Ngày hôm sau, Thẩm Hoặc đến đoàn làm phim kí hợp đồng.
Vương đạo nhìn qua có vẻ hung thần ác sát, nhưng con người cũng không tệ lắm.
Hai người thuận lợi ký hợp đồng, đương nhiên cũng có khả năng là Bạch Bằng Huyền "ưu ái" ở bên trong, mới có thể thuận lợi như vậy.
Cùng ngày hôm đó Thẩm Hoặc liền ngồi lên xe buýt đi đến quỷ thành.
Ngay khi cậu chuẩn bị chìm vào giấc ngủ sâu, chiếc xe va chạm, trực tiếp làm anh tỉnh giấc.
Lúc này độ ấm trong xe đột nhiên lạnh đi.
Mà bầu trời trong xanh đột nhiên tụ tập rất nhiều mây đen, khiến cho bầu trời trở nên âm trầm u ám.
"Lạch cạch!"
Một giọt mưa đập vào cửa kính.
Chẳng mấy chốc, trời bắt đầu đổ cơn mưa, mưa thật sự dày đặc, chỉ còn nghe mỗi âm thanh duy nhất là tiếng hạt mưa rơi bộp bộp trên cửa ngọn núi xa xa, phảng phất như bị bao phủ một tầng màu trắng,không thể nhìn rõ toàn bộ diện mạo.
Sắc trời dần tối, cậu nhìn thời gian, hiện tại đã là 6 giờ.
Lúc này Thẩm Hoặc nhìn ra ngoài nơi cửa sổ, trong đêm mưa xuất hiện một đôi giày thêu,dần dần gần sát cửa sổ, máu từ mũi giày nhỏ xuống, hòa cùng nước mưa, từ cửa sổ trượt xuống.
Cậu dụi dụi mắt tập trung nhìn kĩ, đôi giày thêu quỷ dị đã biến mất.
Giống như một màn vừa rồi, chỉ là áo giác của bản thân.
Giây tiếp theo.
Một đôi tay lạnh băng nhợt nhạt và trắng bệch áp sát lên làn da cậu.
Lạnh, rất lạnh, lạnh lùng đến mức cậu không khỏi rùng mình một cái.
Thứ đồ vật kia, tựa hồ muốn cùng cậu hòa hợp thành một thể.
[ ô ô -----]
Thẩm Hoặc đột nhiên từ trong giấc mộng tỉnh lại, trong lòng hồi hộp tim đập thật nhanh muốn quên cũng không được.
Chờ khi cậu hoàn hồn, lại phát hiện trên xe đã chật kín người ngồi, những người này hình như là trên đường lên xe.
Bởi vì cậu cảm giác trên đường đi xe có dừng lại rất nhiều lần,có tiếng người nói chuyện giao lưu cùng với Vương đạo.
Sau đó cậu dần chìm vào giấc ngủ,trợn mắt tỉnh lại thì trời đã mưa.
Cùng lúc đó cậu nhìn thấy một đôi giày thêu đỏ dán trên cửa sổ!
Chỉ xuyên qua lớp cửa kính mỏng, cậu có thể cảm nhận được đôi giày thêu giống như một con người, đứng ngoài cửa sổ lẳng lặng nhìn chằm chằm cậu.
Nó giống như muốn nói gì đó, nhưng nó chỉ là một đôi giày thêu, căn bản không thể nào mở miệng.Giày thêu kề sát cửa sổ của xe, màu đỏ chói mắt chảy dài cuồng cửa sổ kính.
Thứ đó còn có ý đồ phá vỡ tấm kính tới gần bên cậu.
Thẩm Hoặc cảm thấy đôi giày thêu này rất giống một con người.
Một con người bằng xương bằng thịt và có suy nghĩ.
Nghe có vẻ khó tin, nhưng đó chính là suy nghĩ của Thẩm Hoặc khi nhìn đôi giày thêu quỷ dị này.
Còn có vì cái gì trên xe nhiều người như vậy, chỉ đi theo một mình cậu,giữa cậu và nó có liên hệ gì sao?
Ngay sau đó, một bàn tay lạnh như băng của người phụ nữ, kề sát làn da của chính mình,móng tay màu đỏ nhẹ nhàng xẹt qua khóe mắt của cậu, thật lạnh.
Thân thể rơi vào hầm băng, máu tươi khắp người đông lạnh!
Thứ đó tới gần, nhẹ nhàng thổi một hơi vào lỗ tai cậu.
