Tình cảnh rối rắm này kết thúc bằng một tiếng "Á..." chói tai từ người dưới thân tôi.
Tiếng hét suýt chút nữa làm thủng màng nhĩ của tôi, nó khiến tôi giật mình nhanh chóng nhảy sang mộ bên và cúc áo trên người "phựt" một cái rơi xuống đất.
Bây giờ áo trên người tôi giống nửa mặc nửa không.
Chết tiệt.
Tôi đột nhiên không muốn ngẩng đầu lên.
Nhưng tên kia đột nhiên hét ầm lên, vừa hét vừa gọi loạn xạ: "Anh Vu! Anh Vu!"
Này, tên này có thể tỉnh táo hơn một chút được không? Cảm thấy tôi chưa đủ rắc rối à.
Tôi ngẩng đầu lên, người trên giường gào thét, muốn nhào tới kéo ống tay áo của tôi, nhưng có luồng khí nào đó lại dọa hắn sợ hết hồn, sau đó hắn bắt đầu khóc lóc, tuyệt vọng lui về phía sau.
Tôi cau mày, nhìn sang trái, theo hướng nhìn mà hắn đang kinh hãi tột độ.
Hạ Phi đang cầm một khẩu súng và họng súng đen ngòm của cậu ta đang ngắm vào giữa trán hắn.
Thật lòng mà nói, Hạ Phi mặc áo gió cầm súng trông rất bảnh bao, tư thế lại rất vững vàng, hướng bắn rất chuẩn, nổ súng một cái là chết chắc luôn.
Nhưng tốt hơn hết là đừng xảy ra án mạng.
"Này, Hạ Phi." Tôi gọi cậu ta.
Nhưng lúc này rõ ràng là Hạ Phi không kiềm chế được, một cọng tóc cũng không hề nhúc nhích, ánh mắt khóa chặt trên người đàn ông vốn đang hoảng sợ rúc vào trong góc.
Bị nòng súng khóa chặt.
Tôi lờ mờ cảm thấy có gì đó không đúng. Tôi thật sự không muốn xảy ra án mạng. Thứ nhất là không đến mức đó, thứ 2 là tôi không muốn rắc rối.
Vì vậy, tôi lại nói: "Này...."
Bùm!
Tôi giật mình quay người lại và một cái lỗ cách đầu tên đang co rút trong góc tường vài cm, một mảng tường bị tác động khiến lớp xi măng rơi xuống đầu tên kia.
Sau đó, khi tôi còn chưa kịp hoàn hồn, cổ tay tôi đã bị cậu ta nắm chặt, dùng sức kéo ra khỏi cửa.
....Hạ Phi dùng sức hơi mạnh khiến cổ tay tôi bị đau.
Tôi có thể cảm nhận rõ ràng rằng tâm trạng của cậu ta lúc này rất tệ.Thật ra, Hạ Phi xuất hiện ở cũng không phải chuyện quá bất ngờ. Vì vậy khi có người xông vào, tôi không ngẩng đầu lên nhìn cũng biết người đến là cậu ta.
Rốt cuộc, trước mặt tôi cậu ta cũng không hề giống một tên đàn em.
Nhưng tôi không ngờ là cậu ta có mang theo súng!
Rầm!
Tôi bị cậu ta đẩy vào tường, tôi cảm thấy âm thanh lúc này có thể so với tiếng súng trong phòng lúc nãy.
Sau đó tôi cảm thấy miệng mình đột nhiên bị chặn lại, rõ ràng là cậu ta không cho tôi cơ hội nói ra, mặt tôi đột nhiên bị cọ xát, nói chính xác hơn là bị nhào và véo.
Cậu ta giống như phát điên mà nhào nặn mặt tôi, sau đó xoa tóc tôi, dùng tay chà mạnh từ chân tóc đến ngọn tóc. Rồi xoa đỉnh đầu của tôi, còn vuốt mép tóc tôi.
Tôi cảm thấy mặt mình hơi nóng và bị biến dạng bởi động tác của cậu ta. Nhưng cậu ta cố gắng dùng sức để giữ chặt tôi và tôi thậm chí còn không thế nói "Đệch..."
Nếu để tôi ở tư thế bình thường thì tôi sẽ xé xác cậu ta.
Cuối cùng, tôi không trôi qua bao lâu, Hạ Phi đột nhiên lùi lại và không còn giữ chặt tôi nữa, tay cũng thả lỏng hơn, đổi thành vuốt má tôi.
Hơi thở của của cậu ta phả lên mặt tôi, đột nhiên tôi cảm thấy khoảng cách này quá gần thì lại nghe cậu ta nói: "Tại sao không nói cho em biết anh đi đến nơi này?"
"... Fuck." Tôi đẩy cậu ta ra, sờ tay vào gương mặt mình, nói: "Cậu đang làm gì vậy hả!?"
Tôi cảm thấy cổ họng có hơi ê ẩm.
Cậu ta lại đột nhiên xoa đầu tôi, nói: "Nơi này rất nguy hiểm, nếu không phải là hội viên VIP ở đây thì rất dễ bị phát hiện. Những người này hành xử rất tùy tiện. Nơi này không dùng pháp luật để xử lý được."
Tôi nắm lấy cổ tay cậu ta, hất ra, liếc mắt nhìn cậu ta, nói: "Hạ Phi, tôi lăn lộn trong xã hội nhiều năm cho nên chuyện này tôi biết, cậu cho rằng tôi ngốc đến mức đó sao?"
Nhìn đến trông cậu ta cũng có chút lo lắng, sự lạnh lùng, lãnh khốc lúc cầm súng, giờ đây đã biến mất, trông câu ta không còn bình tĩnh như thường, miệng cứ há ra ngậm lại không nói được lời nào.
