Mặc dù Minh Ngọc Sênh vẫn luôn bận chuyện quay phim, không chú ý tin tức bên ngoài, nhưng ông ta là một cao thủ trong quan sát vẻ mặt của người khác.
Mới đầu, ông ta cũng không liên hệ câu “A Thính” mà Khúc Kim Tích kêu lên lúc kiểm tra với Thẩm Thính, chỉ là ông ta chợt nhớ tới hai tháng trước mình có chuyện tìm Thẩm Thính, sau đó Thẩm Thính quay sang hỏi thăm chuyện quay phim với ông ta, hỏi còn nữ số một hay không.
Lúc ấy ông ta nói thẳng nhân vật trong tay đang chuẩn bị sẵn cho Mao Y Xảo, sau đó cuộc nói chuyện cũng không giải quyết được gì, mà nay Mao Y Xảo không thể sắp xếp lịch trình, đề cử Khúc Kim Tích, vừa hay Khúc Kim Tích lại là nghệ sĩ của công ty Thẩm Thính.
Vòng đi vòng lại một hồi, cuối cùng vai diễn này rơi vào trên người Khúc Kim Tích.
Lại kết hợp với câu “A Thính” kia, trong lòng Minh Ngọc Sênh liền có suy đoán.
{Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn}
Dựa vào cách làm người của ông ta, tất nhiên sẽ không hỏi trực tiếp, ông ta không lắm mồm như thế. Nhưng mà chuyện đơn giản như chuyển tiếp video thăm dò thì ông ta vẫn có thể tiện tay làm một chút.
Thẩm Thính vẫn không trả lời.
Trong lòng Minh Ngọc Sênh hiểu rõ.
Khúc Kim Tích bị Minh Ngọc Sênh nhìn thấu toàn bộ, lúc này cô lại đang đi tới một công ty quảng cáo để quay quảng cáo dầu gội dưới sự dẫn dắt của Ngũ Lập Thu.
Trong quá trình quay quảng cáo, toàn bộ hành động của Khúc Kim Tích đều là hất đầu, lắc đầu rồi vuốt tóc. Bên hợp tác rất hài lòng – bởi vì tóc của Khúc Kim Tích chính là mái tóc tốt nhất trong số các nữ nghệ sĩ bọn họ đã từng hợp tác.
Như thế thì biên tập hậu kỳ sẽ bớt được rất nhiều việc.
Quay quảng cáo nhìn thì đơn giản như thế nhưng thật ra rất mất thời gian. Chờ quảng cáo quay xong, tổng hợp lại ảnh với nhân viên công tác xong cũng đã là bảy rưỡi tối.
Tẩy trang rồi thay quần áo xong, Khúc Kim Tích trở lại trên xe cùng Ngũ Lập Thu. Bên hợp tác đưa một bộ dầu gội đầu lớn, còn có một vài đồ tặng kèm. Ngũ Lập Thu nhìn một đống đầy ắp, nói: “Nên tìm trợ lý cho cô rồi.”
Có lúc Ngũ Lập Thu bận rộn không để ý tới Khúc Kim Tích, nếu cô có chuyện gì cũng tự mình ra tay. Tuy nói nghệ sĩ cũng không nhất thiết phải có trợ lý, nhưng mà người có trợ lý thật sự thuận tiện hơn rất nhiều.
“Vẫn chưa cần đâu.” Khúc Kim Tích than thở: “Tình huống như của em thế này sẽ dọa người ta mất.”
Càng ít người biết chuyện cô biến thân càng tốt, không phải ai cũng có thể tiếp nhận một cách dễ dàng.
Trước mắt số người biết cô có thể biến thân tổng cộng có bốn người.
Ngũ Lập Thu cau mày, bận rộn liền dễ dàng quên mất chuyện Khúc Kim Tích sẽ biến thân. Chị ấy suy nghĩ một chút: “Loại chuyện này không có biện pháp giải quyết ư?”
