Edit: Siu Nhơn Mèo
Một, động xuân tâm
Có một hộ gia đình vừa mới chuyển đến trấn Thanh Hà, nghe nói là hai huynh đệ, một người tên là Thẩm Ngôn, người còn lại thì không rõ tục danh, chỉ biết gọi y là Lục gia.
Lúc mới chuyển đến, hai người cũng không có bằng hữu thân thích, nhưng chỉ cần dựa vào mấy chữ trên tấm hoành treo trước cửa Thẩm phủ, đã hấp dẫn không biết bao nhiêu là thư sinh đến hỏi thăm xem tột cùng là do ai viết.
Vì vậy cái người tên Thẩm Ngôn kia liền bị viện trưởng thư viện sáu lần đến nhà mời làm phu tử, hễ có thời gian rảnh là phải đến lớp dạy mấy đứa học trò. Ban đầu, mọi người chẳng qua là cảm thấy chữ của hắn đẹp, mãi đến sau kì thi xuân, thư viện có được một thám hoa, áo gấm về làng còn đặc biệt đến chỗ Thẩm Ngôn tạ ơn, mọi người mới biết được hắn học thức uyên bác, nhất là về lĩnh vực sách luận.
Sách luận: trong thời phong kiến dùng để chỉ các bài văn nghị luận về các vấn đề chính trị để hiến sách cho triều đình.
Mà người còn lại thì mở một hiệu dệt vải, vải thêu hai mặt là sản phẩm nổi danh nhất trấn Thanh Hà, qua tay y thì thanh danh ngày càng lan xa, có người ghen tị đến đỏ mắt, giựt dây mấy thẩm nương dệt vải đòi tăng tiền công, nhưng những thẩm nương này lại nói, Lục gia là người tốt, trả tiền công cao chưa nói, lại không bóc lột giờ công của các bà, trên dưới cả nhà cũng đều được sắp xếp thỏa đáng.
Cứ thể mà trụ ở đó đã ba năm, mê hoặc biết bao nhiêu trái tim các thiếu nữ, nhưng đều là hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình.
“Đại tỷ tỷ, tỷ xem coi Lục gia càng nhìn càng thấy trẻ.” Tiểu cô nương vừa đến tuổi cập kê ửng hồng hai gò má, vừa xấu hổ vừa khẩn trương mà liếc nhìn vị nam tử đang đứng trước quầy hàng rong.
Vị nữ tử vừa mới lấy chồng không lâu trừng mắt nhìn nàng: “Coi chừng mẫu thân nghe được, nhốt muội ở nhà đó.”
Tiểu cô nương vội vàng che miệng, lắc lắc đầu, nhưng ánh mắt lại vẫn như cũ không nhịn được mà rơi vào trên đường viền bạc của chiếc áo gấm đen.
Đại tỷ tỷ nhìn thấy, chỉ có thể thầm thở dài một tiếng trong lòng, năm đó nàng cũng không như vậy, mà cố nén xấu hổ chạy đến hỏi Thẩm phu tử có thể đến dự lễ cập kê của nàng được không, Thẩm phu tử lại khéo léo khước từ, cười híp mắt chúc nàng sau này tìm được một lang quân như ý, phu thê tôn trọng lẫn nhau. Cuối cùng thì cái hà bao thêu uyên ương trong ngực nàng cũng chẳng thể tặng đi được nữa.
Hai vị đương gia Thẩm phủ, là giấc mộng của biết bao nhiêu nữ tử trấn Thanh Hà, nhưng mộng chung quy vẫn là mộng. Vị hôn phu hiện giờ đối xử rất tốt với nàng, ngược lại khiến nàng cảm thấy một lần rung động ấy như là ảo ảnh trong mơ, chẳng qua chỉ là nỗi niềm tiếc nuối cuối cùng trong quảng thời gian còn độ xuân khuê kia mà thôi.
Nhưng thực ra, hai vị đương gia Thẩm phủ cũng không còn trẻ.
