“Còn gọi mẹ nữa không? Mẹ nữa không?!” Chử Tình tức giận lại đánh cậu ta vài cái nữa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thích Mộ Dương nhanh chóng bắt lấy tay cô, vẻ mặt khiếp sợ hỏi: “Mẹ đã biết rồi à?”
“Vô nghĩa!” Chử Tình thở hổn hển dừng tay.
Thích Mộ Dương còn ngây ngốc chưa bình tĩnh lại được: “Biết, biết lúc nào?”
“Lúc cậu nói bố cậu tên là Thích Đại Tráng.” Chử Tình liếc xéo cậu ta: “Dùng tuổi để suy đoán thì bố mẹ cậu cũng tương đương với bọn tôi, sao có thể đặt tên kiểu như Thích Đại Tráng?”
“Sao lại không thể! Rất đặc biệt mà!” Thích Mộ Dương không phục.
Chử Tình ghét bỏ nhíu mày: “Đặc biệt cái rắm!”
Cô nói xong thì xung quanh đột nhiên yên tĩnh, Thích Mộ Dương nhìn cô một cái rồi nhanh chóng quay mặt đi, lặp lại vài lần như vậy xong thì tai cũng dần đỏ lên.
Chử Tình dừng một lát, hơi nghi ngờ mở miệng: “…Cậu đang xấu hổ sao?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“…Con không có” Thích Mộ Dương lẩm bẩm một câu, nói xong tai lại càng đỏ.
Bầu không khí đang thoải mái cũng dần trở nên kỳ quái, Chử Tình nhìn thấy ánh mắt sáng lấp lánh của cậu ta thì tâm trạng cũng đặc biệt hơn, ‘khụ’ một tiếng hạ giọng nói: “Cậu, cậu nhìn cái gì mà nhìn?!”
“Mẹ…” Thích Mộ Dương rầm rì một tiếng.
Chử Tình: “…”
Thích Mộ Dương thấy nét mặt mất tự nhiên của cô thì đỏ mặt, thẹn quá thành giận nói: “Cậu có ý gì?! Cậu còn chưa sinh tôi đâu, tôi nguyện ý gọi cậu như vậy cậu nên vui vẻ như được hưởng lợi mới đúng chứ?!”
“…Cảm ơn, tôi mới mười tám, việc thân mật nhất từng làm với nam sinh là nắm tay, không sinh được đứa con lớn như cậu.” Chử Tình cạn lời nói.
Thích Mộ Dương sửng sốt một lát, sau đó bùng nổ trong chớp mắt: “Không phải mẹ nói bản thân lên đại học mới yêu sao?! Vì sao giờ đã nắm tay nam sinh, những lời mẹ nói trước kia là lừa con có phải không?!”
Chử Tình bị cậu ta hỏi đến giật mình, câm nín một lát rồi nghiêm trang nói: “Lừa cậu làm gì? Yêu sớm vốn là không đúng, ít nhất phải chờ lên đại học mới có thể yêu đương.”
“Vậy vì sao người đã nắm tay nam sinh rồi?!” Thích Mộ Dương truy cứu đến cùng.
Chử Tình “haiz” một tiếng: “Lúc cậu ở nhà trẻ, chẳng lẽ chưa nắm từng tay bạn gái khiêu vũ sao?”
Thích Mộ Dương sửng sốt, nửa ngày mới nghẹn ra một câu: “Việc ở nhà trẻ sao con phải nhớ chứ?”
“À.” Chử Tình nghiêng đầu nhìn cậu ta: “Không có việc gì muốn nói nữa thì cậu về đi, tôi cũng phải về ngủ.”
Thích Mộ Dương há miệng thở dốc, không kịp nói gì nên sốt ruột nắm chặt cổ tay cô, Chử Tình nghi hoặc nhìn về phía cậu ta: “Còn có việc à?”
“Mẹ còn chưa đáp lại con." Thích Mộ Dương giả vờ không kiên nhẫn nhưng thực ra tai đã bắt đầu đỏ.
Chử Tình khó hiểu: “Đáp cái gì?”
“Con đã gọi mẹ rồi mà mẹ không đáp lại gì sao?" Đôi mắt Thích Mộ Dương hơi sáng lên.
Chử Tình im lặng một lát, sau đó cảnh giác nheo mắt: “Tôi không có tiền, cậu đừng mong đòi lì xì với tôi.”
