“Học bá, có phải cậu lại đứng đầu không? Chúc mừng!” Nữ sinh vẫn luôn là tín đồ trung thành của cậu ta đi đến, nhìn thấy cậu ta bèn nói, sau đó theo ánh mắt cậu ta nhìn lên thì nhìn thấy một cái tên không thể ngờ được, lập tức ngỡ ngàng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Chuyện này không thể nào! Cậu ta còn bỏ thi một môn, sao có thể cao điểm hơn tôi!” Lần đầu tiên từ khi ‘Không đạt tiêu chuẩn’ đến Thừa Đức nhìn thấy phía trên tên mình còn có tên người khác, tâm trạng cậu ta đóng băng trong nháy mắt.
Thích Mộ Dương thò đầu qua nhìn, nhìn thấy tên Thích Vị Thần nằm trong ô vuông đầu tiên cũng sửng sốt theo.
“Nhất định là thầy cô nhầm, giờ tôi đi tìm thầy cô!” ‘Không đạt tiêu chuẩn’ nói, nổi giận đùng đùng đi về phía văn phòng.
Thích Mộ Dương nhìn chằm chằm bảng điểm nuốt nước miếng, chờ Chử Tình đến gần bèn hỏi: “Thích Vị Thần… trâu bò như vậy sao?”
“Bình thường thôi, tổng điểm , bỏ thi môn Ngữ văn trừ điểm, thi được điểm.” Chử Tình nhìn chằm chằm điểm của Thích Vị Thần, “chậc” một tiếng, “Chuyện hiển nhiên, không đáng nhắc đến.”
Thích Mộ Dương: “…” Cmn chuyện hiển nhiên không đáng nhắc đến, đó là điểm tối đa đó!
Cậu ta khiếp sợ ba giây, sau đó đột nhiên nghĩ đến một việc, quay đầu lại nhìn về phía Thích Vị Thần hỏi: “Bố cậu biết cậu học giỏi như vậy không?”
“Biết.” Thích Vị Thần lên tiếng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thích Mộ Dương đột nhiên bi phẫn, cái mặt giống bố hơn cậu ta, tính cách giống bố hơn cậu ta, ngay cả đầu óc cũng thông minh hơn cậu ta, chả trách bố cho cậu nhiều tiền sinh hoạt phí như vậy, so với Thích Vị Thần thì cậu ta chính là cặn bã, nếu không phải có mẹ, có khi bố đã sớm ôm thằng con trai thiên tài của mình cao chạy xa bay rồi!
“… Cậu sao vậy?” Chử Tình khó hiểu nhìn cậu ta, cô luôn cảm thấy tâm trạng của cậu ta đột nhiên tệ đi.
Thích Mộ Dương căm giận liếc nhìn cô: “Tôi không sao!”
“Trông cậu không giống như không sao.” Chử Tình vô tội nói.
“Kệ tôi!” Thích Mộ Dương nói xong lập tức hầm hừ rời đi.
Chử Tình khó hiểu nhìn về phía Thích Vị Thần: “Sao tâm trạng của cậu ta tệ vậy?”
Thích Vị Thần trầm ngâm một cái, chớp mắt: “Chắc đầu óc bị chập mạch.”
Chử Tình: “…”
“Sao vậy?” Thích Vị Thần hỏi.
Chử Tình ngượng ngùng cười: “Không biết vì sao, rõ ràng là một câu nói đùa, nhưng cậu nói ra luôn có cảm giác đang mắng chửi người vậy.”
Thích Vị Thần cụp mắt: “Mình nghiêm túc.”
“… Chính vì quá nghiêm túc nên mới giống mắng chửi người.” Chử Tình nói, sợ cậu lại rối rắm chuyện này, nên vội lảng sang chuyện khác, “Giờ chắc ‘Không đạt tiêu chuẩn’ đã đi tìm chủ nhiệm lớp rồi, có lẽ cậu ta sẽ náo loạn, lát nữa nhất định sẽ tìm cậu gây chuyện.”
“Mình đang đợi.” Thích Vị Thần bình tĩnh nói.
