Bầu không khí trong phòng đột nhiên ngưng đọng lại, Tóc Xanh ngây người nhìn Thích Vị Thần đang đi về phía mình, theo bản năng lùi về phía sau, đến lúc chân chạm vào chân ghế mới nhận ra mình đang làm gì, cảnh giác nói: “Mày muốn làm gì?”
“Người âm thầm giúp mày là ai?” Thích Vị Thần nhàn nhạt hỏi.
Tóc Xanh sửng sốt, nuốt nước bọt xong thì mạnh miệng: “Tao không hiểu mày đang nói gì?”
Thích Vị Thần bình tĩnh nhìn hắn ta một lúc lâu, đến lúc hắn né tránh ánh mắt của cậu mới từ từ nói: “Nếu không vì người đó thì mày cũng không phải đền vạn tệ, nhớ bảo nó giúp mày đền.”
“Việc của ông không cần mày quản!” Tóc Xanh ngoài miệng hùng hổ nhưng trong lòng cực kỳ hoảng hốt, giờ phút này hắn chỉ muốn đi tìm người kia để người kia nhanh chóng giải quyết việc này.
Thích Vị Thần nhìn hắn, sau đó đảo mắt nhìn đám bạn bè đi cùng, nói vu vơ một câu: “Một thủ phạm chính, bảy tòng phạm.”
“Mày muốn làm gì?” Cái cảm giác bị Tử Thần nhớ mặt làm đám người Tóc Xanh nổi cả da gà, mỗi người đều trong trạng thái sẵn sàng chiến đấu.
Thích Vị Thần không làm gì, trực tiếp đi qua bọn họ, Chử Tình và Thích Mộ Dương nãy giờ vẫn luôn ngoan ngoãn ngồi một chỗ cũng đứng dậy chạy theo, ba người gặp ông chủ quán net ở cửa đồn cảnh sát, hai bên gật đầu chào hỏi xong liền rời đi.
Đến lúc về khách sạn, Chử Tình mới không nhịn nổi hỏi: “Không phải nói tiền bồi thường chỉ mười mấy vạn tệ sao? Sao đột nhiên biến thành vạn?”
“Còn có thể thế nào, cậu ta với ông chủ quán net cố ý chơi Tóc Xanh một vố chứ sao.” Thích Mộ Dương đĩnh đạc nói, tâm trạng vô cùng sung sướng.
Chử Tình nghe vậy nhìn về phía Thích Vị Thần, Thích Vị Thần hơi gật đầu, một lúc lâu sau bổ sung một câu: “Hành vi không tốt, đừng học theo mình.”
“Vậy tiền bồi thường cụ thể là bao nhiêu?” Chử Tình tò mò.
Thích Mộ Dương cũng khá tò mò, vô cùng hứng thú nhìn Thích Vị Thần. Dưới ánh mắt mong chờ của hai người, Thích Vị Thần báo ra một con số: “Mười bảy vạn.”
“Chia đôi ra là … mỗi bên bồi thường tám vạn năm nghìn tệ?” Chử Tình tính xong thì vui vẻ, “Cho nên nếu tính đúng giá thì Tóc Xanh còn lời một vạn năm nghìn tệ, khoản tiền này với hắn ta mà nói là con số khổng lồ.”
Đánh người không cần bồi thường còn lời được một khoản, vụ mua bán này tính thế nào cũng không thiệt, khó trách lúc đầu hắn ta kiêu ngạo như vậy, tiếc là gặp phải Thích Vị Thần, sự chênh lệch chỉ số thông minh đã định sẵn hắn ta không cười nổi.
“Vậy cậu khuyên chủ quán net như thế nào mà ông ta lại đồng ý phối hợp với cậu?” Thích Mộ Dương vô cùng tò mò.
Thích Vị Thần liếc nhìn cậu ta: “Không cần khuyên, quán net không có camera, chỉ cần chúng ta làm chứng là ông ta sẽ được hưởng không hơn vạn tệ, là người đều sẽ đồng ý.”
“Đợi đã, ý cậu là chúng ta không cần đền tiền?” Chử Tình nhạy bén bắt lấy trọng điểm.
Thích Vị Thần trầm tư một lát, sau đó gật đầu dưới ánh mắt mong mỏi của hai người. Chử Tình và Thích Mộ Dương nhảy lên hoan hô, mừng rỡ giống y như đứa trẻ hơn một trăm cân.