“…Con không cần lì xì.” Lúc này đến lượt Thích Mộ Dương cạn lời, “Mẹ đừng coi con là người thân hút máu có được không? Con là con ruột của mẹ!”
“…Cậu thích ứng nhanh thật, lúc trước còn coi tôi như em gái, giờ có thể coi tôi là mẹ ngay được." Chử Tình không còn lời gì để nói.
Thích Mộ Dương nói với giọng hiển nhiên: “Mẹ vốn dĩ là mẹ của con, có gì phải thích ứng?" Cậu ta nói xong thì dừng lại một lát, cẩn thận xem xét cô một lượt, cười tủm tỉm nói, “Chỉ là so ra thì trẻ hơn mẹ của bây giờ, đẹp hơn một chút, những điểm khác không thay đổi."
Nếu ngay từ đầu biết họ sẽ xuyên không đến thì cậu ta nhất định có thể nhận ra thân phận của hai người, dù sao thì cả bố lẫn mẹ đều không thay đổi là bao.
Chử Tình nghe cậu ta nói thì lập tức cảm thấy lo lắng: “Sao, tôi năm tuổi rất già sao?”
“Làm gì có chuyện đấy, mẹ của con là xinh đẹp nhất, cho mẹ xem nè." Thích Mộ Dương nói, lập tức mở album ảnh trong điện thoại ra, nhanh chóng kéo màn hình xuống, sau đó một bức ảnh gia đình ba người xuất hiện.
Trên tấm ảnh, Thích Mộ Dương cầm điện thoại đứng ở phía trước, Thích Vị Thần trung niên ngồi trên sô pha, Chử Tình trung niên cười hì hì khoác tay cậu, cả nhà nhìn có vẻ rất hài hoà, hạnh phúc. Thích Mộ Dương trên ảnh không khác bây giờ, hẳn là mới chụp. Chử Tình trung niên trong ảnh ngoại trừ trông hơi chín chắn ra thì không khác năm tuổi là bao, Thích Vị Thần tuy vẫn đĩnh đạc như cũ nhưng dường như thời gian mài mòn đi sự lạnh lùng trên người cậu, làm cậu trở nên ôn hòa hơn, ánh mắt lúc nhìn về phía máy ảnh còn mang theo ý cười.
Chử Tình nhìn hình ảnh một nhà ba người ở bên nhau thì trong lòng bị đả kích không nhỏ, ánh mắt của cô không khỏi dừng ở gương mặt của chính mình năm tuổi… Rất đẹp! So với hiện tại có vẻ chững chạc hơn một chút nhưng ánh mắt vẫn rất linh động hoạt bát, chứng minh những năm này cô sống rất vui vẻ.
“…Vậy tôi có mở được cửa hàng thịt kho không?” Chử Tình không nhịn được hỏi. Hiện tại cô không hề muốn hỏi vì sao cô sẽ kết hôn với Thích Vị Thần chút nào, đấy chắc chắn là câu chuyện cực kỳ bi thảm, mà cô chỉ muốn nghe gì đó vui vẻ.
Thích Mộ Dương cạn lời lấy lại điện thoại: “Mẹ làm nghiên cứu khoa học, mở cửa hàng thịt kho cái gì… chỉ là con rất tò mò, vì sao hiện tại mẹ học kém như vậy mà sau này lại có thể thi đậu đại học?”
“Sao tôi biết được.” Chử Tình dùng vẻ mặt cổ quái nhìn cậu ta, một lúc sau thì nghĩ ra. “Tôi biết rồi!”
“Cái gì?” Thích Mộ Dương tò mò.
Chử Tình hưng phấn: “Nhất định là sau khi tôi xuyên đến đây đã tìm được đề thi đại học năm , học thuộc đáp án rồi lại xuyên về nên mới thi đậu”
Thích Mộ Dương: “…”
“Làm nghiên cứu khoa học sẽ không đến mức phải học lên tiến sĩ chứ? Chẳng lẽ bằng tiến sĩ của tôi cũng thi như vậy?” Chử Tình nghi hoặc.
Thích Mộ Dương khiếp sợ: “Mẹ đang đùa con à?”
“Đúng là đang đùa.” Chử Tình thu lại nụ cười, liếc xéo cậu ta một cái nói, “Học có thể không giỏi nhưng nhân phẩm không thể không tốt, đại học chỉ có bằng đấy chỉ tiêu, tôi dựa vào gian lận mà đậu thì sẽ có một người trượt, người ta cực khổ học hành sai ở chỗ nào, dựa vào cái gì mà tôi có thể chiếm chỗ của họ.”