Chử Tình nhướng mày: “Đợi cái gì, đợi cậu ta đến gây sự với cậu? Vì sao?”
“Bởi vì đồng ý với một nhóc con sẽ trút giận thay cậu ta.” Thích Vị Thần trả lời.
“Nhóc con? Ai vậy?” Chử Tình càng tò mò.
Thích Vị Thần không nói gì, Chử Tình hỏi lại vài lần vẫn không hỏi ra được, cuối cùng đành thôi.
Bên kia, trong văn phòng ngày thường không có mấy ai nay chật ních người, một đám học sinh đang xếp lại bài thi giúp thầy cô giáo thì bỗng nhiên tiếng kêu khóc rõ to xuất hiện thu hút sự chú ý của mọi người.
Nước mắt ‘Không đạt tiêu chuẩn’ rơi như mưa, chủ nhiệm lớp đau đầu: “Em bình tĩnh một lát, lần này đề thi khá khó, điểm không cao cũng rất bình thường, không thể vì điểm của bạn khác cao hơn em mà nghi ngờ gian lận.”
“Cậu ta bỏ thi Ngữ văn, sao có thể thi được điểm, chẳng lẽ tất cả các môn đều đạt điểm tối đa?! Bài thi đều là máy tính chấm, nhất định có sơ sót, cô lấy bài thi ra, em không tin cậu ta có thể thi cao điểm như vậy!” ‘Không đạt tiêu chuẩn’ càng nói càng khóc to.
Chủ nhiệm lớp hít sâu một hơi: “Giờ bài thi chưa sắp xếp xong, chia đều xong rồi lại làm kiểm tra được không?”
“Không được! Vậy nhanh nhất cũng phải chờ đến tối, em không thể chịu đựng việc tên cậu ta đứng trước tên em một buổi trưa!” ‘Không đạt tiêu chuẩn’ tức giận rống lên.
Chủ nhiệm lớp xụ mặt: “Em bình tĩnh một chút…”
“Cô Triệu, bài thi đều ở đây, hay tìm một chút đi, đừng để em ấy khóc nhiều quá.” Thầy giáo bên cạnh đang cầm ấm nước nói.
Cô chủ nhiệm lớp nhìn thầy: “Tôi thấy không phải Chân Hữu Chí muốn xem mà là anh muốn xem thì có.”
“Mọi người đều khá tò mò, muốn biết có phải cô Triệu may mắn như vậy không, hai em có thành tích dẫn đầu khối đều học lớp cô.” Thầy giáo nở nụ cười, các thầy cô giáo khác cũng phụ họa theo.
Chủ nhiệm lớp cười một tiếng: “Nếu thật sự tò mò như vậy thì mọi người tìm đi, nhiều bài thi như vậy, mà tôi không rảnh.”
“Các bạn học sinh đều ở đây, tìm cũng nhanh thôi.” Thầy giáo kia nói, sau đó chỉ huy mấy bạn học sinh bắt đầu tìm bài thi, các thầy cô khác không làm gì cũng vào giúp, đa số người vào tìm đều là chủ nhiệm.
Cô chủ nhiệm mím môi, trong lòng hơi tức giận. Lúc trước Chân Hữu Chí muốn chuyển đến lớp cô, những người này đều ghen tị, giờ ân cần như vậy chỉ là vì muốn chứng minh điểm của Thích Vị Thần bị tính nhầm, lớp cô không thể dạy ra một học sinh có thành tích tốt đến mức đấy.
Nhưng dù cô tức giận cũng không thể bộc lộ ra, dù sao cô cũng cảm thấy có lẽ điểm của Thích Vị Thần có vấn đề, dù sao cậu cũng bỏ thi một môn mà đề lần này có độ khó rất cao, ngay cả Chân Hữu Chí cũng chỉ được điểm, khả năng cậu có thể thi tất cả các môn còn lại với điểm tối đa là %.
Chủ nhiệm lớp thở dài một tiếng, thấy ‘Không đạt tiêu chuẩn’ đã nín khóc, nhíu mày nói: “Mặc kệ điểm của Thích Vị Thần có vấn đề hay không, lát nữa xem bài thi xong không được phép ồn ào nữa.”
