Do vậy, nàng không muốn trở về cái nơi lục đục với nhau, không dám tin ai kia, thậm chí phải cùng đám nữ nhân của Triệu Húc tranh nhau sự sủng ái của hắn.
Những việc đó sẽ khiến nàng không thở nổi.
Nàng không muốn quay lại cuộc sống trước kia.
Cho dù đã qua bốn năm, Tô Thái Hậu vẫn sẽ không thích nàng.
Nàng trở về, Tô Thái Hậu chắc chắn sẽ coi nàng là cái đinh trong mắt, ra tay với nàng.
Trong tay Tô Thái Hậu có nhược điểm về thân thế của nàng, nàng không dám mạo hiểm.
Nhưng điều nàng sợ nhất vẫn là sau khi về kinh thành, bản thân lại rơi vào vòng tuần hoàn ngày trước.
Nàng và Triệu Húc lại dây dưa bên nhau, đối với hai người mà nói đều là chuyện rất thống khổ.
Tâm trạng Vân Trân rất hỗn loạn.
Nàng không biết bản thân nên làm gì Triệu Húc mới chịu buông tha.
Nàng biết Triệu Húc đang oán hận, nhưng hai người tiếp tục dây dưa đối với nàng, với hắn mà nói đều không phải chuyện tốt.
Nhưng hiện tại, nàng lại hết cách.
Hai thị vệ của Triệu Húc đang canh giữ ngoài cửa.
Mà để phòng nàng bỏ trốn, khẳng định Triệu Húc còn âm thầm sắp xếp người theo dõi.
Chút công phu mèo ba chân của nàng làm sao địch nổi đôi mắt của những người kia.
Huống hồ cho dù thoát khỏi những người này, nàng có thể bảo đảm bản thân tránh được ám vệ, sự đuổi bắt của Triệu Húc sao?
Đây rõ ràng là bế tắc.
Vân Trân ngẩng đầu nhìn nóc nhà, nghĩ.
Giữa nàng và Triệu Húc đã biến thành một bế tắc.
...
Trưa hôm đó, Vân Trân theo người của Triệu Húc tới quận thủ phủ của quận Xích Thủy.
Biết nàng phải đi, lão bản và tiểu nhị khách điếm đều không nỡ.
Nhưng bọn họ cũng hiểu với y thuật và tài năng của Vân Trân, chắc chắn không thể ở thị trấn của họ mãi.
Dù không nỡ, bọn họ vẫn coi như đây là một đoạn duyên phận.
Tương ngộ là một kiểu duyên phận.
||||| Truyện đề cử: Thầy Giáo Là Đại Sắc Lang |||||
Lúc rời đi, lão bản tặng nàng rượu tự tay ông ủ.
Vân Trân từ biệt bọn họ, sau đó tới quận Xích Thủy.
Hiện tại cuộc chiến với tộc Cổ Tát đã dừng.
Nhưng xử lý tộc Cổ Tát và Cổ Tát Vương thế nào vẫn là vấn đề lớn.
Ngoại trừ tộc Cổ Tát, còn cả những bộ lạc dựa vào tộc Cổ Tát ở Nam Hoang...
Lại qua mấy ngày, Triệu Húc mới quyết định khởi hành.
Chuyện ở Nam Hoang hắn giao cho Liễu Minh Cẩn xử lý.
Qua chiến dịch lần này, Liễu Minh Cẩn đã trưởng thành hơn, không còn là Liễu nhị công tử tiêu sái phong lưu ở kinh thành ngày trước.
Triệu Húc bãi giá hồi kinh.
Ngoại trừ dẫn theo Vân Trân, còn có Cổ Tát Cưu.
Cổ Tát Cưu sẽ bị đưa tới kinh thành, tiếp nhận sự thẩm phán của triều đình.
...
Giờ phút này, Vân Trân đang ngồi trong xe ngựa của Triệu Húc.
Từ ngày xuất phát, nàng đã bị ép ở đây.
Mỗi ngày, đều có vô số việc đưa tới tay Triệu Húc, cần Triệu Húc xử lý.
Mà khi đó, Vân Trân đều lặng lẽ ngồi cạnh giống như một khúc gỗ không biết nói.
Triệu Húc hình như đã quen nàng như vậy.
Nàng không nói lời nào, nàng không cười, tất cả đều không sao.
Hiện tại thứ hắn muốn chỉ là con người của nàng.
Chỉ cần nàng theo hắn trở về, vậy trái tim nàng thì sao?
Từ khoảnh khắc nàng vứt bỏ hắn, vứt bỏ A Linh, đi cùng Ngụy Thư Tĩnh, trái tim nàng hắn đã không dám cưỡng cầu.
Cho dù lúc này nàng nói hối hận, hắn cũng không dám tin.
Hắn sao có thể tin được?
...
Đội ngũ của Triệu Húc từ Nam Hoang về kinh thành, cả đường đi đi dừng dừng, mãi đến hai tháng sau mới trở về kinh thành..