Chử Tình nói xong, nghĩ đến giáo viên tiếng Anh thì lập tức bổ sung một câu: “Ngày thường kiểm tra từ mới gì đó gian lận thì vẫn được, dù sao tôi không muốn bị chép phạt.”
Thích Mộ Dương ngẩn người, sau khi hiểu ý của cô thì cười: “Mẹ không thay đổi chút nào.” tuổi với tuổi, thời gian hơn hai mươi năm hình như không hề khiến mẹ thay đổi gì, vẫn trong sáng như vậy.
“Đừng có nói như cậu rất hiểu tôi vậy." Chử Tình nhìn về phía cậu ta, càng nhìn càng mất tự nhiên.
Lúc trước chỉ cảm thấy môi và ánh mắt cậu ta hơi quen quen, sau khi biết được quan hệ giữa hai người thì cô mới ngớ ra, bảo sao cô thấy quen, hóa ra là vì giống cô.
Thích Mộ Dương hất cằm lên nhìn cô: “Con là mẹ sinh ra, đương nhiên con hiểu mẹ chứ.”
“… Đừng hơi tí là lại nói tôi sinh, tôi còn chưa sinh con đâu." Chử Tình cạn lời, cô còn trẻ như vậy đột nhiên lại nhảy ra một thằng con trai, điều này thật sự làm trái tim nhỏ bé của cô không chịu nổi.
Thích Mộ Dương nghe thấy sự kháng cự trong lời nói của cô, lập tức dùng nét mặt bi thương nhìn sang: "Mẹ nói vậy là sao? Mẹ không muốn nhận con à?"
“… Cậu đừng đau lòng vội, tôi phân tích một chút cho cậu." Chử Tình nói, kéo cậu ta ngồi xuống cạnh bồn hoa, cẩn thận phân tích: "Sở dĩ cậu quen với sự tồn tại của tôi là vì trong năm cuộc đời cậu, tôi vẫn luôn ở bên cậu, nhưng tôi năm tuổi lại khác. Tôi chưa từng trải qua quá trình mang thai, sinh con, nuôi con các kiểu nên không có thân tình với cậu là rất bình thường, cậu nói có đúng không?”
Thích Mộ Dương: “…”
“Nhưng mà!” Chử Tình thấy nét mặt của cậu ta không đúng, lập tức bổ sung một câu, “Nhưng mẹ cậu năm tuổi chắc chắn rất yêu cậu, cực kỳ yêu cậu, chỉ là với cá nhân tôi… tôi bằng tuổi cậu, sao có thể làm mẹ cậu được."
Thực ra sự gắn bó của tình thân trên thế giới này đa số không phải dựa vào huyết thống, mà căn cứ vào thời gian người thân yêu thương nhau, trả giá vì nhau, làm bạn với nhau. Chử Tình không nằm trong bất cứ trường hợp nào trong ba yếu tố trên nên cô thật sự không có… quá nhiều cảm xúc.
Cô nói khá uyển chuyển nhưng Thích Mộ Dương vẫn buồn rầu, hít hít mũi khe khẽ nói: “Tóm lại là mẹ vẫn không muốn nhận con, với mẹ mà nói con là thằng ngồi cùng bàn có cũng được không có cũng chẳng sao. ”
“… Sao còn liên tưởng được như vậy chứ?” Chử Tình bất đắc dĩ.
Thích Mộ Dương dụi dụi mắt, không nói lời nào.
Bỗng nhiên Chử Tình cảm thấy áy náy, đặt mình vào hoàn cảnh người khác để nghĩ, nếu mẹ cô đột nhiên trẻ ra hai mươi tuổi xong không nhận cô thì có lẽ cô cũng rất buồn. Cô càng nghĩ càng thấy hụt hẫng, thở dài mong chờ nói: “Về sau trước mặt người khác đừng gọi tôi là mẹ, nếu không họ sẽ coi cậu là bệnh nhân tâm thần.”
Ánh mắt Thích Mộ Dương lập tức sáng lên.
Chử Tình nghĩ một lát nói tiếp: “Không có người cũng đừng gọi, đương nhiên nếu cậu thật sự muốn gọi thì… cũng được, nhưng đừng để người khác nghe thấy, biết chưa?”