Nháy mắt, tim cậu đập nhanh hơn, dòng máu đông lại một lần nữa chảy nhanh.
"Lạch cạch!"
Một giọt chất lỏng rơi xuống mặt bản thân,cậu nhịn không được sờ soạng một chút chất lỏng ấy, nhìn thoáng qua.
Kìa không phải là chất lỏng, đó là máu.
Màu đỏ tươi của máu vô cùng chói mắt.
[Ô ô ô! ]
Là tiếng khóc của một người phụ nữ.
Cô khóc vô cùng thê lương,âm thanh như phát ra từ cổ họng, hơn nữa lại gần trong gang tấc, giống như ở ngay bên tai mình.
Không sai, nó phát ra từ thứ đồ vật kia đang ghé sát vào trên người cậu.
Thẩm Hoặc cả người cứng đờ, máy móc mà quay đầu.
Cô ấy mặc một thân áo cưới tơ lụa màu đỏ,dáng người phập phồng quyến rũ,chỉ cần nhìn dáng người là có thể nhìn ra dung mạo của cô xinh đẹp như thế nào.
Nhưng... Cô không có đầu aaaa!
Đầu cô ấy dường như bị cắt bởi một vũ khí sắc bén nào đó,hơi giống rìu.
Tại vết rạch vẫn còn đọng lại những cục máu đen và hơi lồi ra, như thế một phần da ở cổ vẫn chưa bị cắt đứt hoàn toàn khi bị chặt đầu. Cái đầu treo ở trên cổ, lưu lại một đôi mắt chết không nhắm mắt, theo chuyển động của đầu mà di chuyển.
Khi chiếc rìu nặng nề chặt mạnh xuống, máu phun ra xung quanh, bắn tung tóe lên người cầm rìu.
Oán hận, phẫn nộ, không cam lòng.
Đó là lời oán trách cuối cùng của nữ quỷ không đầu trước khi chết.
Thẩm Hoặc sợ tới mức hai chân nhũn ra tại chỗ.
Chờ khi cậu mở mắt lần nữa, thở hổn hển nhìn xung quanh bốn phía, chẳng có gì cả.
Nhìn vào cửa sổ xe,bên ngoài quả nhiên trời đang mưa, nhưng không có đôi giày thêu quỷ dị nào cả.
"Là mơ sao?"
Thẩm Hoặc lẩm bẩm nói, lau mồ hôi lạnh trên trán, thở phào nhẹ nhõm.
"Này, anh mơ thấy cái gì à,là ác mộng sao? "
Lúc này phía trước chỗ ngồi xuất hiện một người, Thẩm Hoặc sợ tới mức sau lưng toát ra mồ hôi.
Cô gái trước mặt, lớn lên thật xinh đẹp, tóc buộc lên như hai quả bóng, mái tóc cô nhuộm màu hồng nhạt, trang điểm tinh, xảo đáng yêu, nhẹ nhàng.
Khi nhìn Thẩm Hoặc, cô nháy mắt với anh, linh động lại đánh yêu.
Chẳng qua cằm của cô có chút mất tự nhiên, nhòn nhọn mà chọc vào ghế da, rất giống với rắn tinh trong truyện anh em hồ lô*, hình dạng khuôn mặt đáng yêu, làm người ta cảm thấy thật biệt nữu.
*7 anh em hồ lô hay Hồ lô biến là tên 1 serie hoạt hình nổi tiếng của Trung Quốc những năm 80 và đã từng được chiếu tại Việt Nam hồi những năm 90, trở thành một trong những bộ phim hoạt hình hấp dẫn, đáng nhớ trong tuổi thơ của những đứa trẻ hồi đó.*
Nhưng Thẩm Hoặc lại không nhìn cô, mà là nhìn về phía đỉnh đầu cô.
Không biết có phải cậu vẫn chưa tỉnh ngủ không hay, hay là vẫn đang buồn ngủ đến ngốc.
Hoặc hiện thực cùng cảnh trong mơ là trùng hợp.
Cậu tựa hồ nhìn thấy nữ quỷ không đầu đang tiến tới gần trên vai của cô gái trước mặt, móng tay sơn màu đỏ tươi tại trên mặt thiếu nữ khẽ vuốt ve.
Giấy tiếp theo, âm thanh rên rỉ lại xuất hiện bên tai, nữ quỷ mặc áo cưới đỏ biến mất trong nháy mắt.
