Lý Dục gỡ áo mỏng trên người xuống tiện tay ném xuống đất, chỉ mặc bộ áo lót màu trắng liền ngồi xuống, mái tóc dài đen bóng trơn mượt không kém nữ tử tùy ý phân tán, nổi bật lên dung mạo ngoài vẻ tuấn mỹ tà tứ còn nhiều hơn một chút không thật của hắn.
Con mắt đào hoa nhỏ dài buông xuống, trong con ngươi màu mực xuất hiện thêm một tầng sương mù, mông lung mà mê hoặc. Ánh mắt khinh thường của hắn dừng trên chiếc nhẫn hồng ngọc ở tay trái mình, giọng nói trầm thấp từ tính nói, "Khi nàng còn bé có từng nuôi thú cưng gì không?"
Lâm Lập Hạ cách một bức tường dựa lưng vào vách tường, nàng nhớ hồi nhỏ mình có nuôi hai con thỏ, có chút bất đắc dĩ mở miệng, "Có, từng nuôi hai con thỏ, chỉ là đều bị chó săn của nhà bên cạnh cắn chết."
Từ đó về sau nàng liền không nuôi thú cưng nữa, mỗi lần nàng nghĩ đến hai cục bông nho nhỏ mềm nhũn kia bị cắn xé máu thịt be bét liền lạnh run cả người.
"Thỏ à. Thật là không giống với thứ nàng sẽ nuôi, theo ý ta, nàng nên nuôi rùa đen mới dúng." Lý Dục cười trêu nói, "Gặp phải chuyện gì cũng co đầu lại liền cho rằng thiên hạ vô sự, chẳng khác gì bịt tai trộm chuông."
Bồ.Công.Anh.die.n..d.a.n.l.e.q.uy.d.on
Lâm Lập Hạ theo thói quen cãi lại, "Vậy theo ý ngươi thì chẳng phải ngươi nên nuôi yêu quái?"
Ầy, nói sai nói sai, nàng rõ ràng muốn nói yêu nghiệt cơ mà, đánh đồng hắn với yêu quái? Không chừng buổi tối bọn yêu quái tìm tới tranh luận, nguyên nhân tranh luận là: Có con yêu quái nào phúc hắc như hắn sao.
Lý Dục thật không có truy cứu câu nói sai này, âm thanh trầm thấp nói, "Trước kia ta từng nuôi hai con mèo."
"Năm ấy sứ giả Tây Vực tới tiến cống, lấy ra một cái hộp gấm nho nhỏ, bên trong thỉnh thoảng phát ra âm thanh rất nhỏ, ta vô cùng hiếu kỳ núp ở phía sau phụ hoàng, thiếu chút nữa thì xông lên đoạt lấy. Người sứ giả kia mở hộp ra chỉ vào hai cục bông trắng như tuyết nói với ta đây là hai con cửu vĩ mao mới ra đời không lâu, ta nắm lấy cái đuôi của nó, chất vấn sứ giả kia nếu là cửu vĩ mao vậy tại sao bọn nó chỉ có một cái đuôi." Hắn lâm vào hồi ức, dường như lại thấy được này hai tên mềm mại trắng như tuyết.
Lâm Lập Hạ cười ra tiếng, thản nhiên nói, "Không ngờ ngươi cũng có lúc chăm chỉ như vậy."
Lý Dục cũng gợi môi mỏng lên, vẻ mặt giống như hoài niệm, "Khi đó ta sáu tuổi, đang cầm hai con cửu vĩ thơm thơm mềm mềm yêu thích không thôi, theo như bà vú của ta nói còn kém treo trước ngực làm bùa hộ mệnh rồi. Ta đặt tên cho bọn chúng là Triêu Xuân và Hướng Đông, ngay cả giờ học cũng không đi, chỉ ở lại trong cung trêu chọc bọn chúng."
Hắn dừng một chút lại tiếp tục nói, "Lúc ấy mẫu hậu của ta cũng cực kỳ yêu thích bọn chúng, thường bảo ngự thiện phòng làm một ít điểm tâm, cùng ta trêu chọc bọn nó."
Hắn chợt cười khẽ một tiếng, mang chút cưng chiều nói, "Triêu Xuân thích ăn nhất là bánh hoa quế, mỗi lần đều ngậm nửa miếng chạy lên giường, làm cho trên đệm đều là vụn bánh ngọt. Hướng Đông lại thích nhất uống rượu hoa quế, sau khi uống xong sẽ say khướt ở trong phòng ta đi dạo lung tung, thỉnh thoảng lại đưa móng vuốt ra gãi gãi mặt."
Trong đầu Lâm Lập Hạ tưởng tượng ra hình ảnh kia, không nhịn được cười thành tiếng, "Ngươi rất thích bọn chúng."