“Bốn mươi mà không hoặc nha, Lục gia.” Thẩm Ngôn cười híp mắt nhìn y.
Lục Hành Chỉ không hiểu được hắn muốn nói gì, nhíu mày: “Ta còn có gì để mà hoặc đây?”
Thẩm Ngôn khép quạt lại, duỗi người: “Nói vậy cũng không chính xác, ta thấy người thế nhưng mê hoặc được không ít thiếu nam thiếu nữ.”
Nguyên văn: 四十而不惑. Nghĩa là: Bốn mươi tuổi thì không còn lầm lẫn.
Câu đầy đủ là: 子曰:吾十五而志于学,三十而立,四十而不惑,五十而知天命,六十而耳顺,七十而从心所 欲不逾矩. – Khổng tử nói: Lúc tuổi ta đã để chí nỗ lực học tập. Ba mươi tuổi đã xác định được chí hướng. Bốn mươi tuổi đã hiểu được lý sự, không còn bị lầm lẫn. Năm mươi tuổi đã hiểu được mệnh trời. Sáu mươi tuổi thì tai thuận, bảy mươi tuổi đã có thể làm theo lòng ham thích mà không còn sợ vượt quá khuôn phép nữa – Trích Luận ngữ. Vi chính II, .
Nhưng trong trường hợp này ý Thẩm Ngôn muốn nói không phải như nghĩa thật sự của câu, mà là mượn từ đồng âm trong câu để ghẹo Lục Hành Chỉ thôi. (Xem chú thích bên dưới)
Ở đây chắc là Thẩm Ngôn đang chơi chữ, chữ “惑 (hoặc)” trong câu “四十而不惑” đồng âm [huò] và đồng chữ viết với “惑 (hoặc)” trong “迷惑 (mê hoặc)”.
Lục Hành Chỉ dở khóc dở cười, mấy năm này Thẩm Ngôn đã không còn giữ quy củ nữa, thế nhưng trong lòng y lại càng lúc càng thoải mái.
Thẩm Ngôn đấm vai, quay đầu dùng cây quạt chọt y: “Lục gia, lập trường của tiểu nhân cũng chẳng kiên định lắm, ngộ nhỡ ta cũng động xuân tâm thế thì không tốt lắm đâu.”
Lục Hành Chỉ lắc đầu, bế ngang hắn lên: “Để gia nhìn xem, ngươi làm sao động xuân tâm?”
Thẩm Ngôn cười, còn thì thầm bảo hôm nay không phải mồng một cũng chẳng phải mười lăm, lão nhân gia ngài đã hơn bốn mươi rồi cũng phải điều độ chút đi.
Vào đến trong phòng thì những thanh âm kia đều bị đè nén xuống, chỉ nghe thấy giọng Lục Hành Chỉ đang dạy bảo: “… Ngươi đợi thêm hai mươi năm nữa rồi mới nghĩ đến chuyện này cũng vẫn còn kịp.”
Sau đó là tiếng nhỏ giọng xin tha của Thẩm Ngôn.
Mấy tiểu nha đầu xung quanh bật cười khúc khích, lão quản gia mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim mà trừng mắt nhìn các nàng, trừng xong rồi cũng nhịn không được cảm khái, lúc đầu lão cảm thấy nam tử và nam tử ở cùng nhau thì còn ra thể thống gì, nhưng dần dà lại phát hiện, nếu có được một cười có thể cùng mình hoạn nạn có nhau như thế thì cũng chưa hẳn là không tốt.
Chỉ là trong lòng lão quản gia vẫn còn chút bất an, hai vị chủ tử có ơn cứu mạng với lão, lâu ngày rồi tự nhiên có thể nhìn ra được bản lĩnh họ bất phàm, thế nhưng người có năng lực như thế tại sao lại an cư ở xó này?
Đến nay lão vẫn chưa tìm được đáp án, không phải là không hiếu kì, nhưng cũng không khỏi hi vọng cả đời này đều không biết được mới tốt.