Một lúc lâu sau, Thẩm Hoặc mới tìm được giọng nói của chính mình để đáp lại cô gái trước mặt.
"Không, không có"
Cậu không nhịn được nhéo nốt ruồi đỏ trên đầu ngón tay, đây là động tác nhỏ mà cậu chỉ làm mỗi khi căng thẳng.
Một tia ghen ghét xuất hiện trong mắt cô.
Thanh niên trước mặt cô lớn lên còn đẹp hơn so với nữ nhân.
Khuôn mặt quá mức tinh xảo không cần phải tô son trát phấn, mặc trên người áo thun cùng quần jean đơn giản,cũng không làm người khác cảm thấy cậu thật gầy yếu.
Trái lại, thiếu niên trước lại lộ ra vẻ oai hùng phấn chấn của tuổi trẻ.
Điều này khiến cô cảm giác được nguy hiểm, chàng trai trẻ này sẽ hoàn toàn che đậy sự tỏa sáng của chính mình.
Cậu ta có khả năng sẽ là một chướng ngại trong tiết mục của mình.
Nhưng cô che giấu ánh mắt ghen ghét rất tốt thay vào đó là một nụ cười ngọt ngào.
Thân thiện vươn tay ra với Thẩm Hoặc, tự giới thiệu bản thân.
"Xin chào, tôi tên là Thích Mộng Mạn, là một blogger làm đẹp trên phần mềm Đậu Đậu, rất vui khi gặp cậu. "
Tự cho là chính mình che giấu rất tốt, không nghĩ tới, đối với Thẩm Hoặc người đã trải qua những mặt tối, trải nghiệm sự ấm áp và lạnh lẽo của cuộc sống.
Sự ghen ghét chợt lót trong ánh mắt của Thích Mộng Mạn đã bị cậu sớm thu hết vào đáy mắt.
Nhưng Thẩm Hoặc không thèm để ý, bởi vì Bạch Bằng Huyền cũng thường xuyên dùng loại ánh mắt như thế nhìn cậu.
"Thẩm Hoặc. "
Ngại bản thân nói thêm nhiều lời sẽ mệt.
"Cái gì?! "
Thích Mộng Mạn nghe đến cái tên Thẩm Hoặc, đột nhiên kêu lên một tiếng, hấp dẫn tầm mắt mọi người trên xe buýt.
Thấy tầm mắt mọi người đều đang tập trung lên người mình, cô ta hơi câu môi, ánh mắt hiện lên ác ý.
Một dự cảm không lành dâng lên trong lòng Thẩm Hoặc.
"Cậu là người ngày hôm qua bị toàn dân mạng hắc, vạn người trào phúng, hiện tại anti-fan còn đông hơn fans gấp trăm lần? Thẩm Hoặc? Trên kia còn nói cậu là đồng tính luyến ái còn theo lão...ngủ có phải là sự thật không?"
Thích Mộng Mạn là cô gái bề ngoài trong rất ngọt ngào nhưng miệng lại rất độc.
Hiện tại xã hội này đã thật sự có thể tiếp thu phần lớn đồng tính luyến ái, nhưng giới thiệu thì không giống.
Thích Mộng Mạn nói như vậy, hiện tại đã đem toàn bộ sự tình của Thẩm Hoặc nói ra bên ngoài.
Người đàn ông vạm vỡ ngồi gần phía trước,lộ ra biểu tình vô cùng chán ghét.
Mà ngồi ở kế gã cơ bắp là một người phụ nữ tóc đen dài, ăn mặc rất rất thành thục, mang trên mình phong thái ngự tỷ, khinh miệt liếc mắt nhìn Thẩm Hoặc một cái.
"A,phó đạo diễn, đợi lát nữa tới nơi rồi, tôi sẽ không đi cùng đường với cậu bọn họ nói những người trong cái vòng này thật sự vô cùng ghê tởm, vạn nhất lỡ có bệnh lây sang cho tôi, người hâm mộ sẽ không theo tôi nữa."
Chỉ vì một câu nói của Thích Mộng Mạn,lại làm cho tình cảm của mọi người đối với Thẩm Hoặc giảm xuống đến âm điểm.
Hai bên như ngăn cách bởi một ngón núi thật dày.
Bầu không khí trở nên căng thẳng.
Thích Mộng Mạn thấy chính mình đã đạt được mục đích, cô mới áy náy che miệng đáng thương vô cùng mà xin lỗi Thẩm Hoặc.