Ba người ở khách sạn thu dọn đồ đạc rồi trả phòng đến nhà hàng gần đó ăn cơm. Thích Mộ Dương cầm thực đơn vung tay lên: “Gọi thoải mái đi, tôi mời!!”
“Cảm ơn ông chủ!” Chử Tình cũng không khách khí với cậu ta, trực tiếp lấy thực đơn bắt đầu gọi món.
Thích Mộ Dương ‘xùy’ một tiếng: “Gọi ông chủ cái gì, gọi anh!”
Ngón tay đang rót trà của Thích Vị Thần hơi giật, ngẩng đầu nhìn cậu ta nói: “Cô ấy lớn hơn cậu.”
“Đúng vậy, tôi lớn hơn cậu.” Chử Tình nghiêm túc nói.
Thích Mộ Dương khinh thường: “Lớn hơn mấy tháng? Tôi còn cao hơn cậu đấy.”
… Không hơn tháng, hơn khoảng hai mươi tuổi, cái tên nhóc đáng xấu hổ năm sau này. Chử Tình “chậc” một tiếng, nghĩ thầm thảo nào mỗi lần đối diện với Thích Mộ Dương cô đều có tâm trạng như một người mẹ hiền đang nhìn đứa con bất hiếu nhà mình, hóa ra là vì chênh lệch tuổi tác.
Chử Tình nhanh chóng gọi vài món, sau đó để hai người kia bổ sung thêm rồi giao menu cho phục vụ, Thích Mộ Dương rót nước cho cô, hỏi: “Cậu bảo muốn nghỉ việc, vậy sau này có tính toán gì chưa?”
“Chưa biết được, dù sao giờ tôi cũng có hơn hai ngàn tệ, đủ dùng hai tháng nên không định ép bản thân quá, tìm việc phát truyền đơn thứ bảy là được.” Chử Tình tính toán.
Thích Vị Thần nhìn về phía cô: “Cậu còn muốn đi làm nữa à?”
Chử Tình gật đầu, vừa định nói chuyện thì nghe thấy cậu từ từ nói: “Không cho phép.”
Chử Tình: “?”
“Về sau không cho phép, ngoan ngoãn ở trường đi học, không đủ tiền thì tìm mình.” Ánh mắt Thích Vị Thần trầm tĩnh, lời nói không cho phép người khác từ chối, nói xong nhìn về phía Thích Mộ Dương, “Còn nữa, sau này không cho phép ra quán net trong thời gian nghỉ, cũng không được trốn học.”
Thích Mộ Dương sửng sốt: “…Sao lại liên quan đến tôi?”
Thích Vị Thần nhìn hai người: “Hôm qua hai người đã đồng ý để tôi giải quyết việc bồi thường ở quán net, còn hai người ngoan ngoãn nghe lời tôi.”
“Nhưng không phải là cậu không cần trả tiền hộ bọn tôi nữa rồi sao?!” Thích Mộ Dương phản ứng lại, đập bàn cố gắng nói lý.
Chử Tình vội vàng hùa theo: “Đúng vậy đúng vậy, lúc nãy đã nói là không cần đền tiền rồi mà.”
“Hợp đồng ghi rõ là giải quyết việc bồi thường.” Thích Vị Thần lấy một địch hai nhưng không hoang mang chút nào, “Giờ đã giải quyết rồi không phải sao?”
Chử Tình: “…”
Thích Mộ Dương: “…”
Trên bàn đột nhiên yên tĩnh lại, đến lúc nhân viên mang đồ ăn lên, Thích Mộ Dương mới không phục nói: “Không cần biết, dù sao cậu cũng không tốn tiền, hủy hợp đồng!”
“Hủy thì hủy, nhưng cậu đi bồi thường cho chủ quán net vạn.” Thích Vị Thần cụp mắt, gắp cho cậu ta một cái đùi gà.
Thích Mộ Dương trừng mắt: “Dựa vào cái gì?!”
“Không cần bồi thường là thỏa thuận giữa tôi và ông ta, hợp đồng giữa chúng ta hủy đồng nghĩa với thỏa thuận giữa tôi và ông ta cũng hủy, nếu tất cả thỏa thuận đều hủy bỏ thì cậu thiếu nợ trả tiền là điều hiển nhiên.”
Thích Mộ Dương: “…” Cậu ta cảm thấy có chỗ nào không đúng nhưng lại không thể nghĩ ra.
Chử Tình tỉnh táo lại, nhanh chóng kéo tay áo cậu ta: “Thích Vị Thần nói đúng, cậu đừng ngoan cố nữa.”