Hai, giường trúc hoan.
Một ngày mới ở trấn Thanh Hà đã bắt đầu rồi, một ngày ở Thẩm phủ cũng bắt đầu.
Chỉ là không giống với đại bộ phận các hộ gia đình, hai vị lão gia Thẩm phủ vẫn luôn không cần nha hoàn hầu hạ.
Quản gia đã thấy một lần rồi, tay chân Thẩm Ngôn còn nhanh nhẹn hơn cả nha hoàn bình thường, quản gia như lão ngày thường chỉ cần quản một ít công việc trong phủ, tiếp đãi khách khứa. Thẩm Ngôn không khó tính, mà cái vị khó tính kén ăn Lục Hành Chỉ thì cũng chỉ có Thẩm Ngôn mới biết rõ được khẩu vị của y.
“Gia, người chớ lộn xộn.” Thẩm Ngôn thở dốc, y phục chưa chỉnh đốn đàng hoàng lại, người nọ lại càng lúc càng quá trớn, “Huyện lệnh vẫn đang chờ kìa.”
Lục Hành Chỉ nhếch khóe môi: “Vậy thì để cho gã chờ. Đêm qua A Ngôn thoải mái không?”
Thẩm Ngôn: “…”
“Hửm? Có thoải mái hay không đây?”
Thẩm Ngôn đỏ bừng hai tai mà trừng y, lúng ta lúng túng nói: “Thoải… Thoải mái ạ.”
…
Lúc mới đến trấn Thanh Hà, hắn còn chưa quen được, cho dù là lúc hoan hảo cũng không dám khoát tay lên người y, sợ để lại dấu vết.
Sau lại càng lúc càng quen, Lục Hành Chỉ cũng luôn trong lúc tình nồng mà nói câu: “Đau thì cắn ta.”
Đã từng là mong ước xa xỉ thế nhưng hiện tại đã trở thành việc hết sức bình thường, nhưng dù chuyện này bình thường đến đâu thì Thẩm Ngôn vẫn luôn không nhịn được mà hai mắt tràn ngập sương mù, càng ôm chặt người trên thân hơn nữa.
“Thoải mái không?” Lục Hành Chỉ thương yêu mà hỏi, trong những lúc như này thì Lục Hành Chỉ trước giờ luôn săn sóc đến cảm thụ của hắn.
Thẩm Ngôn gật đầu.
Thẩm Ngôn đúng là có cảm giác, dù cho không có nhu cầu về phương diện này, thế nhưng mấy năm nay Lục Hành Chỉ vẫn một mực dùng đủ mọi vị thuốc điều trị thân thể cho hắn, trong chuyện này cũng luôn luôn cẩn thận dịu dàng.
Kỳ thật cho dù thân thể hắn không có cảm giác đi chăng nữa, thì trong lòng hắn cũng rất thỏa mãn, hắn không diễn tả rõ được loại cảm giác này, nhưng chỉ cần vừa nghĩ đến hai người hòa hợp thành một, cái khoảng cách mà hắn đã từng vừa ước ao vừa ganh tị ấy, đến giờ đây rốt cuộc cũng quang minh chính đại mà thuộc về một mình hắn.
…
Trên giường thì Thẩm Ngôn lại kiệm lời, mà Lục Hành Chỉ ngày thường ít nói lại nhằm vào những giờ phút như này mà nhiệt tình trêu chọc hắn, khiến hắn phải phun ra mấy lời xấu hổ.
…
Lục Hành Chỉ hài lòng, hăng hái nổi dậy, giường lớn chạm trổ hoa văn lắc lư rục rịch hơn nửa canh giờ mới khó khăn lắm mà ngừng lại.
Mí mắt Thẩm Ngôn díp hết cả lại, nhưng vẫn muốn ngọ ngoậy đứng dậy đã bị Lục Hành Chỉ đè xuống: “Ngủ đi.”
