Tôi không biết... rất nhiều chuyện?
Hạ Phi nói thế là có ý gì?
Nhưng tôi không có thời gian để nghĩ xem câu nói này có ý gì, bởi vì Hạ Phi ngày càng dùng lực siết chặt eo tôi, cũng giống như vậy, cổ tôi bị râu của cậu ta cọ vào có hơi rát.
Tôi cử động thân thể nhưng không nhúc nhích, muốn quay đầu nhưng cậu ta lại ôm chặt hơn.
... Chết tiệt, nếu cứ tiếp tục như vậy, tôi sẽ trở thành đại ca đầu tiên trên thế giới bị "ôm chết" mất.
Vì vậy, tôi nghĩ tới, cử động tay hướng về phía eo của cậu ta, sau đó nhẹ nhàng vòng qua ôm lấy eo cậu ta.
Hạ Phi rõ ràng là ngẩn cả người, cuối cùng cậu ta cũng thả lòng vòng tay đang ôm chặt tôi.
Cuối cùng tôi thở ra một hơi, lên tiếng: "... Hạ Phi, con mẹ nó! Cậu muốn siết chết tôi hả?
Nghe xong, cậu ta lập tức khựng lại, vài giây sau, có vẻ như cậu ta cuối cùng cũng hiểu được lời nói của tôi, sau đó chậm rãi buông tôi ra.
“Xin lỗi.” Đây là câu sau đó cậu ta nói.
Tôi vẫn đang phải thở hổn hển, dưới ánh đèn, nhìn thoáng qua thấy Hạ Phi vẫn đang cúi đầu nên không thể nhìn rõ sắc mặt của cậu ta.
Tôi đảo mắt suy nghĩ một lúc, tiếp sau đó tôi nhấc chân lên và bước ra khỏi cửa bếp.
Lúc xoay đầu, dường như tôi nghe thấy Hạ phi gọi tên tôi nhưng tôi không quan tâm, tôi bước ra khỏi bếp, đóng cửa lại, sau đó ngồi xuống cạnh bàn.
Trên bàn là chiếc bánh kem nhỏ vị dâu tây mà Hạ Phi đã mua lúc sáng.Tôi lê đễnh liếc nhìn, chiếc bánh to gần bằng lòng bàn tay, mặt trên được bao phủ một lớp kem, được trang trí viền xung quanh rất tinh xảo, ở giữa có một quả dâu tây.
Từ phòng bếp đi ra, cũng không có một tiếng động nào khác, nhìn quả dâu tây được rắc đường bột trong mấy giây, đột nhiên tôi cảm thấy sự yên tĩnh xung quanh có chút tẻ nhạt.
Nhưng sự yên tĩnh này là khoảng không gian riêng để tôi có thể một mình suy nghĩ.
Trong đầu tôi bắt đầu lặp đi lặp lại câu mà cậu ta đã nói.
"Vu Khải... còn rất nhiều chuyện mà anh không hề biết."
Hừm... bị che giấu giống như đụng vào vảy ngược trong lòng tôi.
Nhưng thật ra, lúc này khi đã hoàn toàn bình tĩnh lại tôi cũng không quá mức tức giận, ngược lại còn có chút tò mò.
Tò mò chuyện đến cùng Hạ Phi đã giấu tôi những gì.
Dường như đây không phải là một dấu hiệu tốt.
Bởi vì tôi đối với Hạ Phi cũng rất khác, chưa nói tới chuyện tôi có thích hay không, có yêu hay không, chỉ riêng việc tôi không tức giận đã nhắc nhở bản thân tôi rằng, tôi đối với Hạ Phi không giống như đối với những người khác.
...... Đệch.
Sau đó tôi tiếp tục nhìn chằm chằm vào quả dâu tây được rắc một tầng bột đường trên bề mặt trong vài giây.
Sau đó tôi đột nhiên đứng dậy, cởi chiếc áo khoác ra, ném xuống ghế, bước tới "xoạt" mở cửa phòng bếp ra.
- -
Hạ Phi vẫn đứng yên không nhúc nhích, đột nhiên nghe thấy tiếng mở cửa nên cậu ta quay đầu lại, lúc nhìn thấy tôi, con ngươi của cậu ta có hơi giãn ra.