“Vâng thưa cô.” ‘Không đạt tiêu chuẩn’ hít hít mũi, đôi mắt sưng như hạch đào đứng yên một chỗ.
Chủ nhiệm lớp bị cậu ta làm phiền nên tâm trạng không tốt, cũng không muốn nói gì thêm, sau khi tìm ra bài thi của Thích Vị Thần cũng lười xem, nhưng thầy giáo đề nghị xem bài ban nãy cầm bài thi Vật lý, vừa nhìn lập tức thốt lên: “A, hôm qua tôi có xem bài thi này, câu cuối cùng làm rất tốt, đáp án chuẩn xác rõ ràng, lúc đó còn tưởng là bài của Chân Hữu Chí, không ngờ lại là của bạn này.”
‘Không đạt tiêu chuẩn nghe vậy thì sắc mặt lập tức trắng bệch.
“Vậy sao, đưa tôi xem bài Sinh học.” Một thầy giáo Sinh học khác cũng đi đến, xem kỹ xong nói: “Đúng hết thật, nếu không phải bài thi chỉ có một trăm điểm thì tôi còn muốn thưởng thêm.”
Chủ nhiệm lớp nghe câu khen ngợi đầu tiên thì đã dựng lỗ tai lên, giờ nghe thầy giáo Sinh học nói, lập tức nhìn họ: “Đưa tôi xem bài Toán.”
Thầy giáo kia lập tức đưa bài thi cho cô, chủ nhiệm lớp trực tiếp giở đến câu hỏi có thang điểm cao nhất, nhìn kỹ xong “khụ” một tiếng: “Điểm của câu cuối cùng không đúng, không được tối đa.”
Mắt ‘Không đạt tiêu chuẩn’ sáng lên, những người khác cũng nhìn về phía cô, cô đối diện với ánh mắt của mọi người, từ từ nói: “Thằng bé này làm sao thế không biết, câu cuối cùng sao không ghi “Giải” trước khi làm chứ, theo lý mà nói nên trừ một điểm cho chừa.”
Thầy cô giáo khác: “…”
‘Không đạt tiêu chuẩn’: “…”
Các thầy cô giáo khác bị lời này khơi dậy lòng hiếu thắng, xoa tay bắt đầu kiểm tra các bài thi khác của Thích Vị Thần, kết quả xem đến xem đi nửa ngày cũng không thể tìm ra chỗ nào có thể trừ điểm.
“Cô Triệu may mắn thật, giờ hai bạn học giỏi nhất khối đều ở lớp cô, không biết thành tích Ngữ văn của Thích Vị Thần ra sao, có phải cũng xuất sắc như vậy không?” Thầy giáo lúc trước đưa ra kiến nghị xem bài thi ghen tị đến ê răng.
Chủ nhiệm lớp cười tủm tỉm: “ điểm thì sao, tổng điểm vẫn cao nhất trường còn gì, với thành tích hiện tại của em ấy, Ngữ văn chỉ cần trên trung bình thì trường có thể có một thủ khoa toàn thành phố rồi.”
Thầy giáo: “…”
Chủ nhiệm lớp nói xong mới thấy ‘Không đạt tiêu chuẩn’ còn đứng yên ở chỗ cũ, ánh mắt thất thần giống như mất đi hy vọng với cuộc đời thì nụ cười nhạt dần: “Em cũng đã xem bài thi của bạn, giờ không nghi ngờ là nhầm lẫn nữa chứ? Sau này cố gắng học tập, nỗ lực hơn nữa, học tập Thích Vị Thần biết chưa?”
‘Không đạt tiêu chuẩn’ học cấp ba ở Thừa Đức hơn hai năm, lần đầu tiên nghe thấy có người bảo cậu ta nên học tập người khác, tâm trạng vốn đã không cân bằng nay càng khó chịu hơn, cậu ta khó nhọc nói: “Cô, cậu ta có thể học thuộc đáp án, những đáp án này nhất định là cậu ta học thuộc ra, nếu không thì là gian lận, ngay cả ghi bài cậu ta cũng không, sao có thể…”
“Đủ rồi, phòng học có trang bị camera, mấy năm nay không ai có thể gian lận thành công.” Chủ nhiệm lớp lạnh mặt, “Bài thi là các thầy cô tự ra đề, luôn khóa trong phòng hiệu trưởng, em ấy học đáp án kiểu gì? Chân Hữu Chí, thừa nhận người khác ưu tú khó đến mức đấy sao?”
