Người kia hỏi xong, đề tài lại quay về vấn đề ban đầu.
Tửu quỷ mới tỉnh, vẫn còn mơ hồ.
Nương tử của gã đứng bên cạnh, muốn đỡ gã về.
"Chẳng lẽ rượu của khách điếm thật sự có vấn đề?" Có người hỏi.
"Rượu của khách điếm nhà ta đều do ta và lão bản nhà ta tự tay ủ! Sao có thể có vấn đề?" Tiểu nhị khách điếm vừa nghe vậy, liền la lên.
"Nếu không phải rượu nhà ngươi có vấn đề thì sao tên tửu quỷ kia sau khi uống rượu nhà ngươi thì thiếu chút mất mạng?" Lại có người hỏi.
"Nếu mọi người muốn biết đáp án, chi bằng hỏi thử vị phu nhân này đi." Đúng lúc này, Vân Trân lên tiếng.
Nàng vừa dứt lời, mọi người đồng loạt nhìn về phía nương tử tửu quỷ.
Tức khắc, nương tửu tửu quỷ cứng đờ.
"Hỏi...! Hỏi ta? Sao ta biết?" Nàng ta rống lên, "Chuyện này ta còn phải hỏi các ngươi! Rõ ràng vừa nãy phu quân nhà ta đã ngã xuống đất, hôn mê bất tỉnh.
Việc này mọi người đều nhìn thấy.
Nhưng ngươi vừa ra tay liền cứu được phu quân nhà ta từ quỷ môn quan trở về.
Ta còn đang nghi ngờ ngươi và lão bản khách điếm thông đồng với nhau, đầu tiên là hạ độc vào rượu của phu quân nhà ta, sau đó ngươi xuất hiện, làm bộ xem bệnh cho chàng.
Thật ra nguyên nhân chính là vì trong tay ngươi có thuốc giải! Mục đích của các ngươi chính là để mọi người tin rằng ngươi thật sự có bản lĩnh, sau đó tiến hành lừa đảo người trong trấn!"
Bà nương kia đúng là nói năng không ngừng nghỉ.
Xung quanh lặng ngắt như tờ.
Lời bà ta nói thoạt nhìn nói có sách mách có chứng.
Giống như chân tướng sự việc chính là Vân Trân thông đồng với lão bản khách điếm diễn kịch, mục đích chính là để Vân Trân sau này tiếp tục lừa gạt kiếm tiền.
Bà nương kia nói xong, ánh mắt mọi người nhìn Vân Trân và lão bản khách điếm có hơi thay đổi.
"Được lắm, thì ra là tiểu bạch kiểm nhà ngươi hạ độc ta!" Lúc này, tửu quỷ kia đã tỉnh táo lại.
Nghe nương tử mình nói, gã trực tiếp đứng dậy, nắm lấy cổ áo Vân Trân, nắm tay sắp đấm xuống mặt nàng.
Nhưng gã không thành công.
Thời điểm nắm đấm của gã sắp chạm đến mặt Vân Trân, ngân châm trong tay nàng không biết từ đâu chui ra, đâm vào tay gã.
Nháy mắt, tay của tửu quỷ không còn sức lực.
Vân Trân thoát khỏi gã.
"Đúng là tà môn! Ngươi làm gì đấy?" Tửu quỷ chỉ vào nàng, mắng.
Bà nương kia cũng nhân cơ hội này la hét, tiếp tục kích động bá tánh xung quanh.
"Độc Hồng Dậu!" Vân Trân nói ra ba chữ.
Nương tử tửu quỷ lập tức ngậm miệng, nhìn nàng giống như gặp quỷ.
"Độc Hồng Dậu là gì?" Có người hỏi.
"Là độc vị khách này vừa trúng." Vân Trân bình tĩnh giải thích, "Loại độc này không thường thấy, nhưng cũng không phải hiếm gặp.
Loại độc này có đặc tính rất đặc biệt, đó là sau khi người ăn vào sẽ không lập tức có dấu hiệu trúng độc.
Nhưng nếu người trúng độc Hồng Dậu trong hai canh giờ uống nhiều rượu, vậy chưa đến thời gian nửa nén nhang, người kia sẽ sùi bọt mép, trúng độc mà chết!".