“Ta đi cùng người.” Thẩm Ngôn ngẫm lại vẫn là không yên lòng, dù sao cũng là gặp huyện lệnh, có một ít lời Lục Hành Chỉ không thể nói, nhưng hắn có thể nói.
Lục Hành Chỉ buồn cười ấn hắn lại: “Ta là ai chứ? Ta có thể sợ một huyện lệnh sao, nghỉ ngơi cho tốt, trưa về với ngươi.”
Thẩm Ngôn há miệng, không dám nói mình sợ huyện lệnh sợ y.
Thế mà lần này, cũng không thuận lợi như Lục Hành Chỉ nghĩ.
Ba, bảo hộ một người.
Lúc Lục Hành Chỉ đến thì huyện lệnh đã ở đó, bên cạnh còn có một vị quan viên, huyện lệnh đang cẩn thận mà tiếp đãi người nọ.
Nhìn lướt qua quan phục của người nọ, trong lòng Lục Hành Chỉ cân nhắc, tri phủ Tô Châu, nhớ mang máng là họ Tôn. Chỉ là không biết ông ta đến nơi này làm gì, có liên quan gì đến mình?
Thật ra thì Lục Hành Chỉ đến không hẳn muộn, thế nhưng trong mắt Tôn Hoán Lâm đã là chậm trễ, đánh giá người trước mắt rồi không nhịn được mà nhíu mày một cái, người này mặc dù có công danh tú tài, thế nhưng hiện giờ cũng chỉ là người trong giới thương nhân, lại chỉ chắp tay một cái, thấy không ai bắt chuyện với y, cũng vui vẻ mà tự rót tự uống.
Đổng Phương âm thầm thở dài một hơi, gã không mạo phạm nổi Tôn Hoán Lâm, nhưng cũng không muốn đắc tội Lục Hành Chỉ, trấn Thanh Hà mấy năm này phát triển không ngừng, gã cũng được quan trên vừa ý, không thoát khỏi quan hệ với hai vị lão gia ở Thẩm phủ. Thậm chí có một lần đắc tội quan trên còn được Thẩm Ngôn chỉ điểm chút ít, mới có thể biến nguy thành an.
“Vị này là tri phủ Tô Châu, Tôn đại nhân.”
Lục Hành Chỉ thầm nghĩ quả nhiên, chắp tay: “Tham kiến tri phủ đại nhân.”
Vẻ mặt Đổng Phương có chút xấu hổ: “Vị này chính là Lục gia của Thẩm phủ, Cẩm Tú Trang là chỗ làm ăn của y.”
Ánh mắt Tôn Hoán Lân nhìn thẳng vào Lục Hành Chỉ, nhếch khóe môi: “Lẽ nào còn muốn bản đại nhân gọi ngươi một tiếng Lục gia?”
“Lục Hành Chỉ.” Lục Hành Chỉ cũng không nói nhiều, dứt khoát nói ra tên họ của mình.
Sắc mặt Tôn Hoán Lâm thoáng chốc thay đổi, họ Lục là quốc họ, tuy rằng trong dân gian cũng có, thế nhưng chợt nghe đến cái họ này, đáy lòng Tôn Hoán Lâm đánh thịch, sắc mặt trong nhất thời cũng biến đổi. Đợi đến sau khi gặng hỏi kỹ lưỡng mới biết được chẳng qua chỉ là trùng hợp, phụ mẫu Lục Hành Chỉ đều đã qua đời, sống ở đây cùng với đệ đệ.
Lại nói thêm vài câu, rốt cuộc Lục Hành Chỉ cũng hiểu rõ ý đồ đến đây của Tôn Hoán Lâm: “Hoàng thương?” Ý của Tôn Hoán Lâm là muốn bảo y dệt ra loại vải tốt nhất để dâng lên cho triều đình, chuyện hoàng thương này có lão đề bạt thì có thể từ từ mà lên kế hoạch.
Hoàng thương: Làm ăn buôn bán với triều đình.