Khúc Kim Tích ưu sầu nhìn chị ấy: “Chị nói xem giải quyết như thế nào?”
Ngũ Lập Thu: “...”
“Phương pháp bình thường không dùng được, vậy thử dùng những phương pháp khác xem.” Ngũ Lập Thu chợt lóe linh quang: “Tôi có một người bạn quen một đại sư đến từ TG, nghe nói rất lợi hại, tôi hỏi giúp cô một chút.”
Khúc Kim Tích muốn từ chối theo bản năng, nhưng vừa nghĩ lỡ đâu thật sự có đại sư có thể chữa khỏi tình huống biến thân của cô cũng là chuyện tốt, nên cô mặc cho Ngũ Lập Thu sắp xếp.
Điện thoại đột nhiên vang lên, Khúc Kim Tích cầm lên nhìn một cái, thế mà là Thẩm Thính gọi tới.
Trong lòng mười ngàn suy nghĩ không muốn nhận nhưng mà lý trí khiến cô phải ngoan ngoãn nối máy.
Điện thoại vừa được kết nối, giọng nói trầm thấp truyền tới xuyên qua ống nghe cứ như điện giật, khiến da đầu Khúc Kim Tích dâng lên một trận tê dại.
Trong đầu cô nhất thời hiện lên hình ảnh tối hôm qua.
Hơi thở nóng bỏng, bờ môi mềm mại, sự xâm nhập xa lạ...
“... Em có đang nghe tôi nói không?”
Khúc Kim Tích giật mình một cái, tất cả hình ảnh đều biến mất, ngón tay cầm điện thoại siết chặt, cố gắng để giọng nói của mình không có gì khác thường: “Có nghe, anh nói tiếp đi.”
{Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn}
Ngũ Lập Thu gửi xong một tin nhắn, ngẩng đầu nhìn cô gái đang nhận điện thoại, chân mày nhướng lên: “Xì, người đàn ông ở đầu bên kia điện thoại nói gì thế? Làn da trắng như thiên sứ của cô gái sao lại đỏ như quả cherry thế này?”
“Lúc nãy tôi mới nói gì?” Giọng nói của người đàn ông nghe rất ung dung.
Khúc Kim Tích: “...”
Không biết tại sao tay cô rất nhột!
“Tôi mới vừa nghe chị Thu nói chuyện, anh nói lại lần nữa đi.” Hít sâu một hơi, Khúc Kim Tích âm thầm cắn răng.
Ngũ Lập Thu tự dưng đổ thừa: “???”
Thẩm Thính cũng không truy cứu tới cùng, vô cùng phối hợp nói lại một lần: “Tôi hỏi em đang ở đâu?”
“Ở trên xe.” Khúc Kim Tích đàng hoàng báo cáo.
“Đường đi.”
Khúc Kim Tích không thể làm gì khác hơn là hỏi tài xế đường đi cho Thẩm Thính biết.Bên kia truyền tới một trận tiếng vang, hình như là Thẩm Thính đứng dậy rời đi, sau một lúc thì truyền tới âm thanh của anh: “Xuống xe ở đường quốc lộ Hà Xuân.”
“Tại sao?” Rõ ràng là cô có thể về thẳng khách sạn.
Thẩm Thính: “Ra ăn cơm, tôi đói.”
Khúc Kim Tích: “...”
Đói thì về nhà ăn đi!
Trong lòng cô điên cuồng oán thầm nhưng ngoài miệng lại nói: “Được, vậy tôi đợi anh ở đường quốc lộ Hà Xuân.”
Cúp điện thoại, cô liền nghe thấy Ngũ Lập Thu nói: “Yo, đã trễ thế này còn ai hẹn cô nữa thế?”
“Chị tha cho em đi mà.” Khúc Kim Tích nện mình lên ghế, điên cuồng xoa mặt mình.
Ngũ Lập Thu tạm thời bỏ công chuyện trong tay xuống: “Sao thế?”
Khúc Kim Tích lắc đầu một cái, không muốn nói chuyện.