Thích Mộ Dương ngây người nửa ngày, oán hận cầm đùi gà gặm lấy gặm để, đợi gặm đùi gà xong mới bực bội nói: “Không phải ngày thường chỉ được ở ký túc xá sao, có gì to tát, vừa hay dạo này tôi chán ngấy đi quán net rồi!”
Lời này chính là chịu thua.
“Ngoan.” Thích Vị Thần nói, sau đó gắp cái đùi gà còn lại cho cậu ta, Thích Mộ Dương phồng miệng nhai, hai người phối hợp không chê vào đâu được.
Chử Tình nhìn hai người với vẻ mặt gặp quỷ, đến khi ánh mắt Thích Vị Thần chuyển qua chỗ mình mới nhanh chóng cúi đầu ăn cơm, ba người cơm nước xong thì về trường. Sau cánh cổng trường như một thế giới khác, tất cả những phiền toái của xã hội đều bị ngăn cách ở ngoài.
Nhưng dù phiền toái không còn thì Chử Tình và Thích Mộ Dương cũng không hề sống vui vẻ, ban đầu Thích Vị Thần chỉ yêu cầu hai người không được trốn học, thực hiện cũng không khó, nhưng không đến hai ngày lại tiếp tục yêu cầu họ không được ngủ trong giờ.
Chuyện này tương đương với lấy mạng hai người, cả hai đều là cú đêm, ngày nào cũng ngủ cực muộn, sau đó ban ngày ngủ bù, giờ Thích Vị Thần không cho phép bọn họ ngủ ngày, buổi tối lại cảm thấy ngủ sớm quá đáng tiếc, vậy nên mấy ngày đầu cả hai đều sống như những du hồn.
Một ngày nọ, sau khi kết thúc giờ tự học buổi, trong lớp chỉ còn lại Thích Mộ Dương và Chử Tình, Thích Mộ Dương nghiến răng nói: “Không được, tôi muốn phản kháng!”
Chử Tình úp vào bàn cảm thấy sống không còn gì luyến tiếc nói: “Cậu muốn phản kháng như thế nào? Cậu ấy ngồi trước chúng ta nhưng tôi chợp mắt quá lâu cũng sẽ bị nhắc nhở.”
Người ta không hổ danh là học bá, trực tiếp đặt một chiếc gương nhỏ trên bàn, hai người họ ngồi ở sau làm gì đều sẽ bị gương phản chiếu, Thích Vị Thần không cần quay đầu lại cũng có thể biết được hai người có ngủ không.
“Tôi mặc kệ, cậu chờ xem, mai tôi sẽ ngủ, ngủ cả ngày luôn, cậu ấy có giỏi thì bảo cảnh sát bắt tôi đi!” Thích Mộ Dương hùng hổ nói.
Chử Tình nhướng mày: “Cậu cảm thấy câu uy hiếp của cậu ấy hôm đó chỉ là nói chơi sao?”
“Không thì sao?” Thích Mộ Dương xùy một tiếng, “Tôi không tin cậu ấy có thể thật sự làm gì tôi.” Dù sao giữa họ có quan hệ huyết thống, cậu ta không tin Thích Vị Thần có thể ra tay tàn nhẫn.
Chử Tình “chậc” một tiếng, ra khỏi phòng học cùng cậu ta. Hai người đi muộn, đèn điện trên hàng hiên đã tắt, cảm giác bị nhìn chằm chằm hình như lại xuất hiện.
Chử Tình nhíu mày, quay đầu lại nhưng không nhìn thấy gì, khó chịu đi xuống lầu, đi đến ngoài khu dạy học thì cảm giác bị theo dõi mới biến mất.
Cô và Thích Mộ Dương vừa nói chuyện vừa đi về phía ký túc xá, trên đường không có mấy người, bốn phía im ắng chỉ có tiếng gió. Lúc hai người đến gần ký túc xá thì bóng dáng Thích Vị Thần đột nhiên vụt qua, đi về khu vực khá vắng của ký túc xá.
“Được lắm, không cho tôi trốn học nhưng cậu ấy thì trốn.” Thích Mộ Dương xoa tay hầm hè, chuẩn bị đi bắt quả tang.
Chử Tình cạn lời: “Nếu cậu ấy thật sự muốn đi ra ngoài thì cứ thế đi là được, không cần thiết phải giống chúng ta.”
