉ cần chép lại là được, cô không quá lo lắng. Hai người lại đến bưu điện. Hinh Đồng mua cuốn tạp chí 《 châm chọc và hài hước 》của tuần này, đồng thời mua hai cuốn mới của 《 liêu ninh thanh niên 》 và 《 độc giả trích văn》. Thời gian trôi qua rất nhanh mới đó mà Hinh Đồng đã đến trường trung học Phục Đán được hai tuần rồi.
Đến tuần lễ thứ ba, Hinh Đồng vẫn cùng Tiêu Quân Vũ về nhà, thỉnh thoảng hỏi thăm một số vấn đề thắc mắc. Tiêu Quân Vũ luôn luôn ôn hòa và kiên nhẫn giải thích từng câu cho cô. Mấy ngày nay, Hinh Đồng đã sớm biết cậu không chỉ thông minh mà còn có trí nhớ kinh người. Cậu có thể bằng hiểu biết của mình giải thích sâu xa ý nghĩa của một vấn đề. Tuy rằng đi đứng không tiện, nhưng Hinh Đồng chưa bao giờ thấy cậu có một chút xíu hối hận nào. Cậu chống hai chiếc gậy, Hinh Đồng cảm thấy không hề ảnh hưởng đến khí chất hơn người toát ra trên người cậu. So với các nam sinh cùng lớp, tính cách thâm thúy nội liễm ung dung lạnh nhạt càng khiến cho cậu như hạc trong bầy gà. Hinh Đồng cảm thấy bản thân càng ngày càng thích ở bên Tiêu Quân Vũ, bởi vì mỗi lúc ở bên cậu cô cảm thấy cực kỳ thoải mái và cao hứng.
Tuần này, Hinh Đồng có mấy bài tập vật lý không hiểu rõ lắm, trên đường về nhà hỏi Tiêu Quân Vũ.
Quân Vũ giải thích cho cô, vừa nhìn mặt cô anh đã biết vấn đề này cô vẫn chưa hiểu. Kiên trì muốn cô đến nhà cậu lấy giấy bút ra viết công thức, qua phút thì cô đã hiểu rồi.
Sau khi kết thúc Hinh Đồng vui vẻ đứng lên, “Tớ có thể nhìn xem nhà cậu có sách gì được không?” Thấy Tiêu Quân Vũ gật đầu, Hinh Đồng bước đến trước giá sách. Trong phòng sách nhà Tiêu Quân Vũ có nguyên một mặt tường đều là giá sách, phía trên chỉ sợ là đến vài nghìn quyển sách. Từ nhỏ Hinh Đồng đã thích đọc sách, trong nhà cũng có rất nhiều. Nhưng không nhiều như nhà Tiêu Quân Vũ vậy. Lần đầu tiền đến nhà cậu cô rất tò mò, muốn xem nhà cậu có sách gì, nhưng cảm giác như vậy không đúng là lắm. Dù sao cô đến đến đây là để học thêm, không phải đến làm khách. Hôm nay Tiêu Quân Vũ giảng đề vật lý rất nhanh, nên cô muốn nhìn xem một chút.
Hinh Đồng đứng ở trước giá sách, nghe thấy Tiêu Quân Vũ ở sau người nói, “Hai giá bên trái là sách của bố mẹ tớ, hai giá bên phải là sách của tớ.”
“Tất cả sách ở đó cậu đã đọc hết rồi à?” Hinh Đồng kinh ngạc.
“Ừ.” Quân Vũ gật gật đầu.
“Trời ạ, cậu làm sao có thời gian xem nhiều sách như vậy?” Lơì vừa vừa nói ra khỏi miệng Hinh Đồng liền hối hận. Do chuyện đi đứng bất tiện, rất nhiều chuyện không thể làm, cho nên so với người khác cậu có nhiều thời gian đọc sách hơn. Bản thân tại sao lại không có đầu óc lại hỏi ra những câu hỏi như vậy chứ? Cô chỉ hận không thể đem đầu lưỡi của mình cắn xuống.
Quân Vũ nhìn sắc mặt Phương Hình Đồng thay đổi sau khi nói ra câu nói kia. Cô nhìn cậu, cau mày, vẻ mặt ân hận, rất lâu mới nhỏ giọng nói, “Mẹ tớ nói có đôi khi nói chuyện tớ không biết suy nghĩ. Xin lỗi nhé!”
“Không sao, tớ không để ý.” Quân Vũ nhẹ cười. Cậu thật sự đã sớm không để ý đến những câu nói như vậy nữa. Ngày đó Phương Hình Đồng ra về rất sớm.
Bởi vì tàn tật, Quân Vũ bình thường rất ít nói chuyện với bạn học. Cũng không phải bởi vì cậu trời sinh đã xa cách. Hồi nhỏ cậu rất hâm mộ các bạn học nhỏ vui chơi ở bên ngoài. Sau khi học được cách chống gậy để đi lại xong, cậu cũng chống gậy đi vào trong viện, ngồi xem bọn họ chơi. Nhưng có một lần có hai cậu bé cướp gậy của cậu, chống đùa. Thậm chí còn nhấc chân trái tên học cậu đi nhắc. Chơi xong rồi không đem gậy trả lại cho cậu, mà tùy tay để ngay một bên có đôi lúc còn quăng lên cây nhỏ hoặc nóc nhà. Sau vài lần, tan học Quân Vũ chỉ ở trong nhà đọc sách, ở trong sách có núi có biển cậu không có bất cứ cản trở gì, nên dễ dàng trầm mê trong đó.
Lúc học tiểu học, trẻ nhỏ còn chưa biết nói dối, cho nên bọn họ không che dấu được cảm xúc của mình- -- đồng tình, tò mò, chán ghét, ghét bỏ, cái gì cũng có. Có bạn học giúp cậu, lấy bài tập, lấy nước, hoặc đỡ giúp cậu cái gì đó, nhưng ánh mắt đồng tình của bọn họ lại làm cậu đau. Cho nên từ khi đó bắt đầu, cậu cố gắng nhận ít sự giúp đỡ của người khác, chuyện mình có thể tự làm đều chính mình làm, dần dần trở nên cô độc một mình. Có một số bạn học bắt nạt cậu, hoặc cố cướp lấy gậy của cậu để chơi. Ngay từ đầu Quân Vũ có than phiền với mẹ mấy lần. Mẹ nói với cậu trẻ em còn nhỏ không hiểu chuyện, bọn họ tò mò mới chọc ghẹo cậu, cũng không phải cố tình muốn thương hại cậu. Trời sinh tính tình Quân Vũ hiền lành tốt bụng, cũng không so đo với bọn họ. Cậu chỉ cố gắng học tập, xem rất nhiều sách, thành tích vĩnh viễn thứ nhất.
Đến sơ trung và trung học, rất ít có bạn học trêu chọc cậu. Nhưng Quân Vũ quen ở một mình. Ở lớp cậu cũng không chủ động nói chuyện với bạn học. Những bạn học có vấn đề cần hỏi cậu, cậu không hề giữ lại, nhẫn nại giải đáp hết. Cậu ngồi một mình ở cuối dãy. Mỗi ngày yên lặng đi, yên lặng đến. Cậu không nói rõ ràng được, chỉ biết đây là lần đầu tiên cùng bạn học đi về nhà, lần đầu tiên cùng bạn học đi bưu điện, lần đầu tiên mời bạn học đến nhà.