Ngũ Lập Thu lười để ý chuyện yêu đương của người trẻ tuổi, chỉ cần không ảnh hưởng tới sự nghiệp thì như thế nào cũng được.
Đến đường quốc lộ Hà Xuân, Khúc Kim Tích bọc bình trong áo lông vũ dày cộm xuống xe, Ngũ Lập Thu còn ném cho cô một cái mũ để đội lên, tránh cho bị nhận ra.
Khúc Kim Tích không nhịn được vui vẻ nói: “Sao có thể bị nhận ra dễ dàng thế chứ.”
Nhưng cô vẫn đội mũ lên đề phòng ngộ nhỡ thôi, dù gì cô cũng có hơn năm triệu người hâm mộ, mặc dù có một nửa là zombie fans công ty mua.
Khoảng tám giờ tối, người đi đường và dòng xe chạy trên phố rất nhiều, vô cùng náo nhiệt. Bên cạnh đường quốc lộ Hà Xuân có một cái cửa vào công viên nhỏ, đúng lúc có một hàng ghế nghỉ ngơi, Khúc Kim Tích liền ngồi ở đó chờ.
Cô gửi tin nhắn cho Thẩm Thính: “Tôi xuống xe rồi.”
Thẩm Thính không trả lời.
Khúc Kim Tích mở trò chơi ra. Ngũ Lập Thu nói, còn nửa tháng nữa là phải chụp đại ngôn cho trò chơi, trong thời gian nửa tháng này, bên hợp tác yêu cầu cô phải cày lên level.
Thật ra thì có thể tìm người ta cày giùm, nhưng mà dù sao thì lịch trình mỗi ngày của Khúc Kim Tích cũng không dày đặc, bỏ ra chút thời gian cày level cũng dễ, so với tìm người khác cày thì tốt hơn.
Trò chơi Khúc Kim Tích làm đại ngôn không giống với trước kia Dụ Đồng từng làm đại ngôn. Trò chơi kia Khúc Kim Tích đã được Thẩm Thính kèm cặp mấy lần đã nhanh chóng lên tay, đã là đại lão cấp cao thủ. Thỉnh thoảng cô chơi có không ít tân thủ xin được dẫn theo, Khúc Kim Tích đã thầm ẩn thông tin đại lão mấy lần.
Nhưng trò chơi cô phải làm đại ngôn thương nghiệp hóa hơn, skill của nhân vật cũng nhiều hơn, lại hay gặp phải đại lão. Khúc Kim Tích vốn tìm được cảm giác đại lão trong trò chơi nhưng vừa chơi cái game này thì cảm giác đó biến mất gần như không còn gì nữa.
Cũng may cuối cùng cô cũng không phải tiểu bạch, sau khi lên tay đã kết giao không ít đại lão trên mạng, đi theo bọn họ cùng nhau xông pha cửa ải nên cày cấp cũng khá mau.
Không phải hôm nào cô cũng chơi cho nên không quá thân thiết với những người bạn trên mạng này. Bây giờ cô vừa lên mạng đã phát hiện nhận được mấy tin nhắn riêng, là một ID tên là “Từng đóa hoa đào đua nhau nở rộ” gửi tới, một chuỗi tiếng mắng chửi rất khó nghe, thấy vậy vẻ mặt Khúc Kim Tích lờ mờ.
“Cướp bạn trai của người khác, cô còn có mặt mũi không vật?”
“Con gái chơi game đúng là đồ đê tiện.”
“Phì, cô mau cút nhanh lên một chút, đừng có quấn lấy chồng tôi nữa, nếu không cô cứ chờ đấy biết tay tôi.”
“Đừng tưởng rằng mình có mấy đồng tiền thối tha, mua mấy bộ skin là có thể cướp bạn trai người khác, cô chính là kẻ thứ ba!”
Khúc Kim Tích: “...”
{Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn}
Sau khi cô nhìn kỹ ID, lục tìm trong trí nhớ một hồi, nhớ ra lúc cô mới bắt đầu chơi game này có quen một người bạn trên mạng, đối phương giúp cô đánh quái, cô đã nhanh chóng thăng được mấy cấp, vì thế mua skin để cảm ơn.
Cô chơi game chỉ vì cày cấp, ít trao đổi với mấy người bạn mạng này. Mấy ngày không online, cô vừa lên mạng đã gặp phải tin nhắn riêng như thế.
Khúc Kim Tích vốn không muốn để ý tới, nhưng một ngọn lửa vô danh đột nhiên bùng lên từ trong ngực.
Đàn ông đúng là không có mấy kẻ tốt.
Bạn trên mạng không quen biết cũng chẳng giao lưu gì nhiều, bỗng nhiên nhảy ra một cô bạn gái xa cách ngàn dặm mắng cô “cướp bạn trai”. Tối hôm qua lão nam nhân kia hôn cô xong một câu giải thích cũng không có, như thế không phải giở trò lưu manh hay sao?
Khúc Kim Tích càng đọc càng tức giận, gõ lạch tạch.
“Thân, đằng này đề nghị cô đi khám khoa tâm thần một chút đi!”
Gửi xong, cô cảm giác vẫn chưa xả hết giận, lại gửi thêm một tin nữa:
“Ôm người đàn ông của cô cút càng xa càng tốt, đừng tới làm bẩn mắt của bổn cô nương!”
Sau đó một hơi xóa tất toàn bộ bạn tốt trong game.
Cuối cùng cơn giận cũng lắng xuống một chút.
Lần này game cũng chẳng buồn chơi nữa, Khúc Kim Tích tùy tiện lướt điện thoại, lướt lướt một hồi chợt thấy không đúng, cô từ từ ngẩng đầu lên.
Tuyết rơi.
Bầu trời thành phố lồng vào ánh đèn neon, bông tuyết bay lơ lửng rơi xuống đất, ngay cả không khí trông cũng mông muội hơn rất nhiều.
Khúc Kim Tích vươn tay ra, mấy bông hoa tuyết rơi vào lòng bàn tay lạnh như băng, chỉ chốc lát sau đã tan ra.
Cũng là trận tuyết đầu tiên khi cô tới thế giới này.
Theo trận tuyết bất ngờ giáng xuống này, tâm trạng phiền não buồn bực của Khúc Kim Tích nhất thời được an ủi.
Một chiếc xe chậm rãi đi tới, cửa kính xe hạ xuống, lộ ra một gương mặt đẹp trai sáng láng.
“Hello, Khúc Kim Tích, cô còn nhớ tôi không? Tôi là Túc Hướng Địch.”
Khúc Kim Tích lập tức phản ứng lại, là một nam diễn viên đã đỡ cô trong lần chụp chung ở buổi tiệc từ thiện.
“Tất nhiên là nhớ rồi.” Khúc Kim Tích rất kinh ngạc, không ngờ tới đây lại gặp phải anh ta, cũng không ngờ đối phương sau khi nhận ra cô còn chủ động chào hỏi.
Bọn họ cũng chỉ gặp qua rồi nói chuyện vài câu với nhau trong buổi tiệc từ thiện hôm đó, sau đấy cũng không liên lạc.
Ở bên trong xe, nơi mà Khúc Kim Tích không thấy được, tay của Túc Hướng Địch hơi căng thẳng siết chặt.
Anh ta đang đợi đèn xanh đèn đỏ thì vô tình nhìn thấy Khúc Kim Tích.
Lúc đầu chỉ cảm thấy góc nghiêng khá giống, không chắc chắn có phải là cô hay không, vả lại dù gì Khúc Kim Tích cũng là một nữ nghệ sĩ, buổi tối một mình ngồi ở đây có vẻ không khả thi lắm.
Anh ta thu hồi tầm mắt.