Tôi chớp mắt, cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Hôm nay Hạ Phi không được bình tĩnh.
Tôi nhớ trước đây mình đã nói điều này đúng không? Tôi rất muốn thấy dáng vẻ khổ sở của Hạ Phi.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy dáng vẻ này của cậu ta.
"Cái kia." Hạ Phi thở ra: "Vậy tại sao anh lại cởi quần áo."
"Ở nơi này nếu không đóng kịch thì tôi còn có thể đứng đây nói chuyện với cậu sao?" Tôi trả lời cậu ta.
"... Vậy anh cũng không được cởi quần áo." Tôi cảm thấy cậu ta có hơi xuống tinh thần.
"Lúc đó là do hắn ta kéo nút áo của tôi." Tôi càng giải thích thì càng cảm thấy không đúng: "Nhưng đàn ông với nhau cởi áo thì đã làm sao chứ. Nếu như là phụ nữ thì còn khó xử chứ...."
"Là đàn ông?" Cậu ta đột ngột ngắt lời tôi, nhướng mắt lên nói: "Tên đó là đàn ông?"
Tôi gật đầu: "... Ừ."
"Tên đó trang điểm và để tóc dài? Hắn ta mặc váy ngắn và mang tất chân như vậy? Anh nói hắn ta là đàn ông sao?" Âm giọng của Hạ Phi hơi lớn.
"Đúng, thì sao chứ? Tôi cũng không..." Tôi cũng không ngờ tới chuyện đó.
"Không phải, Vu Khải, không..." Cậu ta lại ngắt lời tôi.
Sau đó cậu ta đi đi lại lại trước mặt tôi như thể không thể chấp nhận được, sau đó cậu ta đột nhiên khó chịu ra mặt.
Sau đó, cậu ta ngẩng đầu lên nhìn tôi, vẻ mặt như thể không dám tin: "Đệch, thì ra anh thích kiểu đàn ông như vậy?"
???
"Hả?" Cậu ta đang nói gì vậy?
Tên này đang sỉ nhục tôi sao?
"Ai nói với cậu là tôi thích kiểu đàn ông như vậy?" Tôi gần như bị cậu cậu ta chọc điên: "Không, ai, ai nói với cậu mà tôi thích đàn ông?"
Biết tôi sợ đau nên chỉ dán hình xăm, biết tôi thích tôi thích nhân đậu đỏ ngọt với mứt dâu.
Bây giờ cậu ta còn biết tôi có hứng thú với đàn ông?!
"Đi thôi." Cậu ta nắm lấy cổ tay tôi và kéo tôi đi.
"Hả?" Tôi lùi lại, "Đi đâu, tôi còn chưa tìm được."
"Sau này em giúp anh tìm." Tôi cảm thấy Hạ Phi như muốn trói tôi lại: "Bây giờ anh đi ra ngoài với em."
Tôi chụp lấy tay cậu ta: "Chờ đã... Hạ Phi thả tôi ra trước đã!"
"Con mẹ nó! Cậu ra dáng một tên đàn em một chút có được không!" Tôi không kìm được mà hét vào mặt cậu ta.
Nghe vậy, cậu ta đột nhiên dừng lại, quay đầu lại nhìn tôi nói: "Vậy anh có giống một người đại ca không?"
Tôi dừng lại.
Đúng, dù sao trước mặt Hạ Phi tôi không giống một đại ca một chút nào.
"Được rồi." Tôi hất tay cậu ta, "Cậu là đại ca, sau này tôi gọi cậu là đại ca được chưa?"
"Hả." Hạ Phi lại nhanh chóng kéo cổ tay của tôi, "Em không có ý đó."
Tôi bỗng nhiên cảm thấy bực mình vô cớ.
Nhìn đến khuôn mặt không mấy vui vẻ của cậu ta, rồi lại nhìn chiếc áo gió nhăn nhúm trên người cậu ta, sau đó nhìn vào bàn tay đang nắm chặt tay tôi. Những đường gân tay hiện lên rất rõ.
Tôi không nhịn được hỏi cậu ta: "Vậy ý của cậu là gì?"
Nói cho cùng là có ý gì?
Đột nhiên xuất hiện trong cuộc đời ông đây thì cũng thôi đi, đầu ông đây muốn xoa là xoa sao?
"Anh à, em sẽ gọi anh là đại ca, em gọi anh là đại ca có được không?"
Tôi cảm thấy không kiềm chế được sắc mặt của chính mình: "Cậu nói cho tôi biết cậu có ý gì có được không? Nếu chuyện này tiếp tục thì mối quan hệ của chúng ta chỉ đơn thuần là quan hệ giữa đàn anh và đàn em thôi sao?"
"... Vu Khải." Cậu ta nhẹ nhàng gọi tên tôi.
"A- phiền quá đi mất!" Tôi hung hăng xoa tóc và nhìn chằm chằm vào cậu ta: "Hạ Phi, cậu có ý gì?"
"Em—" Cậu ta giống như ngưng thở.
Tôi sững sờ, không hiểu sao bỗng nhiên: "... Cậu?"
"Tôi."
Những gì cậu ta vừa nói đột nhiên cứ lặp đi lặp lại trong đầu tôi.
Tôi dừng lại một lúc, dứt khoát: "Cậu."
Cậu ta không nói, nhưng nhìn tôi lặng lẽ.
Cậu ta nhìn tôi, tôi nhìn cậu ta, cứ như thế không biết qua bao lâu, tôi đẩy tay cậu ta ra khi cậu ta có ý định nắm lấy tay tôi.
Sau đó cuối cùng tôi chậm rãi hỏi: "Con mẹ nó, không phải cậu có ý với ông đây đấy chứ?"