"Vân phi nương nương này đúng là phô trương.
Hoán Phi nương nương người ta đã tới từ sớm, nàng ta lại tới muộn như vậy." Đúng lúc này, một giọng nói truyền vào tai Vân Trân.
Nàng hơi nghiêng đầu, phát hiện là hai hậu phi đứng cách đó không xa.
Nhìn cách ăn mặc, phẩm vị hẳn không cao.
"Nè, người nhỏ tiếng một chút, nàng ta hình như phát hiện rồi." Người bên cạnh kéo tay áo, khuyên nhủ.
"Phát hiện thì sao? Chẳng lẽ nàng ta cho rằng hậu cung này còn là hậu cung trước khi nàng ta đi sao? Hiện tại đã không giống như.
Hiện giờ, người được sủng ái nhất trong hậu cung này không phải Vân phi gì kia, mà là Hoán Phi nương nương."
"Cũng đúng.
Dù sao đã đi năm năm.
Nếu thật sự nhớ thương nàng ta, bệ hạ đã sớm đón nàng ta về, không cần đợi nhiều năm như thế."
"Chính là đạo lý này.
Nói không chừng lần này bệ hạ đón nàng ta về cũng vì mặt mũi của Thái Tử.
Dù sao Thái Tử đã trưởng thành, có chút chủ kiến."
Hai người kia thì thầm.
Vân Trân dời mắt đi, khẽ cười.
Xem ra thị phi trong hậu cung này còn nghiêm trọng hơn nàng tưởng.
Mà năng lực thu hút thù hận của nàng cũng lợi hại hơn nàng từng nghĩ.
Đúng lúc này, nàng phát hiện có không ít người nhìn về phía nàng.
Nàng cũng quay đầu, nhìn thấy một cung phi trang điểm tố nhã dẫn theo cung nữ từ bên kia đi tới.
Cung phi kia hiền thục đoan trang, rất dễ thu hút tình cảm của mọi người.
Nàng lại thấy hai người kia vấn an cung phi đi tới.
"Vị này là Vân phi tỷ tỷ?" Cung phi đi đến trước mặt Vân Trân, mỉm cười, "Muội là Hoán Phi của Hoán Vân Cung, Thích Hoán Vân, ở đây gặp qua Vân phi tỷ tỷ."
"Hoán Phi muội muội không cần đa lễ." Vân Trân mỉm cười, "Phẩm vị chúng ta tương đương nhau, không cần hành lễ."
"Vân phi tỷ tỷ tiến cung sớm hơn bọn muội mấy năm, tư lịch như vậy, muội muội không dám tùy tiện." Thích Hoán Vân dịu dàng nói.
"Đó cũng chỉ là mấy năm.
Trong hậu cung này hiện giờ, người bệ hạ sủng ái nhất là muội muội.
Muội muội khách khí như thế, ta đây sợ hãi."
Thích Hoán Vân lại muốn nói gì đó.
Thình lình, nội thị đứng ngoài cửa xướng:
"Bệ hạ giá lâm!"
"Thái Hậu nương nương giá lâm!"
"Thái Tử điện hạ giá lâm!"
"Duệ Vương điện hạ giá lâm!"
Nội thị xướng xong, người trong đại điện lập tức quỳ xuống hành lễ.
Triệu Húc, Tô Thái Hậu, A Linh và Tiểu Từ tới.
Chờ Triệu Húc và Tô Thái Hậu vào chỗ, nhóm Vân Trân mới được miễn lễ.
Theo đó, A Linh và Tiểu Từ tới trước mặt Vân Trân, chào hỏi nàng.
Vân Trân gật đầu.
Kế tiếp, từng người vào chỗ ngồi.
Tính phẩm vị, Vân Trân và Thích Hoán Vân là người có địa vị cao nhất.
Cho nên các nàng lần lượt ngồi hai bên.
A Linh và Tiểu Từ theo thứ tự ngồi xuống.
Sau đó mới tới người khác.
Sau khi mọi người ngồi xuống, nội thị xin chỉ thị Triệu Húc.
Triệu Húc gật đầu.
Theo đó, tiệc tối trừ tịch bắt đầu.
Tiệc tối bắt đầu không lâu, liền có phi tần đứng ra dâng thêu phẩm mình tự tay thêu cho Triệu Húc, coi như quà năm mới.
Thói quen này đã kéo dài mấy năm.
Nhưng thời điểm Vân Trân còn ở đây lại không có.
Khi Vân Trân nhìn đám phi tần tiến lên dâng túi tiền, túi gấm, đồ cầu phúc cho Triệu Húc, ánh mắt nàng trầm xuống.
Sau khi đám phi tần kia dâng tặng xong liền đến lượt Thích Hoán Vân..