Tôi không cho cậu ta nhiều thời gian để kịp phản ứng. Tôi bước đến trước mặt cậu ta và nói: "Cậu có một phút."
Xem ra cậu ta vẫn đang ngẩn người.
"Hạ Phi." Tôi gọi tên cậu ta, vẻ mặt nghiêm túc, "Tốt hơn hết cậu nên nghĩ xem tiếp theo mình nên nói gì."
Nếu cậu ta nói sai thì sẽ không còn cơ hội nữa.
Nhưng quả nhiên là Hạ Phi vẫn không sợ hãi trước giọng điệu của tôi, dường như hai chúng tôi luôn không cùng quan điểm, điều tôi quan tâm là Hạ Phi đã giấu tôi những gì.
Thế nhưng chuyện mà Hạ Phi quan tâm chính là: "Nói ra sẽ cho em theo đuổi anh?" Cậu ta đột nhiên lên tiếng, giọng điệu vẫn chứa điều gì đó rất khó giải thích.
"Ừm... Ý em là." Có thể cậu ta thấy sắc mặt của tôi không được tốt lắm nên sửa lời: "Anh có chắc muốn nói chuyện ở đây không? Ở trong bếp?"
"Thực ra, em nghĩ nói chuyện vào buổi tối thì sẽ tốt hơn. Nếu anh muốn em ra ngoài mua đồ ăn và rượu vang đỏ thì cũng không thành vấn đề. Em nhớ cửa hàng bánh mà anh thích nhất có loại bánh 4 tấc vị cà phê mới nhất. Nếu được em mua cho anh một cái khác nha?" Cậu ta đột nhiên nói một hơi.
Thời gian dường như đột nhiên chậm lại, Hạ Phi sau khi nói cũng không nói tiếp nữa mà nhìn thẳng vào tôi.
Biểu cảm nghiêm túc lúc đầu của tôi biến thành.... Tôi muốn bật cười.
Tôi cảm thấy từ lúc Hạ Phi tỏ tình với tôi trong quán bar, chỉ có nhắc đến chuyện "yêu thích", người này sẽ trở nên rất khôi hài. Biểu hiện khôi hài là vì: Luôn muốn tỏ ra hết sức bình tĩnh.
... Có phải rất ngu ngốc hay không?
“Haha.” Tôi cười.
“Hạ Phi, cậu hồi hộp sao?” Tôi dựa vào kệ bếp, nhếch miệng, “Có gì mà hồi hộp chứ? Cứ nói sự thật đi. Đại ca sẽ không làm khó cậu là được chứ gì?"
Sau đó, không đợi cậu ta đáp lời, cuộc trò chuyện đã đổi đề tài.
“Tôi muốn nói chuyện trong bếp." Nói xong tôi dùng tay ấn lên mặt sàn sau đó nảy người lên kệ bếp.
“Hiện tại, ngay lúc này, ngay bây giờ.” Tôi biểu thị tôi không nghe những lời vô nghĩa của cậu ta một chút nào.
Nhưng người này vẫn chăm chú nhìn tôi, giống như không nghe thấy những gì tôi nói, tôi không biết cậu ta đang nghĩ gì, không nhớ rõ cậu ta nhìn tôi như vậy bao lâu, đột nhiên Hạ Phi cười híp mắt.
Nếu không phải hiện tại mối quan hệ giữa hai chúng tôi đang rất kì quặc thì hành động tiếp theo của cậu ta là sờ đầu tôi.
“Được.” Cậu ta cười và gật đầu.
Sau đó cậu ta quay người bước ra khỏi bếp, khi quay trở lại, trên tay cậu ta cầm chiếc bánh kem vị dâu tây mua lúc sáng, tay kia cầm một cốc nước.
Cậu ta đi về phía tôi sau đó đặt món đồ mà mình đang cầm lên tay tôi.
Là cốc nước ấm.
“Bánh và đồ uống cho đại ca.” Cậu ta nói.
"Hằng ngày đều quản chuyện đồ ăn và nước uống?"
Trong lòng tôi thầm phun ra một câu, sau đó gật đầu nói: "Nói đi."