“Bên kia không có gì cả, chỉ có bờ tường thấp chạy ra ngoài, cậu ấy không trốn học thì qua đó làm gì?” Thích Mộ Dương không nghe cô nói, lập tức đuổi theo, Chử Tình bất đắc dĩ đành phải đi cùng.
Lúc hai người đến góc tường thì nghe thấy tiếng của Tóc Xanh, sửng sốt nhìn nhau, xác định mình không nghe nhầm thì nhón chân đến gần hơn.
“Không phải cậu muốn biết ai là người âm thầm giúp tôi sao? Tôi nói cho cậu biết, cậu đừng bắt tôi đền tiền được không?” Một tuần qua đi, giọng nói Tóc Xanh trở nên sợ hãi và mệt mỏi, không còn kiêu ngạo như trước nữa.
Thích Vị Thần bình tĩnh nói: “Nó không chịu trả giúp mày à?”
“Mẹ! Thằng khốn đó đưa tôi mười vạn ngay lúc đầu, sau đó tôi bảo đưa thêm nó không cho, cmn lần này tôi bị lừa thảm.” Tóc Xanh bực đến nghiến răng nghiến lợi, “Chỉ cần cậu bồi thường vạn tệ giúp tôi, tôi sẽ nói cho cậu biết thằng đó là ai.”
Nghe được lời hắn nói, Thích Mộ Dương yên lặng móc di động ra, điều chỉnh độ sáng đến mức thấp nhất rồi đánh một hàng chữ: Vì sao hắn không tìm chúng ta mà trực tiếp tìm Thích Vị Thần?
Chử Tình nhìn cậu ta, trầm mặc một lát rồi đánh chữ trả lời trên di động: Có lẽ trông chúng ta không giống người có thể giải quyết.
Thích Mộ Dương: “…”
Bên này Thích Vị Thần vẫn không nói gì làm Tóc Xanh nóng nảy: “Tôi thật sự không có tiền, người kia chỉ cho tôi mười vạn, nhiều hơn thật sự không có!”
“Đám bạn của mày đâu?” Thích Vị Thần chậm rãi nói.
Tóc Xanh sửng sốt: “Bạn nào?”
“Đánh người phải trả giá là chuyện hiển nhiên.” Thích Vị Thần nói với giọng lạnh lùng, “Giờ mày có hai lựa chọn, một, tự mình đền vạn tệ, hai, đền mười vạn, phần còn lại cho đứa bạn của mày chia nhau, mỗi người đền , tệ.”
Giọng nói của Tóc Xanh trở nên căng thẳng: “Tôi hứa với họ sẽ tự trả, giờ bảo họ trả khác gì trở mặt?”
“Nếu mày có tiền thì có thể tự mình trả.” Thích Vị Thần chậm rãi nói.
“Tôi lấy đâu ra tiền?!” Tóc Xanh nóng nảy.
Thích Vị Thần không do dự nói: “Đây là việc của mày.”
“Cậu không muốn biết người kia là ai sao?!” Tóc Xanh vội vàng hỏi.
Thích Vị Thần ngừng một lát, giọng nói lộ ra chút lạnh lùng: “Không quan trọng, tao chỉ biết nếu mày không đền tiền thì phải ngồi tù, còn bị bạn bè xa lánh, vậy là đủ rồi.”
Tóc Xanh ngẩn người, đến tận lúc Thích Vị Thần rời đi vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Chử Tình và Thích Mộ Dương cũng dại ra, thấy Thích Vị Thần đi về phía mình thì nhanh chóng trốn, chờ cậu đi rồi mới vòng về. Sau khi hai người đến dưới chỗ có đèn thì thấy cảm xúc phức tạp trong mắt nhau.
“Không ngờ Thích Vị Thần nhìn thì bình thường nhưng làm việc lại tàn nhẫn như vậy, biết dạng người du thủ du thực như Tóc Xanh coi trọng quan hệ nhất còn buộc hắn đòi tiền của đám bạn bè kia.” Thích Mộ Dương cảm khái. Chuyện này còn chưa phải đáng sợ nhất, đáng sợ nhất chính là e rằng ngay từ đầu cậu ta cũng chưa nghĩ đến kết cục hiện tại của Tóc Xanh.
Trọng điểm mà Chử Tình chú ý lại ở việc khác khác: “Cậu… ngày mai cậu còn phản kháng sao?”
“… Không.” Thích Mộ Dương sửng sốt một lát rồi gian nan trả lời.