“Vâng!” Thích Mộ Dương gật đầu lia lịa.
Chử Tình nhìn dáng vẻ này của cậu ta thì cảm thấy hơi buồn cười: “Vui đến mức đấy sao?”
“Đương nhiên ạ.” Thích Mộ Dương nói, sau cùng không nhịn được cười lên, lẩm bẩm một tiếng rồi duỗi tay ôm lấy cô, “Mẹ, con rất nhớ mẹ.”
Chử Tình bị cậu ta ôm thì hóa đá ngay lập tức, đột nhiên cảm thấy đồng cảm với Thích Vị Thần ban nãy. Cô thích ứng một lúc lâu mới vươn tay lên xoa nhẹ đầu chó của cậu ta.
Ôm cả nửa ngày mà Thích Mộ Dương còn chưa có ý định buông tay, Chử Tình đành bất đắc dĩ nói: “Được rồi, nhỡ đâu bị nhìn thấy lại nói chúng ta yêu sớm bắt đi kiểm điểm thì rắc rối đó."
Yêu sớm với mẹ bị bắt? Đây là cái kịch bản ghê tởm gì vậy? Thích Mộ Dương bị cô làm cho phát ói, nhanh chóng buông tay xong nhìn quanh một lượt, chắc chắn không có ai mới thở dài: "Vậy, con về trước nha mẹ."
“Đợi đã.” Chử Tình gọi cậu ta lại.
Thích Mộ Dương lập tức dừng lại: “Sao ạ?”
Chử Tình nhìn chằm chằm cậu ta một lúc lâu, mới từ từ nói: "Sau khi về ký túc xá nhất định không được thừa nhận quan hệ của chúng ta, biết chưa?”
Khó khăn lắm mới chia tay, khôi phục tự do được, cô không muốn vì quan hệ vợ chồng tương lai mà bị Thích Vị Thần quản. Dù không biết vì sao bản thân năm hơn tuổi lại gả cho Thích Vị Thần nhưng giờ cô không muốn dây dưa quá nhiều với cậu.
Mà phương pháp duy nhất để không dây dưa với cậu là sống chết không thừa nhận quan hệ này.
Thích Mộ Dương sửng sốt: “Nhưng, nhưng hôm nay con đã gọi bố mẹ rất nhiều lần, còn chống chế được sao?"
“Chỉ cần da mặt đủ dày, không có gì là không thể,” Chử Tình mang vẻ mặt kiên định: “Cần tôi nói cho cậu biết nhận xong sẽ có hậu quả gì không?”
Nghĩ đến mấy ngày hôm trước bị tra tấn, Thích Mộ Dương kiên định lắc đầu.
Chử Tình thở dài, nói lời thấm thía vỗ vỗ bờ vai cậu ta: “Mẹ biết, trong trận chiến này con chịu áp lực lớn hơn mẹ nhiều, nhưng vì… vì cuộc sống hạnh phúc của mẹ con mình, bây giờ nhất định không thể thừa nhận quan hệ với cậu ấy.”
“Con hiểu, mẹ yên tâm, con sẽ không làm mẹ thất vọng.” Vẻ mặt Thích Mộ Dương rất nghiêm túc.
Chử Tình gật đầu một cách trịnh trọng: “Được, vậy con quay về đi.”
“Vâng, mẹ cứ chờ tin thắng lợi từ con đi.” Thích Mộ Dương nghiêm túc nói xong thì quay người đi thẳng về phòng ký túc xá.
Lúc cậu ta về phòng ký túc xá, Thích Vị Thần đã tắm rửa xong, thấy cậu ta về thì bình tĩnh hỏi: “Cô ấy có đón nhận mối quan hệ của chúng ta không?”
Thích Mộ Dương im lặng trong chớp mắt, sau đó dùng vẻ mặt hồn nhiên ngây ngô nhìn về phía cậu: “Cậu là ai?”
Thích Vị Thần: “… Thích Mộ Dương.”
“Hả?” Thích Mộ Dương giật nảy mình.
“Ngứa da muốn ăn đòn à?” Thích Vị Thần dùng vẻ mặt bình tĩnh nhất nói ra những chữ khủng bố nhất.
Thích Mộ Dương lập tức cứng người, sau đó nịnh hót cười một tiếng: “A, hóa ra là bố con.”