Lý Dục gật đầu, tâm tư xa xôi, "Ta thích bọn chúng như vậy, lúc dùng bữa chúng nó đều ăn cùng bàn với ta, lúc ngủ giường nhỏ của bọn nó ở cạnh giường ta, lúc ta ăn mấy thứ linh tinh sẽ đặc biệt nhớ tới mang về cho bọn nó ăn, lúc nhìn hạt châu xinh đẹp sẽ tưởng tượng ra Triêu Xuân và Hướng Đông vui vẻ bao nhiêu khi thấy đồ chơi này."
"Có một ngày mẫu hậu mở miệng hỏi ta muốn Triêu Xuân, ta lúc đó không cần suy nghĩ liền cự tuyệt, mỗi ngày đối mặt với nhóm cung nhân vâng vâng dạ dạ thật phiền chán, nhóm hoàng huynh hoàng tỷ lại không chút thân thiết nào với ta, ta chỉ có đối với Triêu Xuân và Hướng Đông mới có thể mở lòng." Hắn ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt tuấn mỹ tràn đầy bất lực, "Triêu Xuân và Hướng Đông đi theo ta hai năm, có lần chơi đùa không cẩn thận bị Hướng Đông cào ra một vết thương nhỏ, mẫu hậu nhìn thấy về sau lại nói bắt bọn nó cho bà. Dĩ nhiên là ta không nghe theo, không để vết thương nhỏ này ở trong lòng, nhưng qua vài ngày Hướng Đông liền không thấy bóng dáng, ta ôm Triêu Xuân tìm khắp cung cũng không tìm thấy, cuối cùng mẫu hậu lạnh lùng đứng trước mặt ta, bảo nội thị ném cho ta một cái hộp. Hướng Đông cứ như vậy yên tĩnh nằm ở nơi đó, móng trái bị chặt xuống, vết máu đông lại thành cục màu đen."
"Ta đưa tay ôm lấy nó, nhưng nó lại không như bình thường liếm liếm ngón tay của ta, nó chỉ cúi gục đầu, lạnh lẽo khác thường. Triêu Xuân bắt đầu gay gắt kêu dài, một cái lại một cái liếm cái chân không còn móng vuốt của Hướng Đông. Ta ngẩng đầu hỏi mẫu phi tại sao Hướng Đông lại chết, mẫu phi nói là bà để cho người chặt móng vuốt của Hướng Đông, chỉ vì nó cào ta một cái."
Lâm Lập Hạ nghe đến đó thì cởi xuống nụ cười, không nhìn ra bất kỳ cảm xúc gì tiếp tục lắng nghe.
"Mẫu phi còn bảo người bắt Triêu Xuân trong tay ta đi, Triêu Xuân cắn người nọ một cái, người nọ liền hung hăng quăng nó xuống đất. Triêu Xuân nức nở một tiếng chạy về phía ta, lại bị người nọ bóp cổ nhấc lên. Lòng ta đau gần chết cũng tức giận nổi điên, cầm bình trà trên bàn lên đập vào người kia, Triêu Xuân trở lại trong lòng ta, ta thậm chí còn không kịp vỗ về nó, mẫu hậu liền dịu dàng bảo ta giết nó."
"Ta đột nhiên cảm thấy mình căn bản không biết mẫu hậu trước mắt, mẫu hậu ta sẽ không lạnh lùng âm hiểm nhìn Triêu Xuân như vậy, sẽ không dịu dàng lại vô tình bảo ta giết chết bảo bối của ta như vậy, cũng sẽ không để ý tới ta liền bảo người bóp chết Triêu Xuân ngay trước mặt ta." Đáy mắt đen như mực của Lý Dục cất giấu khổ sở dày đặc, giọn nói cũng bị đè nén , "Cuối cùng mẫu hậu ném Triêu Xuân và Hướng Đông ở bên cạnh ta nói với ta, ta có thể có được thứ muốn, có thể có được thứ ta yêu thích, nhưng nhất định không thể giao ra thật lòng."
Bồ.Công.Anh.die.n..d.a.n.l.e.q.uy.d.on
Hắn nâng bàn tay của mình lên, ánh mắt trống rỗng, "Ta ôm Triêu Xuân và Hướng Đông quỳ trong điện cả đêm, nhưng thân thể của bọn nó không hề ấm lên nữa."
Lâm Lập Hạ chớp chớp con ngươi dâng lên ánh nước, cố gắng đè xuống đáy lòng chua xót. Lúc đó hắn mới là đứa trẻ tám tuổi, có thú cưng yêu thích lại không có sức bảo vệ, đành nhìn bọn nó chết ở trước mặt mình, mà hung thủ lại chính là mẫu thân của mình. Mẫu thân của hắn nói cho hắn biết, hắn không thể thật lòng yêu. Đáy lòng chợt sinh ra cảm giác đau lòng, hắn cũng từng là một đứa trẻ hồn nhiên giống như người khác, nhưng mẫu thân hắn lại tước đoạt tình cảm hồn nhiên thuộc về hắn, lạnh lùng hà khắc muốn hắn độc tình tuyệt ái.