Tôn Hoán Lâm đang đợi y tạ ơn, lại thấy Lục Hành Chỉ chắp tay: “Thứ cho thảo dân không thể theo lệnh.”
“Ngươi!” Nắp trà bị đập mạnh trở về trong chén vang âm lanh lảnh, “Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt!”
“Đối với thảo dân mà nói, danh lợi chẳng qua chỉ là mây khói, chí thảo dân không ở nơi này, ước muốn nửa đời còn lại cũng chỉ là bảo hộ một người sống đến cuối đời.”
Lục Hành Chỉ lại nói thêm vài câu xã giao, nghe ra là ý chúc Tôn Hoán Lâm một bước lên mây, nhưng ngụ ý lại là y không gánh nổi loại ưu ái này, đến cuối cùng dĩ nhiên là lấy cớ trong nhà có việc mà cáo từ. Đổng Phương đột nhiên có hơi hối hận, hôm nay hẳn phải nên mời cả Thẩm Ngôn nữa, có Thẩm Ngôn ở đây thì Lục Hành Chỉ cũng sẽ dễ nói chuyện hơn nhiều.
“Thật đúng là quá buồn cười!” Tôn Hoán Lâm bị chọc tức đến mức phổi cũng đau, nếu như không thật sự nhìn trúng tơ lụa của Cẩm Tú Trang, thì sao lại phải để cho một thương nhân lấn ép đến trên đầu mình, “Loại lụa thêu hai mặt kia lẽ nào chỉ có mỗi Lục Hành Chỉ mới có thể dệt?”
Tôn Hoán Lâm làm quan nhiều năm như vậy rồi, còn chưa bao giờ gặp phải một kẻ thương nhân nào mà ngay cả một nửa mặt mũi cũng không chịu cho lão như vậy. Sĩ nông công thương, thương xếp hạng chót. Tuy lúc Huệ Minh đế tại vị đã đề cao địa vị của thương nhân, nhưng cho dù lớn hơn nữa thì ở đâu ra đạo lý lớn hơn cả quan?
Lão khoát tay để Đổng Phương lui xuống, bản thân thì suy nghĩ xem nên làm thế nào để bắt bí một thương nhân nho nhỏ.
Nhưng con gái lão lại kéo ống tay áo của lão không thuận theo: “Cha, con gái muốn y làm phu quân của con.”
“Hoang đường!” Tôn Hoán Lâm chau mày, tiểu nữ nhà lão từ khi vừa ra đời đã là viên ngọc quý được lão nâng niu trên tay, luôn luôn chiều nàng làm bậy, cho nên đến tuổi cập kê rồi mà vẫn còn là khuê nữ. Hiện tại cũng là do nàng la hét đòi đến dạo trấn Thanh Hà một vòng, Tôn Hoán Lâm mới dẫn nàng theo, chuyện vừa mới xảy ra chắc là đúng lúc bị nàng nấp sau tấm bình phong nhìn thấy.
“Con nói xem hắn là ai chứ? Chỉ là một thương nhân, nếu con muốn trạng nguyên cha cũng có thể gả con đi.”
“Cha.” Tôn Thiên kéo tay áo lão, “Con gái thấy y không kém hơn trạng nguyên chút nào đâu, vả lại bây giờ làm gì có nam tử nào có thể nói ra câu bảo hộ một người sống đến cuối đời như y? Con không muốn giống như tỷ tỷ…”
“Nói bậy bạ gì đó.” Tôn Hoán Lâm nhíu mày, vẫn còn đang để tâm thân phận của y. Tôn Thiên chớp chớp mắt: “Hơn nữa, chẳng phải cha đang có ý định đề bạt y cho hoàng thượng đấy sao, bây giờ y không chịu, nhưng có con gái cha ở đây… Cha, từ nhỏ đến lớn con gái chưa từng xin cha việc gì, lần này người chiều ý con gái người đi mà.”
“Con đó…” Tôn Hoán Lâm nhìn đứa con gái bị mình chiều hư, nhưng cũng không đành lòng cự tuyệt.