Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý Phi

chương 1733: 1733: lời nói ẩn ý

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Mấy ngày nay Tô Thái Hậu vì chuyện gì mà tức giận?

Gần đây đã xảy ra chuyện gì?

Vân Trân nhanh chóng nghĩ tới bản thân mình.

Nếu hỏi gần đây có chuyện gì có thể chọc giận Tô Thái Hậu như vậy, chỉ có chuyện nàng hồi kinh.

Nghĩ đến đây, trái tim Vân Trân thắt chặt.

Xem ra, Tô Thái Hậu rất không muốn thấy nàng quay lại.

...

"Thần thiếp bái kiến Thái Hậu nương nương." Vân Trân quỳ xuống hành lễ với Tô Thái Hậu.

Tô Thái Hậu ngồi trên ghế, từ trên cao nhìn xuống nàng.

Tô Thái Hậu không cho nàng đứng dậy, Vân Trân chỉ có thể tiếp tục quỳ, giống hệt năm đó.

"Bình thân." Qua một lát, Tô Thái Hậu cuối cùng cũng lên tiếng.

"Tạ Thái Hậu nương nương." Vân Trân lần nữa hành lễ, sau đó chậm rãi đứng dậy.

Đứng dậy rồi, Tô Thái Hậu vẫn đánh giá nàng.

Mà nàng cũng mượn cơ hội này nhìn Tô Thái Hậu ngồi trên.

Thời gian gần năm năm, Tô Thái Hậu cũng có thay đổi rất lớn, bà ta trở nên khoa trương hơn ngày trước rất nhiều.

Có lẽ vì hiện tại đã không còn ai có thể ngăn cản bà ta, bà ta không còn gì phải băn khoăn nữa.

"Năm năm, Vân phi cuối cùng cũng về rồi.

Nhưng tại sao ngươi lại trở về? Chẳng lẽ ngoài kia không tự do sao? Chẳng lẽ nơi đó không có thứ Vân phi ngươi muốn sao? Nếu có, ngươi cần gì phải trở về? Không lý do mà trở về, chọc cho ai gia không được thoải mái!" Tô Thái Hậu trực tiếp lộ vẻ bất mãn.

"Hồi Thái Hậu, thần thiếp cũng không biết." Vân Trân trả lời, "Thần thiếp vốn dĩ không nên trở về, nhưng hôm nay rốt cuộc vẫn quay lại.

Nếu đã trở về, vậy thần thiếp chỉ có thể an tâm ở đây.

Thái Hậu nương nương, người thấy sao?"

"Ai gia thấy sao?" Tô Thái Hậu cười lạnh, "Ai gia cảm thấy, chỉ sợ Vân Trân cho rằng năm đó vẫn chưa đủ đúng không? Hay là năm đó ai gia cảnh cáo chưa đủ? Ngươi quên thân phận của mình rồi?"

"Thần thiếp đương nhiên không quên."

Vân Trân nghe ra Tô Thái Hậu đang dùng thân thế của nàng để chèn ép, cảnh cáo nàng.

Dù sao năm đó, nàng cũng vì lý do này mà bị Tô Thái Hậu "ép đi.".

Nhưng hiện giờ nàng lại trở về, tình hình đã khác.

Bởi vì nàng biết phiền phức "Tham Lang" đã được giải quyết.

Bát gia và người của "Tham Lang" đã định cư trên đảo nhỏ.

Nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn, cả đời này bọn họ sẽ không rời khỏi hòn đảo kia.

Hiện tại, lại qua năm năm...

Những uy hiếp của Tô Thái Hậu đối với nàng mà nói đã không còn sức uy hiếp như ngày xưa.

"Khởi bẩm Thái Hậu nương nương, bệ hạ phái người tới truyền lời, nói Thái Tử đã ở Vân Thủy Cung chờ Vân phi nương nương.

Mẫu tử bọn họ đã lâu không gặp, nếu ở chỗ Thái Hậu nương nương không có chuyện gì quan trọng, vậy để Vân phi nương nương đi đoàn tụ với Thái Tử đi." Đúng lúc này, có nội thị đột nhiên tới, đứng ngoài cửa bẩm báo.

Tô Thái Hậu cười lạnh: "Hoàng đế đúng là che chở ngươi.

Sợ ai gia làm gì ngươi sao? Chẳng qua mới ở đây một lát, đã phái người tới mời, còn lôi Thái Tử ra.

Thôi, nếu ngươi đã về, ngày tháng sau này còn dài, không vội.

Ngươi đi đi.

Nếu ai gia nhớ tới chuyện gì, đương nhiên sẽ phái người truyền triệu ngươi.".

Truyện Chữ Hay