Qua mấy giây, lại đưa ánh mắt nhìn lại, đúng lúc Khúc Kim Tích ngẩng đầu vươn tay đón lấy bông tuyết, gương mặt lộ ra, phải biết thị lực của anh ta tốt nên đã chắc chắn cô chính là Khúc Kim Tích.
Túc Hướng Địch do dự chừng mười giây, cuối cùng bản năng chiến thắng lý trí mà lái xe đi tới.
“Một mình cô thôi à?” Giọng Túc Hướng Địch đắn đo hỏi.
Khúc Kim Tích lắc đầu: “Tôi đang đợi bạn tôi.”
Túc Hướng Địch “Oh” một tiếng.
Bầu không khí đột nhiên có chút lúng túng.
Nếu Khúc Kim Tích đang đợi bạn, Túc Hướng Địch liền biết mình cứ tiếp tục ở đây cũng không thích hợp. Suy nghĩ hai giây, anh ta nhanh nhạy vươn người về phía ghế sau cầm một cái ô đưa ra: “Tuyết rơi rồi, chỗ này tôi có thừa một cái ô, cô có thể dùng nó.”
Đây là ý tốt của người ta, Khúc Kim Tích không tiện từ chối, liền nhận lấy ô: “Cảm ơn, tôi thêm wechat của anh nhé? Lần sau tôi sẽ trả ô lại cho anh.”
Thành công!
Trong lòng Túc Hướng Địch vui mừng. Không sai, anh ta chủ động cho mượn ô là vì muốn có kết quả này – anh ta cảm thấy với tính cách của Khúc Kim Tích, chắc chắn còn cầm ô của anh ta sẽ trả lại vậy thì cô sẽ cần phương thức liên lạc.
Anh ta đã đánh cược đúng.
Túc Hướng Địch nói: “Để tôi quét cô đi.”
Hai người thêm wechat lẫn nhau. Vừa mới thêm xong, sau xe Túc Hướng Địch có một chiếc xe màu đen yên lặng lướt qua, Khúc Kim Tích theo bản năng nhìn sang, ánh mắt chạm nhau với đôi mắt thâm thúy âm trầm của người đàn ông ngồi ở ghế lái.
Khúc Kim Tích: “...”
Bước chân cô không chịu khống chế mà lui về sau một bước, kéo giãn khoảng cách với Túc Hướng Địch.
Túc Hướng Địch nhìn thấy có xe từ kính chiếu hậu nhưng không thấy rõ bên trong xe là ai, cho là mình cản đường người khác, không thể làm gì khác hơn là cười với Khúc Kim Tích một tiếng: “Tôi đi trước nhé, cô nhớ chú ý an toàn đó.”
“Ừ.”
Túc Hướng Địch lái xe đi, tầm mắt anh ta nhìn về phía kính chiếu hậu, phát hiện cô gái đứng ở đó xoay người đi về phía chiếc xe kia.
Trong lòng Túc Hướng Địch giật mình, thả chậm tốc độ xe quay đầu nhìn về phía sau. Nhưng mà cách xa, cộng thêm ánh sáng mờ tối, chỉ thấy Khúc Kim Tích lên chiếc xe kia chứ không cách nào thấy được người lái xe trông như thế nào.
Không giống như là phụ nữ lái xe.
Cô nói cô đang đợi bạn, nhưng đang đợi đàn ông...
Bạn trai?
Đợi chút...
Nhớ tới lời chị quản lý Trân nói, chẳng lẽ người đàn ông trên chiếc xe kia là Thẩm Thính?!
Túc Hướng Địch đột nhiên có một loại xúc động muốn quay ngược trở lại, nhưng cuối cùng anh ta cũng nhịn được.
Anh ta có chút ảo não vỗ xuống tay lái. Không được, anh ta phải giả bộ không thấy gì hết, không biết gì hết!
Sau khi lên xe, cô đặt ô của Túc Hướng Địch ở bên ghế ngồi. Khóe mắt Thẩm Thính liếc qua: “Ai đó?”