“Dù sao cậu ta không thể nào thi cao điểm hơn em!” ‘Không đạt tiêu chuẩn’ suy sụp, nhanh chóng chạy ra ngoài.
Chủ nhiệm lớp sợ cậu ta luẩn quẩn trong lòng, lập tức bảo học sinh lớp mình đuổi theo, đến lúc được tin cậu ta đã vào lớp mới yên lòng.
‘Không đạt tiêu chuẩn’ vào lớp thì lập tức đi đến trước mặt Thích Vị Thần, trước mặt mọi người nhìn chằm chằm cậu gắt gao: “Rốt cuộc mày học thuộc đáp án bài thi kiểu gì?”
“Này, có chứng cứ sao?” Chử Tình không vui hỏi.
‘Không đạt tiêu chuẩn’ hung tợn liếc nhìn cô: “Tao không hỏi mày!”
“Hỏi ai cũng giống nhau, trước khi mày lấy ra được bằng chứng, vì sao bọn tao phải trả lời mày?” Thích Mộ Dương nhìn cậu ta tức hộc máu, trong lòng sảng khoái.
‘Không đạt tiêu chuẩn’ nhìn qua nhìn lại một lát, sau đó hét lên một tiếng như người điên, âm thanh sắc nhọn chói tai không những gây sự chú ý cho cả lớp mà ngoài phòng học cũng vây kín người, tất cả đều tò mò nhìn xung quanh.
Thích Mộ Dương “haiz” một tiếng: “Mẹ nó, đừng ở đây mặt dày dây dưa gây sự!”
“Điểm thi của mày là sao, có phải mày trộm được đáp án không?” ‘Không đạt tiêu chuẩn’ mắt điếc tai ngơ với lời nói của Thích Mộ Dương, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm Thích Vị Thần, bướng bỉnh hỏi một vấn đề duy nhất, “Độ khó của đề thi lần này cao, tao và tất cả mọi người cũng chỉ thi được hơn điểm, mày thậm chí còn bỏ thi môn Ngữ văn, sao có thể được điểm tối đa những môn còn lại?!”
“Muốn chứng minh thế nào?” Trước cái nhìn của tất cả mọi người, rốt cuộc Thích Vị Thần mở miệng nói câu đầu tiên.
‘Không đạt tiêu chuẩn’ cười lạnh: “Dù mày có thể học thuộc đáp án thì cũng không thể hiểu hết được, không phải mày làm đúng hết sao, vậy có dám nói ra các bước giải trước mặt mọi người không”
Thích Vị Thần lẳng lặng đối diện với cậu ta một lát: “Có thể.”
‘Không đạt tiêu chuẩn’ thấy cậu đồng ý, đang định quay người đến văn phòng tìm bài thi thì nghe thấy Thích Vị Thần nói: “Nếu tao có thể nói ra được thì mày tính làm gì?”
“Làm gì?” ‘Không đạt tiêu chuẩn’ nhíu mày.
Thích Vị Thần bình tĩnh đứng dậy, chiều cao của cậu hơn hẳn ‘Không đạt tiêu chuẩn’, cậu từ trên cao nhìn xuống ‘Không đạt tiêu chuẩn’: “Nếu tao nói ra được thì hành vi hiện tại của mày là bôi nhọ, nên trả giá như thế nào?”
“Tao chỉ bảo mày chứng minh chính mình!” ‘Không đạt tiêu chuẩn’ không phục.
Thích Vị Thần nhàn nhạt nói: “Dựa vào cái gì phải chứng minh với mày?”