Lý Dục cười cười tự giễu, "Năm mười tuổi bên cạnh ta có một nội thị tốt, hắn không cung cung kính kính với ta như những người khác, ngược lại thường xuyên đối nghịch với ta, ta nhiều lần đấu với hắn cũng cảm thấy hắn thú vị, trong tiềm thức takhông muốn nghe theo lời nói của mẫu hậu, vì vậy lại cùng hắn như hình với bóng, ta cũng không hề muốn hại hắn, bởi vì ta thật sự coi hắn như bằng hữu của mình."
Giọng nói của Lâm Lập Hạ có chút yếu ớt, "Vậy... Sau đó thì sao?"
"Sau đó?" Lý Dục nhắm hai mắt lại, nhớ lại hình ảnh lúc đó, "Hắn bị trói trên cọc gỗ, mà mẫu hậu đưa cung cho ta, bảo ta tự tay giết hắn."
"Ta tức giận đập cung, tiến lên cởi dây trói cho hắn, nhưng hắn lại nói..."
"Hắn nói, Điện hạ, xin hãy giết nô ta đi." Hắn lại mở mắt, trong mắt ngập tràn đau đớn, "Hắn bảo ta giết hắn đi, bởi vì nếu hôm nay hắn không chết trong tay ta, năm nào đệ muội nhỏ cũng sẽ bị giết."
Hai tay hắn nắm chạt lại, nổi gân xanh, "Ta động thủ, tự tay bắn tên vào lồng ngực của hắn, máu của hắn bắn vào áo trắng trên người ta, buổi sáng hôm đó chúng ta còn cùng ăn mai đỏ. Ta nhìn được cuối cùng hắn mấp máy môi, nói, cám ơn."
Lâm Lập Hạ khẽ cắn môi dưới, nước mắt trượt vào trong miệng có chút đắng chát, nàng không thể ngăn cản đau đớn kịch liệt trong lòng mình, thì ra bọn họ là đứa bé đã sớm bị vứt bỏ, bất kể nguyên nhân gì, đều bị vứt bỏ.
Sau khi Lý Dục nói xong liền không dám mở miệng, những thứ đau đớn và bất đắc dĩ ở chỗ sâu nhất trong trí nhớ kia là bí mật hổ thẹn nhất của hắn, hắn nói chúng cho nàng, chỉ vì hắn muốn để nàng hiểu rõ quá khứ của hắn.
Lâm Lập Hạ cũng không nói gì, nàng ngẩng đầu nhìn trong mấy ngôi sao ít ỏi trên bầu trời, yên tĩnh mà hờ hững. Nàng biết cái hắn muốn không phải là sự an ủi hay đồng tình của nàng, nàng biết chuyện cũ tối tăm thuộc về hắn, mà nàng có thể làm chính là yên tĩnh ở cùng với hắn như vậy, ở nơi này ban đêm an ủi tâm hồn.
Luôn có những thứ gì đó nói không rõ xảy ra thay đổi. Xuỵt, đừng nói chuyện, tất cả, không cần nói.
Mấy ngày kế tiếp Lâm Lập Hạ vẫn vượt qua trong bất an lo lắng không yên như trước, Tình huống của Lý Dục hình như càng ngày càng nghiêm trọng, nhưng hắn lại không cho phép bất cứ kẻ nào vào phòng của hắn, trừ mỗi ngày cách tường nói mấy câu với nàng, thời gian khác đều yên tĩnh ngốc ở trong phòng.
Nàng vẫn thường xuyên đấu miệng với hắn như cũ, cho dù trong lòng lo lắng bao nhiêu cũng không biểu lộ ra, chỉ có Mạch Tuệ mới biết nàng cả đêm cả đêm mất ngủ, khó có thể đi vào giấc ngủ.
Những người mắc bệnh đã ổn định trong thôn bắt đầu xảy ra biến hóa, hơn mấy người đã nghiêm trọng rất nhiều, Lâm Lập Hạ khó thở nhìn cửa đóng chặt, hai tay gắt gao nắm lại với nhau.
Tại sao Ẩn Kỳ còn chưa trở lại?!
Bảy ngày sau đó cuối cùng Ẩn Kỳ cũng trở lại, đi theo còn có một đại phu. Lâm Lập Hạ xông lên cau mày nói với Ẩn Kỳ, "Thuốc mang đến chưa? Sao giờ ngươi mới trở về!"
Ẩn Kỳ đối với sự tức giận của nàng có chút không giải thích được, nhưng vẫn trả lời, "Lúc đi tìm vị đại phu này tốn chút thời gian."