“Anh không quen đâu.” Khúc Kim Tích không chút nghĩ ngợi đáp lại anh một câu.
Mắt Thẩm Thính híp lại, cũng không vội khởi động xe. Anh nghiêng đầu, nhàn nhạt nói: “Em đang tức giận.”
Khúc Kim Tích: “... Tôi nào dám.”
Lúc này Thẩm Thính càng chắc chắn.
“Khúc Kim Tích.”
Khúc Kim Tích phản xạ có điều kiện thẳng tắp sống lưng, ngẩng đầu, đôi mắt tròn mở to nhìn anh.
Dưới ánh mắt như thế, Thẩm Thính tạm ngừng hai giây.
Khúc Kim Tích: “?”
Thẩm Thính nuốt những lời muốn nói trở vào, mặt không chút thay đổi nói: “Đồ ở phía sau là cho em đấy.”
Gì?
Khúc Kim Tích vội quay đầu nhìn ghế sau, phát hiện phía trên có một cái hộp lớn: “Tôi?”
Thẩm Thính: “Ừ.”
{Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn}
Đầu óc Khúc Kim Tích lờ mờ vươn người lấy cái hộp, thừa cơ hội này, Thẩm Thính cau mày nhìn chằm chằm chiếc ô đen kia.
Anh không thấy rõ người trên xe phía trước là ai nhưng biết đó là một người đàn ông.
Một người đàn ông đưa cho cô một chiếc ô?
Cuối cùng Khúc Kim Tích cũng lấy được cái hộp tới, bên ngoài túi đựng có một con thỏ nhỏ ôm củ cà rốt mà gặm. Cô nhanh nhảu mở túi đựng ra...
Túi?
Khúc Kim Tích lấy một chiếc hộp vuông nhỏ màu trắng, liếc nhìn logo là một sản phẩm của nhãn hàng nổi tiếng, nhãn hiệu của chiếc túi này giá thấp nhất phải sáu con số trở lên.
Khúc Kim Tích nhìn chiếc túi một chút, lại nhìn Thẩm Thính, nhìn Thẩm Thính một chút rồi lại nhìn chiếc túi, một lúc lâu sau mới nói: “... Đây là?”
Phản ứng của cô không nằm trong dự đoán của Thẩm Thính.
Anh phí một tiếng nghe nhân viên trực quầy nói nửa ngày, cuối cùng chọn cái này, người nào đó lại không có bất kỳ phản ứng kinh ngạc hay vui mừng nào.
“...”
“Không thích?” Giọng người đàn ông có chút thấp.
Khúc Kim Tích trăm mối không thể lý giải, linh quang chợt lóe, không thể tin: “Trời ạ, anh liên hệ với nhãn hàng nổi tiếng này cho tôi làm đại ngôn ư?!”
Thẩm Thính: “...”
Anh đúng là điên rồi mới đưa túi cho cô.
Chú ý tới vẻ mặt của Thẩm Thính, Khúc Kim Tích thu hồi sự thán phục trên mặt, có chút ngượng ngùng, cười ha ha: “Không phải là anh cố ý mua cho tôi đó chứ?”
Thẩm Thính tạm thời không muốn trả lời vấn đề này.
Sự yên tĩnh buông xuống bên trong xe.
“...”
Yên lặng tương đương với ngầm thừa nhận, trong lòng Khúc Kim Tích hít vào một ngụm khí lạnh.
Thẩm Thính đưa cho cô một chiếc túi sáu con số?
Tại sao?
Mục đích là gì?
Chẳng lẽ...
Khúc Kim Tích đột nhiên hiểu ra, bật thốt lên: “Sẽ không phải vì tối hôm qua anh mạo phạm tôi nên muốn dùng chiếc túi này để nói xin lỗi với tôi chứ?”
Huyệt thái dương Thẩm Thính không ngừng giật nảy, lạnh lùng nhìn cô: “... Câm miệng!”
Xin lỗi cái con khỉ ấy.