‘Không đạt tiêu chuẩn’ nghẹn họng, ánh mắt nhìn về phía rất nhiều người đang hóng hớt xung quanh, giờ cậu ta đã ở trong tình huống không có đường lui. Cậu ta cắn chặt răng, ác độc nói: “Nếu mày thật sự giải được những đề đó thì tao lập tức thôi học!”
Dứt lời, xung quanh bắt đầu dâng lên một trận xì xào.
“Thôi học thì không cần, xin lỗi đi.” Vẻ mặt của Thích Vị Thần không có bất cứ biến hóa nào.
‘Không đạt tiêu chuẩn’ oán hận nhìn cậu: “Được!”
Hai người vừa giao hẹn xong thì lập tức có người chạy vào, trong tay cầm bài thi lần này, chỉ là trừ đề ra thì lời giải phần lớn để trắng, không đầy đủ như bài thi của Thích Vị Thần.
Bài thi được đặt giữa Thích Vị Thần và ‘Không đạt tiêu chuẩn’, Thích Vị Thần rũ mắt: “Mày chọn câu hỏi.”
‘Không đạt tiêu chuẩn’ hừ lạnh một tiếng, không do dự chọn một câu khó nhất trong đề toán. Thích Vị Thần nhìn thoáng qua câu hỏi xong đi thẳng lên bục giảng, mọi người đang hóng chuyện này thì tranh nhau ngồi phía trước xem náo nhiệt.
Thích Mộ Dương ở phía cuối nhìn thấy Thích Vị Thần cầm phấn viết thì nhíu mày hỏi Chử Tình: “Này, cậu ta sẽ không làm trò cười cho thiên hạ chứ?”
“Làm trò cười cho thiên hạ?” Chử Tình nhướng mày nhìn theo ánh mắt cậu ta, đáy mắt tràn đầy kiêu ngạo, “Tôi chưa bao giờ thấy Thích Vị Thần làm trò cười cho thiên hạ trong khoản học hành.”
Cô vẫn luôn cảm thấy kiêu ngạo vì cái đầu thông minh của Thích Vị Thần, dù bây giờ đã chia tay thì sự kính nể của cô với cậu vẫn chưa từng giảm đi.
Đến lúc cho bọn họ run rẩy vì trí tuệ đến từ năm rồi!
Thích Mộ Dương thấy cô cười toe toét nhìn chằm chằm Thích Vị Thần, cảm giác quái dị trong lòng lại nổi lên, chỉ là cậu ta chưa kịp nghĩ gì thì Thích Vị Thần trên bục giảng đã bắt đầu giảng đề.
Ý nghĩ của cậu đơn giản lại chuẩn xác, giọng nói cũng đều đều dễ nghe, mọi người vốn định xem trò vui cũng dần yên tĩnh lại, chỉ cần nghe cậu tùy tiện nói vài câu đã hiểu bài, thậm chí biết vì sao mình làm sai.
Thích Mộ Dương “chậc” một tiếng, cảm nhận được sự trâu bò của Thích Vị Thần. Đứa học tra từ hai năm trước vốn không biết học hành là gì như cậu ta còn cảm thấy hơi hơi hiểu, những người học khá một chút chắc nghe qua là hiểu rồi.
Thích Vị Thần giải xong, mắt của ‘Không đạt tiêu chuẩn’ đỏ lên, lại lật bài thi tìm một câu khác: “Tao không tin, mày nói cách giải đề này!”
Thích Vị Thần đi đến nhìn qua, đi đến chỗ bảng trống, tiếp tục giải bài.
Từ lúc có học sinh đến lấy bài thi giúp ‘Không đạt tiêu chuẩn’, cô chủ nhiệm bắt đầu cảm thấy hoang mang, sau cùng sợ xảy ra chuyện gì nên vội vàng đi đến lớp học, các thầy cô giáo khác cũng đi qua xem trò vui, trên đường đi một thầy giáo còn nói: “Cô Triệu, tố chất tâm lý của học sinh lớp cô không tốt lắm, nếu học sinh đứng đầu khối và đứng thứ hai của khối đánh nhau thì nên bênh ai đây?”
“Làm chủ nhiệm lớp sao có thể thiên vị, đương nhiên ai sai phê bình người đó.” Chủ nhiệm lớp căng mặt.
Thầy giáo kia cười một tiếng: “Cô Triệu đúng là một người công bằng.”
Chủ nhiệm lớp liếc xéo thầy giáo kia, không để ý nữa. Mấy thầy cô đi đến góc cua thì nhìn thấy trước cửa phòng học vây quanh một vòng người, bọn họ nhanh chóng chạy đến, chưa kịp gọi người thì nghe thấy tiếng giảng bài trong phòng học, mấy thầy cô đồng thời sửng sốt, bước chân cũng chậm lại.
Đến ngoài cửa sổ thì thấy Thích Vị Thần đang giảng một câu Vật lý, dưới bục giảng yên tĩnh hơn hẳn ngày thường, thậm chí còn có học sinh đang tốc ký, học sinh ngoài cửa sổ không biết lấy giấy bút từ đâu ra, cũng đang hì hụi ghi chép, không có giấy bút thì lấy điện thoại quay lại.
Mấy thầy cô giáo thấy cảnh tượng này, ở ngoài nghe một lúc lâu, kinh ngạc vì trật tự logic quá rõ ràng của Thích Vị Thần, bảo sao những học sinh kia có thể nghe giảng chăm chú như vậy.
Nếu không có chuyện gì thì các thầy cô giáo cũng không cần thiết ở lại, vì vậy lại quay về văn phòng.
“Cô Triệu may mắn thật, có một học sinh tình nguyện giảng bài cho bạn bè.” Thầy giáo kia lại lần nữa ghen tị.
Chủ nhiệm lớp nhìn qua thầy giáo, cười tủm tỉm nói: “Cũng tạm được, chủ yếu là tôi ăn ở tốt nên mới có thể có học sinh tốt như vậy. ”
Thầy giáo kia bị nói cho nghẹn họng, há miệng thở dốc không nói được lời nào, xụ mặt rời đi.
Bên này trong phòng học, Thích Vị Thần đã giảng xong một câu, hồn vía của ‘Không đạt tiêu chuẩn’ cũng đã bay đi một nửa, lẩm bẩm: “Không thể nào, không thể nào… mày không thể làm ra được, giải tiếp một câu nữa…”
“Này, mày đi học thêm sao?” Thích Mộ Dương không kiên nhẫn nói, “Trả học phí chưa?”
Sắc mặt ‘Không đạt tiêu chuẩn’ lập tức trắng bệch.
Nhóc Mập ân cần đi lên bục giảng xóa bảng, Gian Thần đưa khăn ướt cho Thích Vị Thần, Thích Vị Thần thong thả ung dung lau tay.
Vừa thấy cậu định không giảng nữa, nữ sinh ngày thường vẫn nịnh bợ ‘Không đạt tiêu chuẩn’ không nhịn được nói: “Thích Vị Thần, cậu giảng tiếp câu khác đi, coi như là giúp mọi người.”
Cô ta vừa dứt lời thì lập tức có người phụ họa.
Thích Vị Thần bình tĩnh nhìn về phía cô ta: “Dựa vào cái gì?”
Giọng nói của cậu không mang theo ngữ điệu, giống như thật sự đang hỏi dựa vào cái gì? Nữ sinh không nghĩ đến cậu nói chuyện trực tiếp như vậy, sắc mặt lập tức đỏ bừng, cũng không nói lên lời nữa.
Thích Vị Thần đi đến trước mặt ‘Không đạt tiêu chuẩn’ nhìn xuống cậu ta: “Có vẻ như mày vẫn không hiểu rõ.”
“Cái gì?” ‘Không đạt tiêu chuẩn’ ngơ ngẩn ngẩng đầu, cả người uể oải.
Thích Vị Thần cụp mắt: “Tao thi được điểm là bởi vì bài thi chỉ có điểm, chứ không phải tao chỉ có thể thi được điểm.”
‘Không đạt tiêu chuẩn’: “…”
Mọi người ở đây: “…”
Chử Tình: Ha hả, đứng trước mặt học thần mà run rẩy đi, đám nhân loại vô tri các người.