Lâm Lập Hạ nhìn đại phu kia một cái lại tiếp tục nói với hắn, "Đưa phương thuốc cho ta, ngươi mang vị đại phu này đi xem cho gia một chút."
Mày rậm của Ẩn Kỳ nhíu lại, "Gia?"
"Gia cũng nhiễm bệnh rồi." Khuôn mặt nàng thật giống như trấn định, nhưng tay cầm phương thuốc có hơi run rẩy.
Ẩn Kỳ không nói lời nào kéo đại phu đi.
Sau khi đại phu và Ẩn Kỳ ra ngoài không nói thêm cái gì, chỉ phân phó Mạch Tuệ đi sắc thuốc lại đi lên núi hái chút dược liệu. Lâm Lập Hạ không tham gia vào, chỉ yên lạnh đứng một bên nhìn, vẻ mặt hờ hững.
Năm ngày sau bệnh sởi trên người Lý Dục cuối cùng rút xuống, chuyển sang căn phòng khác. Cũng không biết vì sao lại hôn mê bất tỉnh. Ẩn Kỳ kiềm chế tức giận hỏi đại phu chuyện gì xảy ra, đại phu chỉ cười nói qua mấy ngày là khỏe, thân thể vị gia này hơi yếu, chăm sóc tốt là được rồi.
Bồ.Công.Anh.die.n..d.a.n.l.e.q.uy.d.on
Lâm Lập Hạ bưng chén thuốc tiến vào phòng, Lý Dục trên giường vẫn tuấn tú khôi ngô, chỉ là đôi mắt đào hoa vẫn luôn lóe lên ánh sáng tà mị nhắm chặt lại, thoạt nhìn thật sự giống như một công tử lịch sự nho nhã. Nàng nâng khóe môi lên cười cười, không nên trông mặt mà bắt hình dong.
Nàng động tác êm ái đỡ hắn dậy tựa vào bả vai mình, vừa từng muỗng từng muỗng đút thuốc, vừa tỉ mỉ dùng khăn gấm lau vết thuốc đọng. Nhìn hắn gần như vậy mới phát hiện làn da của hắn thật sự tốt cực kỳ, nàng đưa tay ác ý chọc chọc, hài lòng nhìn khuôn mặt tái nhợt của hắn hiện lên chút hồng hào.
"Lý Dục đại gia, ngươi tỉnh nhanh lên một chút, nếu ngươi cứ bất tỉnh thì có thể ta sẽ chuồn mất đấy." Nàng ngồi ở bên giường chống cằm nói, trong mắt hạnh có nụ cười thản nhiên. Một lát sau nàng đứng dậy muốn đi, lại phát hiện chẳng biết từ lúc nào ống tay áo của mình bị hắn siết thật chặt trong tay, làm sao cũng không kéo ra được.
Cuối cùng nàng vẫn phải thỏa hiệp, nằm úp sấp bên giường quan sát gương mặt tinh sảo của hắn, không bao lâu liền ngủ mất.
Nàng đã lâu không được ngủ một giấc yên ổn.
Lúc Ẩn Kỳ đi vào thấy chính là một cảnh tượng như vậy. Vị gia luôn mang khuôn mặt lười biếng nụ cười cao cao tại thượng đang dịu dàng nhìn nữ tử ngủ yên bên giường, giống như đang nhìn thứ mình yêu thích nhất.
Ẩn Kỳ bất đắc dĩ lui ra ngoài, để lại không gian yên tĩnh cho bọn họ. Vừa rồi hắn mới từ trong miệng đại phu biết được, hai ngày trước gia đã tỉnh.
Lâm Lập Hạ trong mơ hồ cảm thấy có vật ấm áp trằn trọc trên môi, nhẹ nhàng nức nở một tiếng trong nháy mắt lại bị công chiếm, nàng buộc phải mở mắt ra lại đối diện với ánh mắt đào hoa lóa sáng mập mờ quen thuộc của Lý Dục, lập tức thế mà lại quên mất chuyện hắn chiếm tiện nghi, khóe môi tươi cười nói, "Ngươi đã tỉnh?"
Không có lời thừa thãi, chỉ có ba chữ, ngươi đã tỉnh.
Lý Dục một tay kéo nàng vào trong ngực, ngửi mùi hương thoang thoảng trên làn da nàng mang chút làm nũng nói, "Ngày mai hãy theo ta đi."
Nàng cười như gió xuân lướt qua, một tay kéo bàn tay đang quấy rối bên hông của hắn ra, "Tất cả đều nghe gia."
Mắt đào hoa của Lý Dục híp híp, hơi khó chịu nhìn nhìn bàn tay của mình lại nhìn nhìn Lâm Lập Hạ xoay người rời đi.
Không phải nàng nói tất cả đều nghe hắn sao?