Tài xế thấy cậu nói như thật, cười xong bắt đầu khuyên bảo dưới tư cách người từng trải: “Nhóc, khá lâu nữa mấy đứa mới đến tuổi lấy vợ sinh con, đừng vội ham mới mẻ, có một số việc đến tuổi hãy làm thì tốt hơn bây giờ, hiểu không?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thích Vị Thần trầm ngâm một lát: “Anh sinh năm bao nhiêu?”
“, năm nay tròn , coi như có tư cách chỉ bảo mấy chứ?” Tài xế cười.
Thích Vị Thần liếc nhìn anh ta: “À, kém .”
Tài xế: “?” Vì sao giọng điệu của cậu hơi là lạ?
Đến cổng trường, Chử Tình vẫn đang ngủ, tài xế dừng xe quay đầu: “Đến nơi rồi.”
“Từ từ, cô ấy chưa tỉnh.” Thích Vị Thần nhìn chằm chằm vào Chử Tình.
Khóe miệng tài xế giật giật: “Tôi phải đi làm nữa, sao ngồi đây chờ cô ấy tỉnh với cậu được.”
“Anh cứ bật đồng hồ, tôi trả tiền.” Thích Vị Thần nói.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tài xế dừng một lát: “Được thôi, nếu cậu khăng khăng…”
Chưa dứt lời thì Chử Tình tỉnh, lau khóe miệng theo bản năng, thấy không có nước miếng mới yên tâm. Cô nhìn ra ngoài, nói bằng giọng điệu thoải mái: “Đến rồi, xuống xe thôi!” Nói xong bèn tự mình mở cửa xuống xe.
Thích Vị Thần nhìn tài xế: “Anh không thể tính thêm tiền.”
Tài xế: “…” Cảm ơn, tôi cũng không ham hố gì.
Đợi Thích Vị Thần xuống xe, Chử Tình nhanh chóng đứng sang một bên, cách cậu khoảng một mét: "Đã nói rồi, về trường không thể cầm tay."
“Ừ!” Thích Vị Thần gật đầu.
Lúc này Chử Tình mới yên tâm đi vào trường với cậu, vốn tưởng có thể về thẳng ký túc xá, ai dè đang đi thì cậu rẽ vào siêu thị.
“Này này, cậu làm gì vậy?” Da đầu Chử Tình tê dại.
Nhưng dù cô ở sau lưng la hét ra sao thì Thích Vị Thần cũng không quay đầu lại, đi thẳng một mạch đến siêu thị. Cô không có cách nào nên đành đi theo. Cậu lấy giỏ đựng hàng nghiêm túc chọn đồ ăn vặt, nét mặt nghiêm trọng như đang tham dự sự kiện quốc tế nào đó.
“Cậu chưa ăn no à?” Cô bất đắc dĩ đi qua.
Thích Vị Thần liếc nhìn cô, sau đó dời sự chú ý đến đồ ăn vặt. Chử Tình phát hiện cô không thể nói lý được với Thích Vị Thần khi say. Nếu lúc tỉnh táo suy nghĩ của cậu đã khác với người thường, thì bây giờ cậu đang tiếp tục làm rối loạn cả suy nghĩ khác với người thường đó… thậm chí không thể nói là của người nữa.
Những lúc như này, nghe theo cậu là đơn giản nhất.
Quả nhiên, sau khi Chử Tình phối hợp chọn đồ ăn giúp cậu thì hiệu suất cao hơn nhiều, hai người chỉ dùng thời gian vài phút là mua đồ xong, rời siêu thị về ký túc xá.
Vào cổng ký túc xá, Chử Tình đưa cậu về ký túc nam, đến nơi, cô thở phào nhẹ nhõm nói với cậu: “Được rồi, cậu vào đi, tôi đi trước.”
Thích Vị Thần nhìn cô không nói gì. Khóe miệng Chử Tình giật giật, cô không trông chờ cậu trả lời mà quay đầu đi thẳng về ký túc xá nữ, nhưng đi được mấy bước thì cảm thấy không đúng, quay đầu lại thấy cậu đang bình tĩnh theo sau.
“… Cậu đi cùng đến đây làm gì?” Chử Tình mở to hai mắt.
Thích Vị Thần bình tĩnh nhìn cô: “Đưa cậu về.”
Chử Tình: “…”
Im lặng một lát, Chử Tình quyết đoán tiếp tục đi về khu ký túc của mình, quả nhiên Thích Vị Thần đi theo. Đến dưới sảnh cô mới quay đầu lại, xụ mặt hỏi: “Giờ cậu về được chưa?”
Thích Vị Thần im lặng một lát rồi hỏi: “Cậu đưa mình về được không?”
… Cậu đưa tôi, tôi đưa cậu, định không về phòng có phải không? Chử Tình tức đến mức cười ra tiếng.
Thích Vị Thần nhận thấy cô đã hết kiên nhẫn, lẳng lặng đưa chiếc túi vẫn luôn xách theo cho cô: "Cho cậu."
“Hả?” Chử Tình sửng sốt.
Thích Vị Thần cụp mắt: “Vừa nãy cậu chưa ăn gì.”
Chử Tình: “…”
“Cho cậu.” Thích Vị Thần lặp lại.
Chử Tình mím môi, ngại ngùng từ chối: "Cậu cầm về đi ăn đi, ở ký túc xá tôi còn…”
“Cho cậu.” Máy nhại Thích nói tiếp.
Chử Tình nheo mắt, quyết đoán nhận lấy, lúc này Thích Vị Thần mới quay đầu rời đi.
Chử Tình nhìn bóng dáng cậu càng ngày càng xa, không yên tâm nên âm thầm đi theo, lúc chắc chắn rằng cậu đã vào ký túc thì mới về.
Vào phòng ký túc xá, cô trực tiếp nằm liệt trên giường, rõ ràng chưa hề làm gì nhưng cô lại có cảm giác mệt muốn chết, không nhịn được thở dài.
Nghỉ ngơi một lúc sau, ánh mắt của cô bị túi đồ ăn vặt trên ghế thu hút, bỗng dưng cảm thấy khó chịu. Tuy là sau khi uống say, Thích Vị Thần có hành vi cử chỉ không ra đâu vào đâu nhưng lại thể hiện những hành động khiến người khác cảm thấy ấm áp, không giống cậu lúc bình thường, cao quý như trăng sao trên trời, nhìn thì rất gần nhưng dù có cố gắng thế nào cũng không chạm đến được.
Nếu lúc trước cậu có thể khiến cô có cảm giác được quan tâm như bây giờ, có lẽ họ cũng không chia tay nhanh như vậy. Rất lâu sau, cô hít một hơi thật sâu, đè nén lại dòng suy nghĩ phức tạp của mình.
Trong nhà hàng, sau khi Chử Tình và Thích Vị Thần rời đi, đám người Thích Mộ Dương cười nói vui vẻ ăn cơm rồi chơi Thoát khỏi mật thất”, quậy phá hết buổi chiều mới về trường học.
Lúc cậu ta về ký túc xá, Thích Vị Thần còn đang ngủ, cậu ta tắm qua rồi lên giường ngủ, lúc tỉnh dậy thì giường của Thích Vị Thần đã không còn ai.
Thích Mộ Dương ngáp một cái, lười biếng nằm trên giường, vừa định chơi game thì chuộng điện thoại reo lên, là một số lạ. Cậu ta tắt máy nhưng người đó lại gọi lại, Thích Mộ Dương nóng nảy “haiz” một tiếng rồi nghe máy: "Alo?"
“Chào cậu Thích, tôi là Chu Văn, chủ quán net, cậu còn nhớ chứ?" Giọng
nói ôn tồn lễ độ từ trong điện thoại truyền ra.
Thích Mộ Dương khựng lại: “Ông có việc gì không?”
“Là vậy, đám người Lý Siêu đã chuyển tiền bồi thường cho tôi nhưng cậu và Chử Tình thì chưa nên tôi muốn hỏi xem hai người định lúc nào chuyển khoản?” Ông chủ nói chậm rãi.
Thích Mộ Dương nghe vậy thì sửng sốt, sau đó cau mày lại: “Tiền bồi thường gì, ông đã nói với Thích Vị Thần là không để bọn tôi đền còn gì.”
“Cậu nói vậy là sao, sao tôi có thể bảo các cậu không cần bồi thường được, khoản tiền lớn như vậy nửa năm quán của tôi cũng không kiếm được." Ông chủ quán net nói, giọng điệu trầm xuống: "Vậy đi, cho tôi số di động của bố mẹ cậu, tôi tìm họ nói chuyện, họ là người lớn, sẽ hiểu tác hại của việc nợ tiền không trả hơn."
“Cmn ông lừa bọn tôi?!” Thích Mộ Dương điên tiết.
Ông chủ cười: “Nói đùa, lúc trước các cậu tự mình làm chứng cho tôi, tôi lại không ép buộc, giờ bản tường trình đã có hiệu lực, dù các cậu muốn đổi ý cũng không được, tốt nhất là nhanh chóng bồi thường…"
Ông ta chưa nói xong thì Thích Mộ Dương đã tức giận tắt điện thoại, đi qua đi lại quanh phòng, phẫn nộ đến mức muốn lật nóc nhà lên.
Cúp máy không bao lâu thì chuông điện thoại lại reo, cậu ta không nghĩ trực tiếp dập máy nhưng đối phương vẫn gọi liên tục, cuối cùng cậu ta bực bội ấn nút nghe: "Cmn ông muốn thế nào?! Không có chuyện tôi đưa tiền cho ông, ông đừng nghĩ…"
“Thích Mộ Dương, tôi đây.” Di động truyền đến giọng nói bất đắc dĩ của Chử Tình.
Thích Mộ Dương sửng sốt, giờ cậu ta mới nhìn đến thông tin liên lạc trên màn hình.
“Ông chủ quán net gọi điện cho cậu à?” Chử Tình hỏi.
Thích Mộ Dương lạnh mặt ngồi xuống: “Cũng gọi cho cậu?”
“Lần này có lẽ chúng ta thật sự bị lừa rồi!” Giọng nói của Chử Tình khá nghiêm trọng.
Thích Mộ Dương nổi giận đùng đùng: “Vốn dĩ đền tám vạn năm nghìn tệ đã đủ khó, giờ đòi đền vạn tệ, đào đâu ra được!”
“Cậu bình tĩnh lại đã, Thích Vị Thần đâu, tìm cậu ấy nghĩ cách.” Chử Tình thở dài một tiếng.
Không nói đến cậu còn đỡ, nhắc đến cậu Thích Mộ Dương càng tức giận: "Trong thẻ của cậu ấy cũng chỉ có mười mấy vạn, dù rút hết cũng không đủ! Hơn nữa nếu không phải tại cậu ấy thì chúng ta cũng không rơi vào cái bẫy này…"
“Thích Mộ Dương, cậu không thể nói như vậy” Giọng nói của Chử Tình dịu xuống nhưng lại lộ ra sự nghiêm túc chưa bao giờ có: “Là chúng ta nhờ cậu ấy giúp đỡ, cậu ấy cũng giúp được, nếu không phải chủ quán net được voi đòi tiên thì giờ chúng ta không cần đền một đồng nào cả, là chủ quán nuốt lời, cậu không thể vì sai lầm của người khác mà oán giận Thích Vị Thần.”
Lúc cô giảng đạo lý thì giống hệt mẹ, vừa nghiêm túc vừa kiên nhẫn. Tuy Thích Mộ Dương bá đạo nhưng từ trước đến giờ vẫn là người biết nói lý, giờ cậu ta cũng nhận ra lời nói vừa rồi của mình không ổn, cảm thấy hơi xấu hổ.
“… Tôi chỉ là cảm thấy khó tiếp thu, không phải thật sự giận cậu ấy.” Thích Mộ Dương lẩm bẩm.
Chử Tình vừa nghe thì biết tên nhóc này đã biết sai, than nhẹ rồi nói: "Giờ gặp nhau đi, nói với Thích Vị Thần xem cậu ấy có cách gì không”
“… Ừ.”
Hai người tắt máy rồi xuống sảnh, vừa đi vừa gửi tin nhắn cho Thích Vị Thần. Hơn mười phút sau, có ba người ngồi ở chiếc bàn cạnh cửa sổ trong căng tin, hai người trong đó mặt mày ủ rũ.
“Giờ nên làm gì đây, tên khốn kia bảo bọn tôi đền tiền, còn nói không đền sẽ đến trường tìm chủ nhiệm liên hệ phụ huynh." Thích Mộ Dương xụ mặt quăng điện thoại lên bàn, phía trên có tin nhắn ông chủ vừa gửi: "Lần này ông ta muốn chơi chúng ta."
"Cậu có cách gì không?” Chử Tình nhìn Thích Vị Thần hỏi.
Thích Vị Thần gật đầu, hai người còn lại lập tức sáng mắt lên.
Dưới sự chờ mong của hai người, cậu lấy di động ra, tìm nhật ký điện thoại để lấy số gọi cho chủ quán net. Làm xong cậu bật loa ngoài rồi để máy lên bàn, Chử Tình và Thích Mộ Dương lập tức nhìn chằm chằm di động.
Sau vài tiếng tút thì bên kia nhấc máy, giọng nói ôn hòa của chủ quán truyền đến: "Hai người bạn kia nói với cậu rồi có phải không? Tôi biết cậu sẽ gọi đến."
Thích Mộ Dương nghiến răng nghiến lợi nheo mắt.
“Ông làm trái với thoả thuận….. ” Thích Vị Thần bình tĩnh nói.
Chủ quán cười to hơn: “Thỏa thuận cái gì mà thỏa thuận, dù sao cũng là hơn vạn, sau có thể chỉ vì mấy câu mà bỏ được, cậu yên tâm, chờ bọn họ đền tiền xong, tôi đưa cậu hai vạn tệ bồi dưỡng, sẽ không để cậu chịu thiệt.”
Đến đây thì ngay cả Chử Tình cũng bắt đầu nghiến răng nghiến lợi.
Thích Vị Thần yên lặng chờ ông ta nói xong mới từ từ trả lời: “Có phải ông cảm thấy chúng tôi không thể làm gì được ông không?”
“Còn tiếp tục dây dưa nữa thì hai vạn phí bồi dưỡng cũng không có đâu.” Ý cười trong giọng nói của chủ quán biến mất, “Tôi đã điều tra rồi, tuy cậu và Thích Mộ Dương đều họ Thích nhưng không phải người thân, cậu không cần thiết vì một thằng bạn học mà bỏ qua lợi ích tôi đưa, nên biết sinh hoạt phí một năm của cậu cũng chưa chắc đến hai vạn tệ…”
“Tôi có ghi âm.” Thích Vị Thần ngắt lời ông ta.
Chủ quán net sửng sốt: “Cái gì?”
“Nghĩ đến quán của ông mở để phục vụ trẻ vị thành niên, còn mời côn đồ làm bảo kê, nhân phẩm của ông không đáng tin cậy nên trong suốt quá trình hợp tác với ông tôi đều ghi âm, nội dung ghi âm bao gồm trao đổi trên điện thoại và gặp mặt làm tài liệu giả.” Thích Vị Thần bình tĩnh nói.
Chử Tình trợn mắt há hốc mồm nhìn cậu, rất lâu sau mới nuốt nước miếng, quay đầu sang nhìn Thích Mộ Dương, tên này cũng không khá hơn cô là bao.
Đầu bên kia im lặng khá lâu, giọng nói của chủ quán cũng bắt đầu căng thẳng: “Được rồi, không cần lừa tôi, giờ mới nghĩ đến việc ghi âm nên lừa tôi nói gì đó đúng không? Tôi gọi điện đòi tiền bồi thường hợp pháp, cậu không làm gì được tôi.”
“Đợi đi, tôi gửi file ghi âm cho ông.” Thích Vị Thần nói xong bèn cúp máy, tìm kiếm trên điện thoại một lát rồi gửi file qua số điện thoại của chủ quán net.
Gửi tin nhắn cần một chút thời gian, Thích Vị Thần kiên nhẫn chờ, Thích Mộ Dương ngồi một bên nhịn không được hỏi: “Thật sự có ghi âm?”
“Ừ.” Thích Vị Thần trả lời.
Thích Mộ Dương há hốc mồm, không còn lời gì để nói, nửa ngày mới nặn ra một câu: “Cmn cậu quá đỉnh…”
“Đừng nói tục với tôi.” Thích Vị Thần răn dạy.
Thích Mộ Dương lập tức câm miệng.
Lúc hai người nói chuyện, bên kia đã nhận được tin nhắn, hai phút sau bèn gọi lại, thái độ tốt hơn rất nhiều: “Tiểu Thích à, mọi chuyện đều có thể thương lượng… thế này đi, chờ họ đền tiền xong, chúng ta chia đều.”
Thích Vị Thần không nói.
“Cậu mười lăm tôi mười.” Chủ quán cắn răng.
Thích Vị Thần vẫn không nói lời nào.
“Cậu hai mươi được chưa?” Chủ quán nói một cách gian nan: “Cậu cũng không thể để tôi không công chứ?”
“Tổng thiệt hại của quán là mười bảy vạn tệ, ông bắt đền vạn tệ, đã bị nghi ngờ có liên quan đến tội lừa gạt chiếm đoạt tài sản, nếu tôi giao file ghi âm lên thì ông nghĩ ông cần đối mặt với số tiền phạt thế nào, ngồi tù bao lâu?”
Chủ quán lập tức không còn lời nào để nói: “Được được được, cậu giỏi rồi, tiền của họ tôi từ bỏ, cậu giao ghi âm cho tôi!”
“Xin lỗi, không được.” Thích Vị Thần từ chối.
Chủ quán tức đến mức cười ra tiếng: “Cậu có băng ghi âm thì sao? Dám nộp cho cảnh sát sao? Đừng quên chuyện này là cậu nói ra, nếu tôi ngồi tù, cậu cũng đừng mong có kết cục tốt!”
“Nếu ông cẩn thận nghe ghi âm thì sẽ thấy, căn cứ nội dung băng ghi âm, ông là người chỉ đạo chuyện này.” Thích Vị Thần nói xong dừng một lát: “Hơn nữa, còn có hai tháng nữa tôi mới thành niên, nói cách khác, ông không những bị nghi ngờ có liên quan đến tội lừa gạt chiếm đoạt tài sản, còn bị nghi ngờ có liên quan đến việc hướng dẫn trẻ vị thành niên phạm tội, tội thêm một bậc.”
Chử Tình: “…”
Thích Mộ Dương: “…”
Thích Vị Thần nhìn qua hai người, tiếp tục bổ sung: “Đại đa số những người gây gổ đánh nhau ở quán net của ông cũng là vị thành niên, điều này có thể chứng minh quán của ông thu lợi nhuận phi pháp trong thời gian dài, tồn tại tình trạng trốn thuế. Chử Tình còn ba tháng nữa mới thành niên, chứng minh ông nhận lao động trẻ em, liệt kê hết tội ra thì tôi nghĩ ông nên bán quán nộp tiền phạt, sau đó rửa sạch cổ chờ ngồi tù đi.”
Chử Tình và Thích Mộ Dương: “…”
Thích Vị Thần nói xong thì chủ quán net im lặng rất lâu rồi nói: “Rốt cuộc cậu muốn thế nào? Tôi biết sai rồi còn chưa đủ sao?”
“Quán net vốn dĩ chỉ tổn thất mười bảy vạn tệ, Tóc Xanh đền cho ông vạn tệ nhưng bạn tôi bị thương lại không nhận được bất cứ khoản bồi thường nào.” Thích Vị Thần lạnh nhạt nói.
Chủ quán net dừng một lát: “Tôi đưa cho họ mỗi người một vạn tệ bồi thường.”
“Ông lấy không hơn vạn tệ.” Giọng nói của Thích Vị Thần không hề nhượng bộ.
Chủ quán hít sâu một hơi, rất lâu sau tối tăm nói: “Được, tám vạn, gửi số tài khoản cho tôi, tôi chuyển khoản qua.”
“Chưa đủ.” Ánh mắt Thích Vị Thần lạnh lùng.
Chủ quán net sắp điên lên: “Cậu còn muốn thế nào?!”
“Vừa nãy ông nói cho tôi hai vạn tệ bồi dưỡng.”
Chử Tình và Thích Mộ Dương: “…” Cmn, vậy cũng được ư?!
Dường như chủ quán cũng bị sự vô sỉ của cậu làm cho sợ ngây người, nửa ngày sau mới lắp bắp hỏi: “Cậu còn là người sao?”
“Vậy gặp nhau ở đồn cảnh sát.” Thích Vị Thần lưu loát dứt khoát.
Chủ quán net vội nói: “Cho cho cho! Tôi cho! Nhưng cậu phải bảo đảm sẽ xóa băng ghi âm!”
“Không thể xóa, nhưng tôi có thể bảo đảm sau khi nhận được tiền sẽ không tiếp tục uy hiếp ông.” Thích Vị Thần nói xong tạm dừng một lát: “Hành vi hiện tại của tôi tương đương với tống tiền, lộ ra cũng phải chịu trách nhiệm hình sự, ông đưa tiền cho tôi tương đương với việc mua cho mình một phần bảo hiểm.”
“Được, cậu chờ đi!” Giọng chủ quán net nghe như sắp hộc máu, nói xong lập tức tắt điện thoại.
Lúc cúp máy, thế giới lập tức yên tĩnh.
Lát sau, Chử Tình mới cẩn thận hỏi: “Vậy là… mọi việc đến đây là hết?”
“… Không những giải quyết, tên khốn kia gọi ba cuộc điện thoại đã lỗ mười vạn tệ.” Thích Mộ Dương một lời khó nói hết.
Chử Tình nuốt nước miếng, hơi lo lắng hỏi Thích Vị Thần: “Ông ta sẽ không trả thù chứ?”
“Sẽ không, ghi âm còn ở trong tay mình.” Thích Vị Thần bình tĩnh nói.
Chử Tình thở phào nhẹ nhõm, sau đó đột nhiên bưng kín mặt.
Thích Vị Thần dừng một lát: “Không thoải mái sao?”
“Không phải.” Chử Tình ôm mặt không chịu ngẩng đầu: “Tôi sợ lại nhìn cậu thêm lần nữa sẽ không nhịn được gọi bố mất.”
Thích Vị Thần: “…”
Cậu yên lặng nhìn về phía Thích Mộ Dương.
Thích Mộ Dương mê man chớp chớp mắt: “Nhìn cái gì mà nhìn, tuy giờ tôi rất sùng bái cậu nhưng chưa đến nỗi gọi cậu là bố.”
“Ừ.” Thích Vị Thần rũ mắt.
Thích Mộ Dương không nhịn được hỏi: “Ừ cái gì?”
“Tôi sẽ tiếp tục nỗ lực.”
Thích